Trong lời mắng chửi của Tô Giản Thù, Thịnh Hạ mới biết được, khi mình hướng anh cầu cứu, anh lại đang nhàn nhã cùng Thịnh Viện Tuyết ăn bữa tối. Thịnh Hạ cũng không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung được cảm giác lúc đó.
Nếu miễn cưỡng phải tìm một câu để hình dung, đại khái chính là—ngũ vị tạp trần*.
(*) Ngũ vị tạp trần (五味杂陈): miêu tả cảm xúc phức tạp không rõ ràng.Ánh mắt Duệ Dạ nhìn cô thật sâu, môi mỏng giật giật, cuối cùng cũng không biết nói cái gì.
Bàn tay Tô Giản Thù đỡ Thịnh Hạ không tự giác tăng thêm chút lực đạo, đây là điềm báo khi cô sắp tức giận.
"Giản Thù....Đưa tớ về đi."
Trong cơn lửa giận sắp dâng lên của Tô Giản Thù, Thịnh Hạ mở miệng lên tiếng.
Tô Giản Thù nhíu lại mày, tâm trạng căm phẫn không được xả ra.
Khoé môi Thịnh Hạ cong cong, biểu cảm có chút mệt mỏi cười với cô: "........Giản Thù, tớ mệt."
Tô Giản Thù hung hăng cắn môi dưới, liếc nhìn cô một cái, "Cái thói đạo đức giả của cậu chính là không bao giờ sửa được." Trong mắt Tô đại tiểu thư, một khi không vừa lòng phải lập tức nói ra, nếu không chỉ rước bực vào người.
Nhưng trớ trêu, cô bạn thân tốt nhất của cô điều gì cũng thích giấu trong lòng.
"Đi....." Một chữ "Đi" còn chưa nói xong, Thịnh Hạ chỉ cảm thấy trước mặt xuất hiện một bóng người thoáng qua, giây tiếp theo cơ thể được bế lên không trung.
Mùi nước hoa Cologne hoà quyện với sự lạnh lùng ập vào trước mặt, xa lạ mà quen thuộc.
Thịnh Hạ có chút ngẩn ngơ nhìn người đàn ông bế mình lên, lại không có cách nào nhìn rõ biểu cảm của anh, đập vào mắt chỉ có chiếc cằm căng chặt.
"Chủ tịch Duệ làm gì vậy? Định ở đây giả bộ từ bi?" Tô Giản Thù mỉa mai nói.
"Anh Duệ......Em thấy nên là đưa tổng giám đốc Thịnh đến bệnh viện kiểm tra đi, kiểm tra xem có phải........Bị thương không. Chuyện này xảy ra với phụ nữ vẫn thiệt thòi nhiều hơn." Thịnh Viện Tuyết nhìn hai lão đàn ông trên mặt đất, giống như đồng cảm mà nói.
Nhưng ý nghĩa trong sự đồng cảm này mỗi người ở đây đều hiểu được.
"Thịnh Viện Tuyết, cô ám chỉ cái gì?" Tính nóng giận của Tô Giản Thù phát tác.
Thịnh Viện Tuyết ôn hoà nói: "Tô tiểu thư sao lại kích động như vậy? Tôi không có ý gì, chỉ là xảy ra chuyện này, đến bệnh viện làm kiểm tra thương tổn là hết sức bình thường, không phải sao?"
"Viện Tuyết, em về trước đi." Trước khi Tô Giản Thù mở miệng, Duệ Dạ trầm giọng nói một câu.
Thịnh Viện Tuyết dừng một chút, ngoài miệng không nói gì thêm, nhưng ánh mắt nhìn về hắn khó nén vẻ mất mát, "........Nếu đây là quyết định của anh, em tôn trọng.".
Ngôn Tình Tổng TàiNói xong, rời đi không quay đầu lại.
Có đôi khi, xoay người rời đi so với ra sức chất vấn và tức giận còn thông minh hơn.
Thịnh Viện Tuyết am hiểu rõ việc này.
Duệ Dạ nhìn bóng dáng của cô ta, môi mỏng mím thành một hàng thẳng tắp.
........
Minh Phẩm Cư.
Hai người trầm mặc về đến nhà, không một ai nói chuyện.
Thịnh Hạ xoay người đến phòng tắm, cởi áo khoác, nhìn chiếc váy lành lặn ban đầu giờ giống như rẻ rách treo trên người.
Cô chậm rãi lấy điện thoại từ túi áo khoác, có một tin nhắn chưa đọc, là Tô Giản Thù gửi đến, cố ý nhắc nhở cô nhớ rõ phải tránh không để Duệ Dạ xem được.
Trên đó là hai giao dịch chuyển khoản, người chuyển là Trần Thu Hoa, dì nhỏ của Thịnh Viện Tuyết.
Thịnh Hạ nhìn mấy giây, yên lặng đặt điện thoại sang một bên, đứng phía dưới vòi hoa sen tắm rửa.
Từ phòng tắm ra, cũng không nhìn thấy bóng dáng Duệ Dạ, theo bản năng cô cho rằng anh đã rời đi, tâm tình không khỏi tụt xuống rất nhiều.
Thẳng cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng ngoài ban công đang nghe điện thoại, truyền đến giọng nói người đàn ông, ngay cả cô lúc đó cũng không biết, chính bản thân cô nở nụ cười ngọt ngào nhường nào, khác xa với nụ cười hờ hững lạnh nhạt hàng ngày, trong lòng tự dưng dâng lên niềm vui sướng.
Cô lặng lẽ đứng tại chỗ một lúc, ma xui quỷ khiến đến gần tới ban công, trong chớp mắt ngón tay vừa đặt ở nắm cửa, cô nghe được giọng nói lưu luyến thâm tình "Viện Tuyết......."
Trong một giây nụ cười trên mặt chợt cứng đờ, ngón tay cô thu lại như bị điện giật.
Lúc này người đàn ông ngoài ban công, không biết nghe được gì trong điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Thịnh Hạ còn chưa kịp phản ứng, ngây người nhìn anh mở cửa từ bên ngoài.