“Tìm người ám sát Tô Cầm Thủ hả? Ta đánh mất ngọc tím uyên ương mà, tự nhiên lại giết hắn làm gì?” Lục Kiếm Nhân gào to, nhưng lại nghĩ tới điều gì đó nên vỗ tay một cái: “Có phải muốn cướp ngọc bích uyên ương trên người hắn, để hắn cũng bị rơi mất ngọc giống như ta không?” Đúng rồi! Đây cũng là cách mà.
“Muội nghe hết đã có được không hả?” Vân Thủy Yên thật sự không thể chịu nổi cái tính bộp chộp của nàng: “Tất nhiên, tất cả những việc này đều là một màn kịch thôi, quan trọng là muội phải xuất hiện đúng lúc giúp đánh lui kẻ địch, phải để Tô Cầm Thủ tận mắt chứng kiến cảnh muội bị lâm vào tình huống bất khả kháng, đành phải làm mất ngọc tím uyên ương. Đến lúc đó muội khỏi phải lo lắng muộn phiền gì nữa rồi.”
“Thật sao?”
“Chỉ cần tận mắt nhìn thấy ngọc tím uyên ương bị người khác cướp mất như thế nào, Tô Cầm Thủ sẽ tự mình gánh vác việc này, trước tiên hắn sẽ tìm Lục bá phụ nói chuyện. Có Tô Cầm Thủ và Lục bá phụ ra mặt, mức độ thiệt hại của sự việc sẽ được giảm đến mức thấp nhất. Với năng lực của hai người họ ở trong cung thì nhất định sẽ rất hữu ích, muội cũng có thể yên tâm bản thân sẽ không gặp bất trắc gì.”
“Để làm gì? Ta đã chết hay là loạn trí rồi sao? Nếu phải dùng đến cách này, tại sao cứ phải để tên cầm thú chết tiệt đó tận mắt chứng kiến chứ? Ta cũng có thể tự chém mình hai nhát, rồi đi nói với cha ta rằng mình bị người ta ám sát làm mất ngọc tím uyên ương, như vậy chẳng phải là cũng giống nhau à!” Để cha nàng ra mặt tìm gặp tên cầm thú chết tiệt đó thì có khác gì đâu? Sao cứ phải chuyện lớn chuyện bé cũng tìm đến Tô Cầm Thủ thì mới được. Nàng thật sự rất bực mình.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp. Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT