Lúc Đỗ Cửu tỉnh lại đã là hừng đông, trời tờ mờ sáng, y cũng không vội mở mắt mà tiếp tục giả vờ ngủ, dựa vào tính cảnh giác của Bạch thành chủ thì bây giờ trong lòng đã tràn ngập đề phòng.
Nhưng không ngờ y không cảm nhận được bất cứ nguy hiểm nào, thậm chí còn không cảm nhận được có ai khác ở đây.
Đỗ Cửu mang theo nghi hoặc mở mắt ra, hôm qua lúc hôn mê y cho rằng Hắc thành chủ định nhốt y vào phòng tối, nhưng mà hiện giờ xem ra cũng không phải vậy.
Y vẫn ở trong phòng mình, lúc này ánh mặt trời dần tỏ, ánh sáng mênh mông rọi vào từ cửa sổ, dựa vào thị lực hiện giờ của y thì cho dù không có ánh sáng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, cửa cũng không bị khóa mà chỉ khép hờ, hiển nhiên không phải là nhốt trong phòng tối như y nghĩ.
Cảm nhận cơ thể một chút, tuy tính tình Bạch thành chủ lạnh nhạt nhưng cũng không nhịn được phải khẽ à một tiếng.
Võ công y hóa ra lại còn, chẳng những còn mà rõ ràng còn tăng lên một bậc, giờ đây toàn thân y sức lực có thừa, tinh thần tỉnh táo thoải mái, cảm giác sức mạnh dùng hoài không hết.
Không cần nghĩ cũng hiểu chắc chắn là sau khi Hắc thành chủ khiến y hôn mê đã làm gì rồi!
Y định đứng lên tìm Hắc thành chủ hỏi rõ nhưng mới vừa cử động ngón tay đã đụng trúng một vật, là một bức thư, cầm lên đọc thì quả nhiên như y nghĩ, Hắc thành chủ đã giúp y một tay, chẳng những giúp y củng cố lại tu vi vừa đột phá mà còn khiến nó tăng thêm một bậc.
Nhưng mà hắn chỉ viết kết quả chứ không tả quá trình, có điều giữa những hàng chữ có thể thấy vì giúp y hắn đã tốn không ít công sức nên mới không đợi được y tỉnh lại đã phải vội trở về nghỉ ngơi, thậm chí có khi còn không kịp tới tiễn y mà phải đợi hắn hồi phục sẽ đuổi theo sau.
Đỗ Cửu xem xong nhíu chặt mày.
Hắc thành chủ nói giảm nói tránh, chỉ bâng quơ nhẹ nhàng nhưng y biết có thể khiến võ công của y tăng nhiều như vậy chỉ trong một đêm tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, chỉ e rằng không phải hắn không đợi được y tỉnh lại mà vốn là không thể nào đợi được. Tuy không biết Hắc thành chủ dùng cách gì nhưng chắc chắn là hại người hại mình, nếu không đã có thể nói thẳng với y mà không cần khiến y mê mang rồi.
Lòng y bỗng chốc dâng lên kinh ngạc xen lẫn với cảm kích rung động, trăm mối rối ren, thật lâu sau vẫn không bình tĩnh nổi.
Trong lòng Đỗ Cửu gọi hệ thống ra: "Hắc thành chủ đã làm gì?" Y ngất xỉu nên không biết nhưng hệ thống lại có thể nhìn thấy.
Hệ thống đáp: "Hắn đút máu của bản thân cho ngươi."
Đỗ Cửu ngạc nhiên.
"Còn nữa." Hệ thống nói tiếp, "Hắn dẫn một thứ từ trong người mình ra rồi thả vào người ngươi, nếu ta đoán không lầm thì chắc là cổ, sau đó hắn lập tức ngất xỉu, thuộc hạ kia của hắn để thư lại rồi nhanh chóng để hắn lên xe lăn đẩy đi."
Cổ?
Hắc thành chủ còn chơi cổ nữa à?!
Sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi Đỗ Cửu lại có cảm giác hóa ra là vậy, dù gì thì hắn cũng là một trong mấy vai chính thì làm sao có thể bình thường được chứ, hóa ra bàn tay vàng của hắn là cổ.
Y thầm vận nội lực kiểm tra thân thể từ đầu tới chân nhưng lại không phát hiện được gì.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu có thể phát hiện dễ dàng thì sao có thể là bàn tay vàng được.
Nghĩ tới chuyện hắn chẳng những vì mình mà lật con át chủ bài giấu kín nhất, mà còn không tiếc để làm tới mức này trong lòng y không khỏi cảm thấy ngọt ngào, quả nhiên là chuyện mà Tần Cửu Chiêu sẽ làm ra!
Ngay sau đó y lại có hơi lo lắng, sức khỏe Hắc thành chủ vốn đã không tốt rồi, làm vậy nữa e là phải chịu khổ một hồi.
Y lập tức thấy đau lòng.
Đồng thời cũng quyết định sau này càng phải cố gắng luyện công, nhanh chóng lên được tông sự đi tìm những thuốc dẫn kia luyện ra Bổ Khí Đan cho Hắc thành chủ.
Nghĩ vậy, Đỗ Cửu lập tức ngồi xếp bằng chải chuốt lại nội lực tăng lên trong cơ thể.
Nhưng mà tận đáy lòng y vẫn khẽ tiếc nuối, sao mà không phải phòng tối thể, uổng công y còn phấn khích một lúc đấy.
Hệ thống: "..."
Núi Thái Sơn cách thành Hắc Thổ bốn ngày đường, nếu Hắc thành chủ đã nói muốn nghỉ ngơi thì Đỗ Cửu cũng không đi quấy rầy hắn, rửa mặt dọn dẹp xong bèn dẫn theo mấy người Thanh Sương đi thẳng tới đó.
Đang lúc giữa hè, ánh mặt trời nóng rát, may là Đỗ Cửu có nội lực thâm hậu trong người nên không sợ nóng lạnh, nhưng mấy ngươi Thanh Sương thì phải chịu khổ rồi, đặc biệt là thuộc hạ đánh xe cả ngày đều phơi ngoài nắng.
Bạch thành chủ không phải người có lòng thông cảm sâu sắc với kẻ khác, hơn nữa y chưa bao giờ đi chú ý tới chuyện vặt thế này, hơn nữa đây là xã hội phong kiến phân chia giai cấp rạch ròi, với y mà nói thì cấp dưới chính là cấp dưới, không có chuyện mọi người đều bình đẳng gì hết, Đỗ Cửu chỉ đành nhắm mắt dưỡng thần không nhìn tới thôi.
May mà có quản gia nhỏ như Thanh Sương ở đây, mấy chuyện đối nhân xử thể y không làm được đã có nàng cẩn thận chuẩn bị ổn thỏa, hơn nữa bên đường Hắc thành chủ cũng đã sắp xếp sẵn, chuyến đi xóc nảy này thật ra vẫn còn khá yên bình, cũng không gặp mấy kẻ mắt mù cố ý nhảy ra rước nhục.
Xe ngựa đi thẳng tới chân núi Thái Sơn, dừng lại tại trấn nhỏ, Hắc thành chủ cũng đã sắp xếp trước ở đây, mới vừa vào trấn đã có người đón ở cửa.
Đỗ Cửu giao hết quyền ra mặt cho Thanh Sương, tuy rằng y nghi ngờ Thanh Sương là mật thám do Nguyên Hòa đế cài vào thành Bạch Vân, nhưng nghĩ lại có khi Hắc thành chủ và Nguyên Hòa đế đã ngồi chung thuyền từ lâu y lại cảm thấy không sao nữa, dựa vào sự tin tưởng của y với Tần Cửu Chiêu qua mấy thế giới thì cho dù có là thật đi nữa cũng sẽ không có hại gì tới mình.
