Đỗ Cửu ỷ vào đêm khuya thanh vắng không ai để ý mà tựa trên giường mở quang não ra, cực kỳ nghiêm túc "sáng tác".
Hệ thống cạn hết cả lời: "Tán làm gì chứ, cứ đi thẳng qua đè một phát không phải là xong rồi sao, dù gì hiện giờ hắn sẽ không từ chối ngươi."
Đỗ Cửu trợn mắt khinh bỉ: "Mi nghĩ mình là chủ tịch bá đạo à? Nhị Ngốc cũng không phải mấy vai chính nhỏ bé ngốc nghếch hiểu không? Coi cốt truyện gốc kìa, Lục Hướng Cửu thật sự bá vương ngạnh thượng cung đấy thôi, kết quả thì sao hả, còn không phải chưa thành công đã bị Nhị Ngốc khôi phục ký ức đuổi về vườn, ta cũng muốn đè lắm nhưng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp chứ!"
Tuy rằng Nhị Ngốc có linh hồn của Tần Cửu Chiêu nhưng dù sao hắn cũng không có ký ức của Tần Cửu Chiêu, dưới cái nhìn của hắn thì với tình hình hiện giờ nếu y thật sự hấp diêm hắn, chờ sau khi hắn nhớ lại chắc chắn sẽ không bỏ qua cho y.
Thật ra Đỗ Cửu không sợ bị chèn ép gì đó, thứ y quan tâm tới là vấn đề tình cảm, y không muốn dùng loại thủ đoạn này ép buộc Nhị Ngốc.
Cho nên mới cần tính toán kỹ càng, khiến không phải y cưỡng bức Nhị Ngốc mà là hắn cưỡng bức y, cộng thêm tính cách Lục Hướng Cửu thì chính là phải làm tới mức bán người ta đi còn khiến người ta đếm tiền giúp mình.
Hệ thống: "Cho phép ta mặc niệm vì Nhị Ngốc một phút."
Đỗ Cửu lại trợn mắt thêm lần nữa: "Mặc niệm gì, đây là thiết lập hắn tự chọn mà, cho dù ta có làm cái gì thì cũng là do hắn móm cho ta!"
Mỗi thế giới y đều vất vả đủ điều nghĩ cách đánh thức Tần Cửu Chiêu vậy mà sao không ai thương y thế?
Lần này ngay cả luận văn cũng viết ra luôn rồi, đợi Tần Cửu Chiêu sống lại y nhất định phải tìm hắn niệm cho hắn nghe.
Đỗ Cửu dựa trên tinh thần thi đại học khổ cực đánh ra tận ba trang, làm đủ các loại tình huống giả định chỉ đợi thí nghiệm thử thôi.
Dựa theo hợp đồng của y với Quách Ảnh hai tháng rưỡi sau bộ phim sẽ bấm máy, dù gì thì Quách Ảnh vẫn phải đi tìm diễn viên cho mấy vai còn lại cùng với chọn phim trường vân vân, tính ra cũng phải mất hai tháng.
Nhưng mà Lục Hướng Cửu cũng không rảnh rỗi, theo lịch trình trước mắt y có một hợp đồng quảng cáo cần chụp bù, hai gameshow và hai buổi phỏng vấn, thi thoảng còn phải dự vài bữa tiệc. Công việc tháng sau cũng không ít, quan trọng nhất chính là đi tham gia diễn xuất cổ vũ quân đội.
Mà Nhị Ngốc đúng là nhân lần này liên lạc với cấp dưới.
Đầu tiên là quảng cáo quần áo nam cần chụp bù, đúng là của nhãn hiệu A&G mà lần trước Nhị Ngốc mặc, coi như một thương hiệu quốc tế lớn cực kỳ nổi tiếng, cũng là một trong hai nhãn hàng cao cấp Lục Hướng Cửu đang được làm đại diện, cái còn lại là nước hoa.
Làm một đại sứ đủ chuyên nghiệp, chỉ cần xuất hiện trước mặt người khác thì trên người Lục Hướng Cửu chắc chắn đều mặc quần áo của A&G, chỉ có vài món trang sức nhỏ sẽ chọn của nhãn hiệu khác, nước hoa đương nhiên sẽ là của thương hiệu còn lại kia.
Đỗ Cửu cảm thấy trên mặt chuyên môn thật sự không tài nào bắt bẻ Lục Hướng Cửu, hoàn toàn không để ai bắt được lỗi sai, cho dù tính tình có vấn đề nhưng hình tượng với bên ngoài vẫn được giữ cực kỳ tốt. Ngụy quân tử ăn sâu vào trong lòng người, trừ vài người thân thiết ra thì không ai nhìn ra được, cũng coi như không khiến những fans đã hâm mộ y thất vọng. Nhưng mà người những fans kia thích lại không thật sự là y, có thể là vẻ ngoài của y hoặc cũng có thể là nhân vật mà y diễn, hoặc nhiều hoặc ít đều đã được họ tự thêm bộ lọc vào.
Đáng tiếc rằng y không phải quân tử, những đam mê kia bị bóc ra cuối cùng chỉ có thể ngã xuống thần đàn bị mọi người coi như trò cười.
Mà chuyện hiện giờ Đỗ Cửu phải làm chính là diễn tới cùng vai ngụy quân tử này, chỉ cần gạo nấu thành cơm với Nhị Ngốc khiến Tần Cửu Chiêu thức tỉnh một lòng một dạ yêu y những chuyện khác đều không thành vấn đề!
Quảng cáo này cần chụp thêm là vì nhãn hàng đổi quần áo theo mùa, tuy rằng hiện giờ vẫn là mùa hè nhưng với hàng hóa mà nói thì đã tới lúc chuẩn bị cho mẫu mới thu đông.
Đỗ Cửu dẫn Lục Tiểu Chu, Nhị Ngốc và hai trợ lý tới trường quay, đương nhiên là Bao Thăng Minh lái xe.
Làm một ảnh đế nhưng Lục Hướng Cửu cũng không quá bày vẻ, vì giữ thiết lập ngụy quân tử mà từ trước tới giờ y vẫn luôn hòa đồng cho dù với một nhân viên nhỏ, nói cách khác từ trước tới giờ Bao Thăng Minh vẫn phụ trách đóng vai ác còn y đóng vai thiện, dần đà ai ai cũng biết ảnh đế Lục có một người đại diện cay nghiệt khó tính, thậm chí nhiều fans còn nóng ruột lên án Bao Thăng Minh trên tài khoản mạng xã hội của y, Bao Thăng Minh nhìn thấy tuy khó xử nhưng cũng không quan tâm mấy.
Từ góc độ lợi ích mà nói hiện giờ Lục Hướng Cửu và Bao Thăng Minh đã ngồi chung một con thuyền, Lục Hướng Cửu lật đối với anh không có lợi lộc gì, mà từ góc độ tình cảm bọn họ đã quen biết mười mấy năm, cùng nhau trải qua đủ loại mưa gió mới đến được ngày hôm nay, đã coi là tình anh em.
Sự thật chứng minh đúng là như vậy, sau khi Lục Hướng Cửu bị Nhị Ngốc trả thù Bao Thăng Minh vẫn không quay lưng với y, cuối cùng cùng nhau rời khỏi giới giải trí, nếu không phải Bao Thăng Minh đã cưới vợ sinh con thì Đỗ Cửu còn nghi ngờ có phải anh ta yêu thầm Lục Hướng Cửu hay không đấy.
Tuy rằng Đỗ Cửu không quá phô trương nhưng vẫn sát giờ mới vào tới studio, vừa vào cửa không nói câu nào đã bắt đầu làm việc, trực tiếp đi trang điểm tạo hình.
Đây là studio cao cấp nhất của khu 1, hoàn toàn dùng cảnh thật, bởi vì theo phong cách trang nhã mà tất cả cảnh đều được sắp xếp như một trang viên quý tộc, cảnh tượng xuân hạ thu đông đều có thể tùy ý thay đổi.
Trong lúc Đỗ Cửu trang điểm, Bao Thăng Minh bèn dẫn theo một trợ lý đi bàn bạc với người phụ trách, Nhị Ngốc và Lục Tiểu Chu ở lại bên cạnh giúp đỡ, nói chính xác là Lục Tiểu Chu giúp còn Nhị Ngốc đứng nhìn.
Nhị Ngốc ngồi xổm sau lưng Đỗ Cửu nhìn chằm chằm y trong gương, ngây ngốc cười mãi: "A, anh Lục thật đẹp!" Đỗ Cửu bảo hắn bên ngoài phải gọi mình bằng anh Lục, xem ra hắn cũng không quên.
Chuyên viên đang trang điểm cho Đỗ Cửu cũng khen: "Anh Lục đương nhiên đẹp rồi, hơn nữa còn càng ngày càng có khí chất."
Một chuyên viên trang điểm khác cũng phụ họa theo.
Đỗ Cửu mỉm cười: "Đâu có, không so nổi với mấy cậu trai trẻ đang nổi..." Nói đoạn ngừng một chốc, dường như nhớ tới cái gì rồi khẽ thở dài, không nói cười thêm nữa.
Hai chuyên viên trang điểm liếc nhìn nhau, gần đây cũng có nghe được một ít tin đồn, hóa ra thật sự có thịt tươi giành đường với ảnh đế!
Đỗ Cửu nhìn hết phản ứng của hai người qua gương, cụp mặt giấu đi sự lạnh lẽo.
Loại chiêu trò cỏn con này từ trước tới giờ y chơi rất thuận tay.
Dù sao chuyện bị giành đường cũng là thật, không bằng y cứ ra vẻ khiêm nhường còn có thể lấy được một ít cảm thông, tới nỗi mất mặt gì đó thì Lục Hướng Cửu đã sớm luyện tới mình đồng da sắt rồi, mỗi da mặt chả là gì.
Trang điểm xong Đỗ Cửu đi thay quần áo, đồ nam của A&G luôn theo phong cách cao quý ưu nhã, đại sứ này vốn dĩ không tới lượt Lục Hướng Cửu, dù gì thì xuất thân lẫn bối cảnh của y đều không hợp với yêu cầu của nhãn hàng, nhưng mà nhân vật giúp y giành được ảnh đế lại có phong cách hoàn toàn trùng với A&G, hơn nữa người điều hành A&G lại cực kỳ thích nhân vật mà y diễn kia nên mới cho y làm đại sứ.
Chuyện Lục Hướng Cửu sinh ra ở khu dân nghèo tuy rằng bình thường không thể nhìn ra được nhưng một khi bàn tới chuyện làm đại sứ, đặc biệt là các nhãn hàng cao cấp thì cơ bản không giành nổi, cho nên tới giờ y chỉ có hai nhãn hiệu cao cấp trong tay.
Mà ảnh đế ảnh hậu cùng lứa cho dù xuất thân từ khu 12 đều có được nhiều hơn y, ám ảnh trong lòng Lục Hướng Cửu khỏi phải nói tới.
"Anh Lục đẹp trai quá!"
Đỗ Cửu thay xong quần áo lập tức thấy được Nhị Ngốc canh trước cửa phòng thay đồ, nếu không phải đã có chuẩn bị trước mà nhanh tay chặn hắn lại thì e là đã bị ôm chầm lấy.
Nhị Ngốc vồ hụt nên không cam lòng nhăn mặt, nhưng vẫn không quên lời Đỗ Cửu dặn ngoan ngoãn nghe lời không cố tiến lên ôm y.
"Ngoan ngoãn nghe lời không được quậy phá nào, đi theo Tiểu Chu đi." Đỗ Cửu ngoắc ngoắc tay khiến hắn cúi đầu xuống rồi vỗ nhẹ lên, thì thẩm, "Về nhà cho cậu ăn kẹo nhé."
Hai mắt Nhị Ngốc sáng lên tức thì, ăn kẹo rất vui, hắn thích kẹo.
Đỗ Cửu ho nhẹ một tiếng ý bảo hắn tránh sang một bên, cái gọi là ăn kẹo này đương nhiên không phải ăn kẹo thật, có kẹo thật nhưng cách ăn thì không như bình thường, nói dễ hiểu một chút là mút.
Đỗ Cửu yêu nghề kính nghiệp nên nhập vai Lục Hướng Cửu không hề qua loa, sau khi xác định được Nhị Ngốc không có bối cảnh có thể uy hiếp tới mình lập tức bắt đầu dạy dỗ hắn, từ sờ tới mút, hơn nữa còn bởi vì Trường Xuân Ti mà "mút" kẹo được một lần xong sẽ phải mút mỗi ngày, dừng lại chắc chắn sẽ OOC, cho nên y cần phải tán đổ Nhị Ngốc nhanh nhanh, dù gì thì mút kẹo cũng không kéo dài được lâu lắm, cần phải ăn thịt thật mới được.
Trấn an Nhị Ngốc xong Đỗ Cửu bắt đầu nghiêm túc làm việc, thay đổi rất nhiều quần áo, từ trang phục mùa thu tới mùa đông, chụp cả ngày trời mãi cho tới gần 8 giờ tối mới xong hết.
Từ đầu tới cuối Nhị Ngốc vẫn luôn ở cạnh xem, trừ lúc ăn cơm hay đi vệ sinh thì đôi mắt không hề rời khỏi người Đỗ Cửu.
Nhân lúc rảnh rỗi Đỗ Cửu mới liếc nhìn hắn, trong lòng khẽ thở phào, xem ra mấy ngày tiếp xúc thân mật không phải không có hiệu quả, Tần Cửu Chiêu hiện giờ đã thức tỉnh rồi, nếu không y thật sự muốn khóc đấy.
Mấy ngày sau y làm theo kế hoạch, ban ngày nghiêm túc làm việc còn ban đêm thì nghiêm túc ăn kẹo, đổi nhiều loại kẹo ăn bằng một trăm cách.
Mà sự thay đổi của Nhị Ngốc cũng có thể thấy rõ được, chưa nói tới bị Tần Cửu Chiêu ảnh hưởng mà sự thay đổi của chính hắn cũng cực kỳ rõ ràng. Hắn chỉ mất trí nhớ chứ không phải ngốc thật, nhờ có quang não mà thông tin hắn tiếp xúc được càng ngày càng nhiều, thứ học được cũng càng ngày càng nhiều. Nếu ban đầu Nhị Ngốc chỉ là học sinh tiểu học thậm chí mà mẫu giáo thì hiện giờ đã trưởng thành thành học sinh cấp 2 cấp 3, chỉ cần có đủ thời gian thì dám chừng sẽ nhanh chóng trở thành một người trưởng thành.
Còn về phần hắn có thể khôi phục lại ký ức hay không, sau khi nhớ lại có chống đối hay không thì Lục Hướng Cửu cũng không để ý, dù gì cũng chỉ là người chạy ra từ chợ đen sao có thể nghĩ tới chuyện trở về mà không cố nắm lấy cơ hội này chứ. Hơn nữa, cho dù Nhị Ngốc có muốn phản kháng thì không có sự bảo hộ của y hắn cũng không thể yên ổn ở lại khu 1, chỉ cần y muốn là hoàn toàn có thể khiến hắn trở lại nơi hỗn loạn kia.
Đối với suy nghĩ của người ở nơi kia, kẻ sinh ra trong khu ổ chuột như Lục Hướng Cửu hiểu rõ hơn ai hết, khu ổ chuột còn như vậy huống hồ gì chợ đen.
Đỗ Cửu vốn nghĩ Nhị Ngốc sau khi có được tư duy của học sinh cấp 3 sẽ bắt đầu nghi ngờ phản kháng như trong cốt truyện, nhưng không hề, hắn vẫn tình nguyện sờ sờ ăn kẹo với y như cũ, thậm chí còn có sở thích riêng khiến Đỗ Cửu thở phào một hơn, cố gắng mấy ngày nay của y coi như không phí.
Tối hôm nay Đỗ Cửu và Nhị Ngốc chơi trò bác sĩ người bệnh, Đỗ Cửu vốn định làm bác sĩ còn Nhị Ngốc làm người bệnh nhưng lại bị Nhị Ngốc giành lấy áo blouse trắng trước.
Hai người nghiêm túc khám bệnh chích thuốc còn tiện thể mút kẹo một lần, Đỗ Cửu tựa lưng vào tường nằm ườn ra trên bàn, cả người toát ra sự trống rỗng sau khi bắn, nhấc chân đá Nhị Ngốc: "Đưa thuốc lá cho tôi."
Nhị Ngốc nghiêm túc nhíu mày: "Hút thuốc không tốt."
Đỗ Cửu liếc hắn một cái: "Tôi biết rồi, đưa đây. Nhị Ngốc chần chừ một lát lại lắc đầu: "Không được, không đưa anh được."
Ồ, mới không dạy dỗ mấy ngày mà đã học được cách trả treo rồi à? Đỗ Cửu thoáng ngồi thẳng lưng, sầm mặt: "Cậu đưa hay không?"
Nhị Ngốc mím môi đứng bật dậy, không nói không rằng khiên y lên sau đó sảy bước ném xuống giường, bàn tay to lớn đè y lại.
"Cậu buông tôi ra!" Mặt Đỗ Cửu hoàn toàn sa sầm.
Nhị Ngốc cúi đầu, mặt mày trút đi vẻ khờ ngốc mà toát ra lạnh lùng, ánh mắt khóa chặt lấy Đỗ Cửu thế mà lại chứa mấy phần khí thế mãnh liệt khiếp người khiến Đỗ Cửu không thở nổi: "Người khác hút thuốc em không quan tâm, nhưng anh thì không được hút."
Đỗ Cửu bỗng chốc đờ người, trong lòng toàn là khiếp sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT