Lục Hân gật đầu như gà mổ thóc. Cô nàng nhìn Lâm Huyền bằng ánh mắt đầy vẻ vô tội, Lâm Huyền thấy thế cũng không tra hỏi gì nhiều nữa.
Thật ra độ tuổi của Lục Hân có bạn trai là điều vô cùng bình thường. Lâm Huyền chỉ là chị dâu, cũng không thân thiết với Lục Hân lắm nên hỏi nhiều cũng không hay. Lâu rồi không gặp, cô chỉ muốn trêu con bé một chút mà thôi.
"Chị à, tình hình của bác trai là sao vậy? Em nghe bác gái nói vụ tai nạn này không hề bình thường, càng ít người biết càng tốt. Cả nhà em cũng chỉ vừa biết đến vụ việc từ hôm qua." Lục Hân tò mò nói.
"Về chuyện này chị cũng không biết rõ lắm. Lục Ngạn cũng chỉ vừa nói cho chị biết, anh ấy vốn còn định giấu chị một thời gian dài cơ."
Trong giọng nói của Lâm Huyền có xen lẫn chút trách móc. Nếu như hôm đó cô không có tìm mọi cách khiến anh nói ra thì bây giờ e rằng cô vẫn chưa biết được điều gì.
"Chị à, em thấy nếu như sau này anh họ còn như vậy thì chị phải dỗi anh ấy lâu một chút cho anh ấy biết mặt."
Lâm Huyền cười, lại tiếp tục gõ nhẹ vào đầu Lục Hân một cái.
"Em đó, chỉ giỏi đưa ra mấy cái kiến nghị bậy bạ."
"Rõ ràng em nói rất đúng mà. Chị phải dỗi lâu một chút."
Lâm Huyền nhìn Lục Hân cười một cái sau đó lại đi vào phòng bệnh. Ở trong phòng bệnh này mãi thật có chút chán nản, Lâm Huyền bèn tìn việc để làm.
Cô thay hoa trong lọ sau đó quét dọn lại phòng bệnh, tiện thể sắp xếp lại đống đồ mà Lục Hân đưa tới vào trong ngăn tủ.
Sau khi dọn dẹp xong đã gần giữa trưa. Hà Hy Nguyệt lúc này mới từ ngoài về. Bà đã thay một bộ đồ sạch sẽ khác, trên tay còn mang theo một ít cháo và thức ăn.
Nhìn thấy Lâm Huyền đang ở trong phòng, bà có chút ngạc nhiên. Nhanh chóng điều tiết lại tâm trạng, Hà Hy Nguyệt đi đến bên Lâm Huyền hỏi han: "Con đến thăm ba à."
"Vâng. Con mang đến một ít cháo, để con đi hâm nóng lại."
"Không cần không cần, mẹ cũng vừa mua rồi." Hà Hy Nguyệt đặt đồ xuống bàn, tay duỗi ra phía sau xoa xoa bả vai của mình.
"Mẹ à, sau này cứ để con đi mua thức ăn." Vừa nói, Lâm Huyền vừa đi ra sau lưng Hà Hy Nguyệt giúp xoa bóp. Bàn tay cô mềm mại, dùng lực cũng vừa phải, xoa bóp thuần thạo vô cùng.
Trước kia cô cũng thường hay xoa bóp cho cha mình như vậy, mỗi lần ông ấy đều khen tay nghề xoa bóp của cô rất giỏi. Chỉ tiếc... Nghĩ đến đây, Lâm Huyền thở ra một hơi. Đã rất lâu rồi cô không gặp cha, những kí ức về ông ấy trong đầu cô đang ngày càng mờ nhạt...
Cô thật sự vô cùng nhớ những ngày tháng trước kia ở Lâm gia. Lúc đó mẹ còn sống, cha cũng chưa đi, bọn họ một gia đình bốn người sống hạnh phúc vô cùng. Nhưng vì sao những biến cố lại cứ như sóng biển vồ vập ập đến, khiến cho một đứa trẻ nhận được hết thảy tình yêu thương như cô trở thành người mồ côi cha mẹ.
Lâm Huyền thở dài, cố xóa tan vẻ không vui trên gương mặt. Cô xoa bóp cho Hà Hy Nguyệt, thi thoảng lại cùng bà trò chuyện mấy câu. Thời gian trong chốc lát như trôi chậm lại.
Điện thoại trong túi reo lên, Lâm Huyền đi ra ngoài hành lang nghe máy.
"Em đã ăn trưa chưa?" Âm thanh quen thuộc từ đầu dây bên kia vang lên.
"Lát em sẽ cùng Lục Hân ra ngoài ăn. Chiều nay anh có tới đón em không?"
"Có. Em nhớ đừng đi lung tung."
Lâm Huyền cười nhẹ. Cô đâu còn là con nít nữa đâu, còn lo cô đi lạc sao? Lục Ngạn cũng thật là.
"Em biết rồi mà." Lâm Huyền cúp máy. Cô quay lại phòng bệnh, xin phép Hà Hy Nguyệt dẫn Lục Hân đi dùng bữa trưa.
[...]
"Em muốn ăn món nào?" Lâm Huyền đưa menu cho Lục Hân chọn. Bản thân cô trước nay không kén ăn, vẫn là để Lục Hận chọn món thì hơn.
"Cái này, cái này... Hừmmm, cái này nữa." Lục Hân chỉ chỉ trên menu sau đó đưa cho nhân viên phục vụ.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Lâm Huyền mới lên tiếng.
"Em chọn món gì vậy?"
"Ăn ngon là được, chị cứ chờ nếm thử hương vị những món em chọn thôi." .
Truyện Cổ ĐạiLâm Huyền uống một ngụm nước cam, rất nhanh liền chuyển chủ đề.
"Em hiện tại đang làm việc ở đâu?"
"Làm ở công ty của cha mẹ em. Em vốn dĩ không muốn vào đó đâu nhưng anh trai em cứ ép em vào cho bằng được."
Nghe Lục Hân nói vậy, Lâm Huyền có hơi ngạc nhiên. Bây giờ cô mới biết Lục Hân còn có cả anh trai. Cô vẫn chưa từng gặp cậu ấy lần nào cả.
Lâm Huyền không tiện hỏi thêm, sau cũng không nói về vấn đề này nữa.
Chiều đến, Lục Ngạn đến bệnh viện đón Lâm Huyền tiện thể thăm Lục Vãn một lát.
Bác sĩ nói tình hình của Lục Vãn đã không còn đáng ngại, chắc khoảng một đến hai ngày nữa sẽ tỉnh lại. Hà Hy Nguyệt nghe xong mừng đến rơi nước mắt.
"Mẹ có thể yên tâm rồi chứ?" Lục Ngạn dìu Hà Hy Nguyệt tới ghế ngồi xuống.
"Tối nay mẹ về nhà đi, ở đây cứ để con lo là được rồi."