Còn chưa nói tới quan hệ giữa Bạch thành chủ và Hắc thành chủ vốn không phải hoàn toàn đối nghịch, cho dù là đối thủ thì y cũng không sợ, chỉ cần Tần Cửu Chiêu thức tỉnh đừng nói là đối thủ, mà kể cả có là kẻ thù truyền kiếp y cũng chả ngại!
Hệ thống: "Thiệt chứ?"
Đỗ Cửu: "Ta chỉ suy nghĩ bâng quơ thôi, mi đừng làm bậy đấy!" Y cũng không muốn tự mình đi trải nghiệm thử tình tiết La Chu Lương Chúc đâu.
Hệ thống bày ra vẻ mặt ngây thơ: "Ta cũng chỉ nói bâng quơ thôi mà, ngươi đừng nghĩ bậy."
Đỗ Cửu: "..." Tin mi mới lạ đấy!
Nhưng mà không chờ y kịp chất vấn hệ thống lại có ý định xàm chó gì thì Thanh Sương đã tiến vào cắt ngang suy nghĩ của y, đành phải tạm gác lại đã.
Lúc bọn họ tới nơi đã là buổi chiều, dùng cơm xong Đỗ Cửu lập tức đóng cửa không ra ngoài nữa, bắt đầu nhớ lại kỹ càng ký ức của Bạch thành chủ thêm một lần, cố gắng nhập tâm, tranh thủ đạt tới bước quên mất chính mình mà hoàn toàn nhập vai Bạch thành chủ.
Mấy thế giới trước nhẹ nhàng cũng không nói lên rằng y có thể mất cảnh giác, làm người nhập vai không hề đơn giản như mọi người vẫn nghĩ, nếu chỉ cần ăn nhậu chơi bời phá của thì còn dễ chút, còn kiểu như Bạch thành chủ là loại nhân vật khó diễn nhất, tính cách còn được nhưng chủ yếu là thực lực, có ký ức của đối phương là một chuyện nhưng hành động thực tế lại là một chuyện khác.
Trước khi tới thế giới của Tần Cửu Chiêu, nam phụ mà y đóng vai phần lớn đều là học sinh, cốt truyện thanh xuân vườn trường chiếm đa số nên y chỉ cần học tập thật tốt là được, gần như không có khó khăn gì, vai diễn khó nhất cũng chỉ là một nam phụ làm bác sĩ, vừa tỉnh lại không đến ba giờ đã phải lên ca mổ ngay, y phải tập trung hết tất cả tinh thần mới qua được cửa, lỡ đâu run tay khiến cuộc phẫu thuật gặp sự cố thì chắc chắn sẽ OOC.
Cho nên lúc này sao y lại không hồi hộp được, suy cho cùng thì sống chết nhờ trời, cao thủ so chiêu, cần một giây sai sót thôi thì không thể tránh nổi cái chết. Nếu là trước kia thì chẳng mấy quan trọng, cùng là lắm bị trừ hết điểm thôi, nhưng lần này liên quan tới tính mạng của Tần Cửu Chiêu nên y không dám lơi lỏng tí nào.
Một đêm này Đỗ Cửu gần như không chợp mắt, không ngừng mô phỏng lại trận đấu ngày mai trong đầu, lấy tư liệu của y cùng Hắc thành chủ và toàn bộ giang hồ chính đạo đưa tới thì y cũng đã hiểu biết tới bảy tám phần võ công của giáo chủ Thần Long giáo, y vốn nắm được bảy phần thắng thì hiện giờ đã lên tới chín phần, chỉ cần y không mắc sai lầm thắng lợi sẽ nằm trong tay ngay!
Sáng hôm sau, trời còn chưa tỏ một mình Đỗ Cửu đã ôm kiếm lên núi.
Nhưng ngoài dự đoán lúc này dưới chân núi đã chen chúc đầy người tới xem, không chỉ có chân núi mà vách núi cũng đều có người trèo lên, Đỗ Cửu vừa lộ mặt đã bị nhận ra ngay, nhưng mà mặt mày y lạnh lùng cộng với khí thế nghiền áp nên không ai dám tới bắt chuyện, đặc biệt là đám người trong ma môn lại càng cố tránh xa y, khiến y càng thuận lợi tiến lên đỉnh núi.
Đến đỉnh núi nhìn lên trong lòng y không nhịn nổi phải bật cười.
Chỉ thấy Thần Long giáo đã chiếm chỗ từ sớm, bàn ghế được bày ngay ngắn, thậm chí còn có cả hoa quả và rượu, dường như không phải tới quyết đấu sống chết mà là đi dã ngoại.
Giáo chủ Thần Long giáo Trác Sơn ngồi trong kiệu mềm trải lụa trắng cùng lông vũ, ôm hai tì nữ xinh đẹp trong ngực, khí thế như thể là kẻ đang đứng trên đỉnh cao đời người.
Nhìn thấy Đỗ Cửu lão bèn ngồi dậy cười với y, ngạo khí không hề giảm đi: "Xem ra vị này chính là Bạch thành chủ, đến đây, tại hạ kính thành chủ một ly trước."
Đỗ Cửu ôm kiếm mà đứng, vẫn không nhúc nhích.
Đáy mắt Trác Sơn toát ra một tia trào phúng: "Sao vậy, Bạch thành chủ sợ ta hạ độc trong rượu ngay tại đây à?" Nói đoạn lão cầm lấy bầu rượu rót một ly ngửa đầu uống cạn, sau đó tiện tay quăng vỡ chén rượu cười ha hả, "Ta còn tưởng Bạch thành chủ là hào kiệt thế nào, hóa ra cũng chỉ có vậy."
"Ồn quá." Đỗ Cửu không muốn nói nhiều cùng lão, trực tiếp rút kiếm ra, y thân cao lưng thẳng, bạch y tóc đen, giây phút y rút kiếm ra kia khí thế sắc bén kinh người.
Nụ cười trên mặt Trác Sơn thoáng cái vụt tắt, đẩy tỳ nữ xinh đẹp bên cạnh ra đứng lên duỗi tay, đàn em bên cạnh vội vàng đưa tới một thanh trường đao.
"Được, Bạch thành chủ cứ tùy ý thích, Trác Sơn ta theo cùng!"
Đỗ Cửu không nói lời nào thẳng tay xuất chiêu, vô tình kiếm của y lấy nhanh tàn nhẫn chuẩn xác mà thành, một kiếm đâm ra khí lạnh lấp lóe mang theo uy thế chẻ đá động trời.
Trác Sơn luyện đao, ngang ngược tàn nhẫn, đao đao đều trí mạng, vẻ mặt cũng dần thay đổi, tươi cười hoàn toàn biến mất mà thay và đó là âm ngoan ngập tràn, hai mắt lóe lên ánh sáng âm u khát máu.
Đao kiếm va chạm, chớp mắt một cái đã được mấy chiêu.
Đợi Hắc thành chủ vội chạy tới hai bên đã đánh nhau tới hồi gay cấn, phạm vi 10 mét xung quanh hai người hoàn toàn đổ nát, kiệu mềm bàn ghế Thần Long giáo mang tới vỡ vụn đầy đất, quần chúng vây xem sợ bị vạ lây nhao nhao lùi ra xa, nhưng mà nhìn xa lại không thấy rõ nên chỉ thấy hai cái bóng một tím một trắng.
