Lục Quan Triều không đợi Nguyễn Ưu, anh cứ một mạch đi nhanh về phía trước. Cơn tức giận không biết từ đâu ập tới đang nhấn chìm Lục Quan Triều.
Lục Quan Triều bước vào thang máy, nhìn thấy Nguyễn Ưu chạy đến, anh đóng cửa thang máy không thương tiếc.
Thang máy từ tầng cao nhất chạy xuống, chỉ mất vài giây là đến tầng bọn họ đang ở. Lục Quan Triều đi thẳng về phòng, nhưng không có chỗ nào để trút cơn giận trong lòng. Anh nóng nảy vuốt tóc, rồi đứng trước cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Lục Quan Triều biết, không hề có bất kỳ màn bắn pháo hoa nào trong cảnh đêm ở Đảo Lê. Đây chính là do Hứa Tri Hải chuẩn bị cho Nguyễn Ưu. Hứa Tri Hải có cảm xúc ám muội kia với Nguyễn Ưu, kẻ ngu si cũng cảm nhận được.
Vậy mà Nguyễn Ưu, cậu lại còn hào hứng và mong đợi được thưởng thức màn trình diễn bắn pháo hoa.
Lục Quan Triều cũng hiểu rất rõ, cuộc hôn nhân của anh và Nguyễn Ưu không phải dựa trên tình yêu. Thế nhưng, đánh dấu là một loại trói buộc hơn cả tình yêu. Nó mang ý nghĩa trách nhiệm và nó cũng có nghĩa là loại dục vọng chiếm hữu này xuất phát từ bản năng.
Nguyễn Ưu là omega của Lục Quan Triều, mới bị người khác dòm ngó chút thôi, Lục Quan Triều đã không thể chịu nổi.
Chuyến thang máy của Nguyễn Ưu cuối cùng cũng đáp xuống và trở về phòng. Trông thấy Lục Quan Triều đang đứng trước cửa sổ, Nguyễn Ưu thở phào nhẹ nhõm. Cậu treo áo khoác của Lục Quan Triều lên, rót một ly nước cho anh, rồi đi đến bên cửa sổ, cẩn thận liếc nhìn Lục Quan Triều.
" Anh uống chút nước đi, sau này em sẽ không gặp Hứa Tri Hải nữa." Nguyễn Ưu nói.
Khi đứng đợi thang máy, Nguyễn Ưu đã suy nghĩ thật kĩ vì sao Lục Quan Triều lại tức giận. Hành động khiêu khích của Hứa Tri Hải quá mức rõ ràng. Anh ta khiến Lục Quan Triều cảm thấy bị xúc phạm. Mặc dù Nguyễn Ưu không có ý nghĩ nào khác với Hứa Tri Hải, nhưng nếu Lục Quan Triều cảm thấy không thoải mái, thì Nguyễn Ưu sẽ quyết định cắt đứt liên lạc với Hứa Tri Hải.
Dù sao trước đây cũng chưa từng qua lại. Hứa Tri Hải có những tâm tư đó đối với cậu, là thật hay giả, là nhất thời nổi hứng hay có ý đồ riêng, Nguyễn Ưu đều không muốn đi sâu vào nó nữa.
Trong cuộc sống vợ chồng, nếu nhất định phải có một người chọn lùi một bước, Lục Quan Triều đã không lùi, vậy thì hãy để Nguyễn Ưu rút lui đi.
Nguyễn Ưu không muốn tính toán phân chia thiệt hơn. Bởi vì Lục Quan Triều đã nói rằng bọn họ sẽ chung sống thật tốt, nên Nguyễn Ưu không muốn để sự kỳ vọng đẹp đẽ trước mắt này bị tan vỡ.
Omega sẽ sản sinh ra sự phục tùng, tôn thờ và say đắm xuất phát từ bản năng sinh lý đối với alpha đã đánh dấu mình. Cho dù tuyến thể của Nguyễn Ưu chưa hồi phục, nhưng bản năng đang chảy trong gien của omega cũng đủ để khiến Nguyễn Ưu phải khuất phục.
Huống chi, trong lòng Nguyễn Ưu hiểu rõ, trong cuộc hôn nhân này, rốt cục thì cậu mới là người yêu Lục Quan Triều lâu hơn và cũng yêu nhiều hơn.
Lục Quan Triều quay đầu lại, nhìn thấy omega xinh đẹp, ngoan hiền đang cúi mặt xuống. Ngọn lửa không tên trong lòng anh cuối cùng cũng giảm đi một chút. Anh vươn tay nhận lấy ly nước mà Nguyễn Ưu đưa tới.
" Ngày mai lên máy bay đúng không ?." Lục Quan Triều hỏi.
Nguyễn Ưu gật đầu, thưa: " Vâng, vào sáng mai."
Lục Quan Triều đặt ly nước xuống, vừa đi về phía phòng tắm vừa cởi quần áo, nói: " Thế thì tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm một chút."
Nguyễn Ưu vốn tưởng rằng chuyện này cứ thế mà trôi qua. Sau khi tắm xong đi ra, cậu mới biết Lục Quan Triều vẫn chưa muốn dừng mọi chuyện ở đây. Nguyễn Ưu bị Lục Quan Triều ấn vào giữa háng. Dương vật khổng lồ của alpha nhô lên dưới lớp áo choàng tắm. Mặt của Nguyễn Ưu dán lên trên nó qua một chiếc áo tắm trơn mượt. Cậu có thể cảm nhận được sức nóng và sự hung tàn của nó.
Tay của Lục Quan Triều đè lên mái tóc mềm mại của Nguyễn Ưu, anh bảo: " Liếm đi."
Nguyễn Ưu hơi khó tiếp nhận. Vật này trông như vậy, nếu phải đút vào trong miệng, thì Nguyễn Ưu cảm thấy cậu vẫn chưa thể vượt qua được rào cản trong lòng mình. Nhưng Lục Quan Triều ỷ thế ép người, dù cho tuyến thể của Nguyễn Ưu bị thương không thể cảm nhận được tin tức tố, cậu vẫn có thể nhìn ra Lục Quan Triều đang lửa giận ngập đầu. Chỉ còn chờ xem là Nguyễn Ưu đến dập ngọn lửa này, hay là bản thân anh tự dập.
Cân nhắc hai bên, Nguyễn Ưu nhắm mắt rồi vén áo tắm lên. Lục Quan Triều không mặc quần lót, vật kia được đà vươn thẳng ra ngoài. Nguyễn Ưu đưa tay nắm lấy nó, cậu ngước mắt lên nhìn Lục Quan Triều. Lục Quan Triều dùng ánh mắt ra hiệu kêu cậu tiếp tục. Nguyễn Ưu nuốt một ngụm nước miếng, sau đó cậu nhắm mắt và ngậm tính khí của Lục Quan Triều vào trong miệng.
Mùi vị của nó rất khó chịu, nhưng Nguyễn Ưu biết Lục Quan Triều bây giờ đang tức giận, nếu không phục vụ anh cho thật tốt, thì đêm này mình sẽ phải chịu nhiều khổ sở. Vậy nên sau khi ngậm vào, hơi hơi thích ứng một chút, liền ra sức liếm lên.
Lục Quan Triều nhìn từ trên cao xuống chỉ cho Nguyễn Ưu biết cách dùng gò má mút và hút lấy nó. Khoang miệng của Nguyễn Ưu vừa ấm vừa ướt, Lục Quan Triều sảng khoái thở dốc, đẩy về phía trước, đút vào miệng Nguyễn Ưu sâu hơn.
Nguyễn Ưu bị đâm đến nôn khan, nhưng lại không thể nhả tính khí của Lục Quan Triều ra. Cậu chỉ cảm thấy mình sắp nghẹt thở, muốn hít một hơi. Nước miếng ướt đẫm từ khóe miệng chảy ra, dính trên dương vật của Lục Quan Triều, rồi tí tách rơi trên mặt đất.
Loại cảm giác trở thành công cụ kích thích ham muốn tình dục của Lục Quan Triều lại xuất hiện, thậm chí càng mãnh liệt hơn. Nguyễn Ưu không đạt được bất kỳ khoái cảm nào trong quan hệ tình dục, hầu hết thời gian, cậu chỉ có trách nhiệm làm cho alpha của mình được sung sướng.
Thời gian Nguyễn Ưu dừng lại quá lâu. Lục Quan Triều không thể chờ nổi, anh ấn vào sau đầu của Nguyễn Ưu và đưa đẩy qua lại. Cổ họng nhỏ hẹp là một nơi thích hợp. Lục Quan Triều ở trong quá trình rút ra cắm vào nhận được khoái cảm giống như đang làm tình. Dáng vẻ Nguyễn Ưu thống khổ nhắm mắt nhưng lại dâm đãng há miệng chịu đựng anh ra vào đã kích thích rất lớn đến Lục Quan Triều, động tác của anh càng lúc càng nhanh.
Hàm trên của Nguyễn Ưu nóng rát. Mỗi lần quy đầu to lớn cạ vào hàm trên đều khiến cho Nguyễn Ưu đau đớn như bị thiêu đốt.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lục Quan Triều cũng rút tính khí của mình ra, rồi cầm lấy tay Nguyễn Ưu để thủ dâm cho mình bắn ra.
Đây vẫn chưa phải là kết thúc. Lục Quan Triều dùng một ít tinh dịch dính trên tay làm chất bôi trơn, mở rộng qua loa vài lần rồi chen vào hậu huyệt của Nguyễn Ưu. Tuy rằng hậu huyệt của omega vốn là dùng để giao hợp, nhưng bây giờ không phải trong kỳ phát tình, vậy mà màn dạo đầu lại làm qua loa như thế. Nguyễn Ưu rên lên một tiếng vì quá mức đau đớn.
Song, một tiếng rên rỉ này còn chưa kịp kết thúc thì đã thay đổi âm điệu. Lục Quan Triều đâm vào dồn dập. Nguyễn Ưu chỉ cảm thấy các cơ quan nội tạng của mình sắp bị đâm thủng.
Cậu bị Lục Quan Triều ôm vào trong lồng ngực. Tấm lưng gầy gò áp vào ngực của Lục Quan Triều. Lục Quan Triều vừa nhấp vừa véo hai núm vú trước ngực của Nguyễn Ưu.
Lục Quan Triều ghé sát vào tai Nguyễn Ưu, anh nhỏ giọng hỏi: " Đau không ?."
Nguyễn Ưu gật đầu cho qua, nhưng Lục Quan Triều lại cười: " Nói dối ! Rõ ràng là em rất sướng. Nhìn em dâm thế này cơ mà. Đầu vú cứng đến mức dựng đứng lên hết rồi."
Nguyễn Ưu ngoài bị Lục Quan Triều thao liên tiếp, còn phải chịu đựng những lời trêu chọc của anh, bất kể là phương diện nào cậu cũng không đủ sức phản kháng. Dương vật của Lục Quan Triều tiến vào sâu hơn, nhiều lần đâm tới cửa khoang sinh sản. Nguyễn Ưu không thể chịu nổi sự kích thích như vậy, cậu quằn quại muốn cúi người xuống ôm lấy bụng, nhưng lại bị Lục Quan Triều túm lấy cổ tay không cho phép.
" Nơi đó đang chào đón tôi, muốn cho tôi vào." Lục Quan Triều nói.
Nguyễn Ưu hoảng sợ mở to mắt. Thế nhưng Lục Quan Triều không hề bị lay động, anh tiến vào càng lúc càng sâu. Cửa khoang sinh sản bị đâm đến mềm mại, lộ ra một lối đi. Lục Quan Triều nói: " Bác sĩ đã nói rằng em không thể mang thai. Nhưng nếu em thật sự có thai, thì sẽ không còn ai dám tơ tưởng đến em nữa."
Cửa khoang sinh sản của Nguyễn Ưu vừa sưng vừa đau. Cậu không nói được gì, chỉ biết điên cuồng lắc đầu và rơi lệ giống như hoàn toàn gục ngã. Nhưng lại bị Lục Quan Triều liên tục cưỡng ép tiến vào.
Cuối cùng, khi Nguyễn Ưu sắp hôn mê, cậu cảm nhận được tinh dịch đang rót vào khoang sinh sản của mình, và Lục Quan Triều thì thở dài một cách sảng khoái.
Nguyễn Ưu nhắm mắt lại, cậu hiểu rõ, Lục Quan Triều đã làm cả đêm, lăn qua lộn lại như thế. Một trang này cũng coi như là miễn cưỡng lật qua.
* mỗi lần đến đoạn H là chỉ muốn khóc T^T*
Khi ra sân bay vào ngày hôm sau, Nguyễn Ưu xụi lơ ở trên chỗ ngồi, cho đến khi lên máy bay cũng vẫn uể oải nằm im. Lục Quan Triều nhìn thấy đôi lông mày của cậu nhíu chặt lại, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút. Anh quay đầu, ngắm biển mây ngoài cửa sổ, thở ra một hơi, cảm thấy tràn đầy sinh lực không thể diễn tả được.
Bọn họ quyết định dừng chân ở một quốc gia nhỏ bé và không nổi tiếng ở Châu Âu. Máy bay không thể bay thẳng đến đó, mà cần phải quá cảnh.
So với sự nhanh gọn của hòn đảo nhỏ trong nước, địa điểm mới được chọn rõ ràng là bất tiện hơn một chút.
May mắn thay, trong hành trình kế tiếp chưa từng xuất hiện Hứa Tri Hải thứ hai. Sau khi Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều đến nơi, bọn họ đã trải qua mười ngày trong yên bình.
Món ăn địa phương thiên về thanh đạm. Bởi vì trên cơ sở giữ được mùi vị nguyên bản của món ăn, nên người ta rất thích nêm thêm gia vị chua. Nguyễn Ưu ăn không quen đồ ăn ở bên này. Lục Quan Triều liền đưa Nguyễn Ưu đi tìm nhà hàng Trung Hoa. Do nhịp sống chậm rãi nên khi đi tham quan khắp các đường lớn ngõ nhỏ, hai người vừa đi vừa trò chuyện, mối quan hệ trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên Nguyễn Ưu từ trong lời kể của anh biết được chuyện một thời ba mẹ của Lục Quan Triều đã thất bại trong cuộc chiến tranh giành quyền lực ở Lục gia và phải chật vật chuyển nhà ra nước ngoài sinh sống. Mãi cho đến khi Lục Quan Triều vực dậy gia đình của mình một lần nữa. Lục gia mới lại để gia đình anh vào trong tầm mắt.
Những chuyện đó trước đây Nguyễn Ưu không hề biết. Dẫu sao thì Nguyễn Ưu cũng chỉ gặp qua ba mẹ của Lục Quan Triều có vài lần. Ba mẹ của Lục Quan Triều cũng không có gây khó dễ cho Nguyễn Ưu. Sau khi hôn lễ kết thúc, bọn họ lại vội vàng quay về nước ngoài.
Lục Quan Triều và Nguyễn Ưu đang nắm tay nhau đi dạo trên con đường lát đá. Lục Quan Triều giải thích rằng ba mẹ ở nước ngoài hơn 20 năm, đã không còn quen với môi trường sống ở quê nhà. Hai người sẽ không tránh khỏi cảm thấy đau lòng khi về nước sau thất bại, vậy nên họ mới rời đi sớm.
Nguyễn Ưu nhân tiện nói: " Vậy hành trình lần này của chúng ta còn thời gian trống không ạ ? Chi bằng chúng ta đến thăm hỏi hai ông bà luôn."
Lục Quan Triều suy nghĩ một chút rồi nói: " Để lần sau đi. Lần này đi vội vàng quá, cũng không có báo trước cho bọn họ. Riêng việc bay qua bay lại một chuyến chỉ để ở có một, hai ngày là đã đủ mệt mỏi rồi. Nếu em muốn gặp ba mẹ thì đợi sau Tết, chúng ta có thể đến đó cùng nhau."
Lúc này Nguyễn Ưu mới phát giác, tuy rằng trước đây Lục Quan Triều và mình không giống một đôi vợ chồng. Nhưng dường như mình cũng chưa làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Ba mẹ của Lục Quan Triều và các mối quan hệ trong gia đình anh ấy. Tất cả những điều đó, mình đều chưa từng nghĩ tới.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Ưu lại hỏi anh: " Còn những người khác ở trong Lục gia thì sao ạ ? Anh có qua lại với bọn họ không ?."
Lục Quan Triều cười nói: " Tại sao lại không ? Nhà chúng ta dù sao vẫn là một thành viên trong nhánh phụ của Lục gia."
Nguyễn Ưu không hiểu mấy chuyện đối nhân xử thế này cho lắm. Cậu nhăn mũi suy nghĩ một lúc rồi hỏi Lục Quan Triều: " Vậy còn em, em cũng phải giữ liên lạc với bọn họ luôn ạ ?." Lục Quan Triều siết chặt lòng bàn tay của cậu, nói như đùa: " Bây giờ mới bắt đầu bận tâm đến những chuyện này sao ?." Đùa giỡn xong, Lục Quan Triều cuối cùng cũng nói chuyện nghiêm túc với Nguyễn Ưu: " Em là Lục phu nhân, khả năng xã giao là không thể thiếu. Nhưng không cần quá thân thiết với bọn họ. Tôi cũng không có hứng thú với Lục gia, hừm... Nói đúng hơn là, đường ai nấy đi."
Nói đến Lục gia mất nửa ngày. Có đôi lần, Nguyễn Ưu muốn lấy hết can đảm để bày tỏ tình cảm của mình với Lục Quan Triều. Nhưng dường như Lục Quan Triều càng muốn tâm sự nhiều hơn. Nguyễn Ưu hiếm khi nghe Lục Quan Triều nói với mình nhiều lời quan trọng như vậy. Đó đều là những chuyện trong nhà mà Lục Quan Triều chưa từng nhắc đến với bất kì ai. Nguyễn Ưu không nỡ ngắt lời anh, cậu chỉ nghiêm túc lắng nghe.
Lục Quan Triều nói rất nhiều, quay đầu lại thấy Nguyễn Ưu đang nhăn mặt. Anh bật cười thành tiếng, không hoài nghi chút nào nếu như là ở nhà, Nguyễn Ưu thậm chí sẽ lấy vở ra và ghi lại những gì anh vừa nói như khi ở trên lớp.
Lục Quan Triều cũng trêu chọc Nguyễn Ưu như thế. Nguyễn Ưu xấu hổ đến đỏ mặt nói: " Vậy thì chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là đủ rồi. "
Khi họ đang nói chuyện, họ đã đi đến cuối con đường này.
Đường trong thị trấn nhỏ quanh co, quy hoạch phức tạp, cuối con đường cũng không có nhà hàng Trung nào. Chỉ có một quảng trường nhỏ hình tròn, ở giữa là một bức tượng và đài phun nước. Dưới ánh nắng ban trưa, đài phun nước từng giọt rơi xuống, bắn tung tóe lăn tăn trong hồ.
Mấy nhóm năm nhóm ba người đi trên đường đều nói thứ tiếng địa phương mà Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều nghe không hiểu. Nguyễn Ưu đã cố gắng hỏi một vài người qua đường bằng tiếng Anh, nhưng không hiệu quả lắm. Bầu không khí nhất thời có chút lúng túng.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào làm Lục Quan Triều nhíu mày. Anh rút điện thoại ra, muốn tìm xem nhà hàng Trung Hoa rốt cuộc phải đi đường nào. Nguyễn Ưu liếc thấy anh lại sắp mất bình tĩnh, liền vội vàng nói: " Không sao không sao, tùy tiện ăn gì cũng được. Em cũng không kén ăn."
Nguyễn Ưu đã nói như thế rồi mà Lục Quan Triều vẫn đứng đó không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trong tay.
Nguyễn Ưu ngó qua Lục Quan Triều, do dự một lúc, cậu nhìn vào màn hình điện thoại mà anh đang nhìn chằm chằm. Trên đầu trang hiển thị là một mẩu tin với tiêu đề rất bắt mắt, có nội dung: " Thẩm Lương được đưa vào trung tâm cấp cứu lúc đêm khuya, nghi vấn say rượu quá độ dẫn đến ngộ độc." Nguyễn Ưu cũng rất sốc khi nhìn thấy tiêu đề, cậu khẽ " a " một tiếng rồi nói: " Làm sao ra nông nỗi phải đưa vào bệnh viện. Liệu có phải liên quan đến Trương Thịnh không."
Lục Quan Triều khóa màn hình lại rồi nhét vào trong túi, anh lạnh lùng nói: " Đương nhiên là liên quan đến anh ta, nếu không thì còn liên quan đến ai nữa.
Anh ta là alpha của Thẩm Lương."
Nguyễn Ưu luôn cảm thấy Lục Quan Triều có chút không vui khi nói những lời này. Nghĩ đến chuyện anh và Trương Thịnh đã từng đánh nhau một trận, Nguyễn Ưu liền nói hùa theo Lục Quan Triều: " Dạ phải, Trương Thịnh nhìn qua có vẻ rất... Dù sao cũng không giống người tốt."
Lục Quan Triều không muốn nói về chủ đề này nữa. Anh ngắt lời Nguyễn Ưu 一 người có chung mối thù với mình, giơ tay chỉ ra một hướng và nói: " Đi sang bên kia đi, tôi vừa xem bản đồ, có một nhà hàng Trung Hoa ở đây."
Đợi đến khi Nguyễn Ưu về nước, tin tức của Thẩm Lương đã bắt đầu ầm ĩ và gây xôn xao dư luận.
Thẩm Lương vốn là vị lãnh tụ tinh thần của các omega trên khắp cả nước. Chuyện hắn đột nhiên kết hôn lại thêm say rượu nhập viện khiến cho hình tượng của hắn bị giảm sút đáng kể. Nhóm alpha và omega truyền thống chỉ trích Thẩm Lương không biết giữ mình trong sạch. Trong khi nhóm omega theo chủ nghĩa bình đẳng thì lại chỉ trích Thẩm Lương uổng công là đại diện của omega, kỳ thực không thể nghi ngờ gì nữa, anh ta chính là người phát ngôn dưới hệ thống quyền lực của alpha, không chỉ muốn kết hôn với alpha như tất cả các omega khác, mà anh ta còn muốn sử dụng hôn nhân làm lá chắn cho mình.
Thẩm Lương vẫn luôn đường làm quan rộng mở, giờ khắc này lại ầm ĩ, chật vật vô cùng. Giấu đầu thì hở đuôi, chọn bên nào cũng đều không chiếm được chỗ tốt.
Chỉ có điều, Thẩm Lương, người vốn luôn chú ý đến danh tiếng và những lời bàn tán về mình, giờ không thể bận tâm đến những chuyện này nữa. Lần này hắn được đưa đến bệnh viện trong tình trạng rất nặng. Trong quá trình khám bệnh, hắn bị tra ra có tiền sử nghiện rượu lâu năm, lại xuất hiện cảm xúc lên xuống cực điểm. Hắn đã tỉnh lại sau khi nằm trong bệnh viện suốt hai ngày vì ngộ độc rượu.
Thẩm Lương sau khi tỉnh lại cũng vô cùng suy yếu, Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều sau khi về nước thì đến thăm Thẩm Lương. Qua ô cửa nhỏ trên cửa phòng bệnh, nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của hắn trắng bệch, không có một chút hồng hào. Hàng loạt phản ứng rối loạn sau khi lạm dụng rượu khiến mặt hắn sưng phù, người lại gầy hốc hác đi, nằm tiều tụy trên giường nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Thẩm Lương ngã xuống, các công việc ở Tâm An cũng khiến ba mẹ hắn bận rộn. Thẩm gia chỉ có một người giúp việc là dì Trương, người đã chăm sóc Thẩm Lương từ nhỏ, đến chăm nom.
Dì Trương thấy là Nguyễn Ưu, xua xua tay với cậu. Bà mở cửa phòng bệnh ra và nói với cậu ở cửa: " A Lương đang ngủ, cậu chớ đi vào. Gần đây tinh thần của cậu ấy không được tốt, hiếm khi ngủ được một giấc, đợi cậu ấy khỏe hơn hẵng đến thăm."
Mặc dù hơn hai mươi năm qua, cậu vẫn luôn không có cách nào đối phó với Thẩm Lương, nhưng dù sao hắn cũng là người thân, trong lòng Nguyễn Ưu khó tránh khỏi không đành lòng, đưa đồ bổ mà mình mang đến cho dì Trương và nói: " Vậy Dì Trương hãy chăm sóc cho anh ấy thật tốt nhé. Đây đều là hương vị mà anh ấy thích ăn, con sẽ không vào đâu, mong anh chú ý giữ gìn sức khỏe."
Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều đang định quay người rời đi, nhưng khi dì Trương vừa đẩy cửa trở lại phòng bệnh thì nghe thấy giọng của Thẩm Lương: " Có phải là Ưu Ưu không ?." Bước chân của Nguyễn Ưu dừng lại, Thẩm Lương lại nói: " Vào đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Nguyễn Ưu bước tới cửa, Thẩm Lương lại kêu cậu dừng lại: " Cứ đứng ở đó đi, cũng đừng đến quá gần, không được nhìn quá rõ bộ dạng xấu xí của tôi."
Nguyễn Ưu đành phải đứng ở cửa, Lục Quan Triều đứng sau Nguyễn Ưu, Thẩm Lương nằm nghiêng trên giường bệnh, quay lưng lại với bọn họ. Giọng hắn khàn khàn và lấp lửng, hắn nói: " Ưu Ưu, cậu có biết hay không. Tôi rất ghen tị với cậu, từ nhỏ đã ghen tị với cậu.
Vậy nên cậu nhất định phải giữ đồ của mình cho thật kỹ. Nếu như có một ngày tôi không còn gì nữa, thì tôi sẽ dùng đồ của cậu để bù vào chỗ trống của mình."
Nguyễn Ưu không ngờ Thẩm Lương lại nói những lời này, trong trí nhớ của cậu, ngoại trừ cậu ra, Thẩm Lương chưa bao giờ để lộ một mặt không tốt đẹp, thân thiện của mình ở trước mặt người ngoài. Bởi vậy cậu nhanh chóng quay đầu lại nhìn Lục Quan Triều, đúng như dự đoán Lục Quan Triều đang cau mày.
Nguyễn Ưu không thể làm gì khác hơn là nói thật nhanh: " Anh đã quá mệt mỏi rồi, dưỡng bệnh và nghỉ ngơi cho thật tốt, em xin phép đi trước."
---------------------------------------------------------------
☆ Lời tác giả:
" ...Về những gì người anh họ nói, thực ra anh họ ám chỉ là chuyện khác, sẽ được viết sau, thế nhưng Lục Quan Triều lại tưởng rằng người mà anh họ đang ám chỉ là anh ta. Lục Quan Triều liền muốn chơi xấu."
Má ôi chương này dài khiếppp T-T