Hơi thở trầm thấp của hắn phả vào cổ cô.

Đôi mắt đen kịt tĩnh lặng như chết rồi.

Lâm Thanh Nha giật mình bừng tỉnh, rũ mi xuống, “Không được.”

“…”

“Dục Diệc, không được.”

“――”

Đường Diệc cứng đờ người.

Hắn cảm thấy mình thật sự điên rồi, rõ ràng lúc này hắn nên trơ mắt nhìn người đàn ông khác mang Lâm Thanh Nha đi, chuyện đó chẳng liên quan gì đến hắn, hắn phải thật nhẫn tâm.

Hắn đã không còn gì để mất, nhưng khi cô nói không được, hắn không thể nào tiếp tục nữa.

Hắn còn sợ gì nữa… Sợ cô rời bỏ hắn?

Nhưng từ lâu cô đã không còn nữa rồi.

Bàn tay của Đường Diệc nắm lấy Lâm Thanh Nha buông lỏng dần, hắn cúi người xuống như trước đó, dừng trên hõm vai cô, chống cái trán lên vách tường lạnh lẽo.

Một tiếng cười khàn đầy tự giễu tràn ra từ mái tóc đen nhánh xoăn nhẹ của hắn: “Cô nói xem tôi còn phải bị cô giết bao nhiêu lần mới khôn ra được hả tiểu Bồ Tát?”

Ánh mắt Lâm Thanh Nha đình trệ.

Bàn tay buông thõng xuống của cô siết chặt.

Đường Diệc ngẩng đầu lên, rồi lại cúi xuống nhìn cô: “Cô thích hắn đến vậy à?”

Lâm Thanh Nha dừng lại.

Dường như Đường Diệc sợ nghe thấy đáp án nào đó từ miệng cô, hắn mím đôi môi mỏng, để cô đối mặt với đôi mắt ngập tràn ác ý của mình: “Vậy cô có biết Nhiễm Phong Hàm rác rưởi thế nào không?”

“Dục Diệc.”

Lâm Thanh Nha ngước mắt lên.

“Vì hắn mà cô đã giết tôi một lần, tôi mới nói hắn có một câu, cô đã đau lòng rồi?” Đường Diệc nắm tay thành quyền chống lên tường, cơn giận khiến khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của hắn trông rất dữ tợn.

“Tôi không có…”

“Số phụ nữ đã lên giường với hắn ta nhiều không đếm xuể, trước giờ đời sống cá nhân của hắn ta thối nát biết bao, cô có biết chuyện này không? Hắn ta hiện tại diễn một vai lãng tử hồi đầu, chẳng qua là xem danh tiếng tiểu Quan Âm của cô như một đóa hoa lan cài trước ngực áo, để hắn ta ra ngoài thêm phần thể diện!”

Lâm Thanh Nha an tĩnh nghe xong, ngừng một hai giây, cô nói xong câu kia bị hắn đánh gãy nói: “Tôi không có vì anh ta.”

Đường Diệc cứng đờ, cười mỉa mai: “Thế cô đẩy tôi ra là vì không muốn ô uế danh tiếng trong sạch của tiểu Quan Âm?”

Lâm Thanh Nha khẽ nói: “Tôi chỉ muốn cứu anh.”

“…”

Đường Diệc cứng lại.

Dường như, hắn dễ dàng bị một câu nói của cô vạch trần tâm tư, cảm xúc cuộn trào trong đôi mắt đen như mực, cuối cùng vẫn bị hắn đè nén xuống.

Lâm Thanh Nha cũng không giải thích lời mình nói.

Nói xong, cô ngẩng mặt lên, đôi con ngươi màu trà tĩnh lặng trong veo của cô nhìn hắn: “Chuyện đính hôn do người lớn hai nhà quyết định, anh Nhiễm và tôi chỉ làm bình phong cho nhau, bỏ qua quá khứ, không nói chuyện tình cảm, đây là sự đồng thuận giữa bọn tôi.”

“…Cô không thích hắn?” Mắt tên điên thoáng bừng sáng.

“Bọn tôi mới gặp mặt được sáu lần.”

Đường Diệc cười bất hảo: “Cô lừa ai? Nhà hàng Pháp, nhà hàng tư nhân, studio, còn vừa rồi ở sân khấu rạp hát nữa ―― tôi đã nhìn thấy cả bốn lần.”

Lâm Thanh Nha nhìn hắn, im lặng không nói gì.

Bị đôi mắt trong veo như hồ nước mùa xuân nhìn, Đường Diệc nhanh chóng hiểu ý của tiểu Quan Âm ――

Ngoại trừ bốn lần hắn biết, tổng cộng bọn họ chỉ gặp riêng hai lần, nghĩ lại thì có lẽ là gặp vào dịp họp mặt gia đình.

Sự trầm mặc lên men trong giây lát.

Tên điên giống như đứa trẻ được cho kẹo, hàng mi cong và đen nhánh rũ xuống nhưng lại không che giấu được sự vui sướng trong đôi mắt đẹp đẽ cong cong như vầng trăng khuyết.

Đường Diệc cúi thấp đầu, vẫn giam cô trong vòng tay, chiếc mũi cao và thẳng của Đường Diệc gần như chạm vào chóp mũi cô. Cảm giác khủng hoảng được xua tan, giọng hắn thoải mái hơn: “Nếu không thích vậy thì đừng qua lại với hắn ta nữa.”

Lâm Thanh Nha không thể lùi lại được, đành đưa cánh tay ra ngang mặt, ngăn cách mình với hắn, nhưng lại bị cánh tay trắng gầy của người nọ ngạo mạn đè xuống.

Hô hấp nặng nề của hắn kề gần thêm.

Mắt Lâm Thanh Nha hơi ửng hồng, không biết là tức giận hay là xấu hổ, không rõ ràng lắm, giống như ánh nắng chiếu xuống nền tuyết vào đông.

Cô rũ mắt: “Nhưng sẽ không hủy hôn, Dục Diệc.”

Tên điên cứng đờ.

Vài giây sau, hắn hừ một tiếng trầm thấp, cười lạnh lùng: “Cô chơi tôi?”

“…”

“Không nói chuyện tình cảm nhưng lại muốn kết hôn?” Đường Diệc nghiến răng cười, “Tiểu Quan Âm quả nhiên là từ bi tế thế, vô duyên vô cớ để hắn ta được lợi mà bao nhiêu người quỳ xuống cầu xin cũng không cầu xin được?”

“Người lớn quyết định.” Lâm Thanh Nha nói nhỏ, “Ông ngoại bà ngoại đã lớn tuổi, đây là điều vướng bận duy nhất của bọn họ về tôi, tôi không thể làm bọn họ thất vọng được.”

“Nếu bọn họ muốn cô kết hôn, tôi cũng có thể ――”

“Bà ngoại tôi rất thích anh ta.”

Một câu nhẹ hẫng chặn lại tất cả những lời muốn nói của Đường Diệc.

Hắn cứng đờ vài giây, cười rộ lên với chất giọng khàn khàn: “À, đúng rồi, thiếu chút nữa tôi quên mất. Nhà họ Lâm các cô là Lê Viên thế gia, vốn cái tên muốn chết sớm kia cũng coi như xuất thân từ dòng dõi thư hương, thối nát từ tận xương cốt, chí ít bề ngoài cũng nhã nhặn lịch sự ―― so với thứ con riêng tạp chủng không từ thủ đoạn, không cha không mẹ thì tốt hơn một vạn lần chứ nhỉ?”



Ánh mắt Lâm Thanh Nha tràn ngập bi thương.

Cô ngẩng mặt lên, lần đầu tiên đôi mắt màu trà hiện rõ cảm xúc: “Dục Diệc!”

Đáy mắt Đường Diệc bừng bừng lửa, trắng trợn cười: “Sao vậy, tiểu Quan Âm đau lòng à? Chẳng lẽ năm đó không phải cô bán tôi cho Đường gia sao? Bán giá trên trời thế nào, bây giờ ‘món hàng’ như tôi có tư cách biết rồi đúng chứ?”

Giọng hờ hững gần như ngả ngớn, nhưng càng nói về sau, đuôi mắt xếch lên ửng hồng vì bị cảm xúc lấn át.

Đôi mắt đen láy và ướt át của hắn nhìn cô vừa tuyệt vọng lại cố chấp.

Lâm Thanh Nha nhớ lại đêm mưa dưới ánh đèn đường trong bảy năm trước. Khi đó do màn trời mưa xối xả ngăn cách, cô cũng không nhìn thấy rõ vẻ mặt hắn, cô chỉ nhớ rõ tiếng hét nghẹn ngào xé rách màn mưa đêm khuya, không biết khi đó có phải ánh mắt hắn cũng tuyệt vọng như vậy không.

May mà không thấy rõ.

Nếu thấy rõ, cô làm sao có thể buông bỏ được, làm sao cô có thể xoay người bước đi cho được?

Lâm Thanh Nha rũ mi xuống, giống như bông hoa bị ướt mưa.

Cô nhỏ giọng nói: “Anh thấy đó, Dục Diệc, anh cũng không thể quên được. Anh biết chúng ta đã không thể nào quay lại quá khứ thì đừng ám ảnh nó mãi, anh như vậy chỉ hành hạ bản thân hơn thôi.”

Đường Diệc nghiến răng, cười đến giọng run run: “Bảo tôi đừng ám ảnh, để mặc cô và Nhiễm Phong Hàm tình cảm thắm thiết, kết hôn với nhau?”

“Là ai cũng vậy,” Lâm Thanh Nha cụp mắt, kìm nén hơi thở run rẩy, “… Ngoại trừ anh.”

“!”

Ánh mắt Đường Diệc run lên.

Im lặng một lúc lâu hắn mới bừng tỉnh, lùi về sau hai bước, đột nhiên tên điên mỉm cười với ánh mắt âm trầm đáng sợ.

Đường Diệc vừa quay mặt đi cười, vừa đưa tay trái lên, thô bạo chà miết hai cái hình xăm đỏ như máu nằm ngang trước động mạch cổ.

Da hắn vốn đã trắng, lực chà miết khiến làn da đỏ ửng, giống như hình xăm đỏ như máu lan ra ngoài.

Ngày càng dữ tợn.

Lâm Thanh Nha nhìn vị trí vết sẹo, không biết nhớ ra điều gì, ánh mắt trống rỗng thoáng chốc bị khổ sở lấp đầy, nhưng nhanh chóng bị hàng mi đen nhánh của cô che lại.

“…Thiếu chút nữa tôi quên mất tiểu Quan Âm nhẫn tâm đến cỡ nào.”

Cái tay hạ xuống.

Giây phút Đường Diệc cụp mắt xuống hắn không cười nữa, hắn ấn gáy cô ở trước tường, trực tiếp ấn cô vào trong lòng mình.

Lúc này, lực hắn dùng không hề nhẹ nhàng, ánh mắt điên cuồng.

Hắn cúi đầu xuống, đôi môi mỏng vừa giống hôn lại vừa giống như lưỡi kiếm tàn sát bừa bãi, hơi thở nóng rực ở bên tai cô kề sát mái tóc dài của cô, nghiến răng nghiến lợi, vẻ thù địch khiến người ta sợ hãi.

“Là cô ép tôi, Lâm Thanh Nha.”

“…”

Đường Diệc buông ra cô, kéo rèm ra, nhanh chóng rời đi.

Bóng dáng như hung thần.

Lâm Thanh Nha ngơ ngác nhìn chằm chằm phòng thay quần áo trống rỗng.

Im lặng một lúc lâu, cô giống như lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nhắm nhắm mắt, thả lỏng bờ vai đơn bạc, dựa vào vách tường lạnh lẽo.

Một khoảng lặng dài.

Cách một vách tường, ở gian phòng đầu tiên phát ra tiếng động.

Lâm Thanh Nha chậm rãi mở mắt ra, xoay người, giọng dịu dàng và bình tĩnh trở lại bình thường: “Đừng trốn nữa, ra ngoài đi.”

“…”

Vài giây sau.

Bạch Tư Tư dè dặt nắm lấy rèm gian số hai, ló đầu ra khỏi gian phòng đầu tiên, nhỏ giọng nói: “Giác nhi, tôi không hề cố ý nghe, tôi đợi thấy lâu quá mà cô chưa quay lại, lo bên này xảy ra vấn đề nên mới sang đây…”

Lâm Thanh Nha khẽ cười: “Tôi không trách cô.”

“Ừm,” Bạch Tư Tư cẩn thận nhìn, “Cô không sao chứ?”

“Ừm.”

Hai người nhìn nhau, không gian tĩnh lặng.

Tĩnh lặng đến mức khiến Bạch Tư Tư xấu hổ, cô ta sờ sờ mũi, khổ não suy nghĩ xem làm sao đổi chủ đề mà không làm giác nhi mất tự nhiên.

“Có gì muốn hỏi cứ hỏi đi.”

“…Hả?”

Bạch Tư Tư ngạc nhiên quay đầu lại.

Bị tên điên dày vò đến bộ tóc dài luôn chỉnh chu có vài sợi rối, thế nhưng đôi mắt màu trà trong veo như tuyết vẫn tĩnh lặng và điềm đạm như cũ.

Trước sự ngạc nhiên của Bạch Tư Tư, ánh mắt của Lâm Thanh Nha dịu dàng và trầm lặng: “Chỉ có cơ hội lần này thôi, sau này không được nhắc đến, được chứ?”

“Được, tất nhiên được,” Bạch Tư Tư vò đầu, sau một lúc do dự cô ta nhỏ giọng hỏi, “Điều tôi tò mò nhất là, giác nhi, cô thích cái tên điên… Khụ, Đường Diệc à?”

Lâm Thanh Nha suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không biết.”

Bạch Tư Tư trợn tròn mắt: “Hả?”

“Tôi chưa từng thích ai cả,” Lâm Thanh Nha nói, “Cho nên không biết mình có thích anh ta không.”

Bạch Tư Tư: “Ồ, này nghe có vẻ đúng thế rồi.”

Lâm Thanh Nha cũng không phản bác.

Bạch Tư Tư kề lại gần, hạ giọng cực thấp: “Có vẻ như cô thích anh ta, mà dù không phải thích thì cũng có thiện cảm với Đường Diệc hơn những người khác đúng không? Nhất là khi Đường Diệc nói tôi mới biết hóa ra chồng sắp cưới rác rưởi của cô lại là người lăng nhăng như vậy.”

Lâm Thanh Nha ngước mắt lên: “Cô muốn hỏi, tại sao tôi từ chối anh ta đúng không?”



“Đúng đúng đúng!” Bạch Tư Tư bẻ ngón tay, “Tôi thấy mặc dù tính tình Đường Diệc quái gở, nhưng hiện tại xem ra cực kỳ thâm tình với cô, hơn nữa lại có tiền có quyền, hắn chính là thái tử nhà học Đường đấy, cả Bắc Thành ――”

Nói được một nửa, Bạch Tư Tư ngẩng đầu lên, vừa vặn phát hiện khi cô ta nói những lời này, sắc mặt của Lâm Thanh Nha thay đổi.

Bạch Tư Tư nghẹn họng: “Chẳng lẽ lý do cô không qua lại với Đường Diệc là vì nhà họ Đường?”

Lâm Thanh Nha ngầm thừa nhận.

“Hình như Đường Diệc có nói cô bán anh ta cho nhà họ Đường gì đó, nghe nói bà cụ Đường rất ghê gớm…” Sắc mặt Bạch Tư Tư thay đổi, “Đợi đã, chẳng lẽ là tiết mục ‘cho cô năm ngàn vạn, rời khỏi cháu tôi ngay’?”

“Hả, tiết mục gì?”

Lâm Thanh Nha khó hiểu hỏi.

Một lòng chú tâm vào nghệ thuật Côn khúc, tất nhiên tiểu Quan Âm không hiểu mấy bộ phim truyền hình vào lúc tám giờ như Bạch Tư Tư.

Bạch Tư Tư phủ nhận ý kiến của mình: “Không thể nào, chắc chắn không thể. Giác nhi cô sẽ không bị loại điều kiện đầy mùi tiền này lừa đâu.”

Có lẽ Lâm Thanh Nha hiểu những gì Bạch Tư Tư, khẽ nói: “Quả thật bà ấy có giúp tôi.”

“Hả? Bà cụ Đường siêu ghê gớm ấy à?”

“Với điều kiện,” Lâm Thanh Nha rũ mắt, khóe môi vừa tái nhợt vừa cay chát giương lên, “Tôi bán đứng Đường Diệc… cho bà ta.”

Bạch Tư Tư sửng sốt.

Giây phút đó cứ như là ảo giác, Bạch Tư Tư thấy bờ mi rũ xuống của Lâm Thanh Nha khẽ run, dường như ngay sau đó sẽ bật khóc.

Trước giờ Bạch Tư Tư chưa từng nhìn thấy Lâm Thanh Nha khóc.

Vậy nhưng Lâm Thanh Nha không hề khóc.

Sau một khoảng thời gian dài trầm mặc, Lâm Thanh Nha chớp chớp mắt, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên lần nữa, đôi mắt vẫn dịu dàng như thế.

“Chúng ta đã nói rồi, sau này không nhắc đến nữa, cũng không nói với anh ấy, được chứ?”

Bạch Tư Tư không biết nên nói cái gì, chỉ là cảm thấy buồn một cách khó hiểu, cô nuốt nước mắt vào trong, gật đầu lia lịa.

“Ừm! Không nói với ai hết!”

“…”

Khi Đường Diệc rời khỏi đoàn kịch, trời chuyển mưa âm u, mây đen bao trùm.

Mặt hắn lạnh như băng, lông mày sắc bén như dao, đôi mắt đen láy u ám đáng sợ. Suốt đoạn đường đi ra ngoài, không ai trong đoàn kịch dám hỏi một câu, sợ chọc phải tên điên này, tự đi tìm chết.

Chiếc ô tô màu đen dừng ở ven đường bên ngoài đoàn kịch với biển số nổi tiếng mà người ở Bắc Thành đều quen thuộc.

Trình Nhận ngồi ở ghế phụ, được tài xế nhắc nhở nhìn về phía người đàn ông đang bước tới bên ngoài cửa sổ, còn có cả mây đen giăng kín trời trên đầu và trong đôi mắt người nọ.

Trình Nhận thở dài: “Trời lại sắp mưa.” Anh ta đặt máy tính bảng làm việc xuống, xuống xe mở cửa cho Đường Diệc.

Tài xế lau mồ hôi, trong lòng thầm nói không hay rồi.

Các vệ sĩ và tài xế ở nhà họ Đường đều biết vị thái tử này có tâm bệnh… Không phải là bệnh điên hay vấn đề sai trái gì mà là về bệnh lý ――

Mỗi lần trời đổ mưa, bệnh đau đầu của người này sẽ phát tác rất kinh khủng.

Vì thế, bà cụ Mạnh tìm không ít bác sĩ tới xem, thế nhưng không tìm được nguyên do, cuối cùng kết luận là do bệnh đau thần kinh ―― căn bệnh mơ hồ và khó trị nhất, cơ bản rất khó để tìm được nguyên nhân bệnh.

“Tác dụng phụ” là, xác suất tên Đường điên này nổi điên vào ngày mưa cực kỳ cao.

Năm trước đập rạp hát Ngu Dao trợ diễn nên có tiền lệ này.

Tài xế ngồi phía trước cố gắng tự nhủ, “Nhất định hôm nay phải thận trọng từ lời nói đến hành độ”, cửa xe hàng ghế phía sau được kéo ra, Đường Diệc đã tháo nút tháo vest, chân dài bước vào trong xe.

Tiểu Diệc đang ngủ say bị hắn ấn đầu.

“Gâu gâu!”

Con chó săn đang ngủ say bị làm phiền rất không vui, sau khi tỉnh táo lại thì nằm sấp xuống như không biết giận.

Giống như hôm nay nó cũng biết là không nên chọc vào tên điên này.

Đường Diệc ngồi dựa vào ghế.

Mái tóc đen nhánh xõa xuống thái dương vừa trắng vừa lạnh lẽo của hắn, sau khi nổi giận khiến cho làn da vốn đã trắng của hắn càng trắng thêm mấy phần. Đôi mắt đen của hắn mở to vô định, quai hàm sắc bén giống như lưỡi kiếm băng.

Trong xe lặng như tờ, tài xế thở cũng không dám thở mạnh.

Đi được hơn nửa đường.

Đột nhiên Đường Diệc lên tiếng với chất giọng trầm khàn: “Hiện giờ Đường Hồng Vũ đang ở đâu?”

Trình Nhận hết sức ngạc nhiên, nhưng với bản năng nghề nghiệp, sau khi đỡ mắt kính anh ta lập tức đáp: “Cô Đường nói, cô ấy kiếm được không ít sau vụ của cô Tôn lần trước, cô Đường muốn nghỉ ngơi một thời gian, hình như là đi du lịch đảo phía Nam.”

“Bảo cô ta quay về.”

“Bây giờ?” Trình Nhận càng ngạc nhiên hơn, “Lấy lý do gì?”

“Nói với cô ta là có vụ làm ăn mới,” Đường Diệc lạnh lùng nhắm mắt lại, “Với tôi.”

Trình Nhận trầm mặc, sau đó chợt bừng tỉnh, rồi lại tiếc nuối: “Nếu cô Lâm biết, e là không thích cách làm của ngài.”

“Cô ấy thích?”

Đường Diệc đưa tay lên, những ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc đen xoăn nhẹ mềm mại, ấn vào bên đầu bị đau.

“Vật không cầu được, vậy thì không cầu.”

Dưới cơn đau khiến người bình thường đau đến lăn lộn, hắn lại khàn khàn cười rộ lên.

Giống như một tên đẹp trai mất trí.

“Không bằng để cô ta nhìn xem, tôi không từ thủ đoạn thế nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play