Lục Trăn năm thứ tư sắp sửa tốt nghiệp, chính là thời điểm khó khăn nhất cùng Thẩm Quát, hai người bọn họ gây dựng sự nghiệp. Ngày nào cũng rất bận, vô cùng cực khổ.

Anh không muốn về nhà thừa kế công ty của bố anh, muốn tự tạo ra một vùng trời riêng cho mình.

Lục Giản rất thích thái độ này của anh, vì thế đồng ý cho anh khoảng thời gian hai năm, nếu như anh có thể làm nên trò trống thì sẽ để anh làm chuyện bản thích thích, nếu không thể thì ngoan ngoãn về nhà.

Không cần tiền trong nhà, về mặt kinh thế thì Lục Trăn túng thiếu rất nhiều, nhưng những ngày nghèo khó này sẽ không kéo dài quá lâu.

Không cần thời gian quá dài, anh sẽ bay thẳng lên trời.

Buổi chiều hôm đó, Giản Dao đeo khẩu trang màu đen đi ra từ phòng thu âm, xa xa trông thấy Lục Trăn đứng ở đối diện đường cái.

Anh mặc một bộ sơ mi phối với quần đen nhạt màu, sống mũi cao thẳng, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp sáng rực động lòng người.

Anh giơ cao tay về phía cô.

Lục Trăn của bây giờ đã chín chắn hơn rất nhiều, mặc dù trên người vẫn mang theo hơi thở thiếu niên như cũ, nhưng đã thu lại sự lỗ mãng thuở thiếu thời, nhiều hơn mấy phần dè dặt và chững chạc.

Giản Dao nhìn thấy Lục Trăn thì rất vui vẻ, mỗi lần cô nhìn thấy anh đều cực kỳ vui vẻ, thậm chí ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng không nhìn, tiếp tục nhào về phía anh, vui vẻ nhảy đến khiến anh ôm chầm lấy ngay trước mặt.

Lục Trăn sợ tới mức kinh hồn bạt vía, trách cứ: "Em có thể chờ đèn xanh đèn đỏ được không tổ tông! Đừng lần nào cũng như vậy..."

Trái tim của anh không chịu được.

Nhưng mà cô gái có thể làm Lục Trăn sợ, trên thế gian này thực sự cũng rất ít.

Giản Dao đeo khẩu trang, cười hôn lên trên trán, trên mũi, cả trên miệng anh mấy lần.

Khẩu trang là chất liệu có lông mềm mại giữ nhiệt trong ngày đông, hôn đến mức miệng Lục Trăn đầy lông, phì phì nhổ ra ngoài.

"Cẩn thận một chút, em là minh tinh, nhân vật công chúng, bị người ta chụp được là xong đời."

"Em đeo khẩu trang, không có ai nhận ra em, vả lại, em cũng không phải loại Super Star như Lưu Đức Hoa."

Giản Dao của hiện tại vẫn chưa trở thành Super Star, nhưng mà khoảng cách đến Super Star cũng không xa nữa.

Lục Trăn buông cô ra, dắt tay cô một cách tự nhiên: "Muốn ăn cái gì, về rồi làm cho em."

Giản Dao không biết nấu cơm một chút nào, cô từng thử nghiệm, thường xuyên phát huy sáng tạo cá nhân, làm ra món ăn đen tối vô cùng hắc ám kỳ quái.

Ở thời đại hoàn toàn chưa có ship đồ ăn đó, chắc chắn khiến thiếu niên phản nghịch như Lục Trăn phải đeo tạp dề, rửa tay nấu canh nóng, trở thành ông chồng nội trợ.

"Em muốn ăn cá luộc."

"Không biết làm, đổi món khác."

"Vậy thì cá luộc cay."

"..."

Trên đường trở về, Lục Trăn lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho người anh em tốt Lương Đình của mình, hỏi xin tư vấn cách làm cá luộc.

Giản Dao đi giày cao gót đi được hai bước bèn nhảy lên lưng của Lục Trăn, để Lục Trăn cõng cô.

Lục Trăn nghe lời ngồi xổm người xuống, cõng Giản Dao, tiếp tục đi lên phía trước.

"Đồ đại ngốc, em muốn sinh con gái cho anh."

"Trò vui gì vậy?"

Lục Trăn đang cúi đầu xem tin nhắn, Giản Dao bỗng nhiên kề sát tai anh nói một câu, dọa đến mức điện thoại của anh suýt chút nữa rơi mất.

Giản Dao không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của anh, kéo vành tai có chuyện hay không cũng luôn ửng hồng của anh, nói: "Em rất thích anh, muốn sinh cho anh một đứa con gái."

Lục Trăn ngừng lại thật lâu, nghẹn ra một câu: "Vậy... cảm ơn?"

Giản Dao cười ha ha lên, dùng sức đập lưng anh: "Sao anh lại ngốc như vậy! Lục Trăn."

Lục Trăn cũng cười, anh thích nghe nhất là tiếng cười to không chút kiêng dè, suồng sã của cô:

"Con gái à, em có muốn không?"

"Em..." Thật ra có một cô con gái ở ngay trong phòng ngủ của em đấy.

Lục Trăn đổi cách nói: "Em có biết trình tự thiết yếu của việc sinh con gái là gì không?"

"Hửm?"

Anh hơi có chút trách cứ nói: "Ngay cả quần, em con mẹ nó cũng không chịu cởi cho ông đây nhìn."

"... Lưu manh."

Lục Trăn lưu manh xốc người, ổn định cô gái sắp trượt xuống ở trên lưng.

Anh nhỏ giọng phàn nàn: "Chúng ta đã tốt như vậy rồi còn không cho nhìn, đi ngủ cũng phải mặc quần dài, cũng không ngại khó chịu."

Giản Dao nắm lỗ tai anh, kéo dài giọng điệu, cưng chiều nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, anh làm sao lại lắm chuyện như vậy chứ."

"Anh lắm chuyện?" Lục Trăn cảm thấy cô dùng từ rất không đúng: "Anh muốn hiểu rõ em thì có lỗi à."

Giản Dao bỗng nhiên có chút tức giận, từ trên lưng của anh nhảy xuống, bước nhanh về phía trước: "Không muốn để anh hiểu rõ thì có lỗi à."

Luôn là như vậy, đề tài này giống như là vùng cấm không thể đụng vào giữa bọn họ, cũng là vùng cấm mà Giản Dao vừa chạm vào thì bùng nổ.

Trong lòng cô có góc khuất không vượt qua được, thường ngày nhìn như tùy tiện không thèm để ý gì cả nhưng thật ra không phải, cô nhạy cảm hơn bất kỳ ai.

Bản thân cô có chỗ thiếu sót, đáy lòng có sự tự ti và cảm giác không an toàn rất sâu, nhất là đối với Lục Trăn...

Thấy bóng dáng Giản Dao dần dần xa, Lục Trăn thầm mắng mình một trận, nhanh chóng đuổi theo.

"Bảo bối."

"Em không phải bảo bối của anh."

"Đừng giận nữa mà, anh sai rồi."

"Tránh ra."

Có lẽ bởi vì áp lực công việc, một hai năm gần đây, tính tình Giản Dao cũng càng ngày càng gắt gỏng, cái này ngược lại chậm rãi mài đi tính tình bén nhọn của Lục Trăn.

Trước kia Lục Yên luôn rất khó hiểu, bố mình rốt cuộc là làm thế nào từ một thiếu niên nóng nảy phản nghịch, bỗng nhiên biến thành một Tổng giám đốc khiêm tốn chững chạc bá đạo.

Hiện tại cô nhìn sự thay đổi từng chút một này của Lục Trăn mới chậm rãi hiểu được... là tình yêu.

Tình yêu của anh đối với Giản Dao khiến cho sự kiên nhẫn và lòng bao dung của anh trở nên vô cùng lớn.

