Bạch Tử Thiên đi qua đi lại trước cửa phòng khám mặc kệ có bao nhiêu ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình anh vẫn cứ chẳng để tâm tới nét mặt khẩn trương cùng hàng lông mày chưa hề giãn ra...
Kỷ Tuyết từ đằng xa đi tới nhìn bộ dạng của anh cô đã không thể nhịn được cười, đi từ phía sau cô vỗ mạnh lên vai anh một cái rồi cười nói
- Chỉ là khám thai sao anh khẩn trương quá vậy Tử Thiên?
- Khám thai sao? Đình Đình nói bị đau dạ dày mà? Cô ấy đâu?
Kỷ Tuyết lắc đầu cười khúc khích
- Đúng là anh đã đưa chị ấy vào khoa khám nội nhưng bác sĩ chuyên khoa nội đã chuyển chị ấy qua khoa sản rồi anh đứng đây chờ làm gì..
- Ý em là sao? Kỷ Tuyết em còn ngại anh chưa đủ lo lắng hay sao mà còn dài dòng hoài vậy..
Nhìn nét mặt cau có của Bạch Tử Thiên cô lại không nhịn được mà che miệng cười..
- Anh thông minh lắm mà sao lần này lại chậm tiêu quá vậy..
- Kỷ Tuyết..
Bạch Tử Thiên đã thật sự hết kiên nhẫn, thấy vậy Kỷ Tuyết liền nói thẳng vào vấn đề chính..
- Không trêu anh nữa, chị Uyển Đình có thai, tiểu bảo bối trong bụng chị ấy đã được hơn hai tháng rồi vậy mà hai người không biết gì cả..
- Thật không? Anh không nghe Đình Đình nói gì hết nên không biết..
Từ nét mặt cau có thoáng chốc đã trở nên vui mừng đến mức cười không khép được môi..
- Chị ấy còn không biết mà sao nói với anh được.
Nhưng mà thai hơi yếu phải nghỉ ngơi tuyệt đối không được đi lại nhiều nha. Ăn uống cũng phải đầy đủ đặc biệt là không được để tinh thần chị ấy căng thẳng..
- Anh biết rồi cảm ơn em. Vậy bây giờ vợ anh đâu?
- Đang nằm truyền thuốc dưỡng thai bên khoa sản, chị ấy nhờ em đi tìm anh nếu không sợ chút nữa không tìm thấy chị ấy anh sẽ lật tung cái bệnh viện này lên mất..
Kỷ Tuyết vừa nói vừa che miệng cười, nhìn Bạch Tử Thiên của bây giờ nào giống Tổng Tài băng lãnh, cao cao tại thượng như xưa đâu mà nói đúng hơn là một tên cuồng vợ một ông chồng quốc dân mà biết bao cô gái mơ ước.
- Dẫn anh đi gặp Đình Đình đi..
Thấy Kỷ Tuyết vẫn như lơ lửng trên mây không ngừng che miệng cười như đang nghĩ xấu ai đó mà chẳng nghe thấy anh đang nói gì..
- Kỷ Tuyết..
Anh gọi lớn giọng hơn chút nữa mới giật mình được Kỷ Tuyết cô nhìn anh ngây ngô hỏi lại..
- Anh nói gì?
- Anh kêu em dẫn anh đi gặp Đình Đình, em đang nghĩ gì mà nét mặt lại ma mãnh quá vậy hả?
- Đâu đâu có nghĩ gì đâu.. hì hì.. đi đi em dẫn anh đi gặp bà xã yêu dấu..
Nói xong cô nhanh chóng quay lưng đi chứ nào dám nói thật là đang nghĩ xấu anh đâu chứ.. hihi
- ---------------
Chiếc xe Lamborghini dừng trước cửa đại sảnh trong Trang Viên, Bạch Tử Thiên xuống xe trước rồi đi vòng qua bên kia mở cửa cho Đường Uyển Đình, anh chu đáo che trên nóc xe để cô không đụng trúng đầu, cẩn thận dìu cô vào nhà, mặc dù trước đó cô đã từ chối và nói mình rất rất khỏe có thể tự đi được nhưng anh vẫn bỏ ngoài tai.
- Mẹ..
- Đình Đình kết quả thế nào, con bị làm sao?
Vừa thấy cả hai đi vào Trang Nhã Linh đang ngồi chơi cùng tiểu Bảo cũng đi tới dìu cô ngồi xuống sô pha..
- Con không sao mẹ.. Mà là có tin vui thôi ạ..
- Tin vui?
- Dạ.. Vợ con có bảo bảo đó mẹ..
- Tốt quá tốt quá rồi vậy là tiểu Bảo sắp có em chơi cùng rồi.. hoan hô..
Cậu nhóc nghe thấy mẹ Đình Đình có em bé liền vui mừng nhảy cẩn lên vỗ tay hoan hô làm mọi người đều bật cười..
Trang Nhã Linh cười ôn nhu nắm tay cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay vài cái
- Sức khỏe của con vốn đã không tốt, bây giờ lại mang thai nhớ phải chú ý nhiều hơn đó..