1 tuần sau kể từ khi nàng ở nhờ nhà của Hồ Thiên Nguyệt, hiện tại nàng cũng đã kiếm được một công việc bán thời gian, được giao cho vị trí phục vụ tại một quán cà phê, nàng chỉ duy trì công việc này cho đến khi tài chính cá nhân ổn định, rồi đến lúc nào đó thích hợp thì sẽ tìm việc khác lương cao hơn.
Quản lý:"Tư Yên, mau qua đây bưng cafe cho khách!"
"Tới liền đây." Bạch Tư Yên niềm nở đối với quản lý sau đó cả 2 tay cầm khay đựng ly cà phê đã được làm sẵn đi chạy vặt.
******
__________
2h sau
__________
******
"Keng" một tiếng chuông vang lên báo hiệu lại có một vị khách ghé thăm.
Thấy có người vào, là một nhân viên phục vụ, theo thông lệ tự nhiên nàng nở nụ cười định mở miệng chào mừng, nhưng khi lướt mắt nhìn người tới là ai thì nụ cười chợp ngưng đọng trên môi, gương mặt từ vui vẻ trở nên tối sầm lại.
Còn vị khách kia vừa bước vào bản năng là tự giác đi tìm người nhân viên để gọi đồ, khi nhìn đến người trang một bộ phục vụ là nàng thì phản ứng đầu tiên của hắn là kinh ngạc.
Lục Nam Huy:"Tiểu Yên?!"
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, chân như biến thành xi măng bị dính tại chỗ không tài nào nhúc nhích được, một khoẳng khắc khó xử liền cứ thế mà tràn vào quấn quanh cả hai, vẫn là Bạch Tư Yên dẫn đầu phá bỏ bầu không khí ngột ngạt.
Bạch Tư Yên có chút miễn cưỡng cười tươi:"Chào mừng quý khách, anh muốn gọi gì?"
Hắn lúc này mới định hình lại, liền nhăn mày tỏ ra lạnh nhạt, con ngươi thì nhìn nơi khác, miệng thì vẫn cứ nói:"Hai ly cafe sữa (chúng ta cần nói chuyện) bàn bên cửa sổ."
Nàng nhìn theo hướng tay hắn chỉ, sau khi ghi nhớ vị trí, liền là đối với hắn cho một cái gật đầu không mấy tự nhiên.
5 phút sau đó, có 2 bộ dáng trên bàn, 1 người là trực tiếp quan sát đối phương, còn người còn lại thì cúi đầu ngâm nhi ly cà phê sữa một cách thư thả, 2 người cho nhau 10 phút im lặng.
Bạch Tư Yên nàng ngoài cảm thấy khó chịu vì cái nhìn chằm chằm như muốn nhìn sâu hết ngóc ngách trên thân thể của mình ra, thì nàng cũng là tại cho đối phương buông lời chất vấn, dù sao người đang cảm thấy não nề lúc này là hắn không phải là nàng.
"Em vì sao lại có thể làm ra loại chuyện này?" hắn vẫn là không chịu được mà lên tiếng.
"Nói, anh đã làm sai điều gì đi, em chắc chắn không phải kiểu người dễ dàng đưa ra quyết định lớn như vậy."
"Hẳn phải có một lý do nào đó nên em mới làm thế." Hắn là tự tin cho rằng nàng phải vì một chuyện nào đó bất bình nên mới có sự tình này xảy ra.
Bạch Tư Yên đối với câu hỏi phức tạp của hắn, chỉ trả lời đơn giản một hơi:"Là tôi không yêu anh nên muốn hủy hôn, đây đã đủ lý do chưa?"
Dương nhiên câu trả lời mờ nhạt không rõ ràng như vậy, làm sao có thể là đủ đối với hắn.
"Bạch Tư Yên, em vì cái gì lại có thể nói một điều như thể hiển nhiên như vậy!" gân xanh nổi trên mặt, hắn là tuyệt đối không tin nàng:"Đừng nói như là em đã quên đi tình cảm mà chúng ta dành cho nhau bấy lâu nhau."
Bạch Tư Yên cũng là bất đắc dĩ tại hắn đang sinh khí bồi một câu:"Thế anh sẽ định làm gì?"
Lục Nam Huy đang nóng giận lại buộc phải mang theo sự khó hiểu:"Ý của em là sao?"
"Tôi là nói, nếu đúng là như thế thật thì anh sẽ làm gì tôi, có phải anh sẽ là đối với tôi mang lời châm chọc khuyên nhủ đôi điều hay là cái loại hay dùng danh tiếng ra bôi xấu trên mạng?" Nàng còn cười cợt dè bỉu một câu:"Hoặc là kiểu khốn nạn hơn là đe dọa, nạt nộ tôi bằng lời hù dọa?"
Nói xong lời của mình rồi còn không có quên làm ra biểu mặt nhếch mép trêu tức đối phương, đây là nàng đối với Lục Nam Huy đưa ra khiêu khích cũng là làm rõ tình cảm của nguyên chủ đối với hắn chỉ là một khoảnh khắc ngắn hạn đùa giỡn tình yêu chi gian.
Ngay khi nghe những lời đầy vẻ ngạo khí, còn chưng ra bộ mặt như một tra nữ, hắn ép mình phải dụi mắt xem coi có bị nhầm lẫn không, khi xác thực được đây hoàn toàn là thật thì liền chấn kinh rồi.
Đây là người hắn suốt bấy thời gian qua đơn thuần hiền thục nữ tử, là hắn nhất cái nữ nhân luôn cho là hình mẫu lý tưởng trong lòng sao?
Vì cái gì chỉ qua vài ngày không gặp, lại thay lòng đổi dạ như vậy, phải chăng còn có ẩn tình gì?
Lục Nam Huy miệng mấp máy môi như đang lẩm bẩm điều gì đó, còn là đang đối với Bạch Tư Yên hình ảnh trong lòng trở nên biến đổi, dù sự thật phũ phàng đang phô bày trước mặt, nhưng hắn vẫn là thật lòng đối với nàng tình yêu nồng sâu.
Lục Nam Huy thở dài, âm giọng nhẹ đi một chút:"Cứ coi như mấy năm tháng trôi qua kia chỉ là chúng ta đoạn quen biết, từ bây giờ anh và em sẽ là chính thức yêu dương." Còn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng chèn thêm một câu níu giữ:"Chúng ta làm lại từ đầu được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT