( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)
Trên bầu trời mây đen giăng kín, ánh mặt trời khuất dạng, như thể cơn mưa to sẽ trút xuống bất kì lúc nào.
Ở một góc trường sau giờ học, giữa những tán cây xanh cao, dường như loáng thoáng truyền đến những tiếng nói.
"Này, Ôn Hi, sao mày lại chạy vậy, vừa mới tan học đã tung tăng như một con thỏ vui vẻ, nếu không phải mắt tao tốt thì đã không thấy bóng dáng mày đâu rồi."
Hai tay cậu nhóc ôm cặp sách chặt ở trước ngực, tựa hồ chỉ có như vậy cậu mới có thể an toàn hơn chút, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy cảnh giác.
Tên tóc vàng phỉ nhổ một ngụm lên trên mặt đất, nhưng lại nở một nụ cười đối lập, "Chạy cái gì chứ, sao vậy, không muốn nói chuyện cùng với các anh đây sao?"
Ôn Hi nín thở, lặng thầm lui lại về sau mấy bước.
"Mọi người cũng đâu có ý gì đâu, mày nói xem mày khẩn trương như vậy làm cái gì chứ, sao lại run như này rồi." Thiếu niên tóc húi cua vừa nói vừa muốn vươn tay nắm lấy bờ vai của cậu, nhưng khi tay còn đang ở giữa không trung đã bị hất ra.
"Đừng chạm vào tôi!"
Ánh mắt tóc húi cua biến đổi, cười lạnh một tiếng tiến lên một bước, "Đừng có kiểu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mày thật sự cho rằng lão tử đang dỗ mày sao?"
Bụng đột nhiên truyền đến cơn đau đớn, cậu mãnh liệt ho khan vài tiếng, cả người không chịu khống chế vô lực ngồi xổm xuống, lúc này trên đỉnh đầu lại truyền đến một giọng nói chế giễu.
"Nhìn mày xem, nhìn mày xem, hung như vậy làm gì, không biết thu liễm sức lực sao, bàn tay mong manh như thủy tinh của Hi muội muội nhà chúng ta sao có thể chịu nổi được chứ!"
Lời này vừa nói xong, đám đông đã không chút khách khí cười phá lên, trong tiếng cười tràn đầy sự châm chọc và ác ý.
Nhưng Ôn Hi lại không rảnh mà đi quản những cái đó, cậu đau đến cả người đều mơ mơ màng màng, trên trán đều toát ra mồ hôi lạnh.
"Được rồi Ôn Hi, đừng giả vờ nữa, cũng đâu phải lần đầu tiên bị đánh đâu, lần này chỉ mới chạm nhẹ vào mày như vậy thôi mà đã không kiên trì được rồi à?" Tóc húi cua dùng chân đá đá cẳng chân Ôn Hi, cau mày ghét bỏ mở miệng, "Mấy anh đây cũng không phải người biết thương hoa tiếc ngọc, mày có giả bộ giống như Lâm Đại Ngọc cũng vô dụng."
Cắn chặt răng, Ôn Hi nhanh chóng hít thở gấp gáp, sau đó mới cố hết sức mở mắt ra, dùng khuỷu tay dựa tường chậm rãi đứng lên, "Mấy người rốt cuộc muốn thế nào?"
Thiếu niên dẫn đầu cười cười, sờ sờ khuyên tai trên vành tai mình, tiến lại gần vài bước, "Đâu có gì đâu, chỉ là muốn tâm sự với mày một chút, dù sao đi nữa, mày có nhiều chuyện nói với với Tiểu Tuyết như vậy, cũng bồi huynh đệ nói chuyện chút thì có sao."
Ôn Hi trầm giọng đáp lại: "Tôi không nói chuyện với Lâm Tuyết."
Vẻ mặt Mộ Nguyên biến đổi, đột nhiên nắm lấy tóc Ôn Hi, kéo cả người cậu đều ngửa về phía sau, "Còn m* nó còn nói không có! Lão tử rõ ràng tận mắt nhìn thấy hai người ngồi cùng nhau!"
Duy trì hành động này, hắn kề sát vành tai thiếu niên, giọng nói âm lãnh phun ra lại làm người ta toát mồ hôi lạnh giữa ngày hè nóng nực này, "Có phải mày nghĩ lão tử chết rồi không, lần trước lão tử đã cảnh cáo mày như thế nào? Nếu mày còn dám lại gần Lâm Tuyết nữa tao sẽ đánh gãy chân của mày!"
Ôn Hi còn chưa tiêu hóa hết cơn đau từ da dầu, cả người cậu đã bị quăng ra ngoài, đập mạnh vào tưởng, sự đau đớn từ da thịt khi va chạm với gạch thổ suýt chút nữa khiến cậu rơi nước mặt ngay lập tức
Thân thể phản ứng theo bản năng, cũng không chịu theo khống chế của cậu, nhưng cậu lại phiền chán thấu đáo loại cảm giác này, hai tay nắm chặt gắt gao trên nền đất.
Ôn Hi yếu ớt giật giật tròng mắt, gian nan mở miệng: "Tôi không có."
"Chậc chậc, gương mặt này thật sự quá đẹp mà, nhìn bộ dáng nhỏ nhắn này xem, gọi là cái gì nhỉ, à đúng rồi, nhìn mà thấy thương," Mộ Nguyên cúi người, vỗ vỗ lên gương mặt Ôn Hi, "Thật đáng thương." Âm tiết cuối cùng còn chưa rơi xuống, lực đạo trên tay thiếu niên bỗng nhiên tăng thêm, trong không khí vang lên một âm thanh giòn tan.
Ôn Hi bị đánh đến đầu óc ong ong, tầm mắt đều trở nên mơ hồ, từ khóe miệng chậm rãi chảy ra một vệt máu.
"Ai da, mặt của Hi muội muội đây cũng mỏng quá đi, chỉ mới có một chút mà đã đỏ thế này rồi, ca ca nhìn thấy mà xót."
"Da mặt Hi muội muội không chỉ mỏng mà còn đẹp vậy cơ mà, nhìn mặt mày láng mịn thế này, mẹ nó khéo còn trơn lẵn hơn mặt bạn gái tao ấy chứ."
" Là một thằng con trai mà lại đẹp như một đứa con gái, thật ghê tởm!"
Cái chạm vào mặt của gã làm Ôn Hi ghét bỏ đến mức buồn nôn, cậu cố dùng hết sức lực cuối cùng trên người mình hung hăng đập vào gã ở trước mặt, sau đó ngã xuống đất như con diều bị đứt dây dây, bất động, hô hấp cũng yếu đi.
"Mày mẹ nó dám đập tao, đệt, lần này dẫu có sao,thì lão tử cũng phải làm chết mày!" Tên tóc vàng tức giận lấy chân đá văng thiếu niên đang nằm trên mặt đất, nhưng vẫn là tên đồng bọn gầy phát hiện ra có chỗ không đúng trước.
"Từ từ!"
Hoàng Mao bị ngăn lại thập phần khó chịu, gã trợn mắt tức giận hỏi, "Làm gì?"
Tên gầy có chút khẩn trương, "Nó, nó, hình như, hình như bị thật thì phải?"
Nghe được lời này mấy người ở đây cũng đều luống cuống.
Đúng thật, vừa rồi còn có thể biện giải với bọn họ, thiếu niên lúc này lại nằm bất động trên mặt đất, nhìn, nhìn giống như đã chết.
Tóc húi cua lập tức reo lên: "Này, mày, mày cũng không nên giả chết chứ!"
"Đúng vậy, mấy anh đây cái cái gì mà chưa thấy qua, loại thủ đoạn nhỏ này của mày không lừa được bọn tao đâu."
Cuối cùng vẫn là tên gầy lấy hết dũng khí, đặt tay dưới mũi thiếu niên, "Lão lão lão đại, nó, nó vẫn còn thờ, nhưng cảm giác giống như rất yếu vậy!"
Nói xong gã đẩy đẩy Ôn Hi, nuốt ngụm nước miếng, "Hơn nữa cũng không có phản ứng gì cả, đây là ngất xỉu hay là sắp chết chứ?"
Những lời này lập tức liền kích động mọi người ở đây, tóc húi cua là tên đầu tiên xua tay, "Này này không, chuyện này không liên quan đến tôi, đều đều là do tóc vàng động tay động chân trước nhá."
"Đúng đúng vậy tao chỉ đập tay nó thôi, tao tao nhớ nhà tao còn có việc, tao phải đi trước!" Tên gầy đột nhiên đứng lên, nói xong thật sự không quan tâm chuyện gì nữa, chạy trối chết.
Tóc húi cua thấy thế cũng liếm liếm môi, "Sắp tới giờ rồi, lão đại chúng em cũng phải về nhà rồi, bằng không chờ đến lát nữa trời mưa chúng ta quay về lại không tiện."
Mộ Nguyên tuy nói là lão đại của nhóm người này, nhưng đây cũng là lần đầu tiên trải qua loại chuyện này, bọn họ cho dù có ngu xuẩn đến mấy thì cũng chưa từng nghĩ sẽ giết một mạng người, cái khuyên trên lỗ tai trong nháy mắt tựa hồ đều bị xỉn màu, gã cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng thật ra trong giọng nói đã không tự giác mà tăng thêm hai phân run rẩy, "Cái đó, Bình Tử nói rất đúng, người là do mày đánh, Hoàng Mao mày tự nghĩ cách đi, bọn tao đi đây."
Hoàng Mao không ngờ sẽ thành như thế này, cả người đều choáng váng, ngây ngốc nhìn đám người vội vội vàng vàng chạy đi, chỉ có thể khô khan hét lên, "Lão đại!!"
"Này, này cũng đâu có phải do một mình tao đâu, mấy người kia người cũng động thủ mà!" Hoàng Mao cắn chặt răng, dùng mũi chân nhẹ nhàng đẩy đẩy cái mông Ôn Hi, "Chính mày cũng biết, đây cũng không phải là do tao tự động tay động chân, hơn nữa tao đánh mày đó là bởi vì mày đụng phải tao, là chính mày tự tìm, hơn nữa là do Mộ Nguyên khởi đầu, mày có biến thành quỷ cũng đừng có tới tìm tao!"
Nói lảm nhảm linh tinh xong, Hoàng Mao thế mà lại xoay người bỏ chạy.
Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm, từng thanh âm sấm rền vang lên từng trận, những đám mây đen mắc kẹt trên bầu trời cả ngày hôm nay cuối cùng cũng trút mưa xuống.
Những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi như trút nước trên mặt đất, tiếng đoàng đoàng trên bầu trời không dứt nối nhau như một liên khúc.
Nước mưa dày đặc rơi trên mặt, kích thích thần kinh, Ôn Hi gian nan mở mắt ra, ho khan vài tiếng, phun ra vị tanh ngọt trong miệng mình ra, giật giật tròng mắt, phát hiện xung quanh mình hình như không có người lúc này mới chậm rãi thờ ra một hơi, dùng cánh tay chống đỡ thân thể từ từ ngồi dậy.
Dựa vào bức tường ở phía sau lưng, cậu nỗ lực điều chỉnh hô hấp, cả người đau đớn cộng thêm cái lạnh của nước mưa âm khiến thân thể cậu run rẩy không kiểm soát được.
Cậu cũng không biết mình đã ngất bao lâu, bầu trời tối đen căn bản nhìn không ra thời gian, cậu chỉ biết, lúc mình rời khỏi khuôn viên trường, không hề gặp được bất cứ một người nào.
Vẫn luôn như thế, trước nay cậu đều chỉ có một mình, cậu không nói chuyện với người khác, cậu nỗ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình lại, nhưng những rắc rối vẫn cứ tìm đến cậu hết lần này đến lần khác.
Thất tha thất thểu đi trên con phố gần như không có người, thỉnh thoảng lại có bóng dáng một hai người cầm ô vội vã cầm ô chạy qua, nhưng không ai để ý tới cậu nhóc đang đi ở phía trước trong cơn mưa nặng hạt.
Cảm giác buốt nhức trên người càng tăng thêm, vừa lạnh vừa đau, như là cảm giác từ trong xương cốt phát ra, cậu cố sức thở dốc, nhưng tầm mắt lại càng ngày càng mơ hồ.
Cuối cùng cậu trượt chân một cái, thân thể đã không thể chịu đựng nổi, ngã về phía trước.
Nếu cứ như vậy mà chết thì thật là tốt quá.
Đây là ý niệm cuối cùng của Ôn Hi trước khi cậu mất đi ý thức.
Chẳng qua, trong giây phút cuối đó Ôn Hi dường như ngửi thấy được một cỗ mùi hương bạc hà nhàn nhạt.
.( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)
Ôn Hi vốn tưởng rằng mình ngã trên đường rồi sẽ cứ như vậy mà chết đi, lại không ngờ rằng cậu lại có thể mở mắt lần nữa, thậm chí đau đớn trên người cùng cảm giác nhớp dính lạnh léo cũng bớt đi nhiều chút.
"Tỉnh rồi sao?"
Nghe được giọng nói cậu nhịn không được quay đầu, mới vừa thức tỉnh tầm mắt cậu vẫn có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đối phương là một thiếu niên đã trưởng thành, "Anh là ai?"
Ôn Hi biết rất ít người, cho nên cậu dám xác định, người nam nhân này, bản thân mình tuyệt đối chưa từng gặp qua.
Nam nhân đến gần vài bước, khẽ cười nói: "Tôi là Tư Cảnh."
"Sao anh lại cứu tôi?"
"Tôi không nên cứu em sao?" Tư Cảnh hỏi lại, đồng thời khống chế đẩy cậu xuống giường nhắc nhở, "Không được lộn xộn, khắp người em đều có vết thương, bác sĩ đã kiểm tra qua, không có bị nội thương nghiêm trọng gì cả, nhưng lại có rất nhiều bệnh nhỏ."
Nói xong vẻ mặt hắn trở nên cảnh giác,nhìn thiếu niên gầy yếu tái nhợt trước mặt, cảm xúc vất vả lắm mới ổn định được lại mất khống chế thêm lần nữa.
Hắn không thể tưởng tượng cũng không có khả năng tiếp thu, cậu nhóc mà mình đặt ở đầu quả tim mà lại phải chịu đựng những điều thế này.
Vết bầm tím và vết máu khắp người, suy dinh dưỡng, thiếu máu trầm trọng, có thể nói là không có một chỉ số thể chất nào đạt tiêu chuẩn.
Hắn ngủ một giấc, tỉnh lại không hiểu sao đã tới được chỗ này, vốn tưởng rằng đây chỉ là một giấc mộng, nhưng không ngờ rằng lại có thể nhặt được phiên bản thu nhỏ của thiếu gia nhà mình.
Những vết thương trên cơ thể cậu nhóc thật ghê người, da thịt lạnh băng, sự chân thật gần như khiến hắn phát điên ngay lập tức.
May mà ở bệnh viện kịp thời cứu trị xong cũng không có gì đáng ngại, bằng không hắn sẽ mặc kệ đây là mộng hay là hiện thực, sẽ phải đi đại khai sát giới.
"Cảm ơn anh đã cứu tôi, nhưng tôi phải về nhà." Nói xong Ôn Hi liền muốn xuống giường, nhưng Tư Cảnh vội vàng đè lại bên bả vai không bị thương lại, "Ngoan ngoãn nằm ở trên giường đừng cử động."
Người xa lạ đụng vào làm cậu theo bản năng phất tay đẩy ra, đồng thời một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.
Tư Cảnh nhìn cậu trầm mặc.
Cái ánh mắt này Tư Cảnh thật sự là quá quen thuộc, bởi vì hắn đã từng nhìn thấy vô số lần khi nhìn vào gương, ánh mắt của chính mình trước kia chính là như vậy, cảnh giác, cẩn thận, ngăn cách bản thân với toàn thế giới, tự mình dựng lên một bức tường, giống một con thú nhỏ bị thương một mình liếm láp vết thương của nó.
Đôi mắt trở nên dịu lại, hắn cầm lấy một quả táo, "Em có muốn ăn táo không, tôi gọt táo rất lợi hại, sẽ gọt thành hình con thỏ, chính là con thỏ có hai cái lỗ tai dựng thẳng lên đó."
Đề tài đột nhiên chuyển biến làm Ôn Hi sửng sốt, cậu có chút hoang mang nhìn nam nhân dựng thẳng hai ngón tay lên cong cong làm thành hình đôi tay thỏ.
"Tôi biết em phải về nhà, chỉ là trên người em bây giờ đều là vết thương, vừa rồi vẫn còn đang phát sốt, mưa to bên ngoài vẫn chưa dứt, sao em có thể về nhà với tình trạng như vậy được." Tư Cảnh nhẹ giọng thương lượng, "Đợi mưa tạnh, tôi đưa em về nhà, thế nào?"
Khuôn mặt Ôn Hi lại căng chặt, "Vì sao anh lại muốn làm như vậy?"
Tư Cảnh thuận miệng bịa chuyện, "Con người của tôi tương đối lương thiện, làm một việc tốt mỗi ngày, tích đức cho bản thân."
Ôn Hi nhìn hắn lạnh lùng nói: "Tuy rằng tôi rất gầy yếu nhưng tính tình rất xấu, nếu bị bán vào trong núi khẳng định sẽ làm cho cá chết lưới rách." (cá chết lưới rách: mất cả chì lẫn chài (hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt), ý Ôn Hi là Ôn Hi sẽ phá phách, náo loạn để cho cả cậu và tên bắt cóc mà cậu nghi ngờ( Tư Cảnh) không được như ý nguyện)
Tư Cảnh cân nhắc một hồi mới hiểu ra ý của cậu nhóc, bất lực mãi mới nói được nên lời, " Cái đầu nhỏ này của em suy nghĩ cái gì vậy chứ."
"Mua bán nội tạng người là phạm pháp."
Tư Cảnh hoàn toàn hết chỗ nói rồi, câu này cách nào hàn huyên.
"Trước tiên tôi cứ gọt cho em một quả táo, ngoài ra em có muốn ăn cái gì không, hôm nay chỉ có thể ủy khuất em ăn đồ ăn bên ngoài."
"Tôi là con trai, không thể kết hôn không thể sinh con đâu."
Tư Cảnh: "......"
====================
Mận:
Ngoại truyện 2: Vận Mệnh Ban Đầu (Hạ) đã được cập nhật trên goodriviu =>
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT