"Mọi người đều nói như vậy mà" Tống Mão không để ý chút nào đến khuôn mặt lạnh lùng và chống đối của Ôn Hi, cười ha hả trả lời, ánh mắt lại nghiêng về phía bên cạnh, "Hơn nữa, nghe nói bạn học Tư Cảnh rất lợi hại."

Ôn Hi còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Tư Cảnh lập tức giữ cổ tay lại, cậu khó hiểu quay đầu, liền nhận được ánh mắt trấn an của thiếu niên. Cậu ngơ ngác kích động, cứ như vậy bị cái lắc đầu nhẹ nhàng của Tư Cảnh át đi, hóa thành tầng tầng sương khói mờ ảo, dần dần tiêu tan.

Tư Cảnh quay đầu nhìn về phía Tống Mão, sự ôn nhu trong mắt biến mất chỉ trong phút chốc, thay vào đó là chút ý vị thù địch, nhưng giọng điệu vẫn rất khách khí, "Tôi chỉ biết một chút về bóng rổ, bạn học Tống Mão nếu thật sự rất muốn chơi cùng tôi, cũng không phải không thể, dù sao mọi người cũng đều là bạn học cả."

Tống Mão nhếch khóe miệng, ngón tay di chuyển một cái, quả bóng rổ liền nhẹ nhàng xoay tròn trên đầu ngón tay, vững vàng như đang dính vào ngón tay hắn ta, anh tuấn như ánh mặt trời, "Vừa đúng lúc sân bóng rổ khu B không có ai, chúng ta chơi một chút chứ?"

Tư Cảnh gật gật đầu, sắc mặt trầm tĩnh, "Được thôi."

Đạt được câu trả lời như mình mong muốn, Tống Mão cũng không dây dưa nữa, xoay người rời đi, Ôn Hi nhìn bóng dáng của hắn ta ghét bỏ hừ một tiếng, "Huênh hoang!"

Sau đó lại vội vàng xoay người, khẩn trương nhìn Tư Cảnh, mặt mày tràn ngập lo lắng, "Tiểu Cảnh, đầu cậu chứa nước có ga à! Sao lại nhận lời thách thức vậy! Tôi cũng chưa thấy cậu chơi bóng rổ bao giờ! Cậu thật sự sẽ chơi sao?"

Tuy rằng đến bây giờ nguyên văn đã lộn xộn tan tác rồi, nhưng Tống Mão làm vai chính công, cho nên hắn ta tất nhiên sẽ xuất sắc ở mọi mặt, kỹ năng về chơi bóng rổ, chắc chắn cũng rất đầy đủ.

"Tiểu Hi đang không tin tôi sao?"

"Tôi tin tưởng cậu mà." Nhưng tôi tin tưởng cậu cũng có ích gì đâu.

Ôn Hi ở trong lòng yên lặng bổ sung thêm nửa câu sau.

Mấy cái loại chuyện này không phải dựa vào tin tưởng là có thể giải quyết được.

"Cứ tin tưởng tôi là được, tôi cũng từng chơi qua bóng rổ, nên chưa chắc sẽ thua đâu," Lông mày Tư Cảnh giãn ra, dừng một chút, giọng nói xoay chuyển, mang theo ý cười, trầm thấp nói "Hơn nữa, cho dù có thua, Tiểu Hi cũng sẽ an ủi tôi, phải không nào?"

Ôn Hi nhìn cái bộ dạng cợt nhã này chỉ muốn gõ cái đầu hắn, ngón tay lại không chế không được chọc vào ngực thiếu niên, "Bây giờ cậu muốn tôi an ủi, tôi có thể ngay lập tức an ủi cậu 30 phút mà không cần suy nghĩ, nhưng cái tên kia vừa nhìn là biết không có ý tốt rồi, cậu lại còn muốn chui vào!" Tuy rằng cậu không hiểu Tống Mão đột ngột chạy tới khiêu khích là muốn làm cái trò quỷ gì, nhưng cậu lại rất rõ ràng, cái tên Tống Mão nham hiểm này không hề có chút biểu hiện khách khí nào với Tiểu đáng thương nhà mình!

"Tiểu Hi có thích xem bóng rổ không?"

Trước câu hỏi đột ngột của Tư Cảnh, Ôn Hi sửng sốt trả lời: "Cũng được."

Nghĩ nghĩ cậu cảm thấy bản thân mình hình như có thể đoán được Tư Cảnh đang suy nghĩ cái gì, vì thế lại vỗ vỗ bả vai đối phương, cổ vũ nói, "Yên tâm, ngay cả khi không thích tôi cũng sẽ làm cổ động viên cho cậu, đúng rồi, có cần phải khen ngược* cái tên Tống Mão kia không? Tôi cũng sẽ bảo mọi người hét theo."

(*khen ngược: cổ vũ châm biếm đối phương, vd: Tống Mão thua đi, Tống Mão cùi bắp,..v.v..m.m)

Tư Cảnh không nhịn được cười "Tiểu thiếu gia nhà ta muốn nổi tiếng như vậy sao?"

"Dù sao thanh danh của tôi cũng truyền hết cao trung rồi, không sợ gì cả." Vẻ mặt Ôn Hi thản nhiên, không lúng túng chút nào, toàn bộ trường học bây giờ cũng nhận thức được rằng cậu không phải người bình thường, còn có chỗ nào không biết đến danh tiếng của cậu à?

Tư Cảnh tựa như nghĩ đến cái gì đó, chậm rãi đáp lại: "Không cần, bằng không ngộ nhỡ chúng ta thắng, cậu ra lại nói chúng ta dùng thủ đoạn để dành phần thắng."

Thở một hơi, Ôn Hi cười lạnh, "Cậu ta còn không biết xấu hổ viện cớ linh tinh, không đầu không đuôi đột nhiên chạy tới khiêu khích người khác mới là có vấn đề, còn nói 'tôi nghe mọi người nói cậu biết chơi bóng rổ", mọi người là ai, mọi người là người nào?"

Tư Cảnh xoa xoa cái đầu cao cao trông như gà con hiếu chiến của Ôn Hi, "Thôi được rồi, tới sân bóng với tôi, nhìn tôi dành thắng lợi."

"Ừ!" Ôn Hi gật đầu thật mạnh, sau đó nắm tay đối phương vỗ vỗ, ngữ khí cố gắng nhẹ nhàng hết mức, "Không thắng được cũng không sao, cậu ngàn lần cũng không được có áp lực tâm lý nha."

Tư Cảnh cười cười: "Biết rồi."

Nhưng tôi sẽ thắng, nhất định sẽ vậy.

.( truyện chỉ đăng độc quyền trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)

Khi hai người đến sân bóng rổ khu B, Tống Mão đã ở giữa sân bóng đợi, xung quanh lác đác lưa thưa rất nhiều học sinh vây quanh.

Bỗng nhiên, thiếu niên giữa sân đột nhiên tăng tốc độ chân, lừa bóng nhẹ nhàng vào trong rổ, bóng rổ va vào cầu khung bên cạnh lăn một vòng rồi rơi xuống thẳng tắp, quanh sân ngay tức khắc vang lên một trận thét chói tai.

Ôn Hi cau mày xoa xoa lỗ tai, chua ngoa mở miệng: "Chưa hiểu việc đời."

Tống Mão tiếp được bóng sau đó lập tức chạy tới chỗ Ôn Hi bên này, tươi cười xán lạn, "Bạn học Ôn Hi có thấy màn ném bóng vào rổ vừa rồi của tôi không?"

Ôn Hi kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, "Bình thường, cũng không có gì hơn."

"Không thể nghĩ được bạn học Ôn Hi lại là người nghiêm khắc như vậy, xem ra tôi vẫn phải tiếp tục nỗ lực thôi."

Ôn Hi quay đầu đi, không muốn phản hồi lại đối phương.

Người này làm sao có sức đánh mạnh mẽ như vậy, nhìn chỉ như một cây sào mà lại có thể nhảy lên tận đỉnh luôn.

Tư Cảnh tiến lên trước một bước, vừa lúc chắn tầm mắt của Tống Mão, "Luật chơi?"

"Tìm một bạn học phát bóng, chúng ta đập bóng, một quả sẽ quyết định thắng bại, thế nào?"

Tống Mão mới vừa nói xong Ôn Hi liền nhảy ra phản đối, "Không được, vậy thì tìm ai mà ném bóng được?"

"Tuy rằng tôi rất muốn nói bạn học Ôn Hi tới luôn, nhưng khó bảo toàn cậu sẽ không thiên vị một chút, vẫn nên tùy tiện tìm một người khác đi."

Ôn Hi xụ mặt nghe hắn ta nói, khóe miệng không chịu khống chế giật giật.

Người này còn biết bản thân mình không được chào đón à.

Bỗng nhiên, Tư Cảnh mở miệng, "Tôi cảm thấy cái quy tắc này chẳng ra gì cả."

Đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Tống Mão, Tư Cảnh không nhanh không chậm nói ra suy nghĩ của bản thân, "Mỗi người lừa bóng một lần, hai quả là quyết thắng thua luôn, nếu như  cả 2 đều chưa ném vào hoặc đều ném được cả thì tiếp tục chơi đến khi phân ra thắng thua mới thôi, thế nào?"

Đôi mắt Ôn Hi như sắp rớt ra ngoài, Tiểu đáng thương đang nói cái gì vậy!

Tuy rằng hắn có chiều cao tương đương với Tống Mão, nhưng đối thủ lại trông giống như loại có thần kinh vận động đặc biệt phát triển, còn đấu thêm, cậu lấy đầu để đấu thêm à!

Nhưng nhiều người nhìn như vậy, Ôn Hi cũng không thể làm cái gì, chỉ có thể dùng một động tác biên độ thật nhỏ bắt lấy cánh tay thiếu niên, liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu cho Tư Cảnh, nhưng đối phương lại giống như không hiểu, cứ cười ôn nhu như một tên ngốc, làm cậu cắn răng tức giận muốn bùng nổ.

Tống Mão sửng sốt một chút, không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành như thế này, nhưng hắn ta rất nhanh lấy lại tinh thần, gật gật đầu, "Có thể."

.( truyện chỉ đăng độc quyền trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)

Tống Mão tới trước, hắn ta cũng không vội vã tiến công, mà chỉ vỗ bóng từng chút từng chút một, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên vô cảm hạ thấp trọng tâm cơ thể phòng thủ ở trước mặt mình.

"Tư thế rất chuẩn, bạn học Tư Cảnh vừa mới nói chỉ biết sơ sơ một chút quả nhiên là khiêm tốn mà."

Nhưng mà, câu nói của Tống Mão cũng không có nhận được câu trả lời nào.

Hắn ta cũng không thèm để ý, khóe miệng nhếch lên, đè thấp trọng tâm thân thể, sau đó đặt quả bóng ở phía bên phải cơ thể, lấy chân trái làm trụ, duỗi chân phải ra phía trước, đồng thời thân thể không ngừng đong đưa, quả bóng cũng di chuyển qua lại giữa hai tay.

Đây là một phương pháp phòng thủ bằng cách làm xáo trộn đường nhìn thường thấy trong các trận solo bóng rổ.

Tống Mão bề ngoài trông có vẻ không để ý chút nào, nhưng thực chất toàn bộ tâm trí đều đổ dồn vào người con trai trước mặt.

Bỗng nhiên, mắt hắn ta sáng ngời, rê bóng trực tiếp phá nát phán đoán sai lầm của Tư Cảnh, tốc độ dưới chân nhanh hơn, dũng mãnh lao về phía rổ.

Tất nhiên hắn ta có thể thực hiện một cú nhảy đầu, nhưng như vậy quá đơn giản, phải làm một cú úp rổ soái khí nhất, đốt cháy bầu không khí trong sân.

Nhưng mà, không đợi quả bóng trong tay hắn ta chạm vào rổ, trên không đột nhiên xuất hiện thêm một bàn tay, cũng đè lên quả bóng.

Sức mạnh bộc phát bất ngờ trực tiếp đánh bay quả bóng ra ngoài, Tư Cảnh tiếp đất vững vàng.

Tức khắc trên sân nổ ra một tràng hoan hô vô cùng nhiệt liệt, tất cả mọi người đều không ngờ tới, thân thể Tư Cảnh trông gầy yếu nhưng thực sự lại có năng lượng lớn như vậy.

Cái kỹ thuật shadow* này, thật sự là quá chấn động, Tống Mão lảo đảo vài bước mới đứng vững, ánh mắt cũng tràn đầy sự kinh ngạc không dám tin.

(shadow*: Một trong những kỹ thuật phòng thủ trong bóng rổ, đề cập đến việc cầu thủ phòng thủ nhảy lên và đập bóng ra khỏi bóng khi cầu thủ tấn công sút từ phần trên của đầu.)

Hắn ta rõ ràng đã vòng qua người này, thế mà lại có thể bị đuổi theo? Hay là nói, đối phương cố ý lộ ra sơ hở, sớm có dự tính trước?

Hắn ta híp híp mắt, nhìn kỹ vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một của thiếu niên.

"Có thế?!"

Đơn giản bỏ lại hai chữ này, Tư Cảnh cong khóe môi mỉa mai, xoay người đi lấy bóng rổ bị đánh ra bên ngoài.

Tống Mão gắt gao nắm chặt tay, hai mắt dần dần đỏ lên.

.( truyện chỉ đăng độc quyền trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)

Tư Cảnh mới vừa đi tới biên, còn chưa kịp mở miệng hỏi lấy bóng, đã bị một chiếc pháo nhỏ nhào vào trong lòng, hắn theo bản năng đỡ lấy cánh tay đối phương.

"Tiểu Cảnh cậu thật là lợi hại! Cậu soái quá đi! Từ hôm nay, không, từ giờ khắc này trở đi tôi chính là fanboy của cậu! Cậu là lợi hại nhất! Là ngôi sao của tương lai! Sao cậu có thể nhảy cao đến như vậy được! Tiểu Cảnh nhà ta nhất định là truyền nhân của Michael Jordan!"

Ôn Hi ríu rít nói, sự vui sướng trong mắt sáng lấp lánh như kim cương.

Không đợi Tư Cảnh trả lời, xung quanh đã có người ồn ào cười nói: "Ai u uy, hai người các cậu chú ý một chút có được không, trước mặt công chúng mà cứ làm cái gì vậy!"

"Đúng, đúng, hai người các cậu như vậy là có còn muốn để người khác sống không!"

"Khụ khụ, chú ý ảnh hưởng một chút a ha ha ha ha!"

Ôn Hi bị trêu ghẹo nóng hết cả mặt, gân cổ lên rống lại: "Các cậu hâm mộ chứ gì?! Tâm tư các cậu không thuần khiết nhìn cái gì cũng đen tối!!"

Tư Cảnh nhìn ra chim cút nhỏ nhà mình xù lông rồi, sợ mấy người này nói nhiều rồi lại nói mấy điều thái quá, hắn vội vàng buông Ôn Hi ra, đi lấy bóng trở lại.

Mà động tác này của hắn, cũng làm những người khác phản ứng được rằng trận đấu này vẫn còn chưa có kết thúc, lập tức có người dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Tống Mão giữa sân.

Thực ra Tống Mão ở chỗ bọn họ rất nổi tiếng, dù sao người này tính cách hướng ngoại như ánh mặt trời, ra tay lại rộng rãi, luôn mỉm cười, nói chuyện cũng rất khách khí, ở cạnh hắn ta quả thực rất thoải mái.

Đây cũng là lí do khi Tống Mão muốn solo với Tư Cảnh bọn họ đều tới cổ vũ.

Chẳng qua không nghĩ tới, trận này đáng lẽ ra phải là show trình diễn của Tống Mão, lại bị Tư Cảnh hoàn toàn giật lấy spotlight.

Tư Cảnh chậm rãi dạo bước quay lại sân, Tống Mão lúc này cũng đã bình tĩnh lại.

Hắn ta vừa mới bất cẩn để thua bàn thứ nhất thôi, không quan trọng, chỉ cần đỡ được lần tiến công này của Tư Cảnh là được, bọn họ sẽ huề nhau.

Cho dù thấy thế nào, tỷ lệ thắng của mình vẫn rất cao.

Nghĩ nghĩ tầm mắt hắn ta không tự chủ nhìn ra bên ngoài, phản ứng nhiệt liệt của Ôn Hi đối với Tư Cảnh và những lời nói hào hứng của mọi người dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.

"Không đánh sao?"

Thanh âm Tư Cảnh đem suy nghĩ của hắn ta kéo lại.

Thu hồi tầm nhìn về phía đó,  lại vừa lúc đối diện với đôi mắt u ám của Tư Cảnh, môi mỏng của đối phương giật giật, mím chặt quay hàm, "Chẳng lẽ không có ai dạy cậu, không được thèm muốn bảo bối của người khác sao?"

Nói đến việc này, Tống Mão cũng lười che giấu, "Thật ngại quá, tôi từ nhỏ đến lớn học được là phải luôn đấu tranh cho những thứ mà mình muốn."

"Trách không được da mặt lại dày như vậy."

"Cũng thế cũng thế thôi, giả vờ ở trước mặt Ôn Hi cũng mệt lắm nhỉ, xem ra da mặt cậu cũng không kém một tấc đâu."

Tư Cảnh không nói gì, ngón tay lại  từng chút từng chút vuốt ve mặt ngoài quả bóng rổ.

Bỗng nhiên, một thanh âm lớn vang dội xuyên qua sân bóng, như một luồng tia chớp cắt ngang bầu không khí giữa hai người.

"Tiểu Cảnh cố lên!!"

Khóe miệng Tư Cảnh chợt cong lên, trong mắt tràn đầy ý cười cao ngạo nhìn thẳng người đối diện.

Tống Mão: "...... Đệt!"

.( truyện chỉ đăng độc quyền trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)

Nửa phút sau, trận bóng thứ hai của hai người cuối cùng cũng bắt đầu.

Tống Mão cho rằng Tư Cảnh sẽ chọn chiến thuật tương đồng với mình, lại không nghĩ rằng đối phương lựa chọn cách rê bóng tại chỗ rồi lại đổi tay, ánh mắt cũng gắt gao nhìn mình, nhưng động tác trên tay và trên đùi lại không thả lỏng chút nào.

Tư Cảnh định rê bóng về phía trước, Tống Mão tự nhiên cũng sẽ theo hắn gắt gao, đảm bảo lúc nào cũng phải ở trước mặt người đó, như vậy cho dù có cướp hay chặn đi nữa, bản thân đều có cơ hội.

Đột nhiên, Tư Cảnh nháy mắt tăng tốc dưới chân, Tống Mão cũng tăng tốc theo cố gắng đoạt lấy quả bóng rổ, nhưng cũng không thành công.

Ngược lại Tư Cảnh xoay người một cái đã lướt qua được hắn ta, hắn ta vội vàng đuổi theo, nhưng mà tại một giây này, hắn ta nhìn thấy gương mặt vô biểu tình của đối phương đột nhiên cười một cái.

Bị lừa rồi!

Cái ý nghĩ này vừa mới xẹt qua trong đầu Tống Mão, hắn ta đã thấy Tư Cảnh dừng rê bóng, đột nhiên lùi lại phía sau một bước, trực tiếp nhảy lên, nâng bóng lên đỉnh đầu, xoay cổ tay, cánh tay duỗi thẳng, tung quả bóng rổ lên, vẽ ra một vòng cung rất đẹp ở trên không trung, rồi trực tiếp rơi vào bên trong rổ.

Tống Mão trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, cả người đứng ngơ như bị sét đánh, những tiếng hò reo thảo luận chói tai trong sân dường như đã bị chặn lại hết, chỉ còn lại thanh âm lãnh đạm của người phía trước..

"Cậu thua rồi."

Cái từ thua chói tai này làm hắn ta vô thức quay đầu lại nhìn về phía Tư Cảnh.

Người sau đột nhiên giơ tay vỗ vỗ bờ vai hắn ta, để lại bên tai hắn ta một câu, thanh âm không nặng, nhưng lại chói tai như bị búa bổ vào tim.

"Cách xa cậu ấy một chút, cậu ấy là của tôi."

Cậu còn muốn nói lại, nhưng đối phương đã sải bước rời đi.

Ánh mắt Tư Cảnh bên này đều dừng ở trên người Ôn Hi đang ở ngoài, mắt vừa thấy là đã muốn đi đến trước mặt đối phương, nhưng một thân ảnh đột nhiên xuất hiện chắn ngang.

"Tư Cảnh, cậu thật là lợi hại, muốn uống chút nước không?"

Thiếu nữ tóc đuôi ngựa nắm nhẹ bình nước, hướng ra phía trước, khuôn mặt xinh đẹp che kín bởi sắc hồng và sự vui sướng.

Cô vẫn luôn biết thiếu niên này rất lợi hại, lại không nghĩ rằng, đối phương đã trở nên lóa mắt đến  vậy, giống như ánh mặt trời, nhẹ nhàng lấy đi sự chú ý của mọi người.

Bước chân Tư Cảnh chưa dừng, thái độ lại rất đoan chính gật đầu, "Không cần, cảm ơn."

Khuôn mặt thiếu nữ đột nhiên biến sắc, hàm răng gắt gao cắn chặt cánh môi.

Ôn Hi lúc này cũng mới phản ứng lại được như bình thuờng, chạy lại chỗ này, nhiệt huyết cũng không còn như ở lần cổ vũ đầu tiên, ánh mắt khống tự chủ được nhìn lướt qua vị hoa khôi lớp 5  giống như đang khóc kia, biều tình khó mà điều chỉnh chỉ có thể cười cười, "Tiểu Cảnh, chúng ta về lớp đi."

"Ừ."

.( truyện chỉ đăng độc quyền trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)

Mới vừa trở về lớp, Ôn Hi thấy xung quang không có ai, lập tức cười thật lớn, kéo cánh tay thiếu niên lại rồi bắt đầu lải nhải, "Oa a Tiểu Cảnh cậu thật sự quá lợi hại, làm sao mà cậu có thể tạo được cú ném đó chỉ trong 3 phút vậy, tôi cảm giác vừa mới huyên náo có một chút đã quăng vào được rồi, thật sự quá soái!"

Tư Cảnh ôn nhu nhéo mặt cậu một phen, "Rảnh thì tôi sẽ chỉ cho cậu."

Ôn Hi lại ghét bỏ chụp lấy tay hắn, "Còn dạy tôi, cậu mau từ từ khai thật ra cho tôi, cậu học được chơi bóng rổ từ khi nào, sao tôi lại không biết!"

Tiểu đáng thương trong nguyên văn, sao đột nhiên lại trở thành cá mập trắng rồi?

"Vẫn luôn như vậy mà, chẳng qua cậu không chơi bóng rổ, tôi cũng chưa tiện nói thôi." Tư Cảnh nhẹ nhàng bâng quơ tiếp tục cái đề tài này luôn, "Khu biệt thự không có sân bóng rổ, nếu cậu muốn chơi lần sau nghỉ tôi mang cậu đi sân vận động."

"Được được!" Ôn Hi vội gật đầu không ngừng, rồi lại có chút ngượng ngùng gãi gãi tóc, "Nhưng mà tôi không biết nhiều."

"Không sao cả, tiểu thiếu gia của chúng ta thông minh như vậy khẳng định vừa học liền biết."

"Nói vậy cũng đúng."

Hai người nói xong câu này ai cũng chưa nói tiếp.

Tư Cảnh cầm lấy ly nước của mình bắt đầu uống nước, còn Ôn Hi lại mở to đôi mắt câu dẫn cứ từng chút từng chút ngó ngó Tư Cảnh, ngón tay lúc thì gãi gãi mặt lúc thì sờ sờ cái mũi.

Rốt cuộc, vẫn là Tư Cảnh mở miệng trước: "Sao vậy, có chuyện gì muốn nói sao?"

Không cho thiếu niên thời gian phủ nhận hắn lại bổ sung thêm một câu, "Không nhanh lên lát nữa mọi người lại trở về."

Ôn Hi thầm cổ vũ bản thân ở trong lòng, "Cậu cảm thấy Tề Kỳ như thế nào?"

"Tề Kỳ là ai?"

Ôn Hi: "......"

"Chính là hoa khôi lớp 5, người mà hôm nay đưa nước cho cậu đó." Người này có thể nói là từ ngày bắt đầu đi học trở lại là cứ ba ngày một lần tới tìm Tư Cảnh, vấp phải trắc trở cũng không thành vấn đề, hầu như cả lớp đều biết cô ta thích Tư Cảnh thích đến vô cùng, làm sao mà Tiểu đánh thương nhà bọn họ đến bây giờ tên người ta là gì cũng không biết? Trong phút chốc, cậu cảm thấy vị kia hoa khôi kia thật là đáng thương.

"A, không có cảm giác gì."

"Người ta nói như thế nào cũng tới tìm cậu biết bao nhiêu lần, cậu cũng không nghĩ đến chút nào sao?"

Tư Cảnh nhướng mi hỏi lại: "Tống Mão mỗi ngày quấn lấy cậu, cậu nghĩ như thế nào?"

"Tôi coi cậu ta như cái bánh xe, lăn càng xa càng tốt." Nói xong Ôn Hi mới ý thức được không đúng, a một tiếng, "Không phải đang nói cậu sao, cậu lại hướng sang người tôi làm cái gì!"

"Cậu xem Tống Mão như nào thì tôi cũng xem cái cô nữ sinh đó giống y hệt vậy."

"Mấy lời này của cậu vô lí quá, sao mà có thể giống nhau được!"

Mắt Tư Cảnh ngăm đen không chớp, "Có cái gì không giống nhau?"

Bị Tư Cảnh nhìn như vậy Ôn Hi cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể từ bỏ xua xua tay, "Thôi quên đi không nói cái này nữa!"

"Ai u, hai người lại thân thiết kìa!"

"Đang nói mấy lời thì thầm gì đây?"

Mấy nam sinh trở về lớp đầu tiền lại bắt đầu nói giỡn, lá gan có thể nói là vô cùng lớn.

Thật ra bọn họ rất rõ ràng, trêu trọc hai người này có khả năng sẽ bị đánh, nhưng cái trò vui  này lại thu hoạch được cái mặt đỏ của Ôn Hi.

Nhưng mà lần này, Ôn Hi lại xù lông, đem bút trên bàn, cục tẩy, thậm chí là vở liên tục liên tục ném qua, trong miệng còn hung ác nói: "Lại nói hươu nói vượn tôi đánh chết các cậu!"

Tư Cảnh nhìn sườn mặt thiếu niên như suy tư gì đó.

"Ai! Là ai ám toán ta!"

Điền Thiên vừa mới vào cửa đã ăn ngay một cục tẩy ở giữa trán hét lên.

"Ôn Hi!"

"Là Ôn Hi ném!"

"Bọn tôi đều thấy, đống đồ vật đầy đất này là cậu ta ném!"

Điền Thiên: "......"

Trừng mắt nhìn liếc đám người không chê xem náo nhiệt, cậu ta hướng đến chỗ thiếu niên đang tức giận hỏi, "Sao nào, đứa nào đắc tội cậu?"

Không phải Tư Cảnh thắng tràng solo kia sao, lúc ấy Ôn Hi cao hứng như vậy kia mà, mới có bao lâu đâu, sao lại biến thành như vậy rồi?

"Tôi không phải cố ý," Ôn Hi chu miệng, lục lọi từ trong đống sách, lấy ra một khối chocolate đưa qua, "Cái này cho cậu coi như bồi thường."

Điền Thiên cũng không dám lấy chocolate của cậu, vội vàng đẩy về, theo bản năng nhìn thoáng qua Tư Cảnh, sau đó lại nói với hai người: "Vừa rồi các cậu rời đi sớm quá, bỏ lỡ cảnh Tống Mão phát hỏa rồi."

Ôn Hi kinh ngạc, "Cậu ta còn phát hỏa sao?"

Từ trước tới nay, trên mặt Tống Mão có thể nói là vĩnh viễn treo nụ cười nửa miệng, nói chuyện lại khách khí, cho dù mình không cho hắn ta mặt mũi hắn ta cũng không tức giận, cậu còn tưởng rằng người này tuyệt đối sẽ không bao giờ không khống chế được cảm xúc, cùng lắm khó chịu cũng chỉ cười cười cứng nhắc chèn ép vài câu.

"Đúng vậy, các cậu đi rồi lúc sau có người chạy tới cố ý mỉa mai cậu ta, nói thật, tuy rằng cậu không quá xem trọng cậu ta, nhưng người trong toàn khối thích cậu ta rất nhiều, bình thường có chán ghét cậu ta cũng không có dám nhảy ra, nhưng hôm nay không giống vậy, cậu ta tự đòi solo với Tư Cảnh, bị đánh không hề có sức phản kháng cũng là cậu ta, mấy nam sinh ghen ghét cậu ta cũng không thể kìm được nữa."

"Sau đó sau đó thì sao!"

Nhìn hai mắt sáng lấp lánh với thanh âm thúc giục của Ôn Hi, Điền Thiên thầm vốc mấy giọt nước mắt chua xót cho Tống Mão.

"Sau đó cậu ta lập tức lấy bóng đập lại, tôi không thấy rõ là đập vào bắp chân hay là đùi, nhưng mà lực nện khá mạnh,  cái tên thể ủy lớp 4 kia trực tiếp quỳ xuống luôn."

Ôn Hi tròng mắt mở to, "Quỳ xuống luôn?!"

"Đúng vậy, mọi người chưa từng thấy vẻ mặt đó của Tống Mão, ngoài miệng khách khách khí khí như cũ, nhưng lại trực tiếp ra tay tàn nhẫn, cái tên thể ủy kia rống lên rất dọa người!"

Ôn Hi cân nhắc rồi lại xoay chuyển tròng mắt, một phen bất chợt nắm lấy cổ tay Tư Cảnh, "Tiểu Cảnh cậu mấy ngày nay không được đi đâu một mình, hai chúng ta là anh em sinh đôi dính liền, cùng nhau ăn cơm cùng nhau ngủ, cậu đi WC cũng phải mang theo tôi, biết chưa!"

Điền Thiên: "???"

Hình như cậu nghe được cái gì không nên nghe thì phải.

"Không cần lo lắng."

"Chỗ nào mà không cần lo lắng, Tống Mão này chắc chắn sẽ động thủ, cậu thắng cậu ta, nếu như bị cậu ta trả thù thì làm sao bây giờ?"

Ngũ quan Ôn HI đều khẩn trương lên, Tống Mão còn dám động thủ ở trước mặt nhiều người ở sân bóng như vậy, nếu hắn ta lén lún chặn đánh, hắn ta sẽ lộng chết Tiểu đáng thương mất!

"Nào có khoa trương như vậy." Tư Cảnh bật cười, ánh mắt khẽ dừng trên mấy ngón tay đang vô thức nắm lấy cổ tay mình của Ôn Hi.

Trắng nõn, thon dài, trông như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, nhuộm đầy hương vị dương quang, hơn nữa kích thước lại vừa phải để mình nắm lấy.

Ôn Hi lại phản bác: "Khoa trương chỗ nào, cái tên Tống Mão kia vừa nhìn là biết  rất không dễ chọc!"

Chợt, có một giọng nói chen vào, "Tôi thật sự không dễ chọc sao?"

Ôn Hi kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc thấy khóe miệng bĩu ra cười nhẹ của Tống Mão, thoạt nhìn cũng không khác gì bình thường.

Không đợi những người khác nói chuyện, trực giác nhạy bén của Điền Thiên đã nhắc nhở cậu ấy nên đứng lên, "Tôi về chỗ ngồi trước."

Ba vị này chính là mắt bão của Tu La, mình vẫn là đừng nên tự tìm phiền toái.

"Bạn học Ôn Hi cảm thấy tôi rất hung dữ sao?"

Tống Mão thay đổi phương thức lại hỏi thêm lần nữa, ngữ điệu ôn nhu, nhưng Ôn Hi nghe tới lại cảm thấy cứ như là lưỡi rắn độc vậy, cậu vô thức nuốt nước miếng một cái, lông tơ trên người dựng hết lên.

Chợt, cậu cảm thấy mu bàn tay mình ấm áp, ngay sau đó một thanh âm vang lên, "Không cần cảm thấy, cậu thực sự rất hung."

"Hung thần ác sát."

Tống Mão: "......"

Tôi có nên lộng chết cái tên Tư cảnh này để thể hiện một chút cái dang hung thần ác sát từ trong miệng hắn luôn không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play