Văn Cảnh đang ngủ thì có cảm giác không đúng lắm.

Gần đây cơ thể cậu luôn mệt mỏi, lúc nóng lúc lạnh, và hôm nay thì cảm thấy lạnh. Không ngờ là bây giờ lại thấy vô cùng thoải mái, giống như đang ôm một cái máy sưởi trong lòng bàn tay.

Cậu mở mắt ra, mắt đối mắt với Phó Tinh Nhàn, sau đó nhìn xuống.

Khớp ngón tay của Phó Tinh Nhàn không thô tí nào, ngón tay của anh rất cân đối, nhưng bàn tay này so với bàn tay cậu lớn hơn một cỡ. Hiện tại cậu đang nắm lấy bàn tay to lớn này, khiến cho bàn tay của cậu có hơi khác biệt, nhìn nó vừa mịn màng vừa trắng trẻo.

Giới tính khác nhau nên bàn tay cũng khác nhau? Làm Alpha tuyệt vời ghê!

Văn Cảnh hất tay ra: "Làm gì vậy?"

Tay của Phó Tinh Nhàn bị hất đụng trúng ghế, phát ra âm thanh lớn do va chạm mạnh.

Anh im lặng, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Văn Cảnh.


Văn Cảnh bị anh nhìn chằm chằm, đầu óc còn buồn ngủ cũng tỉnh táo hẳn, cậu hướng mắt nhìn phòng học đã trống rỗng, sau đó mở điện thoại ra xem giờ.

"Xin lỗi, tôi bị gắt ngủ. Giờ tôi đến cantin một xíu, chút nữa gặp cậu sau nha."

"Cậu ngồi xuống đi." Phó Tinh Nhàn nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu về lại chỗ ngồi, "Cậu ngồi đây ăn."

?

Văn cảnh nhìn hai hộp cơm trên bàn của Phó Tinh Nhàn: "Tôi cũng có phần?"

"Để tiện cho cậu thì khi nãy tôi đã gọi giùm. Mau ăn đi, đừng lãng phí thời gian nữa."

Giọng của anh có vẻ không được vui cho lắm.

Nhưng nghĩ đến cantin các đủ thứ mùi trộn lại thì.....

"Cảm ơn nha." Văn Cảnh ngồi xuống xem anh mang món gì tới.

Mới sáng nay mùi bánh bao thịt làm cậu khó chịu, nên hơn mười giờ rồi cậu vẫn chưa ăn, đã đói lắm luôn rồi.

Phó Tinh Nhàn lấy khăn lau khử trùng ra lau bàn cho hai người, không biết lấy ở đâu ra hai miếng lót để bày cơm lên. Mở hộp cơm ra thì có tôm chiên và nấm bông cải xanh, đồ ăn kèm, cơm và dụng cụ để ăn được xếp gọn gàng.


"Cho cậu mười lăm phút."

Văn Cảnh cũng không khách sáo, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn.

Các món xào thanh đạm rất vừa miệng, cơm cũng ngọt, đây chắc chắn là bữa ăn ngon miệng nhất từ sau khi cậu bước vào giai đoạn phân hóa. Hơn nữa buổi sáng cậu ngủ cũng rất ngon, nên nhìn mặt Phó Tinh Nhàn cũng thuận mắt không ít.

Nếu mỗi ngày đều có thể được như vậy thì quá tốt. Cái kế hoạch học tập gì gì đó, đối với cậu cũng không phải là không thể phối hợp. Thi cuối kỳ điểm sẽ cao hơn chút, chuyện này cũng không có gì ghê gớm lắm.

Văn Cảnh vui vẻ dọn dẹp phần ăn xong, vừa nhìn lên đã thấy Phó Tinh Nhàn đẩy qua một xấp giấy A4.

Trên bìa in ba dòng chữ:

Kế hoạch học tập trong một học kỳ của nhóm một.

Đối tượng trợ giúp: Văn Cảnh

Người phụ trách: Phó Tinh Nhàn


Cách thức học tập.

Văn Cảnh ngoan ngoãn lật sang trang thứ hai.

Dòng đầu tiên, mục tiêu học tập của học kỳ này: Nâng tổng điểm cuối học kỳ thêm 200 điểm.

???

Còn chưa đến 1 tháng là đến cuối kỳ rồi mà!

Văn Cảnh đưa tay đẩy tờ giấy A4 ra phía trước, ngón tay chỉ vào dòng chữ, đầu ngón tay hồng hào ấn xuống bỗng trắng bạch đi: " Chỉ còn hơn 20 ngày mà đòi lấy thêm 200 điểm, sao cậu không tự mình làm luôn đi?"

"Tổng điểm là 1050, cái này tôi không làm được."

Là người đứng hạng đầu của trường, tổng điểm của Phó Tinh Nhàn hình như còn hơn 960 điểm. Người như vậy muốn lấy 200 là quá dễ dàng, nhưng mà cậu chỉ có 300 điểm thì làm sao làm được chứ!?

"Tôi đã xem qua bài kiểm tra của cậu, phân tích tình hình của cậu và đưa ra nhận xét toàn diện ...."

Văn Cảnh mím môi thành một đường thẳng.
Trường trung học Đức Tân là một trường tư. Mỗi năm đều có hai lớp học cuối khối nhận các học sinh thi rớt. Phụ huynh chỉ cần đút tiền cho con cái, thì việc muốn học ở đâu trong chín lớp cũng không khó khăn gì.

Nhưng nếu nhìn vào thành tích học tập của cậu, thì có ai tin là cậu có thể trong một tháng nâng tổng số điểm thành 500?

Văn Cảnh cảm thấy rất bực bội, không biết có phải tại đang ở trong kỳ phân hóa hay không nữa.

Trong vô thức cậu lớn giọng, ngắt lời anh: "Có phải ông Lưu đã nói gì đó với cậu không?"

Phó Tinh Nhàn nhướng mày.

Văn Cảnh phớt lờ ánh mắt dò hỏi của anh, càng nghĩ càng thấy đúng, nhất định ông Lưu đã lấy bài thi toán của cậu ra xem, nếu không thì sao Phó Tinh Nhàn có thể xem trọng cậu đến vậy.

"Được lắm, thầy Lưu, có việc cũng không nói trước với tôi một tiếng!" Cậu đập bàn chạy ra ngoài.
Vừa đúng lúc nhiều người đã ăn trưa xong, cả đám người đang lần lượt trở về lớp.

Hôm nay nhiệt độ hơn 30, một nhóm người vừa từ dưới sân thể dục quay về, dưới cái nắng thiêu đốt làm cho đổ nhiều mồ hôi mà bước vào.

Văn Cảnh vừa ra khỏi cửa còn đụng thêm một thằng đang ôm bụng ợ.

Ôi đờ mờ cái này như vũ khí sinh hóa vậy đó.

Văn Cảnh bị đủ thứ mùi hỗn độn phức tạp xông tới, hai mắt tối sầm, đầu óc ong ong, hai chân cũng muốn nhũn ra.

"Anh Cảnh, cậu bị làm sao vậy?" Có người ngơ ngác hỏi.

Hình như có thêm nhiều người khác đến gần, mùi mồ hôi càng thêm nồng nặc.

Văn Cảnh muốn nôn tới nơi, vừa mới ăn no một bụng thức ăn giờ lại cảm thấy như có sóng cuộn trong dạ dày.

Cậu lảo đảo một bước, dùng tay phải vịn vào lan can hành lang, tay trái xua không cho người đến gần: "Các cậu, tránh xa tôi ra một chút đi."
Khứu giác ngày càng mẫn cảm một cách nghiêm trọng, đúng là không muốn để người khác sống yên mà.

Cũng may là mùi trong không khí đã dần tan bớt, tuy không trong lành lắm nhưng ít ra cậu vẫn dễ thở hơn lúc nãy.

"Cậu ấy không sao đâu, tôi sẽ đưa cậu ấy đi nghỉ ngơi." Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Văn Cảnh chậm chạp quay đầu, suýt chút nữa va vào lòng ngực của người phía sau, ngay sau đó bị một đôi tay có lực giữ chặt lại.

Mùi hương tươi mát của cỏ cây dịu dàng ôm lấy cậu, cảm giác khó chịu khi nãy cũng biến mất.

Cậu ngẩng đầu lên.

Phó Tinh Nhàn nhìn cậu, dịu dàng hỏi: "Có phải cậu lại thấy không thoải mái không? Tôi đưa cậu đến phòng y tế nha?"

Chức năng lọc không khí của Hội trưởng lại được chứng minh một lần nữa, rất đáng được đánh giá năm sao luôn.
Văn cảnh mấp máy môi, bỗng cảm thấy tủi thân vô cùng, có chút muốn khóc.

......

Đờ mờ, cái rung động yếu ớt gì đây?

Cậu không thể cách xa Phó Tinh Nhàn dù chỉ một chút?

Kỳ phân hóa này có kỳ cục quá không vậy? Sao không thấy được đề cập trong sách chứ!

Bực bội hết sức!

Văn Cảnh nắm tay đập vào lan can: "A..."

Lan can đương nhiên không sao, nhưng cái mũi nhỏ của cậu lại vì đau mà xót lên, đỏ hết cả mắt, nhìn như mới khóc.

Phó Tinh Nhàn nắm tay cổ tay mảnh mai của cậu.

Khớp tay trắng nõn hơi đỏ, trông có vẻ nghiêm trọng.

Anh thở dài: "Cảm xúc trong giai đoạn phân hóa rất dễ bất ổn. Chờ thời gian này qua đi thì sẽ tốt thôi, cậu không cần bực tức nhiều làm gì."

"Tâm trạng của tôi rất tốt." Văn Cảnh phủ nhận, "Chỉ có khứu giác của tôi nhạy cảm quá thôi, nó không chịu nổi những mùi hương khác."
Tay của Phó Tinh Nhàn vô thức nắm chặt ở phía sau: "Còn bây giờ thì sao?"

Văn Cảnh cong môi, nhẹ nhàng nói: "Cậu giống như máy lọc không khí vậy á. Buổi sáng cũng giống vậy, khi mặc áo khoác của cậu tôi thấy thoải mái lắm."

Phó Tinh Nhàn hơi giật mình, rồi sau đó cười khẽ: "Cậu mặc không vừa đâu."

Anh cúi đầu giơ tay cởi cúc áo khoác đồng phục. Đem áo khoác lên người Văn Cảnh.

Trên người anh có một loại khí chất khiến người khác không thể cưỡng lại, muốn đầu hàng.

Cơ bắp Văn Cảnh trở nên cứng ngắc, cảm giác không được tự nhiên.

"Thật ra thầy Lưu chưa có nói gì hết, cậu có thể hỏi thầy nếu muốn. Chờ cậu suy nghĩ thông suốt, rồi chúng ta sẽ bàn tiếp về kế hoạch."

Phó Tinh Nhàn giúp cậu chỉnh cổ áo, kéo thẳng góc áo, sau đó còn làm tư thế hài lòng rồi mới xoay người về phòng học.
Văn Cảnh ngơ ngác một hồi, duỗi tay kéo kéo tay áo.

Chiếc áo này size lớn thật, cậu thật sự có thể xem nó như áo khoác gió.

Lại có thêm mấy bạn học năng động chạy trên hành lang, còn chào hỏi với Văn Cảnh rồi vào lớp bên cạnh, cuốn đến một trận gió nhẹ thổi qua.

Thực sự không ngửi thấy mùi gì khác. Chiếc áo này của cậu ta đúng là bảo bối mà.....

Văn Cảnh hít sâu vài hơi trước khi xuống lầu tìm ông Lưu.

Trong văn phòng, thầy Lưu đang cầm một cái bình nước, thần thái ngồi trên ghế: "Sao tới bây giờ mới đến, tôi đã đợi trò cả buổi."

"Phó Tinh Nhàn nói rằng cậu ấy muốn cải thiện điểm số của em thêm 200 điểm nữa. Thầy nghĩ lời này có phải của con người nói ra không?"

Văn Cảnh còn chưa hỏi có phải thầy Lưu đã làm lộ bí mật của mình không, thì đã nghe ông hỏi: "Nếu trò ấy không phải con người thì sao đưa áo khoác của mình cho em?"
Văn Cảnh: ?

Thầy Lưu nhấp một ngụm trà hoa cúc wolfberry: "Rồi em nghĩ sao? Chẳng lẽ cứ để điểm tổng tụt xuống tiếp? Lớp 11 sẽ phân tự nhiên và xã hội, nếu em cứ để điểm thấp thì không vào được ban khoa học tự nhiên đâu."

"Làm sao thầy biết được đây là đồ của cậu ta?"

Mặc dù chỉ có Phó Tinh Nhàn là người luôn giữ đúng tác phong đồng phục, nhưng trong trường cũng có nhiều người khác đem theo áo khoác vào lớp mà, để hờ khi nào điều hòa bật quá lạnh thì mặc.

Cái loại tin tức đầu tay này ... Văn cảnh nhớ lại những người khi nãy đi ngang trên hành lang, sờ sờ cằm: "Lão đại à, đừng nói thầy cũng tham gia vào diễn đàn của học sinh nha?"

*

Trương Sơn đến sớm vào buổi chiều, hắn ngồi đợi một lúc lâu mới nhìn thấy Văn Cảnh quay trở lại lớp.

"Anh Cảnh, cái đó......"
"Cậu tránh tránh xíu! Giữ khoảng cách, muốn nói gì thì gọi điện thoại!" Văn Cảnh thấy hắn đến gần thì cuống quýt xua tay.

Tuy rằng có "bảo bối" bên người, nhưng ai biết tác dụng thanh lọc này có thể kéo dài đến bao lâu? Lỡ đâu bị nhiễm mùi bông cải xanh thì có mà khóc chết à.

Trương Sơn bĩu môi, làm bộ dạng con dâu nhỏ tủi thân nói: "Trước đây cậu không phải là người như vậy."

Văn Cảnh nhìn cái thân to con đang làm bộ, càng thêm ghét bỏ, nhíu mày nói: "Cậu không biết tới kỳ phân hóa khứu giác sẽ mẫn cảm hơn sao? Tôi ngửi thấy mùi của cậu muốn chết liền luôn nè."

Trương Sơn gãi gãi đầu: "Tôi là kiểu dễ đổ mồ hôi, biết làm sao được..."

Hắn suy nghĩ một hồi: "Chắc nói chuyện điện thoại vẫn tốt hơn."

Hai người chia ra ngồi ở hai bên lối đi, Trương Sơn dưới cái nhìn của Văn Cảnh, dùng bình xịt ức chế mùi xịt từ đầu đến chân, sau đó mới gõ tin nhắn.
GS: "Cậu với Hội trưởng là như thế nào vậy? [Ảnh chụp màn hình][Ảnh chụp][Ảnh][Ảnh]"

Chẳng qua là Phó Tinh Nhàn đưa cậu đến phòng y tế, hôm nay còn ở đứng trước lớp khoác áo khoác cho cậu.

"Nếu không phải cả hai đều là A thì xứng đôi vừa lứa lắm á."

"Tôi phản đối, từ hôm nay trở đi tôi sẽ bầu cho giáo thảo và Hội trưởng, nhưng Hội trưởng đương nhiên nhìn vẫn A hơn."

"Alpha nên thuộc về Alpha! Tôi ủng hộ cp này!"

... Thật là một đống lộn xộn, đám người này rảnh rỗi thiệt, buổi trưa không lo nghỉ ngơi mà còn ở đây tán gẫu chuyện không đâu vào đâu.

Ngoài ra còn có một đống ảnh của bọn họ bị chụp lén, với nhiều góc độ khác nhau.

Văn cảnh lướt tới một bức ảnh lạ mắt, tiện tay click mở.

Ở góc dưới bên phải là cậu, cậu đang đứng trên hành lang ngược hướng ánh sáng. Nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ làn da từ tay cậu, trắng hơn nhiều so với Phó Tinh Nhàn.
Mà Phó Tinh Nhàn đứng ở phía đối diện, áo sơ mi trắng ôm theo đường cong cơ bắp, bờ vai rộng rắn chắc, mặc chiếc áo size lớn mà như mặc size nhỏ.

Văn Cảnh vẫn luôn xem dáng người của Phó Tinh Nhàn là hình mẫu lý tưởng của mình.

Bây giờ thì... Ôi, thôi bỏ đi.

Lý tưởng bị phá vỡ mất rồi.

Điện thoại rung lên, là GS gọi. Cậu uể oải nhấc máy.

Văn: "Kỳ phân hóa không được thoải mái lắm. Hội trưởng đang chăm sóc bạn học thôi."

GS: "Kỳ phân hóa Alpha thường sôi trào nhiệt huyết mà. Làm sao có thể sợ lạnh được? Cậu có cần đến bệnh viện xem thử không?"

Văn: "À quên nói, tôi không phải Alpha."

GS: ???

GS: !!!

_______

Editor có lời mún lói: Thật ra tên nick chat của Trương Sơn là Gao Shan, là Cao Sơn á. Nhưng trong qt có chỗ xài tên có chỗ viết tắt nên tui thống nhất cách ghi là GS luôn để mọi người khỏi nhầm lẫn:3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play