Lâm Vấn Kinh không dám dẫn Hạ Tinh Nhiên vào nhà, lên lấy áo khoác với ví tiền, báo bố mẹ có bạn hẹn đi hát hò, nếu muộn quá thì sẽ không về. Sau khi lên đại học, bố mẹ ít giám sát và quản lý cậu đi nhiều, chỉ dặn một câu “đừng uống quá chén, chơi biết chừng mực” rồi thả cửa.

Trong phòng khách sạn, Lâm Vấn Kinh tắm rửa xong ra ngoài, kéo kéo đồ ngủ đang mặc trên người. “Tại sao lại mang hai bộ đồ ngủ?”

“Phòng trước mà.” Hạ Tinh Nhiên nhìn cậu, nét cười trong mắt dịu dàng, “Rồi cũng dùng đến đấy thôi?” Đồ ngủ hơi quá cỡ, Lâm Vấn Kinh xắn một nấc tay áo lên, ra ngồi bên giường, huých huých khuỷu tay vào người Hạ Tinh Nhiên: “Anh vẫn chưa nói, làm sao biết được số mới, rồi địa chỉ nhà em, còn cả…”

“Hai đứa mình tính là ở bên nhau chưa?”

Hạ Tinh Nhiên bắt lấy cổ tay cậu, mười ngón dần dần đan xen quấn quýt: “Số mới thì hỏi chủ nhiệm, địa chỉ thì nhớ kỹ từ lần đi gửi đồ về nhà cùng em dạo trước.”

“Bỏ chữ “tính là” và “chưa” đi.” Hạ Tinh Nhiên nói rành rọt từng chữ, “Chúng mình ở bên nhau rồi.”

Lâm Vấn Kinh cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi bàn tay quấn quýt của hai người: “Thế em… Em có được hôn anh không?”

“Em muốn hôn chỗ nào?” Hạ Tinh Nhiên ngả xuống giường, nằm trên ga giường trắng muốt, mềm mại, rặt vẻ mặc người hái lượm.

Thật khiến người ta khát khao.

Lâm Vấn Kinh nuốt yết hầu, nhịp thở hơi loạn. Cậu quỳ trên giường, hôn lên môi Hạ Tinh Nhiên đầy trúc trắc. Làn môi mềm chạm nhau, ngay giây sau trời đất đã quay cuồng, cậu bị đè eo xuống giường, nằm dưới người Hạ Tinh Nhiên.

“Ngoan, nhắm mắt nào.” Hàng mi dài của chàng trai khẽ rung rinh, nghe lời ai kia, khép lại. Chú nhím nhỏ thu hết gai nhọn khắp người, để lộ cái bụng múp, được vỗ về, được vuốt ve mà trào tiếng thở gấp ngắn ngủi và đứt đoạn.

Hạ Tinh Nhiên cắn nhẹ cánh môi cậu một cái, cười nhẹ: “Lần đầu hôn em, em còn cắn tôi một cái, đau dã man.” Lần đầu hôn môi của hai đứa chẳng được tính là trải nghiệm vui vẻ gì. Lâm Vấn Kinh nhớ tới Diệp Hành, lòng vẫn còn điều khúc mắc, bèn vươn tay chặn vai Hạ Tinh Nhiên lại, nghiêng đầu không để người ta hôn.

Hạ Tinh Nhiên thơm tóc mai cậu: “Tối hôm Diệp Hành đến tìm tôi, em trông thấy rồi đúng không?”

“Giận hả? Ghen hả? Nhất quyết không theo đuổi tôi nữa, đổi cả số di động, còn chặn tôi.” Hạ Tinh Nhiên lại hôn gờ tai cậu. Gờ tai mềm mềm, khẽ hôn đã đỏ bừng, nhạy cảm chết đi được, “Đến giải thích cũng chẳng cho tôi một cơ hội.”

“Lâm Vấn Kinh, em giỏi thật ấy.” Hạ Tinh Nhiên chuyển xuống hôn cổ cậu, tay theo đó mơn trớn xương sống cậu. Sống lưng chẳng có lúc nào là không gồng thẳng của chàng trai giờ đây hóa mềm bởi đôi bàn tay anh; cả thân thể dưới người anh đều thả lỏng hẳn đi. Cánh tay chống trên vai cũng nhẹ bớt lực, đổi thành tư thế víu lấy vai anh, ngẩng đầu hôn, chặn đứng câu chuyện tính nợ cũ.

Vần vò mãi, đến giọng cũng êm dịu. “Em sai rồi.” Cậu xin tha, giọng mềm mại, “Tinh Nhiên, A Nhiên, anh Nhiên ơi… Anh ơi… Ưm… Em sai rồi.”

“Em không sai.” Hạ Tinh Nhiên ngắt lời cậu, mồ hôi chảy ròng ròng, phập phà phập phồng, “Tôi cho phép em ghen tuông, cáu giận, hờn dỗi.”

“Nhưng ngàn lần mong em, giữ trái tim này của tôi thật kỹ vào nhé.”

Môi hôn ngắn ngủi và đứt đoạn, nhịp thở giao hòa, cảnh xuân chợt hé, thiêu mình triền miên.

“A Nhiên, A Nhiên… A Nhiên…” Lâm Vấn Kinh gọi tên anh từng tiếng, khóe mắt nhòe lệ vì chịu giày vò, “Em… thích anh nhiều lắm.”

Thực sự, rất thích anh.

Anh hôn giọt lệ nơi khóe mắt đi: “Tôi biết.”

Giọng anh đầy yêu quý và trân trọng.

“Tôi cũng vậy.”

Hết chương 9.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play