Quay lại bầu không khí trong xe, Thẩm Tri Du cùng Tiểu Hà song song ngồi, yên lặng nghỉ ngơi. Một đường im lặng đến công ty, sau khi xuống xe, trên bệ đá trước cổng công ty đập vào mắt là một hàng chữ to: Giải trí truyền thông Cung Cầu.
Nói đến cái tên này, lại là một chiến tích của Cung Tố Nhan. Hai năm trước, công ty mới đổi cái tên này, ban đầu được gọi là Hoàn Cầu. Trong công ty cổ đông khá nhiều, nhưng nắm phần lớn cổ phần thì chỉ có Cung Tố Nhan, Hàn gia và Vương gia. Đối với một công ty lớ thì việc tranh giành quyền lực là không thể tránh khỏi. Đặc biệt hung hăng chính là Vương gia, ông ta đút lót giỏi đủ thủ đoạn để lấy cái ghế tổng giám kia. Cung Tố Nhan chán ghét thái độ của ông ta, bèn một bước đạp đổ lão, ngồi lên vị trí tổng giám nghệ sĩ. Qúa trình trả giá cho sự thành công này cũng khó khăn nhiều mặt, nhưng nhờ năm đó Thẩm Tri Du nghệ sĩ đầu tiên dưới tay cô lại nổi lê đột ngột cũng góp sức cho cô không ít.
Bên cạnh đó, Hàn gia nhìn thấy rõ ràng lợi ích của sự nổi tiếng như bão của Thẩm Tri Du nên dứt khoát ủng hộ Cung Tố Nhan lên làm tổng giám. Vì vậy thế cân bằng của ba cổ đông lớn nhất thay đổi, nghiêng hoàn toàn về phía Cung Tố Nhan.
Thẩm Tri Du đi phía trước, Tiểu Hà theo sau bước vào công ty. Nhân viên ở đây vốn là nhìn mặt người nổi tiếng mà làm việc, ấy vậy mà một khắc nàng bước vào, hàng loạt động tác đang làm việc dừng lại, chăm chú nhìn nàng. Những cặp mắt sáng rỡ ấy Thẩm Tri Du cũng không lạ gì, nàng tiến thẳng vào thang máy riêng dành cho cấp cao, bấm số tầng 10 cao nhất.
"A...a...a..." Tiếng la lập tức nổ vang, không ít người nghẹn họng trân trối nhìn lấy phương hướng nàng vừa đi.
"Ôi... hôm nay trúng số độc đắt rồi mọi người ạ"
"Há, tôi còn muốn xỉu tại đây không cần tỉnh đây"
"Thật đẹp a, đẹp đến tôi muốn nghẹt thở, đẹp gấp trăm lần trê màn ảnh"
"Con tim bé nhỏ của fan như tôi làm sao chịu nổi đây"
...
Tầng lầu cao nhất chỉ có duy nhất ba phòng: phòng tổng giám nghệ sĩ, phòng thư ký và phòng riêng mà Cung Tố Nhan đặc biệt chuẩn bị cho Thẩm Tri Du. Hành lang trống vắng vang lên tiếng gõ cửa, đợi đến khi nghe tiếng bên trong, Thẩm Tri Du và Tiểu Hà mới bước vào.
Sau chiếc bàn làm việc, thân ảnh mảnh mai nhưng khí tràn uy nghiêm kia chính kaf Cung Tố Nhan. Thư ký vẫn còn đang đứng trong góc pha cà phê, một bầu không khí tĩnh lặng mà cực kỳ nghiêm túc.
"Đến rồi" Cung Tố Nhan ngẩng đầu, chất giọng từ tính khác hẳn dáng vẻ mạnh mẽ khi nãy. Cung Tố Nhan đứng lên để lộ một bộ âu phục nâu đen trên thân, đường cong rõ nét, thân cao hơn Thẩm Tri Du nửa cái đầu. Một đầu tóc đen được búi gọn gàng sau gáy, khuôn mặt trắng trẻo trẻ tuổi so với tuổi thật của cô, trên mắt đeo cặp kính viền vàng có dây mỏng vắt sau cổ, cổ điển mà trưởng thành. Cung Tố Nhan cởi kính ra, đôi mắt có ý cười hiện lên, bước lại gần Thẩm Tri Du giương tay làm bộ muốn ôm. Thẩm Tri Du trực tiếp bỏ qua cô đến sofa ngồi xuống, vắt chéo chân lạnh lùng phán: "Đừng có làm bộ trẻ con trước mặt em, em thật không nhìn nổi".
Cung Tố Nhan có chút khinh bỉ: "Em vẫn khó ưa như vậy, chị cứ tưởng về nhà em sẽ bị ba mẹ huấn luyện một phen chứ".
Thư ký lúc này mang đến hai tách cà phê đặt trên bàn, nhẹ tay nhẹ chân cùng đi ra ngoài để lại không gian cho ba người. Cung Tố Nhan đẩy một tách cà phê về phía Thẩm Tri Du: "Bay mười mấy giờ không mệt? Sao lại đến đây?".
"Không sao, em quen rồi, em mời chị ăn tối".
"Ồ, em cố ý đến đây là mời tôi ăn cơm?".
"Chị muốn nghĩ thế nào tùy chị" Thẩm Tri Du nhìn mặt cười của người đối diện mà hết cách, bỏ cuộc chịu trận.
"Giỡn với em thôi, ha ha".
"Đúng rồi, bàn chuyện công đi".