Ban đầu Đỗ Cửu còn cẩn thận một chút nhưng theo thời gian trôi đi càng lúc lại càng xuôi, đàn ông vốn hiếu chiến, y cũng từng có giấc mơ võ hiệp khiến nhiệt huyết trong xương cốt bị khơi ra, càng đánh càng hưng phấn, hai mắt sáng rực, dần dần áp đảo Trác Sơn, không tới mười chiêu sau đã có thể đánh bại được đối phương, y cảm nhận được Vô Tình kiếm trong tay đang phấn khích, là kiểu phấn khích khi sắp được nếm máu.
Dĩ nhiên Trác Sơn cũng nhận ra được, mắt gã toát ra một tia tàn nhẫn, tay trái đột ngột lật lại không biết từ đâu rút ra một cây chủy thủ, nhân lúc Đỗ Cửu còn chưa kịp phản ứng nhanh tay nhắm vào hông y đâm xuống, Đỗ Cửu không hề hoang mang, y đã đoán trước được đám người ma môn này sẽ không tuân theo quy tắc nên đã chuẩn bị tinh thần trước, lập tức ép ngực hóp bụng ngửa ra sau.
Nhưng mà chiêu thức của Trác Sơn không chỉ như vậy, cây chủy thủ kia tung ra vậy mà còn cất giấu thứ khác, nó bắn ra ba cây kim, Đỗ Cửu thấy không tránh kịp bèn thẳng thừng đón lấy, dồn hết sức tung ra chiêu lớn, giơ kiếm chém bay đầu Trác Sơn.
Đệ tử chính đạo bốn phía thấy vậy lập tức dấy lên một đợt tiếng hoan hô, giáo chúng Thần Long giáo nhìn nhau, trong chốc lát không biết phải làm sao, còn đệ tử mấy ma môn khác thấy được tình hình không ổn thẳng chân chạy trốn.
Đỗ Cửu đứng yên thu thế, còn không kịp lau đi vết máu trên thân kiếm như trước giờ đã trực tiếp phun một ngụm máu đen xuống đất.
Đm, quả nhiên là ma môn, không biết xấu hổ mà hạ cả độc luôn!
Hắc thành chủ nhìn thấy cảnh này trong lòng run lên, suýt chút nữa đã không thèm quan tâm tới chuyện gì mà đứng dậy, y kiên quyết đẩy xe lăn lên mấy bước nhìn về phía giáo chúng Thần Long giáo cùng đám người ngo ngoe rục rịch khắp nơi trong tối, cất cao giọng: "Lần so đấu này giáo chủ Thần Long giáo thua, quyết đấu sống chết đã ước định từ trước, ý trời như thế còn không mau mang thi thế Trác Sơn rời đi, nếu định nhân lúc này làm ra chuyện gì thì đừng trách chính đạo chúng ta bội ước!"
Thật ra hắn hiểu rõ, cứ mặc kệ để chuyện này lớn ra càng có lợi hơn cho kế hoạch của bọn hắn, nhưng giờ phút này hắn chỉ lo nghĩ tới bóng dáng trước mắt kia, giang sơn đại nghiệp gì đó tất cả đều bị hắn vứt ra phía sau.
Đỗ Cửu vốn tưởng rằng bản thân sẽ té xỉu hay gì đó, nhưng sau khi phun ra hai ngụm máu đen lại nhận ra không có chuyện gì xảy ra nữa, ngay cả choáng váng cũng không có nốt, cùng lắm là cảm giác mệt mỏi sau khi vận động mạnh mà thôi.
Y lập tức nghĩ tới Hắc thành chủ, chắc chắn là do cổ mà hắn bỏ vào người y!
Trong lúc y nghĩ ngợi Hắc thành chủ đã tiến tới, dùng ánh mắt vừa quen thuộc lại không quá giống mà nhìn y, vươn tay ra: "Ta phải lòng Bạch huynh, không biết Bạch huynh có cho ta cơ hội chăng?"
Đỗ Cửu: "..."
Ngay trước công chúng, nguyên đám đông nhìn chằm chằm, hay lắm, y thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT