Tịnh Kỳ tìm đến được nhà hàng, cô định mở cửa bước vào nhưng nhìn thấy vẻ hào nhoáng bên trong liền khiến cô khựng lại.

Tịnh Kỳ lóng ngóng, loay hoay trước cửa thu hút được sự chú ý của Hi Văn.

Hi Văn mở cửa bước ra

" Tôi giúp được gì cho cô không?"

Tịnh Kỳ giật mình quay lại, vội chỉnh lại quần áo một chút rồi cúi người chào Hi Văn. Cô lấy trong túi ra quyển sổ nhỏ và cây viết ( do thím Vân đưa lúc trước khi rời đi).

< Tôi đến để xin việc > _ Tịnh Kỳ đưa quyển sổ cho Hi Văn

" Xin việc sao? Vậy cô vào đây!" _ Hi Văn ra hiệu cho cô đi theo.

Hi Văn đưa Tịnh Kỳ vào phòng làm việc

" Cô ngồi đi!" _ Hi Văn kéo ghế cho Tịnh Kỳ.

Tịnh Kỳ khép nép ngồi xuống.

" Nhà hàng bây giờ cần nhân viên phục vụ, nhân viên phụ bếp và nhân viên vệ sinh. Cô muốn làm ở bộ phận nào?" _ Hi Văn ngồi xuống trước mặt Tịnh Kỳ

< Tôi có thể làm nhân viên vệ sinh không? Tôi không thể nói, hai vị trí kia tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến mọi người> _ Tịnh Kỳ đưa quyển sổ cho Hi Văn.

Hi Văn mỉm cười

" Cám ơn cô đã nghĩ như vậy! Vậy tôi sẽ cho cô thử việc 1 tháng được không? Đương nhiên là tôi vẫn trả lương đầy đủ."

Tịnh Kỳ tỏ vẻ vui mừng, cô liên tục ra dấu cám ơn Hi Văn

" Vậy khi nào cô có thể bắt đầu?"

< Hôm nay cũng được ạ!>

" Nếu vậy thì để tôi lấy đồng phục cho cô! Cô đợi tôi một lát!" _ Hi Văn đứng dậy

Tịnh Kỳ nhìn theo dáng Hi Văn mỉm cười. Cô nhìn thấy tấm ảnh của Hi Văn và Uyển Nhi trên bàn, cô đưa tay cầm tấm ảnh lên xem.

" Đó là người bạn thân nhất của tôi! Cô ấy cũng là chủ của nhà hàng này!" _ Hi Văn ngồi xuống đưa hai bộ đồ cho Tịnh Kỳ.

Tịnh Kỳ vội bỏ tấm ảnh xuống bàn

" Đây là đồng phục của cô. Cô có thể thay rồi bắt đầu làm việc!"

Tịnh Kỳ đứng dậy

" Đúng rồi! Tôi chưa biết tên cô!"

< Lâm Tịnh Kỳ >



Tối hôm đó, sau khi đóng cửa nhà hàng, Tịnh Kỳ giả vờ đi về nhà rồi lại quay lại, đi ra phía cửa sau của nhà hàng để nghỉ ngơi.

Cô ngồi co người khuất bên cạnh mấy bậc thang. Cô dùng tiền thím Vân cho để mua một chiếc mền nhỏ để đắp.

Sau khi Mặc Đình ngà ngà say trở về nhà, anh nằm lên giường, hi vọng đêm nay có thể gặp lại Uyển Nhi trong mơ.

- ---------------

[ Giấc mơ của Mặc Đình]

" Loại người như cô! Cô nên cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức!" _ Mặc Đình lớn tiếng, dùng chân đá Uyển Nhi xuống sàn.

" Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Nếu như anh đã không cần em nữa, thì cuộc sống này đối với em không còn ý nghĩa gì nữa!" _ Uyển Nhi nghiến chặt môi nhìn Mặc Đình

Uyển Nhi dùng dao tự sát ngay trước mặt anh.

- ---------------

" Không!!!!" _ Mặc Đình hét lớn, đưa tay vào hư vô

Anh giật mình ngồi dậy, mồ hôi chảy đầy trên trán. Tim anh vẫn còn đập nhanh liên hồi.

Anh đứng dậy đi về bàn rót một ly nước.

" Có khi nào anh mà anh không cần em đâu!" _ Mặc Đình thì thầm.



Tịnh Kỳ nằm mơ thấy một người con gái mặc váy cưới, vừa khóc vừa nói điều gì với một người đàn ông nhìn rất quen mặt. Cô gái ngã xuống, máu không ngừng tuôn ra.

Sau đó cô lại thấy bản thân mình nằm trong quan tài rồi bị đem đi hoả táng.

Tịnh Kỳ sợ hãi mở mắt thức dậy. Hóa ra chỉ là mơ. Tim cô đập nhanh liên hồi, cô đưa tay xoa xoa cổ của mình.

Tịnh Kỳ kinh ngạc, liên tục đưa tay sờ lên cổ. Bên cổ của cô đột nhiên lại xuất hiện một cái sẹo dài cỡ 1 ngón tay.

Tịnh Kỳ thắc mắc nhưng cũng không nghĩ nhiều về nó. Cô nghĩ chắc là do bị thương lúc nhỏ. Tịnh Kỳ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.



[ 1 tuần sau ]

[ Trong giấc mơ của Tịnh Kỳ ]

" Cô là ai?" _ Tịnh Kỳ đứng trước mặt cô gái mặc chiếc váy trắng, trang điểm nhẹ nhàng, tóc đen dài buông xõa.

" Tôi chính là cô!" _ Cô gái lên tiếng.

" Tại sao cô lại là tôi được?" _ Tịnh Kỳ ngạc nhiên

" Không phải ngày đó, chính cô muốn vứt bỏ thân xác này của mình sao?" _ Cô gái vẫn điềm tĩnh

Tịnh Kỳ chợt nhớ ra, ngày đó cô vì uất ức mà tự tay kết liễu đời mình.

" Cô nhớ ra chưa?"

" Đúng là như vậy, nhưng tại sao cô lại là tôi?" _ Tịnh Kỳ nhíu mày

" Tôi cũng giống cô, vì uất ức mà phải tự vẫn. Nhưng nhìn thấy người mình yêu lại vì tôi mà dằn vặt đau khổ khiến tôi khó mà rời khỏi. Tôi chỉ đành nhờ thân xác này của cô để có thể được ở cạnh anh ấy!"

" Vậy còn tôi?" _ Tịnh Kỳ tròn mắt kinh ngạc, khụy xuống nhìn vào đôi tay của mình.

" Ngày hôm đó cô nói rằng cô không còn gì luyến tiếc với thế gian nữa nên cô đã đồng ý cho tôi được sống lại trong thân xác của cô."

Tịnh Kỳ nhìn lên, trước mặt cô là một tấm gương. Và trong tấm gương chính là hình ảnh của Uyển Nhi.

Tịnh Kỳ ôm đầu hét lớn, Uyển Nhi trong thân xác của Tịnh Kỳ đã nhớ lại mọi chuyện. Chiếc gương đột nhiên vỡ làm nhiều mảnh.

- ---------------

" Tịnh Kỳ! Tịnh Kỳ!" _ Hi Văn lay Tịnh Kỳ

Tịnh Kỳ choàng tỉnh, nhìn thấy Hi Văn trước mặt, gương mặt cô ấy đang tỏ ra lo lắng cho cô. Đôi mắt Tịnh Kỳ ngấn lệ, đưa tay ôm chầm lấy Hi Văn khóc nức nở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play