Đột nhiên bị Uyển Nhi ôm từ phía sau, Võ Thái hậu không chút phòng bị.

Lúc đầu thân thể nàng chấn động, nhưng ngay sau đó liền ý thức nhân ra người nào đang ôm lấy mình, cả người liền trở nên cứng đờ.

Ngay tại thời điểm nàng cứng đờ, Uyển Nhi lại càng siết chặt hơn, gương mặt chôn ở giữa cổ nàng, nhẹ nhàng cọ cọ.

Giống y hệt một con hồ hồ mềm mịn núc ních đang tìm yêu mến, như một con tiểu miêu nhi đang cầu được ôm...

Bây giờ Uyển Nhi đã không còn như năm đó nữa.

Nàng đã lớn, thiếu nữ mười bảy tuổi cũng là niên kỷ của một nữ tử trưởng thành, không chỉ có ngũ quan khai mở mà thân thể của nàng cũng đã trổ cành nhổ giò (cao lên đó), khiến cho chiều cao của nàng chỉ thấp hơn Võ Thái hậu hơn một tấc.

Nhưng Uyển Nhi quá gầy, dáng người mảnh khảnh, trên mặt lại hiện ra chưa lành bệnh, làm cho bộ dáng này của Uyển Nhi cực kỳ điềm đạm đáng yêu.

Loại cảm giác yêu thương này, Võ Thái hậu hiển nhiên cũng ý thức được. Trái tim nàng rốt cuộc cũng không còn khả năng lạnh lẽo quật cường nữa, trực tiếp đổ sụp xuống, cấp tốc tan chảy, cuối cùng hoá thành một hồ xuân thuỷ.

Võ Thái hậu nhanh chóng xoay người lại, trong một cái chớp mắt, nàng đem eo Uyển Nhi đang tựa người ôm mình, ôm vào trong ngực.

Giữa hai người các nàng, ôn nhu lại trở về, đem toàn bộ băng lãnh quanh mình tiêu tan.

Uyển Nhi cảm giác được loại nhu tình kia trở lại, không tự chủ nhẹ nhàng thở phào một tiếng.

Võ Thái hậu có chút nhíu máy, tạm thời buông lỏng cái ôm, cúi đầu nhìn chân Uyển Nhi ——

Quả nhiên thấy Uyển Nhi đi chân trần đứng trên mặt đất.

Sắc mặt Võ Thái hậu nhất thời trầm xuống.

Uyển Nhi mất đi cái ôm ấm áp, nội tâm liền trào lên một loại cảm giác gần như uỷ khuất.

Là vì nàng bị bệnh, cho nên mới giống như một tên tiểu hài nhi, tham luyến ôn nhu chỗ người này?

Không để cho Uyển Nhi nghĩ ngợi nhiều, Võ Thái hậu hơi cong người xuống, một tay ôm lấy bả vai Uyển Nhi, một tay khác câu qua đầu gối Uyển Nhi.

Cứ như thế đem Uyển Nhi bế lên vòng tay mình.

Uyển Nhi mất tự nhiên thấp giọng khẽ một tiếng, cũng tự động vòng hai tay ôm lấy cổ Võ Thái hậu.

Ôm công chúa...

Gương mặt Uyển Nhi đỏ ửng.

Võ Thái hậu căn bản không nghe thấy Uyển Nhi thấp giọng kêu lên, dứt khoát ôm Uyển Nhi, đi nhanh mấy bước trở lại gường.

Võ Thái hậu đặt Uyển Nhi lại trong chăn gấm, còn sợ Uyển Nhi lại, dùng chăn gấm nhét đi nhét lại quanh người nàng.

Nhất thời làm cho Uyển Nhi trở thành một con tằm bảo bảo.

Uyển Nhi: "..."

Sao vừa mới đó mà đã mảnh mai như thế rồi?

Võ Thái hậu trừng trừng mắt nhìn Uyển Nhi, thậm chí sắp sửa tròn hơn mắt Uyển Nhi.

Uyển Nhi lại lần nữa: "..."

Thua trận.

Không phải đi, Uyển Nhi sợ đối mặt với người này, người này lại không quan tâm, bất chấp muốn hôn...

"Trẫm hiện tại không có ý định hôn nàng." - Võ Thái hậu liếc xéo Uyển Nhi: "Nàng không cần sợ hãi."

Nói xong, lại đầy thâm ý nói tiếp: "Càng không có ý định đụng chạm nàng."

Uyển Nhi nhất thời cảm thấy trong ngực buồn bực.

Giống như là nàng đang có lòng tiểu nhân a?

Thực sự là... người này xưa nay sao lại không theo trình tự ra bài chứ?!

Uyển Nhi bỗng cảm thấy trên chân ấm áp, cả người giật mình ——

Võ Thái hậu lại dùng tay của nàng ấy cầm lấy bàn chân của Uyển Nhi, thay nàng sưởi ấm.

"Ta, để ta tự làm..." - Uyển Nhi ra sức nói.

Sao Uyển Nhi dám để đương kim Thái hậu tôn quý, sưởi ấm chân cho nàng được chứ?!

Bị Võ Thái hậu quăng ra một ánh mắt ghét bỏ: "Nàng tự làm? Nàng có thể tự mình chăm sóc tốt cho bản thân hay sao??"

Uyển Nhi nghẹn lời: Lời này, giống như bên trong còn có nghĩa khác a?

Võ Thái hậu khẽ nói: "Nàng là tiểu oa nhi ba tuổi hay sao? Ngay cả cơm canh nguội không thể ăn, y phục ướt không thể mặc, đạo lý này cũng không hiểu sao?"

"Ta..." - Uyển Nhi nghĩ muốn giải thích, nhưng lại không có cách nào mở miệng.

Bởi vì giọng nói hậm hực của Võ Thái hậu lúc này lại tựa như xen lẫn một vài cảm xúc mãnh liệt ——

Trước khi Uyển Nhi hôn mê... mười mấy canh giờ, đã doạ nàng ấy sợ sao?

Tâm tình Uyển Nhi mềm hẳn xuống.

"Không nên để người lo lắng..." - Uyển Nhi ngập ngừng nói.

"Nàng tưởng trẫm tình nguyện lo lắng cho nàng sao?" - Võ Thái hậu hừ lạnh: "Còn có nhiều người chờ trẫm đi quan tâm đây! Trẫm lại tình nguyện lo lắng cho nàng sao?!"

Uyển Nhi không nói lời nào, chỉ để tuỳ ý người "khẩu thị tâm phi" kia che lấy hai chân mình.

Võ Thái hậu không nói gì, tiếp tục che lấy hai chân Uyển Nhi, cho tới lúc xác nhận nhiệt độ trên hai chân đã khôi phục lại nhiệt độ bình thường trên cơ thể mới dừng lại.

Trong suốt quá trình này, hai người các nàng đều không lên tiếng.

Uyển Nhi càng giống như người gỗ, không dám loạn động, ngay cả hô hấp cũng rất thận trọng.

Võ Thái hậu đại khái cũng thấy cảnh tượng có chút kỳ quái, liền kéo chăn gấm che lại hai chân của Uyển Nhi, xoay người đi tới bên bàn, lấy chén thuốc mà trước đó Tiểu Dung đã để lên.

Còn tốt, thuốc vẫn chưa bị nguội.

Uyển Nhi tự nhiên biết chén thuốc kia là dành cho mình, nàng cũng tự nguyện mau khoẻ lên một chút, cho nên ý muốn dùng thuốc cực kỳ mãnh liệt.

Thế nhưng, lúc nàng nhìn thấy Võ Thái hậu một tay cầm chén thuốc giơ lên, tay còn lại cầm thìa múc một muỗng thuốc đưa tới bên môi mình, Uyển Nhi nhất thời nghẹn ngào: "Thái hậu!"

Đó là thuốc a! Có thể uống lung tung vậy sao?

Âm thanh kinh hô của Uyển Nhi làm cho Võ Thái hậu nghe qua như sét đánh bên tai, kinh ngạc dừng động tác, nàng chuyển mắt sang nhìn Uyển Nhi một cái, tiếp đó lại nghi ngờ cúi đầu nhìn chén thuốc trong tay mình.

Uyển Nhi bị trố mắt nhìn ánh mắt không rõ nội tình bên trong của Võ Thái hậu, sau đó lập tức hiểu ra Võ Thái hậu đang nghĩ cái gì ——

Người này nhất định đã đem tiếng kinh hô của mình xem như lời nhắc nhở "trong thuốc có độc." đây!

Thân là một người hiện đại, có lẽ cả đời Uyển Nhi cũng sẽ không có cách nào đuổi theo kịp mạch suy nghĩ của một vị thượng giả a?

Uyển Nhi nâng trán.

"Ta không có..." - Uyển Nhi vội vàng giải thích.

Nếu thuốc được nấu ở biệt viện này, do Tiểu Dung tự mình bưng tới, vẫn có khả năng bị người khác động tay động chân, thì chỉ sợ nàng cùng Võ Thái hậu đã sớm chết không có chỗ chôn đi.

Võ Thái hậu thông minh tuyệt đỉnh, hiện tại cũng nhận ra mình đã hiểu sai ý.

Nàng hừ nhẹ một tiếng, giống như tự nói với chính mình cũng cố ý để cho Uyển Nhi nghe rõ: "Ngốc cực kỳ!"

Ngươi mới ngốc a!

Ta nói ngươi liền tin sao?

Uyển Nhi tròm mắt nhìn chằm chằm Võ Thái hậu.

Võ Thái hậu không hề lo lắng, xuỳ khẽ một tiếng, căn bản không để "trò trẻ con" của Uyển Nhi vào trong mắt.

Uyển Nhi phồng má, quả thực mỗi lần tức giận trước mặt người này mình đều trở nên hết sức trẻ con.

"Đừng tính trẻ con như vậy!" - Võ Thái hậu đại nhân giáo huấn tiểu hài tử, ném qua cho nàng một câu.

Mặc kệ Uyển Nhi tức giận, Võ Thái hậu tự mình múc một muỗng thuốc, đưa về phía môi Uyển Nhi: "Uống thuốc!"

Đút thuốc cho ăn đều dùng thái độ sai khiến, hất hàm vênh váo cho được!

Uyển Nhi cũng phục tới nơi.

"Để ta tự làm." - Nàng có ý muốn đoạt lại chén thuốc từ trong tay Võ Thái hậu.

Một chén thuốc a nha, coi như đắng ngắt, cắn răng uống hết một hớp xuống thì coi như xong.

Uyển Nhi không muốn mình bị tra tấn từng ngụm từng ngụm đắng chát như vậy, cũng càng không muốn Võ Thái hậu đút nàng uống thuốc.

Nàng có tay có chân, mà trạng thái đối mặt kiểu này, quá... thẹn thùng đi!

Cổ tay Võ Thái hậu khẽ động, thế là Uyển Nhi chụp hụt.

Ngay sau đó cổ tay Võ Thái hậu đưa thìa thuốc kia vững vàng đến trên môi Uyển Nhi.

Uyển Nhi: "..."

Thế là không tránh được, chỉ đành đàng hoàng nuốt xuống.

Đắng thật là đắng a.

Thấy Uyển Nhi uống thuốc đắng đến nhíu mày, Võ Thái hậu cũng nhíu mày.

Bất quá, động tác này cũng không vì thế mà dừng lại ——

Lại một muỗng thuốc đắng đưa tới trên môi Uyển Nhi.

Uyển Nhi suy đoán thời cơ, ý đồ muốn chụp lấy chén thuốc trên tay Võ Thái hậu lần nữa.

Đương nhiên lần này cũng bị Võ Thái hậu thành công né tránh, động tác đặc biệt linh hoạt, nhanh nhẹ đến độ làm cho Uyển Nhi ảo giác nhận thấy "người này từng luyện võ" a!

"Nàng ghét bỏ trẫm?" - Võ Thái hậu nhíu mày.

"Đó là chân của nàng, cũng không phải chân của trẫm!" - Võ Thái hậu khẽ nói.

Hiện tại Uyển Nhi mới hiểu được, ý của người này là: Ngươi ghét bỏ trẫm vừa mới sờ soạng chân của ngươi, sau đó lại lấy thìa đút thuốc cho ngươi uống. Chỗ trẫm vừa mới sờ tới, chẳng lẽ là chân của mình sao?

Người này hiểu nhầm rồi!

Uyển Nhi im lặng, đành phải lên tiếng giải thích: "Loại chuyện nhỏ nhặt này, không dám kinh động Thái hậu a!"

Uyển Nhi cảm thấy ngữ khí của mình đặc biệt chân thành, chân thành xuất phát từ nội tâm mình.

Nhưng Võ Thái hậu...

Trong tay Uyển Nhi đột nhiên xuất hiện một vật, bỗng dưng nàng ý thức được Võ Thái hậu đã đem chén thuốc nhét vào trong tay nàng, đồng thời thân thể hoàn toàn lùi ra phía sau, hai tay ôm trước ngực.

"Không dám kinh động?! A! Vậy nàng tự mình uống đi!" - Võ Thái hậu khẽ nâng cằm, sắc mặt bình tĩnh, mắt thường không thể thấy được tâm tình nàng ấy không tốt.

Uyển Nhi rủ mắt xuống, yên lặng thở dài.

Thật sự hướng cổ lên, đổ hết một chén thuốc vào trong miệng.

Lúc chén thuốc giơ lên che khuất tầm nhìn của Uyển Nhi, trong lúc cổ họng của nàng khẽ di chuyển, nuốt hết một chén thuốc đắng ngắt kia, Võ Thái hậu lúc này mím chặt bờ môi, sắc mặt khó coi hơn.

Đáng tiếc, Uyển Nhi không có cơ hội nhìn thấy.

Uyển Nhi tự biết mình lại chọc giận Võ Thái hậu.

Để chén thuốc rỗng xuống, Uyển Nhi ổn định tinh thần, cùng nói với nàng: "Thái hậu đã trông ta thật lâu sao?"

Chính vụ triều đình đã đủ làm nàng ấy bận rộn, lại còn để tâm trông coi mình, cho tới khi mình tỉnh lại...

Nghĩ tới những thứ này, Uyển Nhi không thể tiếp tục hờn dỗi Võ Thái hậu.

"Không lâu! Mới mười bảy canh giờ thôi!" - Võ Thái hậu cố ý nói, vẫn đang giận hờn.

Lúc này Uyển Nhi liền thất thần.

Rốt cuộc cho tới bây giờ nàng mới nhớ ra, trước đó kiểu gì cũng không nhớ nổi "mười bảy" kia là cái gì.

Trong đoạn thời gian nàng mê man, cũng chính là lúc Võ Thái hậu trông coi nàng mười bảy canh giờ, nàng nghiễm nhiên đã tự mình xuyên tới một thời không khác ——

Trong bệnh viện, người thực vật nằm im ắng nơi đó rơi lệ chính là nàng, còn có "mẹ" nàng chăm chú trông coi nàng, sau đó còn có vô số tiếng bước chân, âm thanh máy móc điều trị, âm thanh cứu giúp... Tất cả những cái này đều không phải mộng cảnh, mà thật sự phát sinh... Trong thời không đó, mọi thứ đã xảy ra hoàn toàn chân thực.

Thời không mà nàng xuyên tới, thực thể kia của nàng căn bản không chết đi, cũng không hoàn toàn biến mất.

"Nàng" chỉ là một người thực vật, rơi vào trạng thái hôn mê liên tục.

Trước đó tại thời điểm này phát sốt mê man, thời cơ quá khứ liền trở thành cầu nối liên kết hai cái thời không song song, khiến cho thần hồn của nàng trong thời không bên này có cơ hội lần nữa được trở lại thời không bên kia.

Nói không chừng, lúc ấy thần hồn của nàng rất có cơ hội trở vào thân xác người thực vật kia, tỉnh lại.

Thế nhưng, lúc ấy thần hồn của nàng lại bị kéo mạnh mẽ quay ngược trở lại thời không bên này, tỉnh lại.

Uyển Nhi hoảng hốt nhớ lại, lúc đó nàng ngơ ngơ ngác ngác, giống như nghe được từng tiếng Phạn âm tụng kinh...

Cho nên, nàng đã bị dùng phương thức nào đó, cưỡng ép chiêu hồn trở về hay sao?

Cái này cũng không quan trọng!

Quan trọng nhất là, thời không mà nàng vừa mới xuyên qua, có người đã trông coi nàng ròng rã mười bảy ngày!

"Mẹ..." - Uyển Nhi không kiềm chế được nỗi lòng, hai hàng nước mắt trèo lên mi tràn ra.

Nghĩ đến mẹ mình đau khổ trông nôm mình, chờ mình tỉnh lại trong cái thời không kia, Uyển Nhi liền cảm thấy lòng đau như bị dao cắt.

Cái kia tra tấn một người cỡ nào chứ?

Người đầu bạc tiễn kẽ đầu xanh, đại khái chính là như vậy a?

Uyển Nhi đau lòng đến toàn thân phát run, nước mắt không ngăn được tuôn trào ra.

Hai mắt nàng đẫm lệ bên trong, nàng nửa mơ hồ, nửa thanh tỉnh, cảm thấy bên cạnh đang trống rỗng một hồi, lại rất nhanh có người tiến tới gần.

Một cánh tay nhẹ nhàng khoác lên vai mình, mơ hồ giống như đang hỏi mình một câu gì đó.

Trong đầu Uyển Nhi vù vù lộn xộn, giờ phút này chỉ có cánh tay nhẹ nhàng kia có thể làm chỗ dựa cho nàng.

Theo bản năng, Uyển Nhi tới gần, tiến vào trong ngực người kia, nghẹn ngào khóc rống lên.

- -----------------------------

Uyển Nhi *suy ngẫm*: "Ta hoài nghi nàng là Võ lâm cao thủ a!"

A Chiếu:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play