Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Phó Tinh Nhàn mặc đồng phục học sinh đang nghiêng đầu nói chuyện với một bạn nam mặc áo phông xanh, sau đó bước vào lớp.
Phó Tinh Nhàn vừa quay đầu đã nhìn thấy bên cạnh bàn mình có người ngồi, trong phút chốc dừng bước lại.
Văn Cảnh lười biếng gục đầu xuống bàn, trên khuôn mặt là cặp mắt kính vô cùng quen thuộc với anh, tròng kính phản quang nên khó nhìn thấy đôi mắt của đối phương.
Phó Tinh Nhàn còn chưa kịp phản ứng thì bạn nam ngồi kế bên đã biến sắc.
"Là Văn Cảnh đúng không? Sao cậu lại ngồi ở đây? Với lại..."
Cậu ta nói được nửa câu thì nhìn thấy Phó Tinh Nhàn, thế là im bặt không nói nữa.
Văn Cảnh chống cằm nhìn cậu ta: "Đằng trước có người ngồi hết rồi.

Chỗ ngồi của các cậu cần chú ý gì à?"
Ngay khi cậu điều chỉnh lại tư thế, một viền sáng trắng do phản xạ chợt lóe ngang qua tròng kính, để lộ ra đôi mắt sáng ngời vừa nãy bị giấu đi.
"Văn Cảnh," Phó Tinh Nhàn gọi, nhưng không nhìn ra được thái độ gì, "Đi theo tôi ra đây."
Nói xong anh quay người đi ra ngoài, không để cậu có thời gian kịp phản ứng.
"Chậc chậc..." Bạn nam kia ngạc nhiên, bước lại gần cậu nói nhỏ, "Chắc cậu không biết cậu ấy rất ghét người khác đụng vào đồ của mình, ngay cả tụi tôi còn chưa đụng vào bàn của cậu ấy nữa là."
Có thể đa số mọi người đều không biết, nhưng lớp 11A1 của bọn họ ai cũng biết rất rõ —— Hội trưởng Hội học sinh tuy tốt bụng và hòa đồng nhưng đó chỉ nằm trong giới hạn xã giao bình thường.

Còn cố tình tới gần hơn, thì không còn tốt bụng hòa đồng như thế nữa.
Hàng cuối cùng của lớp họ chỉ có mình Phó Tinh Nhàn ngồi, bởi vì mọi người đều cố gắng giữ khoảng cách với anh.
Văn Cảnh đứng lên: "Ồ, cậu tên gì?"
"Hách Học Sâm."
?
Văn Cảnh nhăn mũi, nói: "Cậu ở lớp 11A1, tôi biết cậu là một đàn em tốt."
Hách Học Sâm: "...!Cậu đi lẹ đi, chút nữa Hội trưởng nổi giận bây giờ."
Văn Cảnh: "Sao? Cậu từng thấy cậu ấy nổi giận hả?"
Hách Học Sâm mở miệng, vừa định nói thì bỗng cảm thấy ánh mặt trời hôm nay giống như bị che lại, cả lớp học trông hơi u ám.
Cậu ta quay đầu đã thấy Phó Tinh Nhàn quay người.
"Còn đợi gì vậy?" Alpha cao hơn 1m9 đứng trước cửa lớp lạnh lùng nhìn về phía bên này.
"Tới liền đây ~" Văn Cảnh vỗ vai Hách Học Sâm, "Cảm ơn nha."
Sau đó cậu vui vẻ đi ra ngoài.
Hách Học Sâm ngây người tại chỗ.
Tầm mắt Phó Tinh Nhàn quét qua người cậu ta, cảm giác như thân nhiệt bị hạ thấp xuống.
Còn cảm giác không khí sáng nay hơi loãng, sao mà khó thở ghê....
Văn Cảnh theo Phó Tinh Nhàn đi ngang qua văn phòng giáo viên, đi tới một góc khuất của tòa nhà dạy học.
Trên dãy này có vài phòng thí nghiệm, nhưng hiện giờ chỉ mới khai giảng nên chưa có lớp thực hành, thành ra không có ai đi tới đây, xung quanh cũng vì thế vô cùng yên tĩnh.
Phó Tinh Nhàn quay người lại, tháo mắt kính trên mặt Văn Cảnh xuống rồi đeo lên mặt mình, sau đó gõ vào gọng kính.
Văn Cảnh dựa vào tường ôm tay, nói: "Hầy, Hội trưởng à! Đi học không mang điện thoại hả? Ha ha!"
"Hội trưởng Hội học sinh phải làm gương," Hình như Phó Tinh Nhàn đang thao tác gì đó trên mắt kính, "Nhưng điện thoại thì sao không cần được."
Văn Cảnh ôm bụng cười: "Chẳng trách cả kỳ nghỉ hè tôi không thấy cậu mang...!Ha ha ha ha! Tôi phải để ông Lưu nhìn thấy mới được, lúc trước ổng còn bảo tôi..."
Phó Tinh Nhàn tháo kính xuống, sán lại gần cậu: "Nếu cậu nói với thầy, tôi sẽ không thêm quyền sử dụng cho cậu."
"Hả? Quyền sử dụng gì?" Văn Cảnh ngẩng đầu.
Phó Tinh Nhàn lấy mắt kính đeo lên cho cậu, còn chu đáo vén giúp phần tóc bị càng kính ép phải.
Trước mắt Văn Cảnh hiện ra một thanh tiến độ màu vàng.
Mắt kính rung nhẹ lên, dòng chữ được đổi mới.

"Đã quét tròng đen thành công."
"Người dùng mới đã được thêm quyền sử dụng."
"Cậu cho tôi quyền?" Văn Cảnh ngạc nhiên, "Chẳng phải cậu còn cần..."
"Không phải lúc nào tôi cũng mang.

Khi nào chán cậu có thể lấy ra dùng." Phó Tinh Nhàn cũng dựa vào tường, cả hai người đang đứng cạnh nhau.
"Trong nhà cậu có nhiều thiết bị giống như vậy nên tôi nghĩ cậu sẽ thích nó, do tôi đã quên kể với cậu sớm hơn...!Mà lần đầu tiên tôi gặp cậu, cái mắt kính cậu mang cũng là kính thông minh đúng không?"
"À, đúng." Văn Cảnh chăm chú nhìn nội dung hiển thị trên tròng kính, "Quào, mắt kính của cậu không chỉ đẹp, mà tính năng còn xịn sò hơn tôi nữa..."
"Văn Cảnh." Phó Tinh Nhàn nghiêng đầu nhìn cậu, "Cậu định ngồi cùng bàn với tôi à?"
"Đúng đó! Không ngồi với anh trai tôi thì ngồi với ai? Chẳng lẽ cậu không muốn?"
Phó Tinh Nhàn dừng một chút: "Lúc ở trường cậu có thể giữ khoảng cách với tôi được không?"
"Sao vậy?" Văn Cảnh nhăn lại mũi, "Sao lại chán ghét tôi rồi? Hu hu ~~"
Nói xong cậu còn giả vờ khóc thút thít, nhưng cũng nhanh chóng tự thông suốt rồi gật đầu: "Tôi hiểu rồi, cậu sợ OOC.

Ở trong trường phải ra dáng Hội trưởng, còn ở Tập đoàn phải ra dáng Thái Tử...."
Phó Tinh Nhàn: "Ý tôi là vậy đấy, quá dễ tính sẽ rất khó làm việc tập thể...!Mà cậu đừng nhắc tới Thái Tử nữa được không?"
"Ha ha ha ha! Được, không nhắc tới nữa ~" Văn Cảnh dụi vào người anh, vai hai người chạm nhau, "Nhưng tôi vẫn muốn ngồi cùng bàn với cậu! Học kỳ trước ngồi được thì học kỳ này cũng ngồi được!"
"...!Được rồi."
Phó Tinh Nhàn xoa đầu cậu: "Vậy cậu ở đây chơi mắt kính rồi chút nữa mới về lớp hả?"
"Ừm." Văn Cảnh quay sang nhìn Phó Tinh Nhàn, ấn một nút gì đó trên càng kính.
Tách.
Gương mặt điển trai của Thái Tử nhà cậu đã được chụp lại.

Văn Cảnh bấm gửi, sau đó mở điện thoại của mình lên nhìn kết quả.
Độ phân giải tốt thật, nhưng mà...
Văn Cảnh nhíu mày, nghiêm giọng nói: "Anh trai, cậu nói thật cho tôi biết, ảnh chụp tôi trốn học mà ông Lưu tìm được là cậu chụp đúng không?"
Phó Tinh Nhàn:...
"Là tôi chụp."
Văn Cảnh: "Ha được lắm! Ra là cậu!"
Phó Tinh Nhàn: "...!Lúc đó tôi chỉ muốn tìm người hỏi xem cậu là ai, không ngờ nó bị lan truyền khắp nơi, tới giáo viên cũng thấy được."
Văn Cảnh hừ khẽ: "Chụp tôi đẹp trai thế này, từ giờ cậu phải chụp hình cho tôi hết đó!"
Phó Tinh Nhàn:???
Da mặt của bạn nhỏ này.
Phó Tinh Nhàn cười nhẹ: "Được."
Văn Cảnh vọc được vài phút thì nhìn giờ trên tròng kính, sau đó gỡ mắt kính xuống trả cho Phó Tinh Nhàn: "Đi thôi, nếu bị ông Lưu bắt được sẽ bị cằn nhằn dữ lắm."
Nhưng trước khi ra khỏi góc khuất, họ đã nghe thấy có người đứng gần đó đang nói chuyện.
"...!Bây giờ để tôi thử cảm giác được Hội trưởng ôm là như thế nào!"
???
Văn Cảnh dừng bước, quay đầu nhìn Phó Tinh Nhàn với dấu chấm hỏi to trên mặt.
Phó Tinh Nhàn lại càng khó hiểu, vô tội nhìn cậu.
"Tôi.

Không.

Biết.

Gì.

Hết." Anh nói bằng khẩu hình miệng.
"Cậu chờ ở đây đi." Văn Cảnh cũng nhép khẩu hình, ngăn anh lại rồi tự mình đi ra trước.
Hai bạn nam Omega đang ôm nhau, người mặc đồng phục màu vàng đang dụi vào lòng người mặc đồng phục màu xanh, hai bàn tay ghì chặt vai của đối phương đến nỗi trắng bệch, nhìn có vẻ dùng rất nhiều sức.
Cậu bạn hít sâu mấy lần, phấn khích nói: "Đúng, đúng là mùi này nè! Haa...!Nếu được Hội trưởng ôm thật thì trên cả tuyệt vời."
Cậu bạn khác hừ khẽ: "Nằm mơ đi, ông cũng phải nghĩ đến..."
Đôi mắt cậu bạn vô thức nhìn lên rồi đột nhiên cứng họng.
Hướng cậu áo xanh đang nhìn chính là vị trí Văn Cảnh đang đứng.
Cậu ta và Văn Cảnh đã chạm mắt nhau.
Văn Cảnh duỗi tay trái ra sau lưng ra hiệu Phó Tinh Nhàn đừng nhúc nhích, sau đó bước tới gần hai người họ.
"Hai bạn đang chơi trò gì vậy? Hình như tôi nghe hai người vừa nhắc đến Hội trưởng?"
"Văn, Văn Cảnh hả..." Cậu áo xanh lắp bắp nói, "Đâu, tôi chưa làm gì hết, là cậu ấy ôm tôi trước!"
Bạn mặc áo vàng cũng đứng thẳng lên nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười: "Anh Cảnh, nếu cậu không nói lại với Hội trưởng thì tôi sẽ nói cho cậu nghe."
Tay Văn Cảnh ra dấu OK: "Tôi nói với cậu ấy làm gì, tôi chỉ tò mò thôi."
Bạn áo vàng lấy trong túi ra một bình xịt rất quen mắt, quơ quơ trước mặt cậu: "Diễn đàn trường bảo Hội trưởng dùng hiệu xịt ức chế này, mà ai trong bọn tôi cũng muốn dùng chung hiệu với Hội trưởng, nhưng khổ nỗi nó đắt quá, nên mọi người mới gom tiền đặt chung rồi chia nhau dùng."
Cậu áo xanh ngại ngùng nói: "Cậu ấy tự xịt lên người nhưng bảo không có feel, nên mới đòi xịt lên người tôi, muốn giả bộ như Hội trưởng đang ôm cậu ấy."
Bạn áo vàng đấm vào ngực bạn kia: "Thích Hội trưởng là chuyện bình thường mà? Ông mà ghét thì đâu có mua chung với bọn tôi..."
Văn Cảnh chợt nhận ra gì đó, chậm rãi gật đầu: "Hèn gì sáng nay đứng trước bảng thông báo, tôi ngửi thấy mùi này rất nồng."
Bạn áo vàng nói: "À, mọi người đều xịt chung mà."
Văn Cảnh: "Vậy có mấy người hùn tiền mua? Mỗi người bỏ ra bao nhiêu tiền? Để tôi nghĩ thử xem có lời không."
Bạn áo vàng đáp: "Cũng khoảng 5 đến 60 người...!Cậu cũng muốn hả? Tôi có số điện thoại người đặt mua nè, hay tôi đưa số cho cậu nha?"
Văn Cảnh lấy điện thoại ra: "Cũng đượ..."
Lời còn chưa nói xong thì phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân.

Phó Tinh Nhàn lạnh lùng nắm cổ áo cậu, kéo về hướng lớp học: "Đừng quậy nữa, đi thôi."
Văn Cảnh bị anh kéo khiến bản thân lùi lại vài bước, vô cùng ngại ngùng nhún vai với hai cậu bạn kia: "Tôi chưa nói gì với cậu ấy nha, là cậu ấy tự nghe được."
Sau đó cậu quay người lại, sánh vai với Phó Tinh Nhàn cùng nhau đi về lớp.
Áo vàng & Áo xanh:...
Cậu áo xanh đập đầu vào tường: "Không xong rồi."
Riêng bạn áo vàng lại rất hưng phấn, tay chọt vào người cậu bạn kia: "Chỗ ông và tôi đang đứng ít người đi qua, ông nói xem họ vừa làm gì ở trong đó?"
Cậu áo xanh vẫn đau khổ dựa vào tường, giọng nói lộ rõ vẻ tuyệt vọng: "Chắc Văn Cảnh là A, mà A với A thì làm được gì chứ?"
Bạn áo vàng nói tiếp: "Vừa nãy họ đi ra, tôi cảm giác mùi trên người Văn Cảnh cũng là mùi này đó."
Vì dùng thử nên họ biết rõ xịt ức chế mùi này mạnh đến cỡ nào, chỉ cần xịt một cái, dù là mùi gì cũng không ngửi rõ được.
Có nghĩa nếu hai người cùng xịt ức chế rồi đứng quá gần nhau, thì người khác ngửi sẽ thấy nồng hơn một chút.
"Ai nói Văn Cảnh là A?" Bạn áo vàng híp mắt, "Ông nhìn tính cách của cậu ấy vừa nãy đi, rõ ràng khác hoàn toàn với lời đồn học sinh hư.

Ngoại trừ dáng người cao thì có chỗ nào giống A? Thôi để tôi đi hỏi thử vài người."

Cậu bạn cúi đầu lấy điện thoại ra, mở nhóm chat, bỗng nhiên phát hiện có một đống người đang spam tin nhắn.

"Vãi, có người đăng bài lên diễn đàn trường..."
"Hả? Đăng gì?" Cậu áo xanh cũng dòm vào, "Cho tôi xem với!"
Lúc đi ngang qua văn phòng giáo viên, Văn Cảnh vẫn còn than thở với Alpha đi bên cạnh: "Sao lúc nãy cậu đi ra nhanh thế? Tôi còn chưa hỏi hai cậu bạn tốt bụng kia tên gì..."
Vừa nói xong cậu đã phì cười, tay ôm bụng khúc khích nói: "Trời, tôi không nhịn nổi ha ha ha ha ha ha! Anh trai được nhiều người thích thật đó! Gì mà cảm giác được Hội trưởng ôm..."
"Thì sao? Cậu cũng muốn thử?" Phó Tinh Nhàn lạnh nhạt đáp lại.
Cậu ấy đang đeo kính, mặc đồng phục vô cùng ngay ngắn chỉnh tề, nhưng thái độ này...!Nói sao ta? Có cảm giác hơi tiết chế, rất giống kiểu lưu manh giả danh tri thức!
"Đâu có," Văn Cảnh liếm môi, sát lại gần rồi nhỏ giọng, "Nếu không phải đang ở trường, thì bây giờ tôi đã đẩy cậu ngã rồi dụi vào người cậu rồi!"
Phó Tinh Nhàn: "...!Cậu khống chế bản thân một chút đi."
Anh bước thêm vài bước, hỏi: "Cậu thích như thế này sao? Có chung một mùi với rất nhiều người."
"Hả?" Văn Cảnh sững sờ, "Tôi vẫn chưa nghĩ tới vấn đề đó."
Phó Tinh Nhàn thở dài: "Thôi bỏ đi, cậu không ngại là được rồi, về lớp thôi."
Văn Cảnh im lặng nhìn vẻ mặt của anh.
Nếu anh nói vậy, có lẽ là không thích chuyện này lắm.

Cuối cùng chuyện xảy ra ngày hôm nay không bị báo cáo lại với giáo viên.
Thầy Lưu đứng trên bục nói xong vài câu nhàm chán thì thu bài tập hè của học sinh lại, sau đó sắp xếp chỗ ngồi.
Nhìn chung chỗ các ban cán sự không có thay đổi gì lớn, hầu hết mọi người cũng thích chỗ cũ nên có không di chuyển nhiều.
Thầy Lưu: "Mọi người đều ổn định chỗ ngồi...!Văn Cảnh, em muốn ngồi ở đâu?"
Văn Cảnh vỗ lên bàn: "Em ngồi ở đây."
Rất nhiều người quay đầu lại nhìn, Hách Học Sâm cũng sợ hãi nhìn chằm chằm hai người.
Phó Tinh Nhàn ngồi thẳng lưng, cụp mắt không nói gì.

Thầy Lưu: "Ngồi đó có xa quá không?"
Văn Cảnh: "Không xa không xa, em muốn ngồi cùng Hội trưởng ~"
Tuy nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng cuối cùng chỗ ngồi đã được quyết định xong như thế.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, mọi người có thể ra về được rồi.
Theo kinh nghiệm của Văn Cảnh, ngày hôm nay chủ yếu để mọi người tụ tập nói chuyện hoặc đùa giỡn sau bao ngày không thấy mặt nhau.
Thế nhưng cái lớp chọn này...!Một đám người chỉ biết cúi đầu làm bài, giống như lời ông Lưu vừa nói "Mọi người có thể ra về được rồi" chính là "Bắt đầu giờ tự học thôi".
Văn Cảnh nhìn phòng học yên tĩnh đến lạ thường, không biết phải nói gì cho đúng.
Câu gục đầu xuống bàn, nhích lại gần Phó Tinh Nhàn, thì thầm: "Bọn họ...!Không định về nhà sao?"
"Lúc trước không giống vậy.

Có lẽ do thành tích của cậu trong học kỳ vừa rồi tiến bộ quá nhanh, khiến họ cảm thấy lo lắng." Phó Tinh Nhàn liếc mắt, "Muốn về à?"
Văn Cảnh: "Cô bảo tôi sang nhà ăn cơm, còn mua quần áo mới cho tôi nữa, nên tôi muốn về để mặc thử."
Phó Tinh Nhàn: "..."
Sao anh không biết gì hết.
Dạo này anh có cảm giác như Văn Cảnh mới là con trai của ba mẹ anh, còn anh lại được nhặt ở ngoài đường.
Một người đột nhiên bước vào cửa lớp: "Trong số các anh chị...!Ai là...!Nam thần vậy! Nam thần học lớp này đúng không?"
Những người nãy giờ vẫn miệt mài đọc sách bỗng đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn về người đang mở miệng hỏi.
Cậu bạn đó trông rất bảnh bao, tóc cut gọn hai bên, phần tóc ở giữa được cắt kiểu đầu đinh.

Cậu ta mặc áo thun đen, trên áo còn in hình sư tử đang giương nanh múa vuốt rất đáng sợ.
Văn Cảnh nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ:
"Ai đây nhỉ?" "Chưa thấy bao giờ, đâu có học chung lớp mình?" "Sao dám gọi Hội trưởng là nam thần vậy? Lạ thật đấy."
Đúng là rất kỳ lạ.
Danh hiệu nam thần là do mọi người tự bình chọn, nghĩ thế nào cũng là đùa giỡn nên không ai dám lấy ra để gọi anh.
Nhất là khi hình tượng chính của Phó Tinh Nhàn ở trường Đức Tân là Hội trưởng Hội học sinh khiến ai cũng phải nể phục.

Còn hình tượng thứ hai là thiên tài, tất cả học sinh đều công nhận thành tích đáng kinh ngạc của anh.

Sau cùng là gia thế, vừa nhắc tới thôi đã thấy ngưỡng mộ.

Ngược lại, cái danh nam thần...!Không ai dám gọi anh như vậy, bởi chẳng có gì đáng để nhắc tới.
"Ai là nam thần vậy?" Cậu bạn không thèm để tâm đến lời nói của mình, ngạo mạn chống tay lên cửa, nói: "Em có chuyện muốn nói với anh ấy!"
Các bạn trong lớp đều quay đầu nhìn Phó Tinh Nhàn.
Hội trưởng đáng kính của bọn họ vẫn im lặng ngồi đó, không có bất kỳ động tĩnh nào.
Văn Cảnh gục trên bàn, từ khe hở giữa đám người nhìn thấy cậu bạn kia, cảm giác có chút quen mắt, nhưng vẫn không nhớ đã từng gặp ở đâu.
Có phải bạn cùng trường không ta?
Cậu khều Phó Tinh Nhàn: "Tìm cậu kìa, cậu không định đi xem à?"
Phó Tinh Nhàn liếc nhìn cậu một cái, xuyên qua mắt kính có thể nhìn thấy chút hứng thú muốn xem kịch vui trong mắt của đối phương.
Anh thở dài, đứng dậy đi ra, giọng nói lạnh lùng.
"Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Không cần đo chiều cao cũng biết cậu bạn áo thun đen đứng trước mặt anh thấp hơn anh một cái đầu.
Cậu bạn áo thun đen có hơi bối rối, lùi lại một bước, ngước cổ hỏi: "Anh là ai? Đứng đây làm gì? Nam thần đâu rồi ạ?"
???
Cả lớp đều hoang mang ngơ ngác.
"Cậu muốn tìm nam thần mà?" Hách Học Sâm một tay chống cằm, một tay xoay xoay cây bút, "Cậu ta chính là nam thần đó."
"Gì!!" Áo thun đen giật mình, "Tại sao nam thần lại là anh chứ???"
Mọi người trong lớp đều thấy buồn cười.
"Không thì em nghĩ là ai?"
"Học sinh mới đến hả? Hèn gì không biết đến chuyện này."
Vốn dĩ mọi người đang bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi kiểm tra chất lượng đầu năm, sợ bị Văn Cảnh vượt mặt nên cả đám đều lo không chịu được.

Không ngờ lại xảy ra một chuyện bất ngờ thế này, giống như một liều điều tiết cảm xúc của bọn họ.
Duy chỉ có Phó Tinh Nhàn không hề thấy vui.
Sắc mặt của anh rất khó coi, trên khuôn mặt còn đeo mắt kính gọng vàng, đang cau mày ôm tay.

Nhìn qua trông anh chững chạc hơn những người khác rất nhiều, hơn nữa còn khiến người khác cảm giác căng thẳng, lo lắng khi phải đối mặt trực tiếp.
"Không, không có, em không có nói anh xấu trai." Áo thun đen bị khí chất của anh làm cho run sợ, "Em chỉ không ngờ...!Hóa ra Văn Cảnh không phải là nam thần."
Cậu ta cúi đầu, cẩn thận đi vòng qua Phó Tinh Nhàn, lén lút nhìn xung quanh: "Văn Cảnh học lớp này đúng không ạ?"
Ánh mắt của mọi người lại hướng về phía cuối lớp.
"Đúng thì sao, tìm tôi có chuyện gì?" Văn Cảnh đứng dậy từ dãy bàn dưới.
"Anh Cảnh!" Hai mắt của cậu bạn áo thun đen sáng rỡ lên, "Em vào Đức Tân để tìm anh, bây giờ em học lớp 10A8!"
Văn Cảnh gãi đầu: "Cậu là ai?"
"Anh quên em rồi hả? Cấp 2 em cũng học ở cơ sở số 4, chỉ kém anh một lớp." Cậu áo thun đen chạy đến chỗ bên cạnh cậu rồi ngồi xuống.
"Hồi anh học lớp 8 có lần đi chung với anh Trương Sơn đánh đám du côn kia, lúc đó em tình cờ đi ngang qua và nghe thấy anh uy hiếp bọn họ.

Trời! Ngầu cực! Kể từ ngày đó anh đã trở thành thần tượng trong lòng em!"
???
Ánh mắt của mọi người lại lần nữa đổ dồn về bàn cuối, Văn Cảnh ở vị trí trung tâm ánh nhìn thì vô cùng hoang mang.
"Sao lại nói tôi như một đứa hư hỏng vậy chứ, tôi không phải loại người đó!"
"Vâng đúng đúng, không phải đứa hư hỏng, anh lợi hại như vậy, ít nhất cũng gọi là..." Áo thun đen vò đầu bứt tai, trong chốc lát không nghĩ được từ gì thích hợp.
Bỗng nhiên một bóng đen từ đâu phủ xuống chỗ cậu ta.
Phó Tinh Nhàn gõ bàn, lạnh lùng nói: "Cậu làm ơn đi ra chỗ khác giùm, đây là chỗ ngồi của tôi."
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Kính thông minh là tôi lảm nhảm vậy thôi, còn ở ngoài đời mắt kính thông minh không có nhiều tính năng vậy đâu..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play