Nửa đêm, Trì Am tỉnh giấc vì đói.
Cô ôm bụng đứng dậy, cầm điện thoại cạnh giường thì phát hiện đã ba giờ sáng. Cô đã ngủ từ tối đến giờ, chẳng trách lại đói vậy…
Đột nhiên, Trì Am chợt nghĩ đến người đàn ông theo cô về nhà, nhìn chung quanh mà không thấy anh, cô liền nhíu mày.
Trì Am vuốt tóc, lật người xuống giường, xỏ dép mở cửa đi ra ngoài.
Mới vừa đi tới đầu cầu thang cô đã nghe thấy một âm thanh không mấy hài hòa...
Trong lòng có dự cảm không tốt, cô nhanh chóng đi xuống cầu thang, liền thấy đèn trong phòng khách không được bật, chỉ có TV phát ra ánh sáng yếu ớt, màn hình tinh thể lỏng đang chiếu cảnh phim người lớn diễn trong đêm tối.
Trên ghế sô pha trước TV, một người đàn ông mặc trang phục cổ trang đang ngồi đó, mặt không thay đổi nhìn bộ phim 18+ giữa đêm này.
Nhìn thấy cảnh này, Trì Am bàng hoàng không biết nói gì cho phải.
Cô cảm thấy đây không phải là Tư Ngang, Tư Ngang... làm sao có thể xem loại phim thế này chứ?
Nghe thấy tiếng động, Tư Ngang quay đầu sang nhìn cô, ánh sáng yếu ớt của màn hình TV phản chiếu trên mặt anh, sắc mặt mơ hồ không rõ, chỉ có một đôi mắt màu tím chiếu sáng rạng rỡ trong đêm tối.
Đột nhiên, một tiếng rên cao trào sung sướng truyền đến, Trì Am rùng mình, vội vàng đi tới tắt TV, sau đó bật đèn phòng khách, nhìn Tư Ngang đang ngồi trên sô pha như một cổ nhân, nhắm mắt nói: “Sao anh lại xem cái này?”
Chuyện này không phù hợp với thiết lập tính cách của Tư Ngang nhé?
“Nó tự mở ra.” Tư Ngang nói rất nghiêm trang. Ngừng một lát, anh lại chỉ vào TV nói: “Cái hộp sắt này là gì thế, tại sao lại có người trong đó?”
Nghe vậy, Trì Am nghi ngờ nhìn anh, lẽ nào Tư Ngang thật sự biến thành một cổ nhân không hiểu chuyện gì sao?
“Đây là TV.”
Cô vừa nói vừa quan sát anh, phát hiện anh thực sự không quen thuộc với sản phẩm khoa học kỹ thuật hiện đại. Nghĩ đến cảnh khi cô mới gặp anh lần đầu trong sơn trang nghỉ dưỡng cùng những thông tin được tiết lộ trong lời nói của Tư Ngang, Trì Am đã xác định thân phận của anh trong thế giới này.
Ở thế giới này, Tư Ngang quả thực là một người cổ đại từ ngàn năm trước, là một người cổ đại hoàn toàn không có liên hệ gì với xã hội hiện đại.
Trì Am nghĩ đến cảnh anh vừa ngồi trước TV xem cảnh phim người lớn, hình ảnh đó quá đẹp đến nỗi cô khó mà có thể nhìn thẳng. Cô luôn có ảo giác rằng TV đã dạy hư Tư Ngang… đúng là cái ảo giác thối tha.
Thế là Trì Am mặc kệ anh, đi thẳng vào bếp tìm đồ ăn.
Tư Ngang như một linh hồn đi phía sau cô, dù cô đi đến đâu anh cũng sẽ đi theo đến đó, nhìn cô làm việc.
Trì Am lấy trứng và cà chua trong tủ lạnh ra, định làm món mì cà chua trứng đơn giản. Khi cho nước vào nồi, Trì Am quay lại nhìn Tư Ngang hỏi: “Anh có muốn ăn không?”
Tư Ngang gật đầu, dùng giọng điệu hơi ấm ức: “ Ta đã không ăn gì cả nghìn năm nay rồi...”
Trì Am nghe vậy đột nhiên cảm thấy anh hơi đáng thương, không biết anh sống thế nào trong ngàn năm qua nữa. Tuy nhiên, bây giờ anh không phải là người cũng không phải là ma, nên dù có ăn hay không cũng không thành vấn đề đâu nhỉ?
Trì Am nhanh chóng nấu hai tô mì cà chua trứng lớn, bưng lên bàn, cầm đũa lên ăn sì sụp, vừa ăn vừa nhìn người đối diện, phát hiện quả nhiên anh cũng đang ăn, động tác ăn uống rất tao nhã, giống như Tư Ngang thời hiện đại, nhìn y như một người cực kỳ có học thức, dù làm cái gì cũng đều là cảnh đẹp ý vui.
Ăn xong một bát mì, cuối cùng Trì Am cũng no cái bụng, gục trên sô pha không muốn động đậy.
Tư Ngang lại mở TV lên, động tác rất hiếu kỳ, như thể là lần đầu tiên tiếp xúc.
Lần này anh không mở mấy cảnh phim người lớn thách thức thần kinh của Trì Am nữa mà chỉ xem một bộ phim thần tượng máu chó. Đúng lúc mở sang cảnh nam nữ chính đang cãi nhau, ầm ỹ một hồi thì nam chính bộc phát sức lực từ thuở bú sữa mẹ, đè nữ chính ra hôn.
Nhìn thấy cảnh này, Tư Ngang lại quay đầu nhìn Trì Am.
Cô cố gắng giả vờ nhìn anh với khuôn mặt thật thuần khiết.
Sau đó thì thấy anh nhích lại gần, duỗi hai tay ra ép hai bên cơ thể cô, học theo nhân vật nam chính trong bộ phim truyền hình, ép cô vào ghế sô pha.
Trì Am: “...” Quả nhiên phim truyền hình toàn dạy hư trẻ con ngoan thôi.
Nụ hôn này rất ngắn ngủi, nhưng lại rất quen thuộc, tràn đầy hương vị của Tư Ngang.
Trì Am khẳng định một lần nữa, người này thật sự là Tư Ngang, cho dù xuyên đến thế giới khác, Tư Ngang cũng không có trí nhớ, nhưng anh vẫn là người đó, ngay cả nụ hôn của anh cũng rất quen thuộc.
Trì Am hơi xoắn xuýt, chẳng lẽ sau này dù có du hành đến thế giới nào thì Tư Ngang cũng vẫn sẽ đuổi theo cô sao... Nếu Tư Ngang có trí nhớ thì e rằng ngay bây giờ cô đã bị anh “đó đó” rồi.
Thôi quên đi, cứ mất trí nhớ như vậy đi, Tư Ngang mất trí nhớ tốt biết bao.
Trì Am cảm thấy thực ra chuyện này cũng khá ổn, coi như là làm quen với Tư Ngang một lần nữa thôi.
Sau khi trời sáng, Trì Am nhận được cuộc gọi từ Mao Mẫn, nói với cô về tình trạng của những người nhập viện ngày hôm qua, bảo cô hôm nay rảnh thì đến trung tâm y tế của thị trấn thăm bệnh.
Trong nhiệm vụ này, màn thể hiện của Hầu Thiên Dương khiến Mao Mẫn đột nhiên quan tâm đến chuyện hôn nhân của Trì Am, bà muốn ghép cô với Hầu Thiên Dương.
Trì Am chỉ nhận lời ngoài miệng, ánh mắt lại lơ đễnh liếc về phía người đàn ông bên cạnh, bắt gặp đôi mắt tím trầm tĩnh kia chỉ trong nháy mắt cô đã run rẩy, chân mềm nhũn.
Sau khi cô cúp điện thoại Tư Ngang thẳng thừng hỏi cô: “Nàng định gặp người đàn ông đó sao?”
Giọng điệu rất bình thản, nhưng Trì Am hiểu rõ bệnh thần kinh biến thái của anh hơn ai hết. Dù mất trí nhớ và cư xử có mềm mỏng hơn nhưng bản chất con người anh vẫn vậy. Chỉ cần cô có ý tòm tem nhập nhằng thì chỉ vài phút là die ngay, có khi còn không die được mà lại tiếp tục ăn ngược trong thế giới sau mất.
“Chỉ đi thăm bệnh thôi. Đây là việc giao tiếp cơ bản giữa con người với nhau.” Trì Am nhấn mạnh: “Dù gì thì chúng em cũng làm việc cùng nhau, giống như đồng nghiệp và đối tác trong công việc. Ngoài điều đó ra thì không có gì khác.”
Cô cố gắng mở to mắt, để anh nhìn thấy sự chân thành trong mắt mình.
Tư Ngang nhìn cô chằm chằm một lúc lâu mới nói: “Được rồi, ta đi cùng nàng.”
Có vẻ như anh muốn đích thân đi để quan sát, không cho họ cơ hội ở riêng.
Trì Am nghĩ đến việc mình ở bên anh ba năm, tất cả sinh vật giống đực xung quanh đều bị đuổi tới chân trời không còn một dấu vết gì, ngay cả con chó chăn cừu cô nuôi cũng bị anh vứt đi bởi vì nó là giống đực. Mặc dù hơi khó chịu nhưng dường như cô cũng đã quen với hành vi của người đàn ông này rồi.
“Đúng là cũng có thể, nhưng bây giờ anh có dáng vẻ thế này thì không tiện đi ra ngoài, sẽ làm người khác bị hù dọa mất.” Mặc dù trang phục của thiên sư cũng không theo một khuôn mẫu nhất định nhưng dáng vẻ hoàn toàn như cổ nhân thế này lại càng không hợp với thiên sư, rất dễ thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong trấn này toàn thiên sư ở, còn có mấy người tu vi cao hơn cả ông Bùi, Trì Am cũng không hi vọng anh quá gây chú ý. (
App TYT)
Tư Ngang nhìn xuống chiếc áo choàng trên người mình, cũng không cảm thấy có cái gì không tốt. Trời sinh anh đã nên mặc loại quần áo thế này rồi, mà quần áo còn phải càng phức tạp xa hoa hơn thế này nữa, dù chỉ là một sợi chỉ thôi cũng phải là…
Anh khựng lại, đột nhiên nhận ra rằng mình thực sự đã bị mất một phần trí nhớ.
Cũng như lần đầu tiên anh cảm nhận được hơi thở của người phụ nữ, anh đã không màng gì cả mà xuất hiện bên cạnh cô, ánh mắt không thể nhìn đi chỗ khác, trong phần trí nhớ đã mất của anh, chắc chắn người này rất quan trọng.
Trì Am bảo anh ở nhà, cô đến cửa hàng quần áo nam trong thị trấn mua một bộ quần áo bình thường cho anh thay.
Một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và chiếc quần ở nhà màu đen tôn lên dáng người của anh một cách hoàn hảo, đặc biệt là đôi chân dài miên man đặc biệt thu hút người khác kia. Sau đó buộc mái tóc dài của anh thành kiểu đuôi ngựa, dù nhìn từ đằng sau hay đằng trước thì cũng không thể nhầm anh với một người phụ nữ được. Trên người anh có cảm giác khí khái hào hùng, tuấn tú đẹp đẽ như một quý công tử bước ra từ trong tranh.
Trì Am nhìn anh, cảm thấy quần áo rẻ tiền đến mấy cũng có thể để anh mặc thành đồ hiệu nổi tiếng, quả là khí chất trời sinh.
Thay xong quần áo, Tư Ngang liền nắm tay cô đi ra ngoài, chẳng màng đến ánh mắt của những người xung quanh, cứ như thể họ trời sinh đã nên là như vậy.
Trì Am nhìn bàn tay mình đang được anh nắm chặt, một lần nữa khẳng định dù người này có mất trí nhớ thì anh cũng có tính chiếm hữu khủng khiếp với cô. - Đọc truyện tốt trên App TYT
Hai người đến cửa hàng trái cây trên thị trấn mua một giỏ trái cây đi thăm bệnh, sau đó cùng vào khoa nội trú của bệnh viện.
Họ đến thăm Hạ Triết trước, thấy Mao Mẫn và ông Bùi đều ở đây, khi nhìn thấy Trì Am dẫn Tư Ngang đến cả hai đều sững sờ.
“An An, đây là...” Mao Mẫn ngạc nhiên nhìn họ, thấy hai người nắm tay tư thế thân mật liền biết quan hệ giữa họ là gì. Nhưng bà không biết từ khi nào mà Trì Am đã có bạn trai rồi? Bà chưa từng nghe tin tức phong thanh gì về chuyện này cả.
Ông Bùi nhìn Tư Ngang với vẻ xét nét, cảm thấy khí tức trên người Tư Ngang rất quái dị, nhưng sau khi Tư Ngang thản nhiên liếc nhìn qua, vẻ mặt ông lại hơi hoảng hốt, phải một lúc lâu sau ánh mắt mới khôi phục lại sự tỉnh táo.
“Anh ấy là Tư Ngang ạ.” Trì Am giới thiệu.
Tư Ngang mỉm cười với Mao Mẫn, nụ cười như gió xuân.
Mao Mẫn cười đáp lại, vui mừng nói: “Con có bạn trai khi nào vậy? Chẳng nói gì cho dì biết gì cả.”
Trì Am tiếp tục gượng cười: “Cũng không lâu lắm ạ, gần đây vẫn luôn bận rộn nên con quên nói với dì...” Không thể nói đây là chồng kiếp trước của cô được. Kiếp này anh mất trí nhớ nhưng vẫn cứ dính lấy cô như một lẽ đương nhiên, và cô vẫn không thể từ chối như ngày nào.
Sau khi đối phó với Mao Mẫn đang quan tâm đến mình xong, Trì Am sợ bọn họ nghi ngờ bèn vội vàng đưa Tư Ngang đi thăm Hầu Thiên Dương ở phòng bên cạnh.
Hầu Thiên Dương đang nằm trên giường chơi game bằng điện thoại di động, y tá đo nhiệt độ cho anh ta. Khi nhìn thấy Trì Am đến anh ta rất vui mừng, nhưng lại phát hiện ra Trì Am dẫn theo một người đàn ông còn đẹp trai hơn cả ngôi sao điện ảnh, anh ta chợt cứng nhắc cả người.
Tư Ngang vòng tay ôm qua vai Trì Am, vẻ mặt bình thản nhìn người đàn ông kia, đánh giá ánh mắt của đối phương rồi thu mắt về, cứ như không xem đối phương ra gì cả.
Hầu Thiên Dương kìm nén cơn tức giận, ánh mắt lạnh lùng, người đàn ông này có ý gì? Dám tranh bạn gái với anh ta à?
App TYT & Lavender team & Lynn