Từ sau khi Tức Mặc Ngô qua đời, Tức Mặc kiếm pháp coi như thất truyền trên giang hồ. Dẫu cho sau này con trưởng Lục gia học trộm kiếm phổ, thời gian học cũng không ngắn, nhưng lại chỉ học được chiêu đầu tiên. Có thể thấy rằng người thường khó mà nghiên cứu thấu triệt được kiếm thuật tuyệt thế này.

Ít nhất là Lâm Phi Lộc không có bản lĩnh này.

Cô nhìn Tống Kinh Lan thắm thiết.Chàng vừa luyện kiếm xong, trên trán vẫn còn rịn chút mồ hôi. Nhận thấy ánh mắt nhiệt tình của cô, chàng bất đắc dĩ nở nụ cười, đón lấy kiếm phổ nói: "Được rồi, ta học xong sẽ dạy cho nàng."

Lâm Phi Lộc nào chịu: "Chờ chàng học xong thì phải mất thêm bao lâu nữa chứ? Vừa học vừa dạy!"

Thế là lịch trình hàng ngày của Tống Kinh Lan thêm việc luyện kiếm và dạy học.

Đôi khi phê duyệt tấu chương đến mệt, chàng nhân lúc nghỉ ngơi lật xem kiếm phổ. Kiếm thuật trên thiên hạ dù chia ba bảy loại, nhưng kiếm pháp đồng tông, võ công chàng cao siêu, có thể diễn luyện kiếm pháp ngay trong thức hải.

Vì thế, Lâm Phi Lộc phát hiện, cớ gì mỗi lần từ điện Lâm An đi ra chàng lại biết thêm chiêu thức mới?!

Chàng ở trong đó rốt cuộc là ngồi phê duyệt tấu chương hay là lén luyện kiếm???

Chàng học được chiêu nào liền dạy cô chiêu nấy. Lâm Phi Lộc vì muốn thể lực không thua kém quá nhiều nên học vô cùng chăm chú, nào ngờ cô lại bị thiên phú tập võ dạy làm người.

Tống Kinh Lan tự mình mày mò thì đã học xong chiêu thứ mười bảy, còn cô thì vẫn đang đau khổ giãy dụa ở chiêu thứ bảy.

Tiến độ dạy học cũng bởi thế mà bị kéo dài.

Tức chết đi được!

Từ sau thành thân, tính tình cô được chàng nuông chiều càng ngày càng đỏng đảnh, khả năng tác oai tác quái khiến người phải kinh ngạc. Từ trà xanh max level đến drama queen* max level, chuyển hình vô cùng thuận lợi.

(*作精 tác tinh: chỉ người thích phản ứng quá đà, thích gây chú ý, phóng đại sự việc...)

Tống Kinh Lan vừa dạy một bộ kiếm pháp cho cô xong, chợt thấy thiếu nữ trước mắt đặt mông ngồi phịch xuống đất, không chịu đứng dậy, "Không học nữa! Chàng xấu lắm!"

Chàng rút kiếm bước qua, nửa ngồi xổm trước mặt cô, mũi kiếm trỏ xuống mặt đất, cười hỏi: "Ta làm sao mà xấu lắm?"

Cô ngoảnh mặt đi, cáu kỉnh: "Chàng học đến tít đoạn sau rồi, lần nào cũng đoán được chiêu của ta, còn ta lại không đón nổi kiếm của chàng!"

Tống Kinh Lan thở dài một tiếng, cố ý tỏ vẻ nghi hoặc: "Thế giờ phải làm sao?"

Lâm Phi Lộc chống nạnh: "Chàng không được học nữa, đợi ta theo kịp tiến độ của chàng rồi hẵng tính!"

Chàng cười vươn tay: "Được thôi, thế tiếp tục nữa không?"

Cô hừ một tiếng, giọng rầu rĩ: "Không thèm, dù sao cũng đánh không lại chàng, ta không thèm tự rước lấy nhục."

Tống Kinh Lan dịu dàng nói: "Ta không dùng Tức Mặc kiếm pháp, chỉ dùng chiêu thức bình thường thôi, được chứ?"

Bấy giờ cô mới quay đầu lại, nửa tin nửa ngờ nhìn chàng: "Thật ư?"

Chàng gật đầu: "Thật."

Lâm Phi Lộc được voi đòi tiên: "Cũng không được dùng kiếm pháp của Kỷ thúc."

Tống Kinh Lan cười: "Được."

Chàng kéo cô đứng dậy, cúi mình phủi phủi bụi trên mép váy của cô. Đến khi cầm lại kiếm, tư thế của chàng chợt thay đổi. Tức Mặc kiếm pháp mang danh kiếm pháp tuyệt thế, đương nhiên có chỗ hơn người. Lâm Phi Lộc học lâu như vậy, tuy học rất chậm nhưng từng chiêu từng thức đều học được cái tinh túy. Một khi Tống Kinh Lan không dùng đến kiếm thuật tương đương để gặp chiêu nào phá chiêu đó, cô liền bắt đầu chiếm thế thượng phong.

Cô luyện kiếm lâu, đã hình thành được phong cách của riêng mình, bởi vì khinh công không tệ nên thân pháp có phần linh động thoát tục. Tống Kinh Lan muốn dẫn dắt cô, chỉ phòng thủ chứ không tấn công, hai người dây dưa từ cung Vĩnh An đến tận điện ngắm cảnh bên ngoài, cung nhân chung quanh nhìn mà run sợ trong lòng.

Cuối cùng, thấy cô cạn sức lực, Tống Kinh Lan mới nhả ra một lỗ hổng, kiếm trong tay bị cô đánh bay. Chàng chắp tay cười nói: "Ta thua rồi."

Tuy chàng nhường rõ mồn một, nhưng chàng đã bằng lòng nhường thì Lâm Phi Lộc cũng bằng lòng thắng, cô kiêu ngạo duỗi thẳng lưng.

Các cung nhân thấy cảnh này đều là người thường, đương nhiên không hiểu chuyện phức tạp bên trong. Trong mắt họ thì thành bệ hạ bị Hoàng hậu nương nương cầm kiếm rượt đuổi, cuối cùng còn bị đánh văng kiếm, phải nhận thua!

Từ khi có thêm một vị hoàng hậu, bầu không khí trong cung không còn lạnh lẽo nghiêm ngặt như trước. Các cung nhân từng bị Lâm Phi Lộc chê là không có sức sống cũng dần dần khôi phục vẻ sinh động, ngẫu nhiên họ cũng sẽ lén đàm luận chuyện của Đế Hậu, ăn đường* mà Đế Hậu phát.

(*: aka ăn cơm chó)

Trải qua một năm, Kỷ Lương lại đến hoàng cung, chợt nghe các cung nhân nghị luận chuyện bệ hạ ngày ngày nhận thua dưới kiếm của Hoàng Hậu nương nương.

Trên trán kiếm khách đệ nhất thiên hạ nảy ra một dấu hỏi chấm.

Đệ tử đích truyền của y giờ đã bết bát thế rồi sao?

Y quen lui tới vào ban đêm, trên người lại có ngọc bài thông hành mà Tống Kinh Lan ban riêng, không cần đi cửa chính theo quy định. Mỗi lần y đều nhân lúc bóng đêm yên tĩnh, lặng lẽ lẻn vào hoàng cung. Khi y đến điện Lâm An, Tống Kinh Lan còn đang phê duyệt tấu chương.

Y còn chưa xuất hiện, Tống Kinh Lan cũng đã nhận ra hơi thở quen thuộc, khóe miệng chàng hơi ngoéo, sai Thiên Đông: "Lui ra hết đi."

Thiên Đông biết ấy có nghĩa là Kỷ tiên sinh đến, vâng lệnh sai lui toàn bộ thị vệ và cung nhân. Kỷ Lương như mắc chứng sợ xã hội, thấy người đều đi hết mới ló từ bóng tối ra.

Tống Kinh Lan gác bút, cười dài: "Kỷ thúc."

Mặt Kỷ Lương vẫn vẻ lạnh như tiền, chỉ có ánh mắt đang nhìn hắn thì lộ ra vài phần ngờ vực.

Tống Kinh Lan nhướng mày: "Kỷ thúc, có chuyện gì thế?"

Qua một lúc lâu, mới nghe Kỷ Lương lạnh như băng hỏi: "Ngươi đánh không lại con bé kia?"

Tống Kinh Lan ngẩn người một hồi mới nắm được ý của y, bất đắc dĩ cười: "Kỷ thúc, ta chỉ nhường nàng một chút."

Kỷ Lương lạnh lùng nói: "Đạo tập võ há lại có chữ 'nhường'?"

Tống Kinh Lan chỉ từ tốn đáp: "Kỷ thúc, ngài có hiểu cái gì là tình thú giữa vợ chồng không?"

Kỷ • mặt không đổi sắc • Lương: "Không hiểu."

Cả đời y một lòng chỉ có kiếm.

Tống Kinh Lan cười cười, gác lại đề tài này. Hai người nói chuyện trong điện, một lúc sau, Kỷ Lương đột nhiên ngừng lại, nói: "Có người vào."

Tống Kinh Lan cười nói: "Không sao, là Lộc Nhi."

Lúc này mà vẫn có thể tự do tiến vào điện Lâm An thì chỉ có nàng ấy thôi.

Kỷ Lương lại trưng ra vẻ mặt không đổi sắc, thêm chút ý ghét bỏ.

Lâm Phi Lộc bước vào cửa điện, bước qua hành lang dài nhưng không phát hiện thị vệ canh cửa đã thấy kỳ lạ. Mãi đến khi vòng qua bức bình phong, trông thấy Kỷ Lương ngồi trên đệm thì mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô mím môi, có chút kinh ngạc lại có phần vui vẻ: "Kỷ thúc, thúc tới lúc nào thế?"

Kỷ Lương không thèm nhấc mí mắt lên, lạnh lùng quẳng lại hai chữ: "Vừa đến."

Cô đã quen với thái độ này của y, cười tủm tỉm chạy đến: "Kỷ thúc, lâu rồi không gặp, ta rất nhớ thúc đó."

Kỷ Lương rốt cuộc cũng có phản ứng, ngẩng đầu ném cho cô một ánh mắt nghi hoặc.

Chúng ta thân quen đến vậy à?

Lâm Phi Lộc vờ như không xem hiểu ánh mắt của y, vẫn giữ vẻ ngọt ngào ngoan ngoãn: "Nếu đã đến rồi thì thúc hãy ở lại lâu lâu một chút nhé." Trên tay cô đang cầm một hộp đồ ăn, vốn là mang cho Tống Kinh Lan, bây giờ lại trực tiếp xốc nắp đậy, đưa đồ ngọt bên trong cho y: "Kỷ thúc, đây là bánh đậu ta làm, thúc nếm thử xem."

Đồ đã dâng tới tận mặt, Kỷ Lương dù gượng gạo đến mấy cũng đành phải nhận.

Y vốn định đặt ở một bên, nhưng Lâm Phi Lộc lại ngồi đối diện y, mắt to nhìn y chăm chú, khiến y không nếm thử cũng không xong, đành phải im lặng ăn hết sạch bát bánh đậu.

Ý cười trên mặt cô rạng rỡ hơn, nghiêng đầu hỏi: "Kỷ thúc, ăn ngon không ạ?"

Kỷ Lương mặt không đổi sắc "Ừm" một tiếng.

Cô lại như từ lời đáp có lệ này đạt được khích lệ lớn lao, mắt lấp lánh nói: "Thế về sau ta sẽ làm cho Kỷ thúc ăn mỗi ngày!"

Kỷ Lương cả đời phiêu bạt giang hồ, với Tống Kinh Lan cũng chỉ là thân thiết chứ không thân cận, lại càng không nói người trên giang hồ, ai ai cũng bị kiếm ý lạnh như băng của y dọa sợ từ xa, chưa từng có người nhiệt tình với y như vậy.

Nhất thời, y chỉ cảm thấy không được tự nhiên từ đầu đến chân.

Tống Kinh Lan ở cạnh hỏi: "Còn ta thì sao?"

Lâm Phi Lộc nghiêng đầu nhìn chàng, lại nhìn bát bánh đậu còn sót trong hộp thức ăn, nhè nhẹ buông tiếng thở dài, tủi thân nói: "Thế lấy phần của ta cho chàng vậy."

Tống Kinh Lan chỉ dương dương tự đắc.

Kỷ Lương • vẫn còn đang tiêu hoá bánh đậu trong dạ dày: "........!"

Làm thế nào bây giờ! Y ăn bánh đậu của con bé! Giờ nó không có cái ăn! Vì sao y lại ăn món bánh đậu chết tiệt này?!

Không biết tại sao, Lâm Phi Lộc cảm thấy kiếm ý lạnh băng bên cạnh dường như thêm phần mãnh liệt.

Kỷ Lương mỗi năm đều đến hoàng cung một lần, khảo sát kiếm pháp của Tống Kinh Lan. Nếu trên giang hồ vô sự, đôi khi y cũng sẽ ở lại hoàng cung một thời gian, luận kiếm cùng đệ tử đích truyền hay uống chút rượu với bạn tốt Dung Hành.

Cả đời y phiêu bạt không điểm dừng, lại thích thanh tĩnh, ở núi Thương Tùng luôn có người đến tìm y để so kiếm, y không mấy thích trở về. So ra thì hoàng cung này còn yên tĩnh hơn. Tống Kinh Lan chọn cho y một đình viện vô cùng quạnh quẽ, không thị vệ cũng chẳng cung nhân, y thấy khá thích.

Ai ngờ, hôm đó trời mới hửng sáng, y còn đang ngồi trong phòng vận khí đã phát hiện có người lại gần.

Chẳng bao lâu, cửa viện bị gõ vang, truyền lại tiếng thiếu nữ trong trẻo: "Kỷ thúc, ta đem điểm tâm tới cho thúc này."

Kỷ Lương: ".........."

Y mặt không đổi sắc, ra ngoài đẩy cửa viện.

Lâm Phi Lộc đứng ngoài cười tươi như hoa, đẩy hộp đồ ăn qua: "Kỷ thúc buổi sáng tốt lành! Không biết thúc thích ăn gì nên ta làm mỗi thức một ít, thúc thích món nào cứ nói với ta.". Ngôn Tình Hài

Kỷ Lương yên lặng nhận, thiếu nữ phất tay với y: "Thế ta không làm phiền Kỷ thúc nữa."

Nói xong, cô vui vẻ bước đi.

Kỷ Lương nhìn bóng dáng nhảy nhót của cô xa dần mới đóng cửa lại. Về đến phòng, y ngồi xuống, mở hộp đồ ăn ra. Đồ ăn bên trong quả nhiên rất phong phú, dù có hơi nguội nhưng y đều ăn sạch.

Đến trưa, Lâm Phi Lộc tới gõ cửa, dẫn theo hộp đồ ăn phong phú, cười tủm tỉm: "Kỷ thúc, đồ ăn buổi sáng thúc thích món nào nhất?"

Kỷ Lương: ".......Đều được."

Cô vui vẻ gật gù: "Thế trưa nay thúc lại thử tiếp nha."

Cô tặng đồ ăn xong thì đi, không làm phiền hơn.

Đến tối, cô lại tới nữa.

Kỷ Lương nhận hộp đồ ăn nặng trịch, vừa định nói gì đó thì cô đã cười, vẫy tay chạy đi rồi.

Sáng sớm hôm sau, đúng giờ, cửa viện được gõ vang.

Lỗ tai Kỷ Lương giật giật, vẫn nhắm hai mắt, từ từ vận khí, vờ như mình không ở.

Tiếng gõ bên ngoài ngừng, y nghe được tiếng bước chân đi xa, vẫn chờ một hồi mới chậm rãi ra ngoài, đẩy cửa viện, thấy ngoài cửa đặt một hộp đồ ăn quen mắt.

Mấy ngày kế tiếp, bất chấp y có ở thật hay không, một ngày ba bữa cơm đều không ngừng.

Mỗi lần tới giờ cơm, y sẽ không tự chủ được mà vảnh tai, chú ý động tĩnh xung quanh.

Kỷ Lương cảm thấy thói quen này quá không ổn.

Đợi Lâm Phi Lộc lại đến đưa cơm một lần nữa, y đẩy cửa viện, chưa chờ cô mở miệng đã lạnh lùng nói: "Sau này đừng đưa cơm đến đây."

Thiếu nữ ngoài cửa sửng sốt, ý cười ngọt ngào trên mặt chợt cứng lại.

Kỷ Lương thấy ngón tay nắm hộp thức ăn của cô dần nắm chặt, cô vẫn cố giữ vẻ tươi cười, nhỏ giọng hỏi y: "Kỷ thúc không thích đồ ăn ta làm ư?"

Kỷ Lương không biết trả lời thế nào, đành phải "Ừm" một tiếng.

Bỗng thấy hốc mắt của con bé dần dần đỏ ửng.

Nhưng cô không khóc, chỉ ngoan ngoãn nở nụ cười với y, nhẹ giọng nói: "Vâng, vậy về sau ta sẽ không làm phiền Kỷ thúc nữa."

Nói xong, cô lại cười với y rồi mới xoay người đi.

Nhĩ lực Kỷ Lương hơn người, động tĩnh trong chu vi trăm mét xung quanh đều có thể nghe được.

Vừa đóng cửa lại, chợt nghe con bé đã đi được một khoảng nhỏ giọng khóc, thút tha thút thít, nghe ấm ức tủi thân vô cùng.

Kỷ Lương: "............."

Hoảng muốn chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play