( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup, truyện đã hoàn trên wordpress)Tư Cảnh chụp lấy tay cậu dở khóc dở cười, "Có ai lại đi chủ động đòi quà người khác chứ?"
"Vậy không phải bây giờ cậu gặp rồi đấy sao," Ôn Hi ngẩng cằm biểu tình linh động, sau đó lại đột nhiên phồng hai má bánh bao lên, híp nửa mắt lại thăm dò nhìn hắn, "Đừng nói là cậu không chuẩn bị gì đó?"
Tư Cảnh nhướng mi cố ý ừ một tiếng thật dài, rồi gật gật đầu, "Đúng vậy, không chuẩn bị, nếu không tôi tự đem chính mình làm quà bồi cho cậu nhé." Nói xong thậm chí còn rang rộng hai tay, bộ dạng như thế cậu cần cậu cứ lấy.
Ôn Hi vỗ lên cánh tay hắn, "Bây giờ thịt heo rớt giá, tôi mới không cần cậu nha!"
"Học được cách lột da rồi à?" Tư Cảnh véo véo khuôn mặt mềm mại của Ôn Hi, "Sao tôi lại có thể không chuẩn bị quà cho tiểu thiếu gia nhà mình được chứ, cứ từ từ."
Rất nhanh, Tư Cảnh đã giơ món quà ra, một cái hộp nhỏ đóng gói rất đơn giản, thậm chí còn không có thắt nơ.
"Cậu như này cũng quá là mộc mạc đi." Đáy mắt vui mừng của Ôn Hi rất nhanh đã muốn tràn ra, nhưng vẫn ra vẻ ghét bỏ mắng một tiếng, "Món quà tôi chuẩn bị cho cậu chính là do tôi chọn lựa kỹ càng, ngay cả màu sắc ruy băng đóng gói cũng chọn lựa lâu ơi là lâu, còn cậu thì..."
Lời cậu nói còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Tư Cảnh mở cái nắp hộp nhỏ lên, bên trong là thứ gì đó màu đỏ tươi, một chiếc kết Trung Quốc không hề trang trí thêm gì khác.
"Lần đầu tiên làm, không quá thuần thục, cậu đừng ghét bỏ." Tư Cảnh lấy đồ vật từ bên trong ra, nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay của Ôn Hi, nhìn hai mắt thiếu niên dịu dàng yêu kiều, "Đây là kết Trung Quốc tượng trưng cho sự bình an, hy vọng nó có thể bảo vệ cậu ngày ngày vô lo, tuổi tuổi bình an."
Ôn Hi liếm liếm môi, hít sâu một hơi, nỗ lực trấn tĩnh tâm tình của mình, "Sao cậu lại nghĩ đến tặng cho tôi cái này?"
Cảm nhận được bầu không khí quanh quẩn giữa hai người dường như bớt đi vài phần thoải mái, Tư Cảnh cố ý nói giỡn, "Có lẽ là ngầm hiểu nhau, tâm ý tương thông."
"Cái gì mà tâm ý tương thông, cái đồ vật bình thường như này mà gọi là quà à, cậu đúng là ngốc mà, nhưng mà thôi tôi đây sẽ miễn cưỡng nhận vậy." Ngoài miệng nói như vậy, Ôn Hi lại gắt gao nắm chặt cái kết Trung Quốc bình an màu đỏ kia.
Cánh mũi không hiểu sao lại hơi ngứa ngứa, Ôn Hi vội vàng cúi đầu, cậu vốn định che giấu tâm tư của chính mình, không muốn bản thân chỉ mới có chút xíu mà đã lạch cạch rơi nước mắt trên cái kết bình an này, cậu vội vàng ngừng thở, cố nén tất cả cảm xúc đang muốn dâng trào nghẹn lại hết.
Mái tóc mềm mại được vuốt ve, cậu bị kéo vào một cái ôm ấm áp, sau đó liền nghe được giọng nói cực ôn nhu của Tư Cảnh, "Đến sinh nhật là một chuyện vui vẻ, lúc này phải cười mới đúng."
"Lên ban công đi, tôi có xem dự báo thời tiết, hôm nay có thể nhìn thấy rất nhiều sao đó, tôi nhớ rõ có người đã từng nói, là cậu ấy muốn ngôi nhà nhất định phải có một cái ban công để có thể ngắm sao."
"Ừm." Ôn Hi rầu rĩ gật đầu, nhưng cánh tay đang ôm Tư Cảnh ở phía sau lưng lại không chịu buông ra, cảm xúc cũng chưa hòa hoãn.
Tư Cảnh cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
.
( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup, truyện đã hoàn trên wordpress)Ôn Hi ngồi lên ghế trên ban công, tuy rằng nói là ngắm sao, nhưng lực chú ý lại hoàn hoàn dừng ở trên cái kết bình an trong tay cậu.
Cậu không biết bản thân mình tại sao lại kích động, rồi rơi lệ, món đồ này tuy rằng là tự làm, nhưng Tư Cảnh cũng đã từng làm cho cậu rất nhiều thứ, đây vẫn là lần đầu tiên cảm xúc của cậu dao động mãnh liệt đến như vậy.
Hơn nữa cái kết bình an này thậm chí còn không hoàn hảo, các nét ngang dọc đều quang co, méo mó, nhưng cậu lại thích nó một cách không thể giải thích nổi.
"Biết là cậu thích rồi, nhưng có thể đừng nhìn nữa được không, tôi tỉ mỉ chuẩn bị bối cảnh, đồ ăn, thậm chí là cả bầu không khí nữa, nhìn cậu cứ khóc thút thít như này mà ổn sao?"
"Đây là đồ của tôi, tôi muốn nhìn thì nhìn, ai cần cậu lo!" Lời tuy nói như vậy, bất quá Ôn Hi vẫn ngẩng đầu nhìn màu xanh biển trên không trung.
Tư Cảnh nói không sai, hôm nay đúng là thời tiết rất tốt, những hàng sao xếp dày đặc đang lấp lánh, theo làn gió phối hợp vời mùi hương hoa hồng nhàn nhạt hoa hồng thoang thoảng, Ôn Hi không chịu khống chế nhẹ nhàng nhắm hai mắt.
"Tiểu Hi, không thích sao của hôm nay à?"
Bên tai vang lên giọng nói của Tư Cảnh, cậu không mở mắt, chỉ là thấp thấp trả lời: "Thích."
"Quà tôi tặng cậu có thích không?"
"Thích."
"Cậu thích tôi không?"
"Thích." Cậu thuận miệng trả lời xong mới ý thức được chính mình đã nói gì đó, đột nhiên mở mắt ra, không thể tưởng tượng nhìn thiếu niên bên cạnh đang treo trên mặt nụ cười nhạt, "Hả cậu nói cái gì?"
Tư Cảnh ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn cậu, lại nói, "Tôi thích cậu, Ôn Hi."
Hắn đã lâu rất lâu rồi không gọi tên đầy đủ của cậu nhóc, nhưng lúc này đây, hắn không gọi cậu là Tiểu Hi.
Ôn Hi hoàn toàn không ngờ đề tài lại đột nhiên chuyển sang thế này, cậu ngây ngốc ngồi ở đó, vẫn không nhúc nhích, như thể người mất hồn, chỉ có thể bị động nghe thiếu niên nói.
"Tôi thích cậu rất lâu rất lâu rồi."
"Có thể gặp được cậu, tôi thật sự rất vui vẻ."
Môi giật giật, nhưng Ôn Hi lại không biết nên nói cái gì, đầu óc lộn xộn như cuộn len bị thắt nút hỗn độn.
"Cậu không cần phải vội cho tôi một câu trả lời, chỉ là tôi muốn nói cho cậu tâm ý của tôi."
"Tôi, thật sự rất thích cậu đó."
Bộ dáng thiếu niên mìm cười rạng rỡ, hai mắt còn sáng long lanh hơn cả bầu trời sao, hình ảnh đó cứ như vậy mà rơi vào sâu trong đáy mắt của Ôn Hi.
.
( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup, truyện đã hoàn trên wordpress)【 "Tôi, thật sự rất thích cậu đó."
"Tôi, thật sự rất thích cậu đó." 】
Ngón tay vô ý thức quấy ống hút, lời nói của Tư Cảnh cứ lặp đi lặp lại trong đầu Ôn Hi, khóe miệng không thể khống chế càng nhếch cao hơn.
"Đại ca, cậu ngây ngô cười cái gì vậy? Lời tôi vừa mới nói, cậu có nghe được không?"
Bị đẩy đến tỉnh táo Ôn Hi vội vàng gật gật đầu, "Nghe nghe, không phải là ngày hôm qua cậu gặp được một em gái đặc biệt xinh đẹp sao, cậu muốn tỏ tình à?"
Vẻ mặt Điền Thiên vô ngữ, "Đại ca, đó là tôi nói năm phút trước mà, cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?"
Ôn Hi điên cuồng lắc đầu, thậm chí còn uống một hớp lớn nước trái cây để che đi, "A, không, đâu có nghĩ gì đâu."
Điền Thiên bĩu môi, "Cần tôi lấy gương cho soi không, cậu nhìn vẻ mặt của cậu bây giờ xem!"
"Vẻ mặt gì chứ?" Ôn Hi vội vàng sờ sờ mặt mình, lúc này mới cảm giác được gương mặt của mình nóng thế nào.
"Chính là kiểu mùa xuân tới rồi đó."
Ôn Hi từ trên đĩa nắm lấy một khối bánh quy liền ném vào trên người đối phương, "Cậu đừng nói bậy, mùa xuân cái gì chứ!"
Điền Thiên cũng không né tránh, chỉ tò mò hỏi: "Cậu tìm tôi tới rốt cuộc là muốn làm cái gì chứ, game với điều hòa trong nhà không có lực hấp dẫn đối với cậu sao?"
Trời biết, hôm nay lúc nhận được lời mời của Ôn Hi cậu ta đã có bao nhiêu kinh ngạc.
Người này lại có thể ra ngoài vào một ngày nghỉ khó lắm mới có, chẳng lẽ trời hôm nay có dao rơi xuống sao?
Thanh thanh giọng nói, vẻ mặt Ôn Hi nghiêm túc, "Chúng ta chính là huynh đệ tốt, chẳng lẽ không có việc gì thì không thể tìm cậu nói chuyện sao? Hơn nữa tôi đây là giúp cậu, cậu nói cậu ở nhà cả ngày đến đần ra, không tốt cho sức khỏe."
Điền Thiên: "......"
"Cậu một tên trạch nam trói gà không chặt mà dám nói thân thể ủy viên thể dục như tôi đây ở nhà cả ngày không ổn, cậu không thấy sai chỗ nào à?"
Mặt Ôn Hi lại thản nhiên, "Lời tôi nói chính là sự thật."
Điền Thiên nhún nhún vai, không muốn dây dưa tranh luận cái đề tài này với cậu nữa, chỉ hỏi tiếp: "Lại nói nữa Tư Cảnh đâu, cậu ra ngoài mà lại có thể không mang theo cậu ta sao? Hai người các cậu không phải là anh em dính liền à!"
"Ai, ai quy định tôi ra ngoài phải nhất định mang theo cậu ấy chứ!" Trong giọng nói Ôn Hi khó nén hoảng loạn trả lời.
Nhìn bộ dạng Ôn Hi, Điền Thiên hít hà một hơi, không dám tin mở miệng: "Hai người các cậu, đừng nói là cãi nhau nha?"
Ôn Hi buột miệng thốt ra, "Sao có thể!"
Điền Thiên tức khắc nhẹ nhàng thở ra, "Tôi cũng cảm thấy vậy, dù sao thì cậu ta cũng là người sợ vợ, sao có thể cãi nhau với cậu được."
Ôn Hi bĩu môi, trừng cậu ta một cái, "Cái gì mà sợ vợ, cậu cứ trêu ghẹo hai đứa tôi làm gì!"
"Ai bảo hai người các cậu cứ suốt ngày biểu hiện sặc mùi gay như vậy chứ!"
Ôn Hi có chút không được tự nhiên, xoa xoa lỗ tai, "Hai đứa tôi, thật sự biểu hiện rất rõ ràng sao?"
Hồi trước cậu vẫn luôn cho rằng hai người là huynh đệ tốt thôi, tự nhiên cái gì cũng không bỏ vào trong lòng, các bạn học trêu ghẹo cậu cũng chỉ nghĩ đùa giỡn, lại không ngờ rằng, bên trong lại thực sự mang theo chút chân tình thật lòng sao?
Điền Thiên nghĩ nghĩ, đưa ra cái ví dụ, "Nói thế này đi, tôi với bạn gái cũ của tôi đều không có để tâm hay dính lấy nhau suốt ngày như hai người."
Ôn Hi trầm mặc.
Điền Thiên cũng không ngờ sẽ nhìn thấy Ôn Hi như vậy, ngược lại ngây ngẩn cả người, "Phản ứng của cậu là kiểu gì vậy chứ, hai người các cậu không phải vẫn luôn như vậy sao, bây giờ cậu mới ý thức được không đúng? Tôi đã nhắc nhở cậu 800 lần rồi, chúng ta đếm từng cái xem, ngay từ đầu vì cậu ta mà trực tiếp làm cho mấy tên kia chuyển trường luôn, còn cái hộp nhỏ kia nữa, con Smoyed hắn tự làm cho cậu ở trên bàn nữa, sau cậu lại vì cậu ta mà chống đối giáo viên, lúc sau cậu đường đường là một đại thiếu gia lại vì cậu ta mà chạy đi làm thêm, cậu ngẫm kĩ lại cái cuối cùng này đi, tôi thật sự nằm mơ cũng không dám tưởng, cậu nhìn mười cái ngón tay của cậu xem, nhìn có phải kiểu có thể đi làm công sao? Bây giờ còn dọn ra khỏi biệt thự để sống riêng nữa, đây là chuyện đầu óc của người bình thường có thể làm được à?"
Ôn Hi cho rằng đây là chuyện bình thường, nhưng sau khi bị Điền Thiên tổng kết hết thảy tất cả như vậy, cậu thế mà lại thực sự phát hiện ra điểm không thích hợp.
Mình và Tư Cảnh, hình như đúng là có chút gì đó.
Điền Thiên lắc lắc ngón tay, "Cậu xem cậu cũng gật đầu, cậu bảo mọi người hay nói hai cậu là đôi vợ chồng mới cưới là có bệnh sao? Nếu cậu không phải là yêu nhau vậy cậu giải thích xem mấy hành động đó là gì chứ."
Ôn Hi bị lời nói như liên hoàn pháo của cậu ta dội thẳng vào đầu có chút khó chịu, trừng mắt phản kích: "Cậu cứ nói hoài về tôi vậy, sao cậu không nói Tư Cảnh đi!"
Điền Thiên nghe vậy hỏi lại: "Cậu ta? Cậu ta có cái gì cần nói à, ý đồ của cậu ta quả thực không cần nói cũng đã thấy quá là rõ ràng rồi, chỉ còn kém mỗi việc khắc mấy chữ "cậu là lão bà của cậu ta" lên mặt luôn ấy chứ."
"Này! Tôi là nam, cái gì mà lão bà chứ, phải là lão công mới đúng!"
Điền Thiên: "......"
Trầm mặc một lát, vẻ mặt cậu ta phức tạp nhìn về phía thiếu niên, "Ôn Hi à, cậu cư nhiên lại để ý đến cách xưng hô chứ không phải những lời nói về bản thân đó à, cậu không cảm thấy đây là vấn đề rất rất lớn sao?"
Ôn Hi bị nhắc nhở như vậy đột nhiên sửng sốt.
Cậu liếm liếm môi, giây tiếp theo bả vai đã bị vỗ vỗ, "Đừng trách anh em không nhắc nhở cậu, Hi a, tôi cảm thấy cậu hẳn là nên ngẫm lại từ từ xem chính cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào."
Lông mi run rẩy, Ôn Hi nhấp môi chậm rãi phun ra một hơi.
Cậu nghĩ như thế nào chính cậu cũng không biết mà.
================.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Nghiện Ngủ2.
Trợ Lý Tuyến 13.
Nhẹ Nhàng Hỏi Sư Tôn4.
Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh=====================================
Tác giả có lời muốn nói: Thông báo thông báo! Còn có mấy chương nữa bộ truyện này sẽ kết thúc, cốt truyện sau khi trưởng thành đều sẽ được đưa vào phiên ngoại, bao gồm cả đồng phục cổ vũ mà mọi người mong ngóng nữa, cùng với một ít cuộc gặp gỡ của Ôn Ôn và Tư Tư, giải thích một chút về chiếc bút máy và cái kết bình an cùng với một số chi tiết nhỏ đang còn lộn xộn nữa, mọi người nếu có ý kiến khác cũng có thể bình luận nói cho ta ta thử viết nha~~~Mận: Chương 46 End ở wordpress: goodriviu ==>
Mới hoàn chính chuyện thôi, còn phiên ngoại nữa nhé mọi người