Xuyên Qua Làm Chủ Mạt Thế

Chương 6 : Hồi Tưởng


1 năm

trướctiếp

Tới giờ cơm chiều , người hầu lên tầng hai gõ cửa phòng ngủ của Lục Hạo tiếng cửa vàng lên hai tiếng "cộc cộc" nhưng đáp lại chỉ là một khoản không yên tĩnh . Người hầu một lần nữa gõ cửa gọi với vào trong phòng 

"Lục tiên sinh cơm tối đã chuẩn bị xong rồi ạ"

Lúc này trong phòng ngủ , trên chiếc giường mí mắt của người đàn ông khẽ động đậy. Lục Hạo từ từ mà mở mắt ra đáp lại một tiếng với người sau cửa "tôi biết rồi" . Khi nghe tiếng bước chân của người hầu đã đi xa lúc này Lục Hạo mới nhìn xuống người ở trong lòng mình . Cậu thiếu niên ngủ rất ngoan ngoãn, nằm nép vào sát lòng hắn . Gương mặt trắng nõn úp vào lồng ngực của hắn . Nhìn Tử Lâm nằm trong ngực mình mà ngủ một tia ấm áp le lói chợt lóe lên trong lòng Lục Hạo. Đã bao lâu rồi hắn cũng chả nhớ lại được nữa . Trong kí ức hắn lại hiện lên một hình ảnh cậu thiếu niên bé nhỏ không còn dang vẻ hồng hào nữa mà thay vào đó là dang vẻ tiều tụy xanh xao gầy guộc đang nằm nép vào lòng hắn . Đưa trẻ ấy đã từng ghét bỏ tất cả mọi thứ mà luôn tự nhốt mình trong phòng giờ đây lại chọn cách tin tưởng hắn tín nhiệm hắn. Sau khi mạt thế ập tới tất cả mọi người đều biến thành những con tang thi ăn thịt người chỉ có một số người không biến đổi thành tang thi mà trở thành những dị năng giả có dị năng cũng nhờ đó mà Lục Hạo mới có thể bảo vệ được Tạ Tử Lâm. Hai người nương tựa vào nhau mà sống sót từ đó cũng gặp được những người đồng đội trị kỉ thành lập căn cứ nhưng dù có dị năng mạnh tới đâu cũng chả thể thắng nổi thủy triều tang thi . Lúc hắn bị suy kiệt dị năng cơ thể lại bị thương nặng không thể động đậy được thì đột nhiên xuất hiện một con tang thi trung cấp hệ Kim lao tới biến đổi cánh tay của nó thành một thanh kim loại có đầu sắc nhọn . Nó phóng nhanh tới chỗ Lục Hạo , giờ đây thành trì bị thủy triều tang thi tàm phá mọi dị năng giả đang cố gắng gành giật giữa sự sống và cái chết dù bọn họ muốn cứu Lục Hạo nhưng không thể, khoảng cách quá xa . Mắt thấy tang thi sắp tới chỉ còn một chút nữa thôi nhưng không biết từ đâu một thân hình nhỏ nhắn phóng ra che chở cho hắn, Lục Hạo chưa kịp định thần lại thì thấy một thành kim loại sắc nhọn đâm xuyên qua người cậu thiếu niên ấy máu cũng từ đó mà chảy xuống . Khi định hình lại thì mới nhận ra rằng đó là Tạ Tử Lâm , một tia sợ hãi lóe lên trong lòng Lục Hạo. Hắn lấy hết sức lực cuối cùng của bản thân mà phóng một mũi tên dị năng giết chết con tang thi kia . Thân thể kia cũng nương theo mà ngã xuống mặt đất không động đậy, lúc này sự sợ hãi đã bao trùm trong tâm trí Lục Hạo. Hắn sợ hãi, cố gắng sức lực mà đứng lên đi tới bên cạnh thân thể ấy . Khi nhìn thấy gương mặt ấy sức lực trong hắn như bị hút cạn , thân thể vì thế mà ngã ngồi xuống. Lục Hạo vươn cánh tay run rẩy ra mà ôm chặt thân thể đâm máu vào lòng, hắn sợ sệt mà gọi tên cậu thiếu niên ấy.

"Tử Lâm, Tạ Tử Lâm, đừng ngủ, cố gắng gượng . Anh tìm người chữa trị cho em"

Cậu thiếu niên trong lòng hắn gương mặt ấy đã không còn huyết sắc cố gắng gượng sức lực cuối cùng mà đáp lại.

"Lục..... Hạo....đ..ừ.n.g....khó.c"

Bấy giờ Lục Hạo mới biết mình đang khóc, một người dù có gặp phải khó khăn hay đau đớn cũng bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra mà giờ đây lại khóc. Bấy giờ hắn mới nhận ra được tình cảm của mình nhưng dù vậy cũng chả thể áp lại được nỗi sợ hãi trong lòng hắn. 

Nước mắt của Tạ Tử Lâm cũng bắt đầu rơi xuống nhẹ nhàng mà rơi xuống mặt đất. Trái tim của Lục Hạo như bị bóp chặt lấy không thở được hắn run rẩy mà nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nói với Tạ Tử Lâm.

"Đừng sợ, anh ở đây, anh sẽ tìm người chữa trị cho em,đừng khóc sẽ không sao đâu"

"L.ụ..c.....H..ạ.o......p.hả...i.....số..n.g...nhất......đ..ịnh....phả...i....sốn..g"

"Tử Lâm cố gắng lên,anh mang em đi chữa trị"

Lục Hạo cố gắng sức lực đứng lên ôm chặt lấy Tạ Tử Lâm mà bước đi, miệng thì cứ lẩm bẩm nói với Tạ Tử Lâm . Nhưng lúc này Tạ Tử Lâm không còn có thể nghe thấy được gì nữa, tai cứ ù ù lên. Mí mắt cứ như nam châm mà díu vào nhau ,sức lực cứ như bị hút cạn , cơ thể trở nên lạnh buốt . Cậu cố hết sức lực cuối cùng của bản thân mà nói với người bên cạnh.

"Lụ..c.....H...ạo...e...e..m.....l.ạn..h...q.u.á.,..e.m....s..ắ..p......chế...t.....r...ồi......đ...ún...g........k.hô....n...g"

"Không , không , em sẽ không chết ,em cố gắng lên , anh tìm người chữa trị cho em ,nên làm ơn ... đừng bỏ anh"

Lục Hạo vừa nói vừa lấy áo khoác của mình bao bọc lấy Tạ Tử Lâm ôm chặt cậu vào lòng cơ thể không ngừng run rẩy

"L..ục....hạ...o.......a..n.h.....ph..ải.....s..ố..ng......t.ốt.....nhé.....số...ng..luô...n.....c..ả.....ph....ần..c...ủ...a.....e..e...m....đ....ấy....,h..ứa...vớ....i........e...m"

"Được, anh hứa với em, vì vậy Tử Lâm ráng lên, làm ơn đừng bỏ anh"

Lúc này Tạ Tử Lâm nằm trong ngực của Lục Hạo đã nở một nụ cười thật tươi khiến cho Lục Hạo càng trở nên sợ hãi, hắn không ngừng gọi cậu thiếu niên ấy nhưng giờ đây ý thức trong Tạ Tử Lâm bắt đầu tán ra , khoé môi trên gương mặt ấy cũng từ từ hạ xuống. Bấy giờ nỗi sợ đã bao trùm trong lòng Lục Hạo, hắn sợ hãi mà gọi không ngừng.

"Tử Lâm , không ,không ,đừng ngủ , tỉnh lại anh tìm người chữa trị cho em, đừng ngủ, làm ơn xin em đừng bỏ anh , xin em đấy, Tử Lâm"

Nhưng đáp lại lời hắn chỉ còn khoảng không và những tiếng đánh nhau. Lục Hạo quỳ xuống mặt đất, nước mắt của hắn không ngừng chảy xuống miệng thì không ngừng lẩm bẩm gọi Tử Lâm nhưng chẳng thể nào nghe thấy tiếng của cậu được nữa. Một nỗi tuyệt vọng bao trùm trong lòng Lục Hạo. Hắn tuyệt vọng mà thét lên.

"Khôngggggggggggggg"

Một cỗ sức mạnh trong hắn đồng thời cũng phóng ra quét sạch đám tang thi đồng thời cũng đả thương không ít dị năng giả. Nhưng  họ đều không quan tâm đến vết thương của bản thân mà trên gương mặt của họ đều là sự vui sướng. Đúng vậy Lục Hạo đã thăng cấp trở thành dị năng giả cấp SSS , nhưng dù vậy hắn cũng chả quan tâm hắn chỉ biết rằng từ bây giờ hắn đã mất đi người mà mình thương yêu nhất. Và từ đó hắn sống trong đau khổ và tuyệt vọng , hắn tự tay diệt sạch lũ tang thi để báo thù cho Tạ Tử Lâm rồi bắt đầu sống một cuộc sống không có mục đích,dù đồng đội có khuyên ngăn thế nào cũng chả thể thấy đổi được gì .

Thật may mắn ông trời cũng không ruồng bỏ hắn cho hắn ánh sáng làm lại cuộc đời. Mở mắt ra điều đầu tiên nhìn thấy là gương mặt của Tạ Tử Lâm ai cũng biết rằng lúc đó hắn vui mừng cỡ nào. Lục Hạo không ngần ngại mà ôm chặt cậu thiếu niên vào lòng hắn sợ đây chỉ là ảo ảnh do hắn tạo ra . Chỉ đến khi người trong lồng ngực hắn khẽ rên lên một tiếng "ưm" thì hắn mới bình tĩnh lại mà buông lỏng cậu thiếu niên ra .

Hồi tưởng kết thúc. Lục Hạo nhìn cậu thiếu niên đang say sưa ngủ , nhẹ nhàng mà cúi xuống hôn nhẹ lên trán Tạ Tử Lâm mà nói, trong giọng hắn chứa đựng tất cả sự yêu thương.

"Đời này anh chắc chắn sẽ bảo vệ em"

______________________________________

Tiểu kịch trường

Tạ Tử Lâm: ủa gì vậy sao khác cốt truyện của ta thế????

Lục Hạo : đúng mà

Tác giả : biết gì đâu :))

( Có phải các bạn đang thắc mắc sao không giống với tình tiết ở chương 1 đúng không ?? . Mình sẽ cho lời giải đáp ở một chương nào đó . Nhắc lại không phải mình viết sai đâu nha 😁😁)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp