Hai người quay đầu và xòe tay cùng một lúc.
Phó Tinh Nhàn: "Cần chứ."
Văn Cảnh: "Cần chứ."
Hách Học Sâm hơi sửng sốt.
Lúc nãy cậu ta nhìn từ đằng xa đã thấy mọi người ở khu vực nhảy cao có gì đó không ổn, có lẽ bị ảnh hưởng bởi giá trị A của Phó Tinh Nhàn.
Nhưng khi đứng ở đây và bịt mũi để tránh hít quá nhiều pheromone thì lại không khó chịu gì mấy.
Pheromone của Phó Tinh Nhàn gần như chỉ giới hạn quanh Văn Cảnh, không hề lan tỏa khắp nơi nữa.
Đúng là độ tương xứng 99% có khác.
Cậu nghĩ chắc không cần thuốc ức chế đâu vì trông cả hai đang thân mật thế mà.
Họ muốn đánh dấu luôn thì cần thuốc ức chế làm gì?
Nhưng hai người lại có vẻ khá gấp gáp.
Văn Cảnh vẫy tay: "Cảm ơn cậu nhé, đưa ức chế cho tôi."
"Lát nữa tớ sẽ tiêm." Phó Tinh Nhàn cúi đầu nhìn cậu, "Bây giờ tớ dìu cậu đến phòng y tế trước."
Văn Cảnh lắc đầu: "Thôi, cậu chả muốn đánh dấu thì đòi dìu tớ làm gì."
Hách Học Sâm lộ ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "...!Hai cậu."
Cậu ta tính nói gì đó nhưng vừa mở miệng thì mùi sữa anh đào đã xộc thẳng vào, hơn nữa còn muốn chui xuống phổi qua đường hô hấp khiến da đầu cậu ta tê rần, lông tơ khắp người dựng lên.
Hách Học Sâm lùi vài bước, ném gói thuốc ức chế qua: "Tôi chịu hết nổi rồi Hội trưởng! Cậu tiêm lẹ đi!"
Phó Tinh Nhàn giơ tay định chụp lấy gói thuốc nhưng Văn Cảnh đã bắt được trước: "Để tớ làm cho!"
Chẳng đợi Phó Tinh Nhàn từ chối, cậu mở gói lấy tăm bông ra lau cánh tay anh, sau đó đâm kim tiêm xuống.
"Sao lại tiêm ở đây chứ?" Phó Tinh Nhàn rên khẽ.
Thuốc được đẩy từ từ vào cơ thể, Alpha tối sầm mắt, cả người rơi vào trạng thái mệt mỏi, pheromone đang tỏa cũng chầm chậm thu về.
Văn Cảnh rút kim tiêm, cau mày vươn tay về phía Hách Học Sâm: "Cậu đỡ tôi dậy được không?"
Hách Học Sâm ngơ ngác đưa tay ra, chẳng ngờ sức nặng suýt nữa kéo tay cậu ta xuống.

Cậu ta vội dùng thêm sức, giữ lấy cánh tay Văn Cảnh để cậu đứng vững hơn.
Văn Cảnh chỉ vào người Phó Tinh Nhàn: "Cậu ở đây đi, lát nữa hẵng tìm tớ."
Trong nhà thi đấu toàn là người của trường họ.

Đã có người gọi cho giáo viên nên Phó Tinh Nhàn ở lại cũng không sao.
Đi được một đoạn, Văn Cảnh thở hổn hển, hỏi: "Cậu biết phòng y tế ở đâu không?"
Hách Học Sâm: "Trường có mượn tạm một phòng làm phòng y tế.

Vết thương ở đùi của cậu nặng lắm hả? Tôi cứ tưởng chỉ trầy da."
Cảm giác mệt mỏi do thuốc ức chế gây ra không kéo dài quá lâu, đáng lẽ hiện giờ Văn Cảnh đã thấy khỏe lại.
Cậu ta cúi đầu nhìn chân Văn Cảnh, chợt phát hiện trên bắp chân trái có một mảng màu xanh nhạt.
"Bị va vào đâu vậy?"
"Không va vào đâu cả." Văn Cảnh yếu ớt hỏi: "Cậu cõng tôi tới đó được chứ?"
Hách Học Sâm:???
Cậu ta quay đầu, sau đó trả lời: "Cậu muốn tôi chết lắm à? Alpha của cậu đang nhìn kia kìa."
Văn Cảnh run rẩy, loạng choạng như muốn khuỵu đến nơi: "Người tôi đau quá, hết sức rồi."
"Cậu sao thế?" Hách Học Sâm hoảng hốt, trông Văn Cảnh giống như có thể ngất bất cứ lúc nào nên cậu ta đành bế Văn Cảnh chạy về hướng phòng y tế.
Triệu Viện Viện đang quan sát tình hình của Văn Cảnh từ khu vực khán đài của lớp, bỗng thấy Hách Học Sâm bế ai đó chạy đi khiến cô lật đật chạy xuống khỏi khán đài, vội vàng đuổi theo sau.
"Sao ra nông nổi này? Văn Cảnh cảm thấy khó chịu hả?" Cô thở phì phò, hỏi cậu bạn đứng trước cửa phòng y tế.
"Chả biết nữa, giáo viên bảo phải cởi áo để kiểm tra, nhưng mà tôi vào không tiện cho lắm." Hách Học Sâm lắc đầu, bỗng cậu ta nhìn chằm chằm vào cô, "Hay cậu vào xem cậu ấy thế nào nhé?"
Triệu Viện Viện: "Tôi..."
Hách Học Sâm: "Cởi áo chứ có phải cởi qu@n đâu.

Mấy thứ bậy bạ cậu còn dám viết thì sợ gì nhìn người ta cởi tr@n?"
Triệu Viện Viện giật mình: "...!Sao cậu biết chuyện đó!???"
Hách Học Sâm: "Chuyện này không quan trọng."
Cậu ta gõ cửa rồi đẩy Triệu Viện Viện đang tức giận vào trong.
Ánh sáng trong phòng hơi yếu.
Một tia nắng len qua khe cửa và chiếu lên chiếc giường gấp.
Văn Cảnh không mặc áo nằm trên giường, làn da trắng trẻo xuất hiện vài vết xanh, trên eo còn có một dấu tay rất lớn.
Triệu Viện Viện hít một hơi: "Cậu..."
Văn Cảnh cười tủm tỉm: "Tôi không sao, anh trai không kiềm chế lực tốt nên ôm tôi chặt quá đó."
Bác sĩ quay lưng về phía họ, lục lọi tìm đồ trong hộp thuốc: "Thầy nghĩ em nên đi bệnh viện, nếu ảnh hưởng tới xương thì phải chụp X-quang nữa đấy."
Anh cầm mấy túi chườm đá đến: "Xoay qua bên kia, lưng của em cần chườm đá vì trông khá nghiêm trọng."
Văn Cảnh r3n rỉ, chống tay để lật người, bờ lưng cánh bướm xinh đẹp và hai dấu tay tối màu nhanh chóng lộ ra.
Bác sĩ lấy 2-3 túi chườm đã chuẩn bị sẵn đặt lên vùng bị bầm nặng nhất.
"Úi lạnh quá!" Văn Cảnh khẽ hít hà.
Bác sĩ: "Đắp một lúc thôi, để lâu mắc công cảm lạnh."
Triệu Viện Viện khom người chạm nhẹ lên làn da đang giống hệt bảng màu của cậu.
Văn Cảnh run giọng nói: "Cậu đừng chạm, tôi nhột."

Triệu Viện Viện: "Hội trưởng biết chưa?"
Văn Cảnh: "Chưa, mà cậu đừng nói với cậu ấy nha, tôi sợ cậu ấy biết sẽ không chịu ôm tôi nữa."
Ra nông nổi này rồi còn nghĩ tới chuyện ôm ấp.
Bác sĩ hừ khẽ: "Mới tí tuổi mà mù quáng ghê."
Văn Cảnh nhe răng cười.
Triệu Viện Viện: "Bị thương khắp người nhưng nhìn cậu vui vẻ nhỉ? Cậu có máu M à?"
"Cậu mới M đó." Văn Cảnh hừ một tiếng, sau đó nói một câu chẳng rõ đầu đuôi: "Nếu đang nằm mơ thì không thấy đau được."
Triệu Viện Viện: "Cậu nghĩ mình đang nằm mơ nên muốn chịu đau một chút sao?"
"Tôi không cố ý làm vậy.

Tôi long trọng tuyên bố rằng tôi không có khuynh hướng ngược đãi bản thân nhé, lần này là sự cố thôi."
Văn Cảnh nhắm mắt lại, nói bâng quơ: "Người cậu tìm kiếm bấy lâu nay cũng thích cậu.

Hai cậu có độ tương xứng cực kỳ cao, mỗi ngày ở bên nhau rất vui, hơn nữa còn lập ra kế hoạch có thể ở bên nhau mãi.

Giáo viên không ngăn cản, phụ huynh thì vui vẻ đồng ý...!Cậu nghĩ đây có phải sự thật không? Nó giống một giấc mơ hơn nhỉ?"
Vài năm trước gần như cậu chỉ có một mình, thỉnh thoảng kết thêm bạn cũng chẳng thân thiết gì mấy.

Nếu lấy mấy tháng hiện tại so với quá khứ kia, quả thật là sự chênh lệch rất lớn.
Dạo này cậu thường cảm thấy bất an, sợ rằng sau khi tỉnh giấc sẽ phát hiện mình không có gì cả.
Cậu chạm vào vết thương trên người.
Đây là thứ đã chứng minh cậu không hề nằm mơ.
*
Sau khi đại hội thể thao kết thúc, bác sĩ Tôn tới nhà khám riêng cho hai người, sau đó một mình đưa Văn Cảnh đến bệnh viện.
Phó Tinh Nhàn cũng muốn đi theo nhưng bị từ chối.
Anh chẳng có tâm trạng thực hiện kế hoạch nên lấy điện thoại mở diễn đàn trường ra xem.
Hầu hết đều bàn về chuyện ở đại hội thể thao.

Có vài người nói tới sự cố lộ pheromone nhưng không ai chê cười mùi anh đào của anh cả.

Những người tham gia và theo dõi cuộc thi nhảy cao lại càng ấn tượng với cảm giác áp chế và thể lực mạnh mẽ mà giá trị A siêu cao đã ban cho.

Mấy điều mọi người nghĩ tới chẳng hề liên quan đến mùi pheromone của anh.
Chuyện khiến anh lo lắng đã không trở thành hiện thực.
Phó Tinh Nhàn vặn vòi nước trên bồn rồi rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó mỉm cười với chính mình trong gương.
Đây là một ngày hoàn toàn mới, xiềng xích trong lòng bị ép phải tháo bỏ làm anh cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Nếu không có Văn Cảnh, anh chẳng biết khi nào mình mới có thể chấp nhận bản thân nữa.
Anh bỗng nhớ cậu và muốn nói chuyện với cậu quá.
Ngoài cửa sổ có ánh đèn xe nhấp nháy, chừng một lát sau, tiếng xe khởi động vang lên, sau đó nhanh chóng rời đi.
Thiếu niên anh vừa nghĩ tới đã quay về.
Phó Tinh Nhàn rời khỏi phòng, bước tới gõ cửa phòng Văn Cảnh nhưng chẳng có ai trả lời.
Anh cụp mắt gõ thêm hai lần, đứng đợi một hồi thì vặn tay nắm cửa và đi vào trong.
Cửa phòng ngủ không khoá nên dễ dàng nghe thấy tiếng thở nặng nề của Văn Cảnh.
Phó Tinh Nhàn cau mày, lặng lẽ bước tới chỗ cậu.
Thiếu niên không mặc áo đang ngồi trên giường quay lưng về phía anh.
Cơ thể gầy gò xuất hiện vài vết xanh tím, hai bên eo có dấu tay thâm đen in hằn lên.

Vùng da sẫm màu và sáng màu đan xen nhau mang đến cảm giác tác động mạnh vào thị giác.
Văn Cảnh nghiêng đầu, cầm bình xịt nhỏ xịt lên vết thương, sau đó đưa tay xoa đều, vừa xoa vừa rên khe khẽ.
Phó Tinh Nhàn nhìn chăm chăm vào vết thương một lúc mới nghẹn ngào gọi: "Văn Cảnh."
"Hả?" Văn Cảnh quay đầu, "Tớ quên khóa cửa sao?"
Phó Tinh Nhàn bước tới, anh vươn tay muốn chạm vào nhưng chẳng dám, ngón tay từ từ cong lại rồi rút về.
Anh khẽ hỏi: "Tớ đã làm đúng không?"
Văn Cảnh mím môi nhìn anh, trong lòng bỗng khó chịu.
Nhưng thấy rồi thì thôi, chuyện xảy ra cũng chưa đến nỗi nào.
Đột nhiên cậu bật cười: "Không thì ai làm chứ?"
"Xin lỗi cậu." Phó Tinh Nhàn khựng người, đứng yên tại chỗ.
Văn Cảnh quăng bình thuốc trị thương qua một bên: "Cậu chỉ muốn nói lời xin lỗi thôi à?"
Phó Tinh Nhàn chững lại: "Sau này tớ sẽ cố gắng kiềm chế, không để chuyện này xảy ra với cậu nữa."
"Tớ không bảo cậu nói mấy lời này," Văn Cảnh kéo tay anh, "Lại đây thoa thuốc cho tớ đi."
Cậu nói xong thì ngã xuống giường: "Đáng lẽ tớ nên nói sớm với cậu để chẳng phải tự thoa thuốc."
Phó Tinh Nhàn vẫn đứng yên ở đó.
Văn Cảnh đưa tay vỗ lên giường: "Mau lên nào! Tớ không thoa tới nên thể nào cũng cần người giúp à."
Phó Tinh Nhàn ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận quan sát vết thương trên người cậu: "Bác sĩ Tôn nói gì với cậu?"
"Chấn thương phần mềm, không ảnh hưởng đến xương nhưng nhìn hơi đáng sợ.

Chú ấy bảo một số Omega sẽ có thể chất như vậy, tớ cũng lên mạng tìm hiểu thử..." Văn Cảnh lăn vào lòng anh, nói nhỏ, "Hình như Alpha rất thích Omega có thể chất như thế này đấy."
Phó Tinh Nhàn:...
Văn Cảnh nắm tay anh đặt lên người mình: "Thoa giúp tớ lẹ đi."

Phó Tinh Nhàn cầm bình xịt vài phát rồi nhẹ nhàng xoa chỗ bị bầm, Văn Cảnh thì bắt đầu rên rẩm vì được anh xoa.
"Đau lắm hả?"
"Hơi hơi."
"Vậy cậu rên làm gì?"
Văn Cảnh run người, vùi mặt lên đùi anh.

Phó Tinh Nhàn sợ mình làm cậu đau nên vội kéo cậu dậy.
Nhưng lại thấy Văn Cảnh cười.
Phó Tinh Nhàn cau mày: "Cậu cười gì vậy?"
"Mấy vết này do cậu làm hết..." Văn Cảnh tựa vào vai anh, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, "Trông như cậu đã làm chuyện gì đó với tớ nhỉ?"
Phó Tinh Nhàn:...
Văn Cảnh thở dài: "Thật ra vẫn khá đau."
Phó Tinh Nhàn cúi đầu xịt một ít thuốc vào lòng bàn tay: "Tớ sẽ xoa nhẹ lại."
"Nghe bảo hôn môi có thể giảm đau đó." Văn Cảnh vòng tay ôm cổ Phó Tinh Nhàn, môi cọ lên gò má anh, "Tụi mình thử nhé?"
Phó Tinh Nhàn quay đầu né tránh, bàn tay ấm đang đặt trên lưng Văn Cảnh tiếp tục thoa thuốc.
Văn Cảnh đưa tay giữ sau gáy của Phó Tinh Nhàn, cố kéo anh cúi người xuống.
Phó Tinh Nhàn chẳng chịu hợp tác mà hỏi cậu: "Cậu chắc là mình đã tiêm thuốc ức chế rồi?"
Văn Cảnh: "Tiêm rồi thì không hôn được sao?"
Phó Tinh Nhàn không trả lời, chuyển sang thoa thuốc lên đùi Văn Cảnh.

Tới lúc này anh mới phát hiện ra tên nhóc chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi để lộ gần hết bắp đùi, ga trải giường tối màu càng làm nổi bật đôi chân trắng như tuyết của cậu.
Alpha bỗng sững sờ.
Văn Cảnh nhân cơ hội hôn lên môi anh mấy cái.
"Lúc tớ tắm, nhìn vào gương toàn thấy dấu cậu để lại, cảm giác giống như cậu đã đánh dấu tớ vậy."
Phó Tinh Nhàn ngây người.
Văn Cảnh dụi vào lồ ng ngực anh.
"Tớ muốn ôm.

Cậu ôm chặt cũng không sao, làm tớ đau cũng không sao, dù cậu tặng tớ thêm vài dấu nữa thì tớ vẫn rất thích..."
Phó Tinh Nhàn quyết định mặc kệ tất cả, lập tức xoay đối phương lại đối mặt với mình rồi hỏi: "Tớ chỉ có thể làm cậu đau thôi à?"
Anh quăng lọ thuốc sang một bên, nhéo cằm, cúi xuống hôn Văn Cảnh, quét sạch khoang miệng của cậu.
Tay còn lại luồn xuống dưới, nắm lấy cái đó.
Văn Cảnh ngửa cổ với khóe mắt đỏ hoe.
"Anh trai..."
Ngón tay Phó Tinh Nhàn xoa nhè nhẹ.
"Để xem tớ có trị được cậu không.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play