*Chap 20*

Duy Phong tựa lưng vào thành ghế cạnh giường bệnh của Vy Anh,ngả người về đằng sau và thở dài.Anh nhắm mắt lại,suy về tất cả mọi chuyện.Thực sự từ lúc quen Vy Anh đến giờ,anh đã thay đổi.Thật nực cười,1 chàng trai đào hoa luôn vui vẻ yêu đời và chẳng cần cái gọi là tình yêu chung thủy.Thế mà giờ đây,người con gái mang tên Vy Anh xuất hiện lại khiến cả cuộc đời anh thay đổi đến phức tạp.Như người ta đã nói ‘Đã biết khi yêu là sẽ khổ,sao vẫn chấp nhận khổ để yêu’.Chẳng điều gì to lớn và mạnh mẽ như thứ tình yêu mãnh liệt trong mỗi con người.Khi sa chân vào lưới tình,hẳn là con người ta đã chấp nhận trải qua bao nhiêu khó khăn,và biết trước rằng thứ tình yêu ấy sẽ làm ta đau đớn.Nhưng thử hỏi,nếu con người sinh ra mà không có tình yêu,không trải qua bao gian nan,thử thách thì làm sao biết vui,biết buồn,biết nếm mùi ngọt-đắng của hương vị tình yêu.Trải qua những song gió trong tình yêu,con người ta mới thực sự hiểu nhau,yêu thương và tôn trọng nhau hơn,còn điều gì quý hơn thứ tình cảm thiêng liêng gắn kết mỗi con người ấy?Duy Phong tự hỏi không biết anh sẽ phải trải qua những khó khăn như thế nào để có thể yêu Vy Anh trọn vẹn.Giờ đây,anh đang làm mọi chuyện thêm rối tung lên để tìm 1 sự thật cho chính mình ư?Nhưng sao khó quá,anh không biết phải làm sao khi nhìn Vy Anh bất tỉnh như vậy.Sẽ thế nào nếu Vy Anh sau khi tỉnh dậy không còn bên anh,không còn thích anh như nhỏ nói?Hay không chỉ vậy mà còn có thể căm ghét,thù hận anh.Nhưng dù có phải vậy anh cũng muốn 1 lần đánh đổi,để tìm ra câu trả lời cho tình cảm của anh và Vy Anh…

Mải suy nghĩ,anh chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết.Bao ngày qua chăm sóc Vy Anh,anh không hề nghỉ ngơi và ăn uống,lúc nào cũng chỉ suy nghĩ và ngồi nhìn Vy Anh.

-Ưm….Duy Phong…Duy Phong…nghe Vy Anh nói…chỉ….1 lần thôi…-Vy Anh nói mê man trong cơn bất tỉnh nặng nề.

Tiếng Vy Anh làm Duy Phong thức giấc,anh choàng tỉnh khi nghe Vy Anh gọi tên mình,nhưng nhỏ vẫn chưa tỉnh lại,những lời nói trong cơn mê luôn là lời nói thật lòng mà không hề bị kìm chế,anh nắm lấy tay Vy Anh,cố gắng lắng nghe từng chữ và nói nhỏ:

-Duy Phong đây,Duy Phong đang ở đây với Vy Anh,Vy Anh nói đi…

-Duy Phong…Xin lỗi…là Vy Anh….nói dối….Vy Anh…Vy Anh…-Vy Anh nói,cô chưa hề tỉnh lại nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi.

-Vy Anh nói đi…-Duy Phong tiến lại gần Vy Anh

-Duy Phong…không phải là….mối tình đầu…xin lỗi….Duy Phong…Vy Anh rất ghét trời mưa….đừng lặp lại kí ức ấy….Vy Anh…-Nhỏ nói từng chữ rất nhỏ,những lời nói thật tâm trong lòng.

-….-Duy Phong sững sờ,đôi tay nắm chặt tay Vy Anh cũng dần dần buông lơi.

Gì vậy?Vy Anh vừa nói gì?Anh…anh không phải mối tình đầu?Vậy trước đây Vy Anh đã từng….yêu 1 người khác?Anh không biết về quá khứ của nhỏ nên không thể hiểu hết mọi chuyện?Vậy…chuyện gì đã từng xảy ra với Vy Anh…Vy Anh vừa nói…ghét trời mưa??? Đừng lặp lại kí ức???Là sao?Anh rất tò mò,muốn tìm hiểu về quá khứ của Vy Anh nhưng phải làm thế nào mới được? Hỏi nó và My ư?Chắc chắn nó và My sẽ biết vì họ chơi với Vy Anh từ nhỏ,nhưng….có thể nó sẽ hỏi lí do mà anh tìm hiểu về quá khứ của Vy Anh thì anh biết trả lời thế nào…??!! Thật khó để biết được chuyện gì đã xảy đến với Vy Anh lúc trước….

Nghĩ vậy anh lại thắc mắc,có thể nào cú shock mà Vy Anh phải chịu đựng đã diễn ra từ trước và cú shock lần này lại là do anh tạo ra cho nhỏ? Những dòng duy nghĩ diễn ra trong đầu anh và không dừng lại,anh đang vô cùng muốn biết sự thật về người con gái anh yêu.Chỉ có vậy anh mới tìm ra câu trả lời cho chính mình và đem lại hạnh phúc cho nhỏ….!!!

*Chap 20*

Bầu trời trong xanh,thời tiết hòa khí vô cùng dễ chịu,nắng mai đã bắt đầu xuất hiện,chiếu từng tia lung linh xuống lòng đường tấp nập đầy xe cộ.Trên sân trường,mọi hành động của các bạn học sinh diễn ra thật náo nhiệt và vui vẻ.Riêng hắn,nó,Minh và My thì ngồi lì trong lớp,bàn gần nhau nên chỉ thỉnh thoảng hỏi nhau vài câu rồi đứa nào đứa ấy lại ngồi thở dài não nề.Tại bàn hắn:

-Nè heo,cô không đói à?-Hắn quay sang hỏi nó

-Xì!Giờ này còn lo ăn,tôi đang lo cho Vy Anh với Gia Linh đây.-Nó như đã quen với biệt danh mà hắn đặt cho nên chẳng phản bác gì,1 tay chống cằm,1 tay đẩy đầu hắn ra và nói.

-Ờ,chán thật!Mà cô có biết Vy Anh làm sao không?Gia Linh thì rõ rồi.-Hắn lại hỏi tiếp.

-Tôi cũng chẳng biết nữa,không biết là giữa Duy Phong và Vy Anh đã xảy ra chuyện gì,hic,từ hôm Vy Anh vào viện,chẳng ai muốn hỏi Duy Phong.Dù sao thì cứ để Gia Linh và Vy Anh tỉnh lại thì mọi thắc mắc sẽ được giải đáp thôi…haizzz-Nó đáp kèm theo tiếng thở dài muôn thuở.

-Vậy à?Thế cũng được.Mà cô đừng thở dài nữa,chỉ già thêm thôi chứ không giải quyết được việc gì đâu.Học xong thì tôi chở cô cùng 2 người kia thăm Gia Linh và Vy Anh là được chứ gì?-Hắn thấy nó buồn so,mặt mũi ủ rũ nên không trêu nó nữa và chiều nó 1 tý cho nó vui.

-Ui…Anh tốt quá đi à…Tôi đang chán chết và vì lại phải đi từ đây về nhà xong mới được lấy xe ra bệnh viện thăm Linh với Vy Anh,may là có anh rồi…Hehe…Yêu quá đi mất…!!-Nó nhào tới chỗ hắn,ôm tay hắn và bắt đầu ‘ca ngợi’.

-Nếu cô không buông tôi ra,tôi cho cô nghỉ đi lun á.-Hắn nói nhưng thực tâm trong lòng rất vui khi thấy hành động vừa rồi và nét mặt tươi tỉnh thân quen của nó.

-Ừ!Hehe…-Nó cười tít mắt.

-Ơ mà xe cô đâu mà còn phải có người chở về nhà rồi mới được lấy xe riêng đi.Mọi hôm tôi thấy cô vẫn lái xe riêng đi học mà.-Hắn nhìn nó hỏi

-Anh không biết đâu,tại quản gia nhà tôi lo cho tôi và Vy Anh,My cùng Linh cho nên không cho tôi tự lái xe đi học như bọn anh đâu,mà không chỉ vậy còn bảo tài xế riêng chở đi đón về đấy,mất cả tự do.-Nó đang từ vui vẻ trở thành ủ rũ,than vãn với hắn.

-Nhà cô có quản gia à?Tôi tưởng được tự do như nhà tôi?-Hắn hỏi

-Ờ!Anh sướng thật.Đấy là người làm nhà tôi từ hồi tôi còn bé xíu ý,lớn lên thì đã quen với dì ấy rồi.Bố mẹ tôi cũng hay bận rộn công việc,tôi lại là con gái nên phải có người trông nhà và trông chừng tụi tôi chứ!-Nó đáp

-Thế sao hôm tôi đưa cô về không thấy dì ấy đâu?-Hắn bắt đầu nghĩ lại chuyện hôm đó rồi lôi ra trọc nó.

-Hôm nào?-Nó hỏi

-Cái hôm cô quấn chặt lấy tôi ấy.-Hắn cười tươi quay sang nhìn nó.

-Hứ!Hôm đó dì ấy xin nghỉ phép về thăm nhà,im đi đừng nhắc lại nữa.-Nó quay đi nói,không để lộ khuôn mặt đang ửng hồng vì ngại.

-Hehe.Thế My,Vy Anh và Linh đều ở nhà cô à?-Hắn biết nó ngại nên không nhắc nữa mà hỏi sang chuyện khác.

-Ừ,thế cho vui.-Nó nói

-Ờ,giống tôi ghê!Ba thằng cha kia thấy nhà tôi rộng chuyển hết đến ở.-Hắn cũng than vãn

-Thế càng vui chứ sao?-Nó hỏi

-Tất nhiên rồi,nhưng lũ đó phá đám ghê lắm…-Hắn nhún vai nói.

-Ôh…-Nó gật gù suy diễn theo lời nói của hắn.

Trong khi đó:

-My!Sao cứ nằm dài ra bàn thế?Sáng ăn gì chưa?-Minh lay vai My hỏi

-Chưa…..!-My vẫn nằm dài ra bàn nói

-Thế tý xuống căn tin ăn,đừng nằm dài ra bàn nữa,càng mệt thêm ấy,nghe nhạc với Minh đi,cho đỡ mệt.-Minh nói

-Ờ.-Khánh My đáp rồi ngồi thẳng lưng dạy,quay sang nhìn Minh:

-Có mỗi cái dây thế kia,nghe kiểu tây à?-My chỉ tay nói

Chẳng thèm trả lời My,Minh cầm 1 bên tai nghe dí thẳng vào lỗ tai My.Thế là 2 người cùng nhau ngồi nghe nhạc,1 chiếc Mp3 nối với tai nghe,mỗi người đeo 1 bên,Minh xích lại ngồi gần thêm,My quay sang với ánh nhìn thắc mắc:

-Ngồi gần dễ nghe,chứ ngồi xa như thế làm sao nghe được.-Minh nhìn My thản nhiên nói

My chẳng nói gì,chỉ quay đầu lại nhìn ra ngoài nơi cửa sổ,tiếng nhạc êm ấm vang lên thật dễ chịu:

Nghẹn ngào dây phút ta chấp nhận sống không cần nhau

Chẳng khác chi trái đất này tồn tại không có mặt trời

Chỉ biết lặng nhìn em quay lưng bước đi…lòng anh thắt lại

Nghĩ đến mình sẽ không gặp lại…

Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau

Chẳng giống như chúng ta tìm được nhau rồi lại hoang phí duyên trời

Tại sao phải rời xa nhau mãi mãi

Biết đến khi nào…chúng ta…

Nhận ra chẳng thể nào quên được nhau…

**

Một buổi học trải qua thật nặng nề với bọn hắn và chúng nó,tiếng trông ra về nhưu giải thoát mọi học sinh trong không khí ngột ngạt của trường lớp để trở về với gia đình thân yêu.Và hắn lại lái xe đưa nó,My,Minh đến bệnh viện:

-Vy Anh sao rồi?-bọn nó kéo hắn với Minh vào phòng bệnh của Vy Anh và hỏi Duy Phong.

-Vẫn chưa tỉnh lại.-Phong vẫn ngồi thụp trên ghế nhìn bọn nó trả lời.

-Trông mày xơ xác quá,dù sao cũng vẫn phải ăn cơm chứ cứ như thế này,chắc mày bệnh theo Vy Anh luôn đấy.-Minh nói

-Ừm!Đúng đó,mày cùng bọn tao sang thăm Gia Linh 1 chút rồi gọi cả Khánh đi ăn đi,với tình trạng này chúng mày chắc không sống nổi đâu.-Hắn lên tiếng

-Tôi nghĩ Vy Anh và Gia Linh chắc cũng chưa thể nào tỉnh được,chúng ta cứ đi ăn nhanh rồi về chắc sẽ không sao đâu.-Nó nói

-Dù sao thì vẫn còn y tá nữa mà,đừng lo,sang phòng Gia Linh thôi.-Khánh My nói.

Thế rồi hắn nó,My,Minh và Phong cùng nhau sang phòng bệnh của Gia Linh:

-Mấy ngày nay Linh vẫn chưa tỉnh sao?-My hỏi

-Ừm!Linh vẫn bất tỉnh,chưa tỉnh lại,đã gần 1 tuần rồi.-Minh Khánh trả lời.

-Thôi!Bây giờ chúng ta đi ăn lấy sức rồi về tính tiếp,dù sao thì Khánh và Phong đã không ăn uống,ngủ nghỉ gì rồi.-Nó nói

-Vậy được không?-Khánh hỏi

-Không sao đâu,ăn nhanh rồi về,tao với mày còn lấy sức và chăm sóc Vy Anh với Linh.-Duy Phong nói

-Ừm.Vậy cũng được.-Khánh đáp.

*** Tại 1 nhà hàng nổi tiếng trong thành phố,chúng nó cùng bọn hắn gọi bao nhiêu là món để tẩm bổ cho Duy Phong và Minh Khánh:

-Gọi nhiều thế mày,tao không có hứng ăn đâu.-Duy Phong nói với hắn

-Đúng đó.-Minh Khánh

-Cứ ăn đi,còn bọn tao nữa mà.Chúng mày mà không ăn thì lấy đâu ra sức chăm sóc 2 người kia.-Hắn đáp

-Long nói đúng đấy,Phong và Khánh gần 1 tuần nay đã vất vả lắm rồi.-Nó lên tiếng.

-Hay thế này đi,bọn tao sẽ chăm sóc Vy Anh và Gia Linh hộ chúng mày được không?-Thiên Minh hỏi

-Không cần đâu,tao tự lo được mà!-Duy Phong cùng Minh Khánh đồng thanh

-Không được!Như thế 2 người sẽ bệnh luôn đấy,với cả My với Hạnh San cũng muốn chăm sóc Vy Anh với Linh nữa,2 người tranh hết phần của tụi tôi rồi.-Khánh My thuyết phục

-Cũng được nhưng tôi với Phong sẽ dành nhiều phần chăm sóc hơn.Thế này đi,buổi sáng và buổi chiều tôi với Phong đều nghỉ học và chăm sóc Linh với Vy Anh để mọi người đi học,tối với cả đêm thì mọi người lo được không?-Minh Khánh hỏi.

-Ok.Lo được hết.-Nó và My nói.

-Vậy thì như này,cứ 2 người 1 tối,hôm sau lại như vậy.My với Minh tối nay lo cho Vy Anh và Gia Linh,tối hôm sau thì Hạnh San với Long lại tiếp tục.Vậy được không?-Duy Phong góp ý.

-Ok-Nó,My,hắn,Minh đồng thanh.

-Vậy là được rồi,còn buổi trưa đi học về mọi người sẽ cùng nhau đến bệnh viện rồi đi ăn.-Hắn nói

-Ừm!Như thế mỗi người góp sức 1 tý,đỡ ai phải mệt hơn.-Nó nói

Tất cả đã đồng ý với ý kiến của Phong và Khánh.Ăn xong,nó,hắn,Minh với My thì tiếp tục đi học còn Phong và Khánh lại trở về bệnh viện….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play