Đã rất lâu rồi, Hạ Tinh Nhiên không gặp Lâm Vấn Kinh.

Trường thì rộng, ngành học khác nhau, đến vô tình chạm mặt cũng chưa từng, vài lần sinh hoạt câu lạc bộ càng chẳng thấy bóng dáng đâu. Dẫu vậy, anh vẫn thường nghĩ về dáng vẻ lúc đánh trống của Lâm Vấn Kinh: áo cộc để trần đoạn cánh tay cân đối và đầy sức sống, động tác gõ dùi trống biên độ lớn vừa dứt khoát vừa đẹp hết sảy.

Lâm Vấn Kinh bảo anh nhìn về phía trước, mà anh lại không ngừng kiếm tìm hình bóng Lâm Vấn Kinh trong ký ức đã qua. Tiếc rằng, hai người thực sự rất ít giao lưu với nhau, mấy chuyện vặt vãnh cũng chẳng chắp vá ra được gì.

Gần tới thi cuối kỳ, người người nhà nhà bắt đầu ngồi ngâm mình trong thư viện và phòng tự học, cả hai mới gặp nhau lần nữa. Khi ấy tới giờ tắt đèn của khu dạy học, Hạ Tinh Nhiên ra khỏi phòng tự học, đi qua phòng tự học xuyên đêm thì bắt gặp Lâm Vấn Kinh đang ngồi ở dãy phía sau.

Lâm Vấn Kinh ngồi chỗ cạnh cửa sổ, đeo tai nghe trắng, cặm cụi cúi đầu viết vời. Hạ Tinh Nhiên đến gần, ngồi xuống ngay cạnh mới thấy rõ cậu đang làm đề thi thử. Trong phòng tự học rất yên tĩnh, Lâm Vấn Kinh cũng không quan tâm xem ai ngồi bên cạnh. Hạ Tinh Nhiên mài đít được một lúc, thế rồi viết mẩu giấy, truyền sang.

“Bạn gì ơi, cho mình xin phương thức liên lạc nhé?”

Mẩu giấy phèn hết biết. Đôi bàn tay truyền nó qua có khớp tay nổi rõ, ngón tay thon dài. Lâm Vấn Kinh nhìn chằm chằm nét chữ quen thuộc trên ấy, cúi đầu ghi thêm một dãy số vào mặt sau mảnh giấy.

Hạ Tinh Nhiên niết tờ giấy trong lòng bàn tay, thấy bớt vui một chút. Hóa ra phương thức liên lạc của Lâm Vấn Kinh dễ xin vậy ư? Lâm Vấn Kinh không ngẩng đầu lên nhìn mình, điều này càng khiến anh chạnh lòng. Anh nghĩ ngợi một chốc rồi nhập dãy số vào di động, gọi một cuộc. Lâm Vấn Kinh để bừa điện thoại trên bàn học, Hạ Tinh Nhiên nhìn chằm chằm màn hình di động, thấy nó sáng lên cùng với tên hiển thị, tức khắc ngẩn ngơ.

Tại sao Lâm Vấn Kinh lại có số điện thoại của mình? Hơn thế, còn đặt biệt danh là “starlight”…

Lâm Vấn Kinh úp di động xuống mặt bàn, nghiêng đầu nhìn anh, hỏi khẽ: “Vấn đề gì?”

Vẻ mặt cậu chẳng có chút bất ngờ nào, như thể biết chắc người xin số là anh vậy. Ngược lại, Hạ Tinh Nhiên sửng sốt một thôi một hồi, mãi mới kiếm tạm được cái lý do hẹn người ta: “… Đi ăn đêm không?” Lâm Vấn Kinh nhìn anh rồi ngó đống tài liệu ôn tập, gật đầu khá dè dặt.

Chẳng hiểu sao Hạ Tinh Nhiên bỗng nhớ tới tin đồn nghe như chuyện vớ vẩn nọ: Lâm Vấn Kinh tham gia câu lạc bộ âm nhạc vì muốn theo đuổi người ta. Mà càng vô lý hơn, anh cảm thấy có lẽ người ấy, là mình.



Phố chợ đêm của đại học C nằm ở phía sau tòa nhà ký túc xá nam, cửa sau trường, ven sông. Chỗ ấy la liệt các quầy đồ ăn vặt vừa ngon vừa rẻ, nào khoai tây chiên, sủi cảo, đậu phụ, thịt xiên nướng, mì xào, cơm rang.

Hạ Tinh Nhiên và Lâm Vấn Kinh dạo bước từ đầu chợ đêm đến tận cuối phố, cuối cùng cả hai ngồi quầy bán chè trôi nước, gọi mỗi người một bát trôi nước nhỏ vị đường nâu với gạo nếp lên men.

Hạ Tinh Nhiên hỏi cậu: “Cậu có số tôi kiểu gì thế?”

Lâm Vấn Kinh ăn một thìa bánh trôi nhỏ, đôi môi dính nước đường nâu, trông rất ngọt ngào, “Dở ghi chép thông tin của câu lạc bộ thì thấy.”

Hạ Tinh Nhiên hỏi tiếp: “Cậu nhận ra nét chữ của tôi à?” Lâm Vấn Kinh cúi đầu chẳng nói chẳng rằng, ngầm thừa nhận. Hạ Tinh Nhiên muốn hỏi cả tên ghi chú kia có ý gì, tại sao nắm tay anh ngày hôm đấy, có phải dạo này cố tình trốn anh không… Anh muốn hỏi hơi nhiều chuyện, trong chốc lát không biết nên bắt đầu gặng hỏi từ đâu.

Vì suy cho cùng, anh và Lâm Vấn Kinh chẳng hề thân thuộc.

Ăn gần hết bát trôi nước nhỏ, Hạ Tinh Nhiên hỏi câu số ba. “Có phải cậu biết tôi rất lâu rồi không?” Lâm Vấn Kinh nhìn anh, “Ừ” rất nhẹ.

“Lâu lắm rồi.” Cậu nói, “Huấn luyện quân sự hồi năm nhất, lúc bày trận hình ô vuông đánh quyền quân sự tập thể, cậu đứng ngay phía trước tôi.”

Điệu bộ đánh quyền của Hạ Tinh Nhiên cực kỳ điển trai. Mặt trời rực lửa, sau lưng bộ đồ rằn ri mặc cả ngày ướt sũng, vén vạt áo lên lau mồ hôi là lộ đường cơ bụng săn chắc, làm người ta nhìn mà cương. Về sau cậu biết ai kia tên Hạ Tinh Nhiên, trúng tuyển vào ngành học với điểm thi đứng đầu, chơi trong đội bóng rổ trường, tham gia câu lạc bộ âm nhạc, học hành miễn bàn, phẩm chất tốt, đức – trí – thể – mỹ – lao giỏi cả, trai thẳng, nghe bảo rất khó cua.

Lâm Vấn Kinh chơi bóng rổ chẳng ra làm sao nên không hi vọng gì vào đội bóng trường, chỉ đành tham gia câu lạc bộ âm nhạc. Lúc cậu còn đang chần chừ trước tính đạo đức và tính khả thi của việc “bẻ cong” trai thẳng, Hạ Tinh Nhiên đã rơi vào tay Diệp Hành. Lâm Vấn Kinh thầm chửi tục số câu vô hạn không tuần hoàn, sau đó cất cái tình của mình đi.

Cậu vốn tưởng rằng mình với Hạ Tinh Nhiên sẽ cứ vậy thôi, đã thương thầm thì đừng nên gặp bằng ánh mặt trời. Không ngờ, Hạ Tinh Nhiên chia tay Diệp Hành; điều càng chẳng ngờ đến là cái hôn ấy. Dù cho Hạ Tinh Nhiên say rượu, nhận nhầm cậu thành Diệp Hành, nhưng một khi “thương thầm” vốn niêm phong kín kẽ thoáng gặp ánh sáng, nào còn giấu nổi nữa.

Cậu thực sự thích người ta nhiều lắm.

Hết chương 3.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play