Buổi tham quan triển lãm buổi sáng kết thúc. Buổi chiều Thẩm Quát mở tọa đàm ở hội trường lớn, đa số nữ sinh trong trường học đều hỗn loạn ở cổng hội trường, ngay cả bên cửa sổ cũng không ít người đứng.

Lục Yên bởi vì cơ thể không quá dễ chịu cho nên xin nghỉ, dự định trở về phòng tiếp tục co quắp, không nghĩ tới lúc này nhận được tin nhắn của Thẩm Quát ---

"Sau khi kết thúc, chờ tôi."

Nhìn thấy tin nhắn này, trái tim của Lục Yên lại nhảy lên, cô xoa xoa bụng, cảm thấy... vẫn có thể kiên trì một chút nữa.

Dù sao thì sau khi nhập học, cơ hội gặp mặt của cô và Thẩm Quát thực sự không nhiều.

Bốn giờ chiều, tọa đàm kết thúc, Thẩm Quát dưới sự chen chúc của lãnh đạo đi ra khỏi hội trường.

Lục Yên ngồi ở trên cái ghế nhỏ dưới cây nhãn thơm đối diện hội trường, thấy anh ra, cô đậy bình giữ ấm lại, đứng dậy.

Trong đám người, Thẩm Quát liếc mắt trông thấy cô, sau khi thấp giọng nói mấy câu với lãnh đạo trường học liền sải bước đi về phía Lục Yên.

Lục Yên bỗng nhiên có chút tay chân luống cuống, lễ phép gọi anh một tiếng ---

"Anh... Thẩm Quát?"

Thẩm Quát cười cười: "Sao không gọi chú nữa?"

Lục Yên nghĩ đến vừa rồi lúc anh giới thiệu với người khác, nói cô là em gái của anh, nếu đã như vậy, cô không nên gọi anh là chú nữa.

Nhưng nghĩ lại, Thẩm Quát và bố cô là bạn bè, cô như vậy... chẳng phải là hạ bối phận của Thẩm Quát xuống một hàng à.

Lục Yên có chút ngổn ngang, nhìn sang Thẩm Quát: "Vậy cháu gọi chú như thế nào đây?"

Khóe miệng Thẩm Quát mấp máy: "Gọi anh đi."

Lục Yên cười ngọt ngào: "Được, anh Thẩm Quát."

Nhìn thấy lúm đồng tiền nhỏ tràn lên nơi khóe miệng cô, Thẩm Quát cảm thấy trái tim mình đều sắp bị cô hòa tan rồi.

"Đi thôi, anh dẫn em đi ăn cơm." Thẩm Quát thuận tay xách cặp của cô: "Lần trước em nói muốn ăn lẩu."

"Vâng."

Lục Yên rất muốn cùng đi ăn lẩu với Thẩm Quát, không bình thường nghĩ, ngược lại không phải bởi vì ăn lẩu, mà là muốn cùng anh ăn cơm.

Chỉ là...

Cô che bụng lại, vẫn có chút khó chịu.

"Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, đi thôi."

Lục Yên cảm thấy, nhịn một chút cũng hoàn toàn không thành vấn đề!

Xe Bentley của Thẩm Quát đã để tài xế lái đi rồi, hai người đi tới một bên đường dành cho người đi bộ có cây ngô đồng trong trường, anh quét mã lấy một chiếc xe đạp ra, nói với Lục Yên: "Chúng ta đạp xe?"

"Được thôi." Lục Yên lấy điện thoại ra đang muốn quét mã, Thẩm Quát lập tức nói: "Chiếc này của anh có thể chở người."

Lục Yên nhìn sang anh, lại nhìn sang chiếc xe đạp có lắp chỗ ngồi phía sau kia của anh, ngẩn người...

Má ơi? Thẩm Quát muốn chở cô sao!

Cô siết chặt điện thoại, lại sợ tự mình đa tình, tỏ ra có chút không biết làm sao.

"Anh muốn chở em." Thẩm Quát đã leo lên xe, nói với cô: "Nếu như em không ngại bị bạn học nhìn thấy."

"Không ngại không ngại, hoàn toàn không ngại!" Lục Yên liên tục xua tay, bên tai không tự chủ được mà bắt đầu như thiêu như đốt.

Anh nói, muốn chở cô!

Lục Yên chầm chậm đi đến sau lưng Thẩm Quát, rất thục nữ ngồi một bên.

Thẩm Quát đạp lên bàn đạp, nhẹ nhàng chạy ra ngoài.

Lục Yên nắm chặt góc áo sơ mi của Thẩm Quát, có thể rõ ràng cảm nhận được cơ bắp chặt chẽ bên hông của anh.

Gió mát tháng ba nhẹ nhàng thổi lất phất hai gò má, thôi tan màu đỏ ửng trên mặt Lục Yên.

Trong sân trường có trồng không ít hoa anh đào, giờ phút này chính là mùa hoa nở, có hoa anh đào màu hồng nhạt theo gió bay xuống, rơi xuống đầu vai của Thẩm Quát.

Lục Yên nhìn bóng lưng anh, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một vài hình ảnh, bóng lưng của người đàn ông trước mặt, phảng phất như trùng khít với bóng lưng của người thiếu niên trong giấc mơ.

Thiếu niên luôn mặc áo thun đen kia, đạp xe đạp chở cô hóng mát trong sân trường, chở cô đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của Bắc Thành, những phòng chiếu phim, phòng ca múa năm xưa kia, còn có phòng bi-a... khắp nơi đều có dấu chân của bọn họ để lại.

Sau này, sau này hình như chỉ còn một mình anh, lẻ loi trơ trọi đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô càng đi càng xa...

Trong lồng ngực dâng lên một nỗi bi thương không tên, đâm đau trái tim cô, khiến cô có chút muốn... khóc.

"Tiểu Yên?"

Nghe được cô hít vào, Thẩm Quát nghiêng mặt qua quan sát cô.

Lục Yên vội vàng dùng mu bàn tay dụi mắt một cái, giải thích: "Gió thổi vào mắt thôi."

"Em tránh sau lưng anh thì sẽ không bị gió thổi tới."

"Ừm."

Lục Yên dựa sát vào anh hơn, mùi hương trên người anh cũng quen thuộc như thế.

... càng muốn khóc hơn.

Cô hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, vì sao cảm xúc lại trở nên bết bát như vậy.

Thật là mất thể diện.

Thẩm Quát cảm nhận được sự khác thường của cô gái sau lưng, anh lập tức bóp thắng, ngừng lại, cau mày nói: "Tiểu Yên, làm sao vậy?"

Lục Yên sít sao nắm chặt góc áo anh, vùi mặt vào trong áo anh, im hơi lặng tiếng mà khóc.

Bên đường có không ít bạn học trông thấy bọn họ, kinh ngạc ngừng bước chân, nhìn một màn trước mắt này.

Mà Lục Yên đã hoàn toàn bất chấp ánh mắt của người ngoài, cô rất đau lòng, giống như...

Bị mất đi tình cảm trân quý cả một đời.

Thẩm Quát xưa nay chín chắn bình tĩnh, lúc này cũng có chút lòng dạ rối bời: "Tiểu Yên, có phải anh quá đường đột rồi không."

Dù sao, anh ở độ tuổi này, quả thật không thích hợp với cô, mà xung quanh còn có nhiều bạn học như vậy...

Lục Yên dùng sức lắc đầu, mang theo tiếng khóc nức nở giải thích: "Không, không phải, chỉ là... hôm này đến kỳ kinh nguyệt có chút không thoải mái, cảm xúc không tốt lắm, không liên quan đến anh Thẩm Quát..."

Cô cũng không biết giải thích như thế nào, nói năng lộn xộn, thật là ngốc, thật là ngu xuẩn, thật là mất mặt!

"Vì sao không nói với anh sớm một chút." Thẩm Quát không biết làm thế nào nói: "Vậy thì không thể ăn lẩu rồi."

Cô lau lau nước mắt: "Không phải, ăn được, không sao." Cô vẫn muốn cùng ăn cơm với Thẩm Quát.

Anh nhìn ra tâm tư của Lục Yên, nếu không cũng sẽ rõ ràng là không thoải mái còn kiên trì ở bên ngoài hội trường chờ anh một buổi chiều.

Thẩm Quát lấy khăn tay ra, nghiêm túc lau sạch sẽ khuôn mặt cho Lục Yên, sau đó nói: "Chúng ta ăn chút đồ thanh đạm đi."

"Được."

Đối với Lục Yên mà nói, ăn cái gì cũng không thành vấn đề!

"Lên xe, đừng khóc nữa, nếu em khóc, anh sẽ..." Rất khó chịu.

Lời còn lại nghẹn trong cổ họng, không nói ra.

"Anh sẽ như thế nào?" Lục Yên hỏi anh.

Thẩm Quát lắc đầu, khoác áo khoác âu phục của mình lên người Lục Yên, bọc lấy cơ thể phong phanh của cô, trách cứ nói: "Sao lại mặc ít như vậy."

Tháng ba rét mùa xuân*, vẫn còn một chút lạnh. (*: Hiện tượng lạnh bất thường trong mùa xuân.)

"Còn không phải vì nghênh đón anh à."

Bàn tay Thẩm Quát vê cổ áo cho cô dừng lại một chút, hỏi: "Là... cố ý vì anh?"

"Ờ."

Thật ra là cô tới giúp bạn cùng phòng, tuy là như thế...

Cô chột dạ khẽ gật đầu.

Thẩm Quát nhất thời lại có chút không biết nói gì cho phải, nhìn ra được, anh lại có chút xấu hổ.

"Sau này, anh có thể sẽ thường xuyên đến trường học của em." Thẩm Quát lên xe, vừa đi vừa nói: "Tinh Thần có hợp tác với trường em."

Trong mắt Lục Yên mong đợi nhìn về phía anh: "Vậy anh sẽ thường tới tìm em đi chơi sao?"

"Chỉ cần em bằng lòng."

"Bằng lòng!"

Thẩm Quát không nói nữa, gió mát lướt nhẹ qua mặt, tâm tình của anh bỗng nhiên rất dễ chịu, sự mệt mỏi của một ngày cũng tan thành mây khói.

Suy xét đến tình huống đặc biệt hôm này của Lục Yên, rất nhiều thứ không thể ăn được, cho nên Thẩm Quát mang Lục Yên về nhà, dự định nấu cháo.

Đây là đề nghị của Lục Yên, cô muốn đến nhà Thẩm Quát nhìn xem, có phải giống như trong mơ của cô hay không.

Liên quan tới giấc mơ đời trước kỳ lạ kia, trong giấc mơ, Thẩm Quát và Lục Trăn là kẻ thù không đội trời chung, cô còn bị Thẩm Quát mang về nhà, ở lại hơn ba tháng.

Ngay từ đầu cô rất sợ hãi Thẩm Quát, thế nhưng ba tháng ở chung kia khiến cô dần dần buông xuống sự đề phòng với Thẩm Quát, mặc dù anh làm chuyện không tốt với Lục Trăn, nhưng anh chưa từng làm tổn thương cô.

Cho nên sau khi tỉnh lại, Lục Yên đối với Thẩm Quát hoàn toàn không có cảm giác chán ghét.

Vừa vặn ngược lại, cô đối với anh lúc nào cũng ôm lấy một loại rung động và chờ mong nào đó.

Nửa tiếng sau, Lục Yên đi vào nhà của Thẩm Quát.

Điều làm cô thất vọng là nhà của Thẩm Quát cũng không phải là... căn biệt thự Lâm Giang xa hoa mà lạnh lẽo trong giấc mơ của cô.

Thẩm Quát ở trong một tiểu khu cao cấp, niên đại của tiểu khu hình như đã lâu đời rồi, nhưng bởi vì giữ gìn thỏa đáng, bởi vậy cũng không lộ ra vẻ cũ kỹ, biệt thự xung quanh đều là phong cách kiểu dáng Châu Âu hiện đại.

Lục Yên rất kinh ngạc, ngay cả bố cô cũng đã sớm chuyển vào biệt thự rồi, mà Thẩm Quát là nhân vật có trọng lượng lớn như vậy, lại chỉ ở trong căn nhà cho một hộ gia đình, hơn nữa còn là căn nhà cũ kỹ như vậy.

Căn nhà này xem ra... ít nhất là hơn mười năm rồi, nói không chừng còn lâu hơn. Truyện Khoa Huyễn

Thẩm Quát đón Lục Yên vào nhà, nói: "Tùy ý ngồi."

Lục Yên ngồi vào trên ghế sô pha, đánh giá trang trí và đồ dùng trong phòng khách, xuất phát từ trong lòng cảm thán: "Anh Thẩm Quát, nhà của anh và văn phòng của anh, rất không giống nhau!"

Phòng làm việc của anh hiện đại đầy đủ thông minh, nhìn qua cũng là màu lạnh, vô cùng có hơi thở hiện đại, khiêm tốn lại xa hoa.

"Đây là nhà cũ." Thẩm Quát trả lời: "Sắp hai mươi năm rồi, có chút cũ."

"Vì sao không chuyển nhà đi?" Lục Yên hỏi anh.

Thẩm Quát ngồi vào bên cạnh cô, nói: "Nơi này có kỷ niệm."

Mà những năm này, anh chính là dựa vào những kỷ niệm này mà còn sống.

Lục Yên không hỏi nhiều nữa, sợ chạm đến chuyện đau lòng của anh.

Thẩm Quát cuốn tay áo sơ mi trắng lên, buộc tạp dề, đi vào phòng bếp nấu cháo.

Lục Yên theo sau, dựa vào cạnh cửa nhìn anh, dáng vẻ anh rửa tay nấu cháo rất có hơi thở sinh hoạt, hoàn toàn khác biệt với người đàn ông âu phục giày da nhìn thấy trong ngày thường.

Lục Yên nhìn bóng lưng anh, cảm thấy khoảng cách lập tức kéo lại gần không ít.

"Anh Thẩm Quát, em có được tham quan nhà của anh không?"

"Cứ tùy ý, phòng nào cũng có thể vào được."

"Ừm!"

Anh nói nơi này có kỷ niệm, Lục Yên lại nhìn mỗi một đồ vật trong nhà, đều là đồ cũ, mỗi một đồ vật đều giống như có một câu chuyện.

Nhà của anh, hơi thở sinh hoạt rất nồng đậm. Đồng thời, cảm giác quen thuộc phả vào mặt, khiến Lục Yên cảm thấy giống như đã từng tới nơi này, giống như... cô từng sống ở đây.

Nhưng đây rõ ràng chính là lần đầu tiên cô tới nơi này, nơi này thậm chí cũng không phải căn biệt thự lớn kia trong giấc mơ của cô.

Thật là kỳ lạ.

Lục Yên đi vào ban công dự định nhìn cảnh màn đêm, lại phát hiện trên ban công có một chiếc xe đạp phai màu.

Trong nháy mắt nhìn thấy chiếc xe này, loại cảm giác quen thuộc kia lại tới nữa rồi!

Tạo hình xe đạp có vẻ cũng rất cổ xưa, màu sắc đều đã phai đi không ít, nhưng rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.

Lục Yên suy đoán, anh nhất định là lau mỗi ngày mới có thể giữ gìn sạch sẽ như vậy.

Cô đi đến trước xe, nhẹ nhàng chạm vào tay lái, lại đè lên chuông xe.

Ding ding ding.

Chuông kêu vẫn trong trẻo như cũ.

Trong đầu cô hiện ra một cái nhà ngang hẻm nhỏ chật hẹp, mùa hè ánh mặt trời chiếu sáng trên cây ngô đồng, bóng cây rậm rạp tỏa ra ánh sáng lơ là....

Cô có loại cảm giác mãnh liệt, chiếc xe này... chiếc xe này cô từng đi!

Những ý nghĩ này bản thân liền thấy rất hoang đường.

Rất nhanh, cháo nấm hương thịt gà nóng hổi do Thẩm Quát hầm được bưng lên bàn, thịt gà được hầm nhừ, mùi vị đầy đủ, rất ngon!

"Anh Thẩm Quát, tài nấu nướng của anh quá tốt rồi đi!"

"Thật sao."

"Tốt hơn bố em nhiều!"

"Vậy em ăn nhiều một chút." Thẩm Quát giúp cô mở khăn ăn ra, đặt trước mặt.

Lục Yên cầm thìa, từng ngụm nhỏ ăn cháo nấm hương vừa vào miệng liền tan ra: "A đúng rồi, anh Thẩm Quát, em nhìn thấy trên ban công có một chiếc xe đạp."

Nghe vậy, tay cầm thìa của Thẩm Quát buông xuống, hững hờ nói: "Chiếc xe kia có thể là không đi được nữa, niên đại rất lâu rồi, lần sau anh mua cho em chiếc xe mới."

Gò má của cô hơi nóng lên, không phải muốn được lợi đâu!

"Chiếc xe kia, là của anh à?"

"Xem như là của anh."

Chiếc xe này lúc trước Lục Trăn tranh giành với anh rất lâu, vẫn là để anh giữ lại. Lục Trăn chẳng mấy chốc sẽ lại có Tiểu Lục Yên, nhưng anh... chỉ có những kỷ niệm này.

Lục Yên lại hỏi thăm dò: "Chiếc xe kia, hình như là của con gái dùng?"

"Ừm."

"Là mối tình đầu của anh sao?"

"Đúng."

Lục Yên rốt cuộc ngậm miệng, cô có chút né tránh đề tài này, trong lòng cũng có chút cảm giác khó chịu.

Thẩm Quát vẫn cất giữ vật cũ của cô gái mối tình đầu, thậm chí ngay cả nhà cũng không chuyển đi, bởi vì trong nhà có kỷ niệm... đây là tình cảm sâu sắc cỡ nào.

Cô tràn đầy nỗi băn khoăn, rầu rĩ ăn xong cơm tối, ngồi trên ghế sô pha cùng Thẩm Quát xem TV một lúc.

Cô thỉnh thoảng sẽ nhìn lén anh, lông mi anh thanh đạm, đôi mắt đen nhánh, nhìn qua màn hình TV, cũng không biết là thật sự đang xem TV hay là đang suy nghĩ chuyện gì.

Lục Yên nhìn khuôn mặt anh, ngẩn người say mê.

Gò má của anh, thật là đẹp.

Phút chốc, môi mỏng của Thẩm Quát khẽ mở: "Lục Yên, em nhìn chằm chằm anh như vậy, anh sẽ rất ngại ngùng."

"A!"

Thế mà bị bắt tại trận rồi.

Lục Yên vội vàng nghiêng đầu đi, vụng về giải thích: "Em... em không nhìn anh, em đang nhìn cái đèn phía sau anh... rất độc đáo."

"..."

Hai người đều lặng im một lúc, Lục Yên đỏ mặt, tay móc lấy góc áo của mình.

Xấu hổ chết rồi, vẫn là đi thôi.

Cô xỏ dép, đứng dậy nói: "Không còn sớm nữa, anh Thẩm Quát, em về đây."

"Anh đưa em về."

Thật ra Lục Yên rất không muốn trở về, cô còn muốn ở cùng với Thẩm Quát nhiều thêm một lúc nữa, dù chỉ là tâm sự đơn thuần, cô cũng cảm thấy rất hài lòng.

Thật là muốn luôn luôn luôn luôn ở cùng với anh. Lục Yên rất thích nói chuyện phiếm với Thẩm Quát, người đàn ông này nói chuyện cơ trí lại có chừng mực, hơn nữa còn rất nhìn xa trông rộng, đây đều là điều mà con trai cùng tuổi không có.

Nếu như cô không chủ động nhắc đến rời đi, Thẩm Quát chắc chắn sẽ không đuổi cô đi.

Đêm dần khuya rồi, hình như không quá thích hợp ở lại lâu, cô chỉ có thể tạm biệt rời đi.

Thẩm Quát lái xe Bentley đến dưới tầng, Lục Yên vừa ngồi vào liền nhận được điện thoại của bạn cùng phòng Kiều Sênh Sênh: "Tiểu Yên, cậu đang ở đâu vậy? Còn chưa về sao?"

"Về ngay đây."

"Vậy cậu đừng về, sửa chữa mạng lưới ký túc xá, mất nước mất điện, bây giờ tắm rửa cũng không tắm được đây."

"..."

Cúp điện thoại, Lục Yên khó xử nhìn Thẩm Quát một cái: "Anh Thẩm Quát, không về trường nữa."

"Hửm?"

"Ký túc xá mất nước mất điện rồi."

"Vậy về nhà sao?"

"Mẹ em đang đi tour diễn, bố em... đi theo tiếp ứng cho bà ấy rồi, em... em không mang chìa khóa."

Và thẻ căn cước.

Hai người đồng thời im lặng.

*

Trên đường trở về, Thẩm Quát đi ở phía trước, Lục Yên đi theo phía sau anh, giẫm lên cái bóng thon dài của anh.

Từ đầu đến cuối, Thảm Quát cũng không nói một câu nào.

Trong lòng Lục Yên có chút thấp thỏm, anh có phải không quá vui vẻ, không quá hoan nghênh cô ngủ lại không.

Đi đến dưới tầng khu biệt thự, Lục Yên dừng bước, khóe mắt Thẩm Quát chú ý tới cô không cùng tiến lên, quay người lại hỏi: "Làm sao vậy?"

Lục Yên chỉ chỉ bảng số toà nhà: "Anh Thẩm Quát, nếu như em nhớ không nhầm, nhà anh hẳn là... ở tòa nhà bên cạnh."

Thẩm Quát quan sát bảng tòa nhà, lại nhìn tới vườn hoa đường đi mà hai người cùng nhau đi tới, trên mặt bỗng nhiên hiện lên một loại xấu hổ kỳ lạ.

Lại có thể đi nhầm tòa nhà.

Lục Yên che miệng nở nụ cười, cho nên Thẩm Quát không phải không chào đón cô ngủ lại, mà là... căng thẳng?

Thẩm Quát cảm thấy lúc này thừa nhận mình căng thẳng nên đi nhầm tòa nhà thì không khỏi mất thể diện, anh không còn là tiểu tử hai mươi tuổi ra mặt nữa, ở trước mặt cô nhóc này sao có thể gây trò cười được.

Thẩm Quát kiên trì nói: "Chính là tòa nhà này."

"Em nhớ rõ hẳn là tòa nhà bên cạnh."

"Em nhớ lầm rồi."

Lục Yên một trăm cái khẳng định mình không đi sai, cô dừng bước lại, cười nói với anh: "Vậy anh lên đi."

Thẩm Quát kiên trì đi hai bước, cuối cùng vẫn nhắm mắt quay lại, không nói lời nào xách cổ áo cô nhóc qua, ôm lấy cô sải bước đi quay lại.

Lục Yên cười đến mức đều sắp không đứng vững rồi.

Thẩm Quát trầm mặt, dữ dằn nói: "Không được cười."

"Anh thật là đáng yêu!"

"Không được nói anh đáng yêu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play