Lục Ngạn trầm ngâm. Anh không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng ôm lấy thân hình đang run rẩy của người con gái nhỏ nhắn trong lòng.
Anh vốn chẳng muốn nói đến những việc không vui này... Nhưng trên đời, có những chuyện càng trốn tránh sẽ lại ngày càng ăn sâu vào trong trí óc, quên không được.
Sáng hôm sau, vì đêm qua ngủ không ngon giấc nên Lâm Huyền và Lục Ngạn thức dậy khá trễ. Tuy rằng hôm nay là ngày nghỉ nhưng sau khi ăn sáng, Lục Ngạn liền lập tức rời ngay khỏi nhà.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lục Ngạn, Lâm Huyền thầm hiểu trong lòng rằng hôm nay anh ra ngoài là vì việc gì. Chân tướng của vụ hỏa hoạn năm đó cũng đã đến lúc nên làm sáng tỏ rồi. Kết thúc những ngày tháng đen tối để quay về bình yên.
Lâm Huyền đang say sưa nhìn ngắm bầu trời qua khung cửa sổ thì điện thoại bỗng vang lên. Cô nhấc máy, ngạc nhiên khi nhận ra giọng nói đầy cay nghiệt quen thuộc.
"Lâm Huyền! Mấy năm nay cô sống sung sướng nhỉ?" Châu Phiến Ly nói cười cợt nhả, nghe kĩ còn cảm nhận được len lói đâu đó sự khinh bỉ.
Lâm Huyền hít một hơi thật sâu. Cô cố không để bản thân mất đi lý trí khi nhớ về những chuyện xưa cũ mà Châu Phiến Ly gây ra cho mình. Mang danh bạn bè thân thiết, vậy mà cô ta lại có vọng tưởng trèo lên giường của Lục Ngạn.
"Tôi nói cho cô biết, Lục Ngạn về nước rồi, cũng đã đưa Lục thị lên đến đỉnh cao. Cô nghĩ anh ấy sẽ cần một người bình thường như cô nữa không?" Câu này Châu Phiến Ly nói có vẻ bình tĩnh, dường như cô ta cho rằng ý nghĩ của mình là hoàn toàn đúng. Hiện tại Lục Ngạn muốn có gì mà chẳng được, còn Lâm Huyền thì sao? So sánh qua, đúng là người thì trên trời người thì dưới nước.
"Chuyện của tôi và anh ấy không cần đến Châu tiểu thư can thiệp."
"Hừ! Lâm Huyền, cô còn tỏ vẻ thanh cao làm gì chứ? Cứ đợi xem kịch hay của bản thân đi!" Có vẻ vì ghen ghét sự thản nhiên của Lâm Huyền khi nghe đến điều đó, Châu Phiến Ly mất bình tĩnh mà quát lớn, vẻ dịu dàng đoan trang của một tiểu thư danh giá đã bị đá bay hoàn toàn!
Lâm Huyền cười cợt nhìn vào màn hình điện thoại. Cô lắc lắc đầu sau đó dứt khoát cúp máy. Mấy năm không gặp Châu Phiến Ly, cuộc điện thoại này vừa hay khiến Lâm Huyền nhận ra sự điên rồ của cô ta.
Rốt cuộc là Châu Phiến Ly có thâm cừu đại hận gì với cô? Vì sao cô ta lại hết lần này tới lần khác dồn cô vào đường cùng? Đây là câu hỏi mà Lâm Huyền đã thắc mắc nhiều năm, cho đến bây giờ nguyên nhân đó vẫn luôn là một ẩn số!
Lâm Huyền bất giác nhìn sang cuốn lịch đặt ở trên bàn. Vậy mà chỉ mấy ngày nữa là đã đến kỉ niệm ngày cưới của cô. Thời gian như thoi đưa, thấm thoát cô đã gả cho Lục Ngạn được chừng ấy năm...
Chiều đến, Lục Ngạn từ công ty về nhà cũng đã khá muộn. Anh vừa tắm rửa xong liền ngồi vào bàn ăn, trông có vẻ đã đói bụng đến nơi rồi.
"Ngày kia là kỉ niệm ngày cưới của chúng ta rồi, anh có muốn đi đâu đó không?" Lâm Huyền bâng quơ hỏi. Trước khi bị mất trí nhớ, mọi năm vào ngày này Lâm Huyền đều sẽ soạn ra một bàn ăn thịnh soạn, có khi sẽ rủ Lục Ngạn đi du lịch. Chỉ là với tình cảm và tính khí trước kia, căn bản anh chẳng hề để tâm đến ngày này.
Nhưng mà bây giờ... Lâm Huyền vô cùng chờ mong biểu tình của Lục Ngạn.
"Được. Vậy em cứ chọn địa điểm, đến hôm đó chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch." Lục Ngạn cười một cách ôn nhu.
Lâm Huyền hài lòng gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy thoải mái.
"Đúng rồi, lúc sáng Châu Phiến Ly có gọi tới cho em. Cũng không biết cô ấy lấy được số liên lạc từ đâu."
Nghe Lâm Huyền nói vậy, Lục Ngạn bất giác nhíu mày. Châu gia, bao gồm cả Châu Phiến Ly đều không phải là người tốt. Sóng yên biển lặng đã nhiều năm như vậy, phải chăng cô ta đang có âm mưu gì đó?
"Cô ta đã nói những gì?" Lục Ngạn nghiêm túc hỏi.
"Cũng chẳng có gì. Chỉ là giọng điệu rất cay nghiệt, có vẻ hận em đến xương tủy. Chỉ là em cũng chẳng để tâm lắm, dù sao em cũng chẳng muốn dây vào người phụ nữ điên rồ đó." Lâm Huyền gắp một miếng thịt vào bát, nói xong liền đưa vào miệng. Tay nghề của dì Phương rất tốt, nấu món gì cũng đều hợp khẩu vị của cô.
Lục Ngạn gật đầu, sau đó liền tiếp tục ăn.
[...]
Lúc ăn tối xong đã là ba mươi phút sau, Lâm Huyền dọn dẹp chén bát xong liền ra phòng khách xem chương trình bản tin buổi tối. Bên cạnh cô là Lục Ngạn đang làm việc, ánh mắt anh chăm chú đọc bản hợp đồng trên bàn.
Một lát sau, có lẽ vì quá tò mò, Lâm Huyền bèn lên tiếng: "Chuyện đó... ý em là vụ hỏa hoạn kia, mọi chuyện thế nào rồi?"
"Tên đó có vẻ sắp khai ra rồi, em cứ yên tâm đi."
Lâm Huyền gật đầu, sự bồn chồn trong lòng vẫn chẳng vơi đi được phần nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT