" Cậu cứ nhìn tôi làm cái gì? "

Nghe thấy lời của Tư Cảnh, Ôn Hi đầu tiên theo bản năng mà ngẩn ra, tiếp theo kiêu ngạo mà hỏi lại: "Không có việc gì, như thế nào, không được nhìn à?". Truyện Quan Trường

Phản ứng của Tư Cảnh thập phần bình đạm, ánh mắt rũ rũ, xẹt qua đĩa đồ ăn trước mặt thiếu niên, "Đương nhiên có thể, nhưng cậu không ăn sao?"

Ôn Hi nghe vậy lập tức lại đem chiếc đĩa xê dịch về phía mình, "Tôi chờ một chút rồi lại ăn!"

Nói tựa hồ như sợ Tư Cảnh nhịn không được sẽ nếm một miếng, nên cậu vội vàng cầm một lấy đũa kẹp một miếng rồi đưa vào miệng, nhưng mà còn chưa kịp ăn, cổ tay của cậu đã nhẹ nhàng bị nắm lấy.

Hơi lạnh đầu ngón tay đụng vào da thịt chính mình, làm cậu mạc danh có chút thất thần.

Tư Cảnh thu tay về, "Đừng ăn."

Ôn Hi ậm ừ, thanh âm cuối giương cao, bao bọc lấy sự hoang mang đang nhen nhóm

"Tôi mới vừa phát hiện, tôi hình như đem muối trở thành đường thả vào."

Trên mặt bất động thanh sắc, Ôn Hi nhanh chóng đặt đũa xuống, ngoài miệng lại nói: "Tôi khẩu vị có hơi nặng, cho nên khả năng có lẽ ăn không nhận ra. "

Liếm liếm môi, cậu trong lòng khống chế không được trốn đầu rơi lệ, Đại ca à~ Cậu đó là chỉ đem muối đường bỏ lẫn lộn sao, cậu còn cho thêm một đống gia vị lung tung rối loạn vào nồi đó! Tư vị kỳ diệu kia, thật là một miếng khai mở đỉnh đầu, hai miếng liền hồn phi thiên ngoại.

"Nếu không cảm giác được thì cũng không cần ăn, buổi tối không cần ăn quá nhiều."

"Cậu nói rất có đạo lý, tôi đi rót chút nước uống." Nói xong Ôn Hi liền vội vàng đứng lên đi rót ly nước, dùng thân thể che lấp một hơi uống sạch một ly, lại tiếp một ly sau đó mới trở lại trên bàn cơm.

Một tay chống cằm, cậu lười biếng rũ mắt nhìn thiếu niên ăn cơm nghiêm túc ở trước mặt, đột nhiên hỏi nói: "Ăn ngon sao?"

Tư Cảnh không nói gì, chỉ gật gật đầu.

"Đương nhiên phải ngon rồi, càng nóng ăn càng ngon! Còn không cùng tôi ăn cơm, hiện tại này không phải là ngồi cùng tôi trên một cái bàn sao!" Ôn Hi nhịn không được nhắc mãi một câu.

Còn trả lại tiền cho tôi, mệt mỏi với cái suy nghĩ ghê này của Tiểu đáng thương, trong đầu hắn đều là nước có ga sao? Chút tiền công hắn kiếm được đủ để hắn sống sao? Nghĩ vậy Ôn Hi vô thức dừng lại, có lẽ, dưới tình huống đó cậu không biết, hoàn cảnh Tiểu đáng thương còn tệ hơn cậu tưởng tượng.

Từ  câu văn lạnh ngắt trong sách biến thành người sống sờ sờ, những khó khăn gặp phải, cũng không thanh đạm như miêu tả trong sách.

"Thích ăn xương sườn không, tôi biết bên cạnh trường học có một quán xương sườn rất ngon."

"Thích a." Xuất thần Ôn Hi theo bản năng trả lời, phục hồi tinh thần lại mới ý thức được không đúng.

Tiểu đáng thương đây là có ý tứ gì?

Tư Cảnh đơn giản giải thích một câu: "Tôi chỉ là cảm thấy, cậu nói có đạo lý, bá phụ bá mẫu sắp về tới, tôi thực sự cần phải trông thật khỏe mạnh một chút.

" Cậu giác ngộ được như vậy thực tốt, vì vậy từ ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu cùng nhau ngồi xe tới trường, sau đó cùng nhau ăn cơm ", Ôn Hi nói nói lại cảm thấy mình có vẻ hơi quá kích động, vội vàng khụ khụ, cố gắng hết sức ấn xuống khóe miệng đang nhếch lên, xoay ngữ khí, "Ý của tôi là nếu như cậu trạng thái không tốt tôi sẽ dễ dàng bị mắng, tôi phải giám sát cậu. "

Tư Cảnh gật gật đầu, tiếp tục ăn cơm, "Tôi biết."

Sau một lúc lâu, hắn chợt mở miệng, "Đúng rồi, bá phụ bá mẫu hôm trước gọi điện thoại cho cậu sao, bọn họ nói trở về cụ thể là khi nào a?

Ôn Hi cả người trực tiếp choáng váng, cậu nào đâu biết hai người khi nào trở về đâu! Đó chỉ là cái cớ cậu dùng để câu thông với Tiểu đáng thương thôi, cậu mấy ngày này đừng nói cùng với cha mẹ nguyên thân call video, cậu thậm chí còn không gửi một tin nhắn! Tiểu đáng thương này đột nhiên đặt câu hỏi như thế này làm sao mà trả lời a?

Ngón tay vô ý thức cuộn tròn lên, moi moi mặt bàn, cậu nghĩ nghĩ thuận miệng bịa chuyện nói:

"A, liền, liền, liền một tháng nữa a, cho nên tôi cố ở cùng cậu một tháng cũng không phải là không được."

Một tháng, nghe ra có vẻ không dài cũng không ngắn, Tiểu đáng thương không đến mức hoàn toàn không thể tiếp thu, hơn nữa đây dường như cũng là khoảng thời gian mà nguyên thân có thể tiếp thu, về phần một tháng sau kia ba mẹ có thuận tiện trở về hay không cũng không cùng cậu có quan hệ, cùng lắm thì đến lúc đó lại nói có việc chậm trễ không về được.

Ôn Hi trong lòng thầm khen mình thật là một tiểu thiên tài, chỉ trong vài giây cậu đã nảy ra một ý tưởng tuyệt vời như vậy.

"Kia bọn họ......"

Không nghĩ tới Tư Cảnh còn có vấn đề, cậu lập tức liền sợ hãi, cậu không thể tưởng tượng ra cái lí do thứ hai, vì thế đột nhiên đứng lên đạp bàn một cái, "Cái gì này này kia kia, cậu mười vạn cái vì sao a, cùng cậu ăn cơm cậu còn một tấc lại muốn tiến một thước, cậu tự ăn đi, tôi đi đây! "

Nói xong, Ôn Hi làm bộ liền phải rời đi, nhưng mà bước chân còn chưa đi được một nửa, liền nghe thấy một trận kịch liệt ho han.

Cậu quay đầu nhìn lại, liền thấy Tư Cảnh đang che miệng ho khan đỏ bừng cả mặt, cậu vội vàng rót một ly nước, sau đó đi đến bên cạnh hắn một tay nhẹ nhàng vuốt vuốt chạy xuống lưng, một tay giơ ly nước đưa tới bên môi Tư Cảnh, " Chậm một chút, từ từ, từ từ, uống chút nước trước, uống từ từ, đừng có gấp."

Tư Cảnh hoãn hoãn, duỗi tay quơ quơ nắm lấy ly nước, "Khụ khụ, tôi không sao, cậu đi đi, khụ! "

Ôn Hi trong mắt xẹt qua tia đau lòng, khẳng định là do chính mình quá hung dọa đến Tiểu đáng thương, ngữ khí không tự chủ được mềm ra, nhưng lời nói ra lại như cũ mang đầy hàm ý giáo huấn ghét bỏ, " Cậu đây tay vừa mọc ra sao, ăn một bữa cơm mà cũng bị sặc, ngốc chết được, tôi còn phải giám sát cậu, phòng khi cậu lại đem chính mình làm ra cái gì đó ngoài ý muốn."

Tư Cảnh hô hấp cực nhẹ, phảng phất bị gió thổi qua liền bị vỡ, thanh âm cũng ít đi rất nhiều trung khí, lộ ra một cổ yếu ớt, "Không cần."

Ôn Kỳ hung hăng đem cái ly đặt ở trên bàn, phát ra một tiếng trầm vang, "Tôi nói tôi muốn, cậu có ý kiến ​​gì thì cũng nín lại đi!

Tay che miệng lại ho hai tiếng, Tư Cảnh nhẹ cau mày, bộ dáng thập phần rất bất đắc dĩ.

"Tôi lại đi rót cho cậu một chén nước, cậu cứ ăn từ từ, ăn nhiều một chút, có nghe hay không!"

Nhìn bóng lưng thiếu niên, Tư Cảnh trong mắt mang ra chút ý cười

Dưới sự giám sát của Ôn Hi, Tư Cảnh bị cưỡng bách ăn thêm hai chén cơm mới có thể buông đũa.

"Như thế này mới đúng, tiểu hài tử thì nên ăn nhiều một chút, cậu xem cậu gầy gầy yếu yếu, chính là bởi vì ăn uống, ăn ít không có tốt, coi chừng không cao thêm được!"

Tư Cảnh hai mắt híp lại, nếu như hắn nhớ không lầm, thiếu niên hẳn là cùng chiều cao với hắn, hơn nữa hai người cùng tuổi, sinh nhật của hắn là mùa hè,  sinh nhật của cậu là mùa thu.

Ôn Hi duỗi người, chuẩn bị về phòng tắm rửa rồi ngủ, lại đột nhiên nghĩ đến: "Đúng rồi, cậu ngày mai muốn ăn cái gì, quên đi, trở về tôi sẽ đưa phương thức liên lạc của Dì nấu ăn cho cậu, nếu muốn ăn cái gì thì tự nói với dì ấy, tôi lười truyền lời lại lắm "

Tư Cảnh hỏi ngược lại," Cậu thì sao? Cậu muốn ăn cái gì? "

Ôn Hi khoát tay, "Tôi đang muốn đổi khẩu vị, hiện tại cũng chưa nghĩ ra, cậu đem món cậu muốn ăn nói với dì ấy là được rồi."

Đôi mi nhỏ như quạt của Tư Cảnh che đi dòng cảm xúc lưu động trong ánh mắt, "Hiểu rồi."

Hai người từng người trở về phòng, Tư Cảnh từ trong ngăn kéo lấy ra di động, click mở ra một cái ghi chú liên hệ với bá mẫu, nhìn tin tức hai tiếng rưỡi trước cong cong khóe môi, ngón tay nhanh chóng gõ gõ, trả lời lại: "Mọi chuyện ở đây đều ổn, người đừng lo lắng, Ôn Hi chỉ là tính tình trẻ con thôi, qua mấy ngày liền đem người cũng bá phụ ra khỏi danh sách đen.

Ấn xuống khóa màn hình, Tư Cảnh trở lại nằm ngửa trên giường.

Lông rớt đầy đất, chim cút nhỏ ạ.

Hắn trọng sinh một chuyến này, những ngày tiếp đến nói không chừng sẽ trở nên rất thú vị.

Suy cho cùng, chim cút là một sinh vật nhát gan yếu ớt, có thể bị con người dễ dàng khống chế trong lòng bàn tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play