Giản Dao đẩy Lục Trăn ra, Lục Trăn không giận chút nào, đi tới ôm cô từ phía sau, ở bên tai cô kéo dài giọng: "Bảo bối ~ anh làm cá luộc cho em nha."

Giản Dao giãy giụa không được, quay đầu liếc nhìn anh một cái. Anh chủ động nhích tới gần, hôn lên cái má còn đeo khẩu trang của cô.

"Đừng giận, giận sẽ nhanh già."

Cho dù trái tim Giản Dao làm từ thép thì bây giờ cũng nên tan chảy ra rồi.

Cô cạy tay Lục Trăn ra, xoay người nhìn về phía anh: "Em sẽ cho anh nhìn, nhưng... không phải là bây giờ."

Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, trong lòng cô cũng sợ hãi, sợ Lục Trăn sẽ giống như người đàn ông kia... ghét bỏ bản thân cô.

"Nhìn cái gì mà nhìn" Lục Trăn xua xua tay, cười toe toét nói: "Ông đây hoàn toàn không muốn nhìn."

"Thật sao?"

"Thật, còn cá luộc nữa đấy" Lục Trăn nắm cổ tay của cô, kéo cô đi về nhà.

"Hai năm nay tính tình càng ngày càng nóng nảy trông thấy, lúc đối mặt với Lục Yên sao không thấy em hổ báo như thế."

Giản Dao nói đùa: "Con bé là con gái em mà."

Lục Yên luôn không chịu nhận gọi sai, đều nhiều lần gọi cô là mẹ rồi, Giản Dao dứt khoát tự nhiên không chút kiêng dè làm mẹ của Lục Yên, cũng thường xuyên nói đùa, gọi con gái con gái.

Có đôi khi sự thật... ngược lại chẳng quan trọng như thế.

Hai người đi đến dưới tầng tiểu khu, Giản Dao bỗng nhiên dừng bước chân lại.

"Làm sao vậy?" Lục Trăn nhìn về phía Giản Dao, phát hiện ra ánh mắt cô đang nhìn chằm chằm một người đàn ông đứng dưới tàng cây ở phía trước.

Người đàn ông rất trẻ tuổi, tuổi tác hẳn là ngang với bọn họ, mặc một chiếc áo khoác nỉ ngắn màu xám, làn da rất trắng, tướng mạo có vẻ còn có chút anh tuấn.

Giản Dao chỉ dừng lại mấy giây, lập tức nắm tay Lục Trăn, kéo anh trực tiếp đi về phía chung cư, không để ý đến người đàn ông kia, mãi đến khi hắn gọi to: "Tiểu Dao."

Giản Dao không để ý đến hắn, tăng nhanh bước chân rời đi.

Người đàn ông lại gọi to cô một tiếng: "Tiểu Dao, là anh."

Lục Trăn nói khẽ với Giản Dao: "Hình như anh ta đang gọi em."

Giản Dao nhíu mày, nói: "Không biết."

Sau khi về nhà, Lục Trăn vén rèm cửa ra, nhìn xuống phía dưới tầng, người đàn ông đó vẫn chưa rời đi, ló đầu ra nhìn nhìn về phía trên tầng.

Lục Trăn vội vàng khép rèm cửa lại, không biết là vì gì, bỗng nhiên lại có cảm giác thấp thỏm không yên.

Anh sợ cái gì, có gì phải sợ chứ.

Giản Dao đang tắm, Lục Trăn đi tới trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa: "Bảo bối, người đàn ông kia vẫn chưa đi, là fan ca nhạc của em sao?"

Giản Dao tùy tiện đáp lời hoàn chỉnh.

"Fan ca nhạc cũng biết nhà chúng ta ở đâu, vậy cũng được à!"

"Không cần phải để ý tới anh ta."

Lục Trăn nghe ý tứ trong lời nói của Giản Dao, cô hẳn là không chỉ gặp fan nam này một lần.

"Bảo bối, có muốn anh xuống dưới đuổi anh ta đi không."

"Không!" Giản Dao bỗng nhiên nói: "Anh đừng gặp anh ta, đừng... đừng để ý đến anh ta là được."

Lục Trăn tựa vào một bên cửa phòng tắm, càng nghĩ càng thấy không vừa ý, trong lòng bồn chồn.

Thế nhưng rõ ràng Giản Dao không muốn nói gì thêm, anh hỏi nữa thì có lẽ lại muốn tức giận rồi.

Thật là phiền.

"Lục Trăn, anh giúp em lấy đồ ngủ tới đây."

Lục trăn nghe lời đi đến bên giường, nhặt đồ ngủ đã gấp sẵn đặt lên giường, áo là sơ mi trắng của anh, quần cũng là của anh.

Giản Dao luôn thích nhặt đồ của anh để mặc.

Nhưng mà Lục Trăn còn nhìn thấy được một chiếc áo bra nhỏ màu trắng kẹp bên trong quần áo.

Cảm xúc bực bội đột nhiên được quét sạch sành sanh, lông mi anh chớp chớp, khóe mắt tràn ra ý vị sâu xa.

Dáng người Giản Dao thuộc loại dáng người mẫu cao gầy điển hình, không có quá nhiều thịt, bao gồm cả phía trước, cho nên bra cũng là loại nhỏ nhắn xinh xắn.

Nhưng mà Lục Trăn vẫn cảm thấy cô gợi cảm, dù sao thì trong mắt anh, chỗ nào của Giản Dao cũng gợi cảm, hai người ngủ cùng một giường, đêm nào anh cũng sẽ phát sốt.

Lục Trăn lén lút rút bra ra, nhét vào trong ngăn tủ, sau đó đi đến một bên cửa phòng tắm, gõ gõ ---

"Đến rồi."

Cửa phòng tắm mở ra một khe hở, hơi nước màu trắng dày đặc trào ra, mang theo mùi thơm hoa hồng của sữa tắm, Giản Dao duỗi cánh tay trắng nõn ướt nước ra, nhanh chóng lấy quần áo vào.

Đầu Lục Trăn nhích đến cạnh cửa, "Ầm" một tiếng, cửa thủy tinh suýt nữa va vào mũi anh.

Lục Trăn đứng lại ở cạnh cửa hai phút, trong lòng ngứa ngáy giống như có con mèo nhỏ đang cào.

Đương nhiên, thiếu niên núp ở cạnh cửa, rục rịch muốn làm một chút gì đó, cửa thủy tinh rọi chiếu dáng người cao lớn rắn rỏi của anh, Giản Dao thấy rất rõ ràng.

"Lục Trăn, anh lui vào chỗ đó là muốn làm gì!"

Lục Trăn giật nảy mình, vội vàng lui về sau hai bước: "Không có đâu! Ai, ai muốn làm gì chứ."

Giản Dao tắt vòi sen đi, dùng khăn tắm lau khô cơ thể, thuận tay lục lọi đồ ngủ của cô.

Thiếu mất bra.

Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được, tên đại ngốc kia rút bra đi, không muốn để cô mặc.

Giản Dao hít một hơi, chuẩn bị mở miệng bảo anh lấy bra tới, nhưng mà lặng yên trong chốc lát, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Bọn họ đã ở bên nhau thời gian rất lâu rồi, Lục Trăn chưa từng gượng ép cô làm chuyện gì, nhưng không gượng ép... không có nghĩa là không muốn.

Có đôi khi Giản Dao cảm thấy rất có lỗi với Lục Trăn.

Thật ra cô không thèm để ý những việc này, không thèm để ý đến xã hội nói cái gì mà con gái trước khi kết hôn nhất định không thể xảy ra quan hệ với con trai, nếu không con trai sẽ không trân trọng mình.

Giản Dao cảm thấy đây là những lời vớ vớ vẩn vẩn, con trai có thể trân trọng mình hay không thì chỉ có hai nguyên nhân, một là mình phải đáng giá để được trân trọng; thứ hai người lọt vào mắt mình phải là người đàn ông tốt.

Chỉ thế thôi.

Giản Dao sở dĩ không muốn... cô nhìn về phía chân trái của mình.

Lúc còn tấm bé, một mảng da lớn bị nước sôi làm phỏng không được kịp thời xử lý bằng cách trị liệu hiệu quả, để lại vết sẹo xấu xí dữ tợn, lan ra toàn bộ bắp chân trái, trên bẹn của chân phải cũng có.

Nói chung là vô cùng khó coi.

Khuôn chân của cô rất đẹp, nếu như không có vết bỏng này thì cô hẳn là người hoàn mỹ nhất...

Chỉ là hiện tại, bản thân cô cũng không muốn liếc mắt nhìn bản thân thêm một cái nào.

Thật sự rất buồn nôn.

Một mặt buồn nôn xấu xí như vậy, cô tuyệt đối không thể để cho Lục Trăn nhìn thấy... hoặc là sờ đến...

Giản Dao nhanh chóng mặc quần dài vào, che đi vết sẹo trên chân.

Lục Trăn vẫn bận rộn ở phòng bếp, nghe được tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra, anh len lén quay đầu nhìn cô.

Tóc đen ướt sũng rủ xuống đầu vai, bộ phận phía trước đồ ngủ màu trắng, lỏng lỏng lẻo lẻo, thấp thoáng có thể trông thấy một chút phong cảnh không giống bình thường.

Lục Trăn siết chặt nắm đấm.

Yes! Không mặc!

Cách mạng thành công hơn một nửa rồi, đêm nay có thể nắm bắt hay không thì phải nhìn xem anh có đủ sức quyến rũ không.

*

Ăn xong cơm tối, Lục Trăn đi đến phòng bếp rửa bát, Giản Dao ôm ghi-ta, ngồi ở bên cạnh ban công đàn giai điệu của ca khúc mới.

Lục Trăn rửa bát xong chầm chậm đi đến cửa ban xông, dựa vào bên tường.

Cô gái mặc áo sơ mi rộng rãi của anh, ở trong màn đêm làn da càng lộ rõ vẻ trắng nõn, ngũ quan lộ ra mấy phần khí khái hào hùng, nổi bật nét trung tính nhàn nhạt.

Cô ôm cây ghi-ta ngồi trong đêm tối, đầu ngón tay dài nhỏ câu được câu chăng mà gảy dây đàn.

Lục Trăn hoàn toàn quên mất kế hoạch cám dỗ của mình, anh si mê nhìn cô, thưởng thức mỗi một tấc da thịt của cô, chìm đắm trong giai điệu như âm thanh thiên nhiên của cô.

Giản Dao dừng màn đánh đàn trình diễn lại, cười nhìn về phía anh: "Hay không?"

Lục Trăn lập tức vỗ tay, bốp bốp ---

"Vợ của anh quá tài hoa rồi!"

Giản Dao đưa ghi-ta tới, Lục Trăn lập tức nhận lấy cái đồ to xác, cẩn thận treo lên tường.

"Bảo bối, năm mới em thật sự không về sao?"

"Về làm gì?"

"Bố em..."

Giản Dao lập tức nói: "Đừng nhắc tới ông ta, ông ta không phải là bố em."

Lục Trăn lập tức biết điều ngậm miệng lại, Giản Dao ngồi lên giường, cầm điều khiển từ xa mở TV, chuẩn bị xem chương trình tạp kỹ.

Lục Trăn như chó bò đến, dùng cái mũi đụng đụng vào mặt cô: "Vậy em... có muốn gặp bố anh không."

Giản Dao đẩy khuôn mặt to của anh ra: "Không muốn."

"Vì sao?"

"Linh cảm bố anh sẽ không thích em."

Lục Trăn lập tức nói: "Không thể nào, em đáng yêu như thế, ông ấy nhất định sẽ thích!"

"Đáng yêu?" Đầu ngón tay của Giản Dao chọt vào giữa trán của anh: "Đồ đại ngốc, anh có hiểu lầm gì về em à?"

Lục Trăn cố chấp nhích lại gần, ngửi ngửi mùi thơm sữa tắm nhàn nhạt ở cổ cô, dịu dàng nói: "Trong lòng anh, em là đáng yêu nhất..."

Giản Dao bị anh ngửi đến hơi nhột, đẩy anh ra: "Sao anh lại giống con chó vậy."

"Dao Dao, sẽ không quá lâu đâu, chờ sự nghiệp của anh ăn nên làm ra rồi, anh sẽ kiếm được rất nhiều tiền."

"Hửm?"

"Chờ anh có thể nuôi gia đình rồi thì em gả cho anh."

"Ừm."

Lục Trăn có chút không tin, nhìn về phía cô: "Ừm?"

"Ừm!" Giản Dao dùng sức "Ừm" một cái, véo khuôn mặt to của anh: "Em gả cho anh."

"Em... đồng ý rồi?" Lục Trăn không ngờ là cô sẽ dễ dàng đồng ý như vậy.

Giản Dao thản nhiên nói: "Đồng ý mà anh còn không vui à."

"Không phải, anh cho rằng em còn muốn..."

Còn muốn kiêu ngạo một chút đấy.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại, Giản Dao không phải là loại con gái kiêu ngạo, cô thích chính là thích, không thích chính là không thích, yêu ghét rõ ràng.

"Lục Trăn, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau" Giản Dao ôm lấy vòng eo gầy rắn chắc có lực của anh: "Chỉ cần anh không rời khỏi em."

Chỉ cần anh không rời khỏi em, em sẽ mãi mãi yêu anh.

Lục Trăn cảm động đến mức rối tinh rối mù, trái tim nổ tung nát bét, anh cúi đầu hôn cô.

Giản Dao ngẩng đầu đáp lại anh, sau nụ hôn dài dằng dặc, cô đè cánh tay không phép tắc của anh xuống.

Lục Trăn biết, đây là ý bỏ dở.

Anh dừng lại, chớp chớp mắt nhìn cô, trong con ngươi là sự say đắm sâu thẳm khó mà đè nén được.

"Anh tắt đèn, không nhìn thấy gì cả, được không?"

Giản Dao quấn lấy chăn mền, đưa lưng về phía anh, lắc lắc đầu.

Không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được...

"Lục Trăn, sau này đi."

Lục Trăn vẫn không muốn từ bỏ, tiến đến bên tai cô, nhẹ nhàng gọi tên của cô: "Dao Dao, anh sắp chết rồi, Dao Dao."

"Lục Trăn, đừng ép em." Cô nhắm chặt mắt lại.

Lục Trăn sẽ không ép cô, anh tắt đèn, nằm xuống sau lưng cô, kéo chăn mền phủ lên mặt, không nói một lời, im hơi lặng tiếng.

Mấy phút sau, Giản Dao quay người lại, vươn cánh tay vén cái chăn trên mặt anh xuống, nói: "Ngộp chết anh."

Lục Trăn vẫn không nói lời nào, xoay người không để ý đến cô, vẫn phụng phịu.

Giản Dao nằm ngửa, bàn tay đặt trên đầu anh, vén mấy sợi tóc ngắn trên trán anh, dùng giọng lạnh nhạt khàn khàn nói: "Lục Trăn, bạn trai cũ của em cũng nói mãi mãi yêu em, lúc đó, em tin tưởng anh ta giống như tin tưởng anh vậy."

Lục Trăn mở mắt, nhìn cô gái trong bóng tối.

"Sau đó em cho anh ta nhìn, khi đó ánh mắt của anh ta, sợ hãi, chán ghét như vậy... tựa như bàn ủi nung đỏ, ủi một vết sẹo ở chỗ này của em, đời này đều không quên được."

Cô chỉ chỉ ngực mình.

Lục Trăn dùng sức ôm lấy Giản Dao, vẫn không nói một lời.

Giản Dao dùng cằm chống lên trán anh, dịu dàng trấn an nói: "Đừng giận nữa, được không?"

Lục Trăn nhắm mắt lại, gối đầu lên phần ngực mềm mại của cô, ồm ồm nói: "Vậy em dỗ anh một chút đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play