"Đệ biết." Tần Cửu Chiêu nghe vậy chớp chớp mắt, "Huynh đã tới tìm đệ chắc sẽ không dễ rời đi."
Đỗ Cửu gật đầu, tất nhiên là vậy.
Ráng hồng trên mặt Tần Cửu Chiêu còn chưa rút đi, ánh mắt thoáng lập lòe: "Đệ muốn nói là lúc nãy là lần đầu của đệ... So ra, nếu có sai sót ở đâu mong rằng đại ca thứ lỗi..."
Chòi mẹ ơi, không ngờ luôn á, hóa ra Tần Cửu Chiêu 17 tuổi lại ngây thơ vậy à?
Đỗ Cửu cảm thấy bản thân vừa phát hiện ra vùng đất mới, so với Đại Tần thành thạo nói ba câu trêu một câu thì đồng chí Tiểu Tần thiệt sự là ngây thơ trong sáng không hề ra vẻ, ừm, y thích!
Sao mà trước kia y không phát hiện Tiểu Tần hóa ra lại đáng yêu tới vậy chứ!
"Khụ, chuyện này lỗi phải gì đâu." Y vỗ vỗ vai Tần Cửu Chiêu, dáng vẻ như người từng trải, "Loại chuyện này nào có ai bẩm sinh đã biết, đương nhiên là phải..."
Trong mắt y thoáng qua một tia gian xảo, chợt ngẩng đầu lên dựa sát vào hôn lại hắn, lần này cũng không phải vừa chạm đã lập tức rời đi nữa, Đỗ Cửu vận dũng hết kỹ xảo mà bản thân được rèn luyện từ Đại Tần hôn sâu 360 độ một cái, đĩ nhiên vì không để Tiểu Tần sợ hãi y đã tem tém bớt, không có diễn luôn màn hôn hít cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Đây là lần đầu tiên mà Đỗ Cửu hoàn toàn làm chủ nụ hôn, cảm giác bay bổng không thôi, y quyến luyến tách ra còn chép miệng rồi mới buông cằm Tần Cửu Chiêu xuống, sau đó lại nhẹ nhàng mổ lên môi hắn hai cái, chưa đã thèm trêu đùa: "Nè, đây mới gọi là hôn, không ngại thì nói ra ta có thể giúp đệ luyện tập, bảo đảm càng ngày càng giỏi."
Chiêu này có hơi nặng, đồng chí Tiểu Tần dù có trầm ổn tới đâu cũng không khỏi choáng váng, trong đầu lại xuất hiện rất nhiều ký ức, đợi hắn tiếp thu xong phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại, ý vị thâm trường nhìn vào mắt Đỗ Cửu: "Đại ca đã mở lời tất nhiên đệ phải nghe theo rồi."
Nói đoạn xoay nhẫn lấy những thứ vượt quá tu vi của mình trở ra: "Vừa nãy chỉ đùa với đại ca thôi, mấy thứ này tạm thời đệ còn chưa dùng được, đại ca cứ giữ đó đi."
Đỗ Cửu định từ chối nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của hắn đành phải nhận về.
"Cũng đúng, ta tạm giữ vậy, tới lúc đó lại tìm cho đệ thứ còn tốt hơn, cũng trễ rồi, ta nói qua một chút tình hình trong di tích với đệ nhé."
Nói xong bèn phất tay áo, bản đồ nổi giữa không trung thay đổi thành dáng vẻ của di tích thượng cổ trong trí nhớ y.
Trong lúc hai người trò chuyện cùng nhau thời gian thoáng cái trôi vụt qua, mãi tới khi Tống Phán Liễu gõ cửa nhắc nhở Đỗ Cửu mới ngừng lại câu chuyện đang nói, y phất tay thu lại bản đồ thả thần thức ra dò xét, quả nhiên đã tới nơi.
"Đi, ta dẫn đệ xuống."
Đỗ Cửu dặn dò Tống Phán Liễu một câu xong vội ôm theo Tần Cửu Chiêu nhảy thẳng xuống dưới.
Tần Cửu Chiêu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, mở mắt ra lại đã thấy một mảnh cát vàng cùng mặt trời thiêu đốt, bốn bề nóng rực, không khí bởi vì hơi nóng mà trở nên vặn vẹo.
"Ở đây." Đỗ Cửu giơ tay chỉ xuống chân, bên kia cồn cát là một khe sâu tối đen không thấy đáy, nhìn một cái thôi đã khiến người ta thấy sợ hãi.
Nơi này ở sâu trong sa mạc, sa mạc ở thế giới tu tiên đương nhiên càng nguy hiểm hơn, người thường hiếm khi có thể đi tới đây càng miễn bàn tới chuyện sẽ đi xuống khe sâu tìm kho báu, chỉ có tu sĩ mới có thể đến đôi lần.
Nơi này ban đầu được một nhóm tán tu phát hiện, bọn họ phá được ba cửa đầu lấy được chìa khóa lại bị ảo cảnh ở cửa thứ 4 mê hoặc tàn sát lẫn nhau chỉ còn lại một người trốn thoát, người nọ dẫn theo người nhà chạy trốn mười mấy năm cuối cùng bị con cháu những tán tu kia tìm thấy, bất đắc dĩ phải vẽ lại bản đồ nơi này, nói rõ ai có thể bảo vệ cho người nhà hắn an ổn sẽ lập tức giao bản đồ và chìa khóa cho kẻ đó.
Cuối cùng bị ba thế lực lớn đoạt được, lại bắt tay với nhau tới được đây, có điều bọn họ nghĩ nơi này chỉ là một nơi giấu kho báu tầm thường mà không biết đây là nơi đại đế thượng cổ ngã xuống, nói toạc ra chính là mộ phần, cuối cùng trừ hai người có hào quang nhân vật chính và nhân vật phụ Tần Cửu Chiêu cùng Diệp Bình Chi ra, tất cả đều chết hết.
Lúc này Đỗ Cửu dứt khoát chỉ dẫn theo một mình Tần Cửu Chiêu tới, cũng coi như cứu những người kia khỏi oan mạng phải không?
"Đi." Chuyện nên dặn dò Đỗ Cửu đã dặn hết rồi bèn ôm Tần Cửu Chiêu nhảy thẳng xuống, tới giữa không trung quen cửa quen nẻo xé mở cấm chế tiến vào bên trong, lại lấy ra ba cái chìa khóa tra vào đúng chỗ.
Đây đều là chuyện y từng làm một lần, giờ chỉ làm lại, hơn nữa với tu vi hiện giờ của y càng dễ như trở bàn tay, thậm chí không chỉ ba cửa đầu mà ba cửa còn lại y cũng dốc sức giải quyết, mang theo Tần Cửu Chiêu tới nơi sâu nhất của di chỉ, một cái hang động thật lớn màu đỏ máu.
Hay nói đúng hơn là trái tim của vị đại đế kia, đúng vậy không sai, toàn bộ di chỉ này chính cơ thể đại đế, bọn họ vào từ lòng bàn chân, xông qua tứ chi cơ thể cùng đầu là 6 cửa, cuối cùng tới được trái tim.
"Thứ đó!" Đỗ Cửu chỉ một miếng ngọc giản treo giữa không trung, nói với Tần Cửu Chiêu, "Đó là truyền thừa, đệ đi lấy đi."
Tần Cửu Chiêu gật đầu tiến lên, cùng lúc đó ký ức đứt đoạn lúc trước lại đột nhiên trỗi dậy.
Quả nhiên trong trí nhớ hắn cũng đã tới đây, chỉ là khi ấy không giống như bây giờ, lúc đó không chỉ có hắn và Đỗ Cửu mà có hơn cả trăm người, nhưng mà trên đường đi người chết kẻ bị thương, còn vì bảo vật mà giết hại lẫn nhau, tới cuối cùng chỉ còn lại hắn và Đỗ Cửu mà thôi.
"Đm, thế giới tu tiên đúng thiệt đáng sợ, bảo chết chùm cả đám là chết thiệt luôn, may mà hiện giờ ta là nam phụ bằng không nhìn mấy kiểu chết kia đi, cái sau còn thảm hơn cả cái trước."
"Biết thì tốt, cứ giữ vững như vậy, vì điểm số mà cố lên!"
"Biết rồi!"
...
"Mẹ ơi đáng sợ quá, làm ta sợ muốn chết, có ma có mà kìa!! Đã bảo là thế giới tu tiên mà? Sao lại có ma hả!!"
"Ai nói thế giới tu tiên thì không có ma, có thần đương nhiên cũng có ma rồi, mà nè cái kia cơ bản không phải ma được chưa, gồng lên, nghĩ tới điểm thưởng đi!"
"Hở? Không phải ma hở? Phù... Hóa ra không phải ma, làm ta sợ muốn chết, cũng may vai chính ra tay nhanh không thôi ta OOC rồi, thiết lập này cũng quá đủ!"
...
"Kìa, lại tòi ra thêm một họ hàng, lần này là anh trai, cốt truyện này ta phục luôn, rõ ràng Diệp Bình Chi còn lớn hơn Tần Cửu Chiêu mấy tuổi mà sao phải gọi hắn bằng anh vậy, quả nhiên là hào quang nhân vật chính mà."
"Thiết lập thiết lập thôi, đây cũng không phải lần đầu, cha mẹ còn gọi rồi thì tiếc chi một tiếng anh trai."
"Ta chỉ xả giận tí thôi, mi nói coi có phải cơ mặt Tần Cửu Chiêu bị hoại tử rồi không, tới bây giờ ta cũng chưa từng thấy hắn cười."
"Bởi vì thiết lập của hắn là mặt đơ mà, hơn nữa cho dù hắn có cười thì cũng cười với hậu cung chứ nhờ."
"Ò, có lý, cũng không thể nào đi ghẹo gái mà còn đơ mặt đúng chứ, nhưng mà công lý ở đâu, Diệp Bình Chi cũng có kém cỏi chi mà dựa vào cái gì mặt hắn đơ còn có thể tán được 9 cô vợ, ta chỉ có một thôi lại còn là cái dạng cay như ớt!"
"Biết đủ đi ông, còn tốt hơn cô độc suốt đời vì nữ chính đấy."
...
Ớt Cay Nhỏ?
Tần Cửu Chiêu nắm lấy ngọc giản nhíu nhíu mày, không hiểu vì sao chỉ nghe tới ba từ này trong lòng hắn lại có cảm giác cực kỳ khó chịu, thậm chí còn thoáng nổi lên sát ý.
Nhưng mà chưa kịp nghĩ nhiều trước mắt y đã nhoáng lên, linh hồn bị hút vào trong ngọc giản.
Đỗ Cửu thấy hắn đứng yên cầm ngọc giản liền biết thành công rồi, đoán chừng là đang tiếp thu truyền thừa bèn thẳng thừng đi vơ vét bảo vật xung quanh.
Di thể đại đế, đặc biệt còn ở bên trong trái tim, qua mấy vạn năm dĩ nhiên sinh ra không ít đồ tốt.
Lần trước y bị nhốt ở cửa trên còn Tần Cửu Chiêu tới đây lấy được ngọc giản trước, chờ y thoát ra tiến vào thì Tần Cửu Chiêu đã nhận xong truyền thừa, toàn bộ di chỉ bắt đầu sụp đổ nên không thể không vội vàng rời đi, lúc này đây nói gì cũng phải gom sạch sành sanh chứ.
Đỗ Cửu phất tay thả ra chín con rối bọc vàng, sau tiếng ra lệnh tựa như châu chấu kéo tới hái đi sạch sẽ toàn bộ linh bảo mọc ra từ vách tường hang động.
Đỗ Cửu cười tới không khép được miệng, y đang lo làm sao có thể luyện chế đan dược trúc nguyên cho Tần Cửu Chiêu thì có sẵn nguyên liệu đưa tới cửa, có mấy thứ này y có thể luyện ra được linh đan thiên phẩm trở lên, không tới mức chỉ vì linh đan trúc nguyên mà cùng Tần Cửu Chiêu đi mạo hiểm như lần trước, cũng tránh cho Tần Cửu Chiêu gặp được hậu cung thứ 3 còn chọc thêm một kẻ thù.
Chờ y thu lại con rối giáp vàng Tần Cửu Chiêu cùng nhận truyền thừa xong, lúc này mặt đất chấn động, di tích bắt đầu sụp đổ.
"Đi!" Đỗ Cửu nhanh tay ôm lấy Tần Cửu Chiêu chạy ra ngoài, lên tới mặt đất cũng không dừng lại mà về thẳng xe bay.
Sau đó nghe thấy bên dưới vang lên một tiếng nổ lớn, cát vàng tựa như bị rơi vào một cái phễu ào ào trút xuống khe nứt, cực kỳ chấn động.
Động tĩnh này quá lớn khiến trong thoáng chốc thu hút không ít tu sĩ đi ngang qua, Đỗ Cửu vừa thoáng nghĩ thì xe bay song mãng đã hiện thân, các tu sĩ vây lại đây thoắt cái lùi về.
"Đế quân!" Tống Phán Liễn cùng Thượng Chi Đào lần lượt rời khỏi phòng đón Đỗ Cửu, nét mặt đầy quan tâm.
Bước chân Đỗ Cửu khựng lại, lúc ra khỏi quán rượu y trực tiếp dẫn Tần Cửu Chiêu tới phòng riêng của mình, cũng không để hắn chạm mặt với các nàng, đây mới là lần đầu tiên 3 người gặp nhau, y vốn cảm thấy đùa rất vui nên mới cứu hai nàng trước, nhưng tới khi đụng chuyện lại đột nhiên thấy có hơi khó bức bối.
Nhưng mà đã tới nước này y chỉ có thể bình tĩnh giới thiệu: "Đây là huynh đệ ta vừa nhận, cũng là đạo lữ của ta, các ngươi nhìn thấy hắn như nhìn thấy ta."
Tống Phán Liễu và Thượng Chi Đào nhìn nhau, đồng thời bước lên cúi người thi lễ: "Tỳ nữ Tống Phán Liễu/Thượng Chi Đào tham kiến thượng quân."
Trước mắt Tần Cửu Chiêu mơ hồ, trong đầu lại có thêm một đoạn ký ức.
||||| Truyện đề cử:
Đan Vũ Càn Khôn |||||
"Ấy dà, em gái này không tồi nha, quả nhiên như cốt truyện nói, thông minh lại xinh đẹp, chỉ là xuất thân hơi kém, cũng không có gốc gác gì, bằng không chính cung là nàng ta mới phải, tiếc ghê."
"Đừng rầu, dù sao cũng không liên quan tới ngươi."
"Ta hâm mộ ghen tị tí không được à, còn không cho ta cảm thán sao!"
...
"Ối ối ối, nhanh ra đây xem bà hai của Tần Cửu Chiêu tới rồi nè, sai rồi, hẳn là ừm... bà tư mới đúng, tên gì nhỉ, à, Thượng Chi Đào! Tên cũng hay đấy, xem ra lại là một người đẹp."
"Ỏ ỏ ỏ, ta thích em gái này, nói năng dịu dàng ghê, tính tình cũng tốt, làm sao tới ta lại là Ớt Cay Nhỏ thế, ta không phục!"
"Ồ."
"Mi có ý gì đây?"
"Thì sao nào? Không lẽ ngươi tính giành à?"
"..."
...
Tần Cửu Chiêu chẩm chậm nheo mắt lại đánh giá hai thị nữ trước mặt, không cho đứng lên ngay mà nhìn về phía Đỗ Cửu: "Không biết vì sao đệ cảm thấy hai vị thị nữ này của đại ca trông quen quen."
Trong lòng Đỗ Cửu giật thót, tình hình này là sao, đừng nói y khéo quá hóa vụng tự vác đá đập chân mình nhá.
Y nói qua quýt: "Các nàng là thị nữ của ta đương nhiên đệ phải thấy quen rồi." Y còn e ngại Tống Phán Liễu và Thượng Chi Đào đang ở đây nên không nói trắng ra, nhưng ngụ ý rằng trong tương lai Tần Cửu Chiêu dĩ nhiên cũng quen biết với hai thị nữ này.
"Thì ra là vậy." Tần Cửu Chiêu nhướng mày, chưa nói tin cũng chưa nói không, ra hiệu cho hai người đứng dậy.
Đỗ Cửu vội nói: "Được rồi, các ngươi lui xuống đi."
Tống Phán Liễu và Thượng Chi Đào cảm thấy bầu không khí không đúng bèn vội vàng lui ra.
Đỗ Cửu lập tức thở phào một hơi, lúc này mới cảm thấy chuyện mình làm quá sai, lỡ đâu Tần Cửu Chiêu vừa mắt mấy cô trong hậu cung thì y khóc cho ai nghe.
Ai ngờ hơi này còn chưa thở hết đã nghe Tần Cửu Chiêu thình lình lên tiếng: "Không biết đại ca biết Ớt Cay Nhỏ là ai không?"
Đỗ Cửu thình lình mắc nghẹn.
Hệ thống: Thật thú vị.