- Hại chết ? Miệng con độc địa quá đấy ta chỉ lỡ đẩy nhẹ thôi vậy mà...

- Thật đáng ghê tởm.

Ông Tiêu dường kích động lao đến vung nắm đấm vào mặt lão khiến lão lệch mặt sang một bên. Nhóm người mặc đồ đen thấy vậy một tóp người liền đưa lão Ân ra sau rồi một cước đá bay ông vào tường, tóp còn lại đè ông xuống sàn mà bẻ ngược tay ông ra sau.

Khẽ nhăn mặt vì vùng bụng truyền lêm cỗ đau tột độ, đám người kia lực đá không gọi là mạnh nhưng đủ để ông nằm liệt vài ngày. Cắn răng để không bật ra tiếng rên, ông Tiêu cố vùng vằng nhưng vẫn không thể thoát khỏi đám người mặc áo đen.

- Mày cứ ở đây mà vùng vẫy

Lão Ân từ sau bước lên, lão còn đưa cái tay béo ú lấp lánh vàng bạc chạm chạm vào vùng mới bị ông đánh.

- Phá hết cho tao.

Lão Ân tức giận ra lệnh, lão hả miệng cười lớn còn nhổ một bãi nước bọt vào ông rồi quay gót bỏ đi. Đám người mặc đồ đen bắt đầu tiến đến đập phá hết mọi thứ trong căn nhà nhỏ mặc ông dãy dụa gào thét, chỉ để lại mỗi cái quan tài gỗ lạnh lẽo chiễm chệ giữa phòng.

Đập phá xong, đám người mặc đồ đen buông ông ra rồi kéo nhau đi khỏi. Ông Tiêu nhanh ôm cái bụng đau mà ngồi gục nhìn căn nhà trong tình trạng loạn xạ, đưa mắt đến di ảnh nằm trên sàn xung quanh còn lụn vụn mảnh thủy tinh vỡ đau xót cầm lên mà ôm vào lòng.

Ôm chắc bức di ảnh đến như méo mó, ông Tiêu cắn chặt răng, mối này nhất định ông phải trả cho hết thậm chí có thể tàn ác hơn những gì lão đã làm.

Từ đó ông Tiêu đã dành dụm tất cả tiền của hai vợ chồng quyết mang Tiêu Chiến sang thành phố khác thuê một căn hộ nhỏ, vì không thể bỏ Tiêu Chiến ở nhà nên đã quyết bế luôn anh đi để xin việc. Tuy khó khăn nhưng chỉ cần nhìn nụ cười tươi rói chưa mọc răng của anh ông lại có thêm sức lực nhanh chóng đi xin việc.

May mắn thay tại một công ty nhỏ nọ, ông chủ lớn tuổi tại đây vì không có con nên thương thay hoàn cảnh ông liền nhận ông vào làm với việc văn phòng.

Với tính cách hiền lành cũng như toàn tâm toàn việc trong công việc mọi người trong công ty rất thương ông nên người góp sức người góp của chia nhau chăm Tiêu Chiến tại công ty dùm ông, ông Tiêu tuy rất ngại nhưng mọi người chính là coi ông là một gia đình, ông chỉ biết mỉm cười chấp nhận.

Cứ thế một năm hai năm rồi ba năm, ông Tiêu nhanh chóng được thăng lên làm trưởng phòng trong công việc còn Tiêu Chiến đã đến tuổi đi nhà trẻ.

Cứ tưởng thêm một năm an nhàn đối với hai cha con ông nhưng không. Bỗng công ty lại trở nên khó khăn đang nằm trên bờ vực phá sản.

Chứng kiến cảnh lao đao cũng như sự lo lắng trên gương mặt của mỗi người, ông Tiêu đã quyết cứu cả công ty. Ông ngày đêm thức trắng không nhìn màn hình máy tính thì lại nhìn tài liệu cố gắng kiếm ra cách giải quyết, sự may mắn đã mỉm cười với ông.

Ông đã tìm ra cách giải quyết với một phương án mà không một ai có thể nghĩ ra một bước đưa công ty lên một bậc mới, trở thành một trong những công ty lớn nhất thành phố.

Điều đó không còn lạ khi ông được giao phó cho vị trí Chủ Tịch, trở thành một doanh nhân trẻ thành đạt người được nhà nhà mong muốn gả về. Năm đó Tiêu Chiến tròn 7 tuổi.

Công ty của ông Tiêu nhờ sự điều hành của ông mà dần dần càng phát triển hơn trước thành một tập đoàn lớn, trong lúc đó tập đoàn của lão Ân lại một phen lao đao vì mọi cổ đông đều rút cổ phiếu chuyển sang đầu tư cho Tiêu Thị khiến lão khốn đốn vô cùng.

- Ngươi điều tra Tiêu Thị chưa ?

Lão Ân sau ngần ấy năm dường già hơn, còn có phần ốm hơn. Lão ngồi trên chiếc ghế da mà nói.

- Vâng, theo như tôi biết Chủ Tịch của Tiêu Thị chính là con rể ngài.

Người thư kí trầm ổn đáp, thành công làm lão Ân trợn mắt. Lão liền nghiến răng ken két một vơ hất đổ tất cả thứ trên bàn xuống đất.

- Nó đang khiêu khích ta sao ?

- Tại sao ngài không thử hợp tác phía Tiêu Thị, dù gì ngài cũng là ba vợ may ra Tiêu Tổng có thể nể tình.

Người thư kí đẩy gọng kính đáp, có vẻ hắn không biết đến mối quan hệ phức tạp giữa hai người.

Lão Ân quay phắc nhìn người thư kí, lão ngồi phịch xuống ghế lão không thể nhục nhã hạ mình đi xin hợp đồng của người lão đã từng chà đạp càng không thể cầu xin ông cứu tập đoàn của lão.

Trong đầu lão chợt nhớ đến Tiêu Chiến, lão bỗng chợt nở nụ cười gian.

- Ta nghĩ ra rồi, ta còn thằng cháu đích tôn mà.

- Ngài có ý gì sao ?

Người thư kí thắc mắc hỏi.

- Nếu bắt nó tống tiền thì cũng không được bao nhiêu, tại sao ta không bắt nó rồi bán nội tạng được biết bao nhiêu ?
























Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play