Tống Thanh Ca đứng dậy khỏi bàn, dưới ánh mặt của mọi người đi đến bên Lục Ngạn.

"Cậu tới rồi à? Tôi còn tưởng cậu sẽ không đến cơ đấy."

Lục Ngạn tùy tiện đáp một câu, anh sải bước đi tới bên bàn tiệc. Anh nhìn Lục Hân mỉm cười, thái độ bây giờ ôn nhu biết bao nhiêu.

Lâm Huyền trong lòng thầm tặc lưỡi. Xem ra Tống Thanh Ca đã đạt được ý nguyện, không biết cô ta lại sắp sửa dùng cách gì để mỉa mai cô.

Lục Hân chạy tới quấn quít bên Lục Ngạn. Dường như cô đã quá vui mà quên đi nghi ngờ lúc ban đầu của mình. Vậy ra Tống Thanh Ca nói tất cả đều là sự thật?

Hàn huyên vài câu xong xuôi, Lục Ngạn ngồi vào bàn, đến nửa ánh mắt cũng không cho Lâm Huyền.

"Nói cũng thật lạ. Lục Ngạn này, cậu không bảo với vợ mình sẽ đi đến đây sao?" Một thanh niên trong bàn tiệc lấy đây là chủ đề để trò chuyện. Vừa nói, anh ta vừa cười ngả ngớn về phía Lâm Huyền giống như đang xem trò vui.

"Chuyện gì cơ?"

"Lục Ngạn à, cậu có điều không biết, lúc nãy vợ cậu và Thanh Ca còn tranh cãi về việc này đấy."

Lục Ngạn nghe thanh niên kia nói xong liền nhíu mày một cái. Bọn họ là đang nói chuyện gì, sao anh ngay cả một câu cũng không hiểu được?

Tống Thanh Ca đến bên ngồi cạnh Lục Ngạn, nói anh không cần quan tâm đến lời mấy người kia trêu đùa. Một hành động vừa rồi của cô ta lại càng chứng minh cho quan hệ mờ ám giữa bọn họ. Mọi người xung quanh như đã thầm hiểu được tất cả.

Mọi người đã đến đông đủ, thức ăn trên bàn được tiếp tân bắt đầu dọn ra.

Lâm Huyền chưa ăn gì cũng có chút đói bụng. Chỉ là ở đây nhiều người nhiều con mắt, cô cũng không thể quá thất thố.

Đồ ăn được dọn ra xong xuôi, Lục Hân lúc này mới đứng dậy.

"Cảm ơn mọi người hôm nay đã dự tiệc của tôi." Nói xong, Lục Hân đem ly rượu trong tay uống cạn sạch.

Không khí bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên, người người đem rượu rót đầy rồi lại uống cạn. Lâm Huyền không biết uống rượu. Cô định cứ thế cho qua, nhưng nhìn lại thấy ly rượu của Tống Thanh Ca cũng cạn sạch, cô đành đánh liều một phen.

Lâm Huyền nhìn chằm chằm vào ly rượu trên bàn một hồi lâu, cuối cùng quyết định uống sạch. Hơi men xông lên tận não, vị rượu cay tràn vào trong cổ họng, mắt của Lâm Huyền bỗng đỏ lên một chút.

Mọi người trò chuyện rôm rả, lại chỉ mình cô có nỗi lòng riêng. Họ nói một hồi lại nói đến chuyện kết hôn sinh con. Ở đây chỉ có Lục Ngạn và Lâm Huyền là có gia đình, mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía hai người bọn họ.

"Lục Ngạn, cậu trước kia làm sao theo đuổi được Lâm Huyền vậy? Trước kia cô ấy nổi tiếng trong trường lắm đấy."

Một câu hỏi này nói ra, tâm trạng của Lâm Huyền bỗng nhiên chùn xuống. Đợi thật lâu không thấy Lục Ngạn trả lời, mọi người cũng nhanh chóng nhận ra được điểm bất thường.

Tống Thanh Ca cười nhẹ một cái, lại như mượn men say mà kể lại chuyện xưa.

"Nhớ năm đó Lục Ngạn với Lâm Huyền đến với nhau hoàn toàn không phải vì tình yêu. Phải không?"

Mọi người xung quanh bỗng chốc há hốc mồm, Tống Thanh Ca lại tiếp tục nói.

"Tôi nghe người ta kể, Lâm gia có ơn với Lục gia, vậy nên Lục Ngạn lấy Lâm Huyền cũng chỉ vì trả ơn mà thôi. Nào có theo đuổi gì."

Tống Thanh Ca nói xong lại uống thêm một ly rượu nữa, hai má cô ta đỏ ửng, chứng minh rằng bản thân đã say.

Lâm Huyền nạm chặt lại hai tay. Lâm gia có ơn với Lục gia khi nào, sao cô chưa từng nghe cha mẹ nhắc tới? Lại còn Lục Ngạn lấy cô chỉ vì trả ơn nữa, không phải lúc đầu anh là vì thương xót cô không nơi nương tựa à?

Tại sao mọi chuyện lại trở nên rắc rối thế này? Lục Ngạn vì sao lại giấu cô, không nói cho cô?

Trong đầu Lâm Huyền xuất hiện vô vàn câu hỏi. Cô hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh.

"Thanh Ca say rồi, để tôi đưa cô ấy về." Lục Ngạn đứng dậy đỡ Tống Thanh Ca khỏi nhà hàng, để lại Lâm Huyền với vô vàn ánh mắt chế giễu của mọi người.

"Chúng ta chuyển đề tài đi. A Vân, không phải cô nói mình mới chia tay bạn trai à, vì sao thế?" Lục Hân thấy Lâm Huyền khó xử liền đứng ra giải vây, trong lòng thầm than không xong rồi.

"Đừng nói đến tên cặn bã kia nữa. Tôi nói thật, đàn ông trên đời này chẳng có mấy người tốt đẹp cả."

"A Vân, cô nói tên bạn trai kia của cô thì thôi đi, sao lại lôi cả đàn ông chúng tôi vào?"

"Đúng vậy."

Lâm Huyền thấy mọi người không còn để ý đến mình liền đi vào phòng vệ sinh rửa mặt một lát. Xong xuôi, cô đi lên tầng thượng của khách sạn để hóng gió.

Lâm Huyền tựa người vào thành lan can. Không gian bây giờ thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ được tiếng gió thổi.

Một người phụ nữ trung niên từ sau bước tới, tay vỗ lên vai Lâm Huyền.

"Cô gái, cô không phải muốn nhảy xuống dưới đó để kết thúc tất cả chứ?"

Người phụ nữ này xem chừng đã nghe được cuộc trò chuyện lúc nãy của bọn họ. Lâm Huyền xem như đó là lời châm biếm mà yên lặng không đáp.

"Người chồng đó không yêu thương cô cũng không sao, nhưng cô vẫn phải yêu thương bản thân mình."

"Tôi biết." Lâm Huyền nhàn nhã trả lời, cô quay mặt sang nhìn người phụ nữ nọ. Khí chất này... chắc cũng là người trong giới thượng lưu.

"Nếu như có thể nhảy xuống dưới, cô có nhảy không?"

"Không đâu. Tôi sợ đau."

Người phụ nữ kia bỗng bật cười thành tiếng.

"Cô gái, không phải cô vẫn luôn chịu đựng đau đớn đó sao?"

Lâm Huyền bất động không nói gì. Lần đầu tiên có người đoán được tâm tư của cô, cũng là người đầu tiên hiểu được lòng cô. Xem ra cũng là nhân duyên do ông trời sắp đặt.

"Phu nhân, bà cũng giống như tôi sao, đau khổ vì tình..."

"Chuyện trước kia đã sớm trôi qua rồi." Người phụ nữ kia đưa cho Lâm Huyền một tấm danh thiếp sau đó quay người rời đi.

Lâm Huyền nhìn theo bóng lưng của bà, không biết vì sao lại cảm nhận được nỗi cô đơn mãnh liệt.

Cô nhìn vào tấm danh thiếp, trên đó ghi rõ họ tên và phương thức liên lạc.

"Vương Diệu. Cái tên này nghe thật quen."

Lâm Huyền cố gắng nhớ lại nhưng vô ích. Cô vứt tấm danh thiếp từ trên tầng thượng xuống.

"Chỉ là bèo nước gặp nhau, mong chi được gặp lại?"

Bà ấy từng giống như cô. Âu cũng là người cùng chung cảnh khổ.

Lâm Huyền suy nghĩ một hồi, vì để mọi người không lo lắng nên cô đành phải đi xuống.

[...]

Lúc bữa tiệc kết thúc đã rất khuya, Lâm Huyền thấy Lục Ngạn không quay lại liền gọi tài xế Vương đến đón.

Khi đã ngồi vào trong xe, Lâm Huyền vẫn đang còn miên man suy nghĩ. Bọn họ bây giờ có phải đang triền miên bên nhau không? Cô nam quả nữ, Tống Thanh Ca lại còn say rượu...

Lâm Huyền cắn chặt môi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, chẳng mấy chốc mà khuôn mặt xin đẹp đã ướt đẫm.

Tài xế Vương nhìn ở kính chiếu hậu. Ông nhìn một hồi lâu, cuối cùng lựa chọn không nói gì.

Về đến nhà, Lâm Huyền tự nhốt mình trong phòng. Nhiều lần dì Mai gõ cửa nhưng đều không nhận được câu trả lời.

Lâm Huyền cuộn người ngồi ở một góc.

"Đáng ra mình không nên lấy anh ấy, lại vô tình chia cắt một đôi uyên ương."

Cô ghét Tống Thanh Ca khi sỉ nhục cô, nhưng cô ấy không phải chỉ đang đấu tranh cho tình yêu của mình thôi sao?

Lâm Huyền gục đầu xuống. Xem ra từ trước tới nay, người đáng ghét nhất lại chính là cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play