Xung quanh Hoành Điếm không có gì thú vị, ngoại trừ nhà cửa thì chính là cây cối, những đợt nắng nóng của hoàng hôn khiến người đẫm mồ hôi, tầng mây thấp bé trên đỉnh đầu giống như sớm muộn gì cũng sẽ rơi xuống.

Cung Tuấn cùng anh trò chuyện nhiều thứ, thời tiết, thức ăn, diễn xuất, giống như cuộc sống của họ chỉ cần xoay quanh những chủ đề này là có thể tiếp tục mà không gặp bất kỳ phong ba bão táp nào. Trương Triết Hạn cảm thấy ngột ngạt liền nói với cậu, chúng ta cùng nhau leo núi đi.

Gần đó có rất nhiều núi, vô danh vô tính, dáng dấp cây nào cây nấy như nhau, cây xanh bao phủ khắp các con đường núi. Bọn họ đi bộ dọc theo lối đi bộ, ánh hoàng hôn to lớn treo lơ lững phía sau khiến bóng của bọn họ kéo dài vô tận, dường như muốn thoát khỏi họ đi thật xa.

Không bao lâu đã lên đến đỉnh núi, nói đỉnh núi nhưng thật ra chỉ là một con dốc nhỏ mà thôi, các trụ xi măng gắn dây xích bao một vòng quanh đài quan sát, tầm nhìn không tệ, nhìn xuống Hoành Điếm giống như một mô hình thu nhỏ tinh xảo, rất nhiều ánh đèn đã được bật lên, đó là loại đèn pha được sử dụng khi quay đêm, từng điểm sáng trắng khổng lồ bồng bềnh trong thành phố, tạo cho người ta cảm giác mê ly mờ ảo.

"Trương lão sư, anh cảm thấy bộ phim này của chúng ta có thể nổi không?"

Cung Tuấn đứng bên cạnh đèn đường trên đài quan sát và hỏi với một nụ cười rất ngây ngô.

Trương Triết Hạn nhìn về phía xa, bình tĩnh trả lời, "Ai biết được, cố gắng hết sức thôi."

"Nói thật với anh, trước khi đến đây em đã đến bái Quan Âm Nam Hải, khi dâng hương có một giọt sáp đã rơi xuống tay em, em cảm thấy nhất định có hi vọng."

Trương Triết Hạn quay đầu nhìn anh, dưới ánh hoàng hôn Cung Tuấn khẽ mỉm cười dịu dàng, có thể sưởi ấm tất cả những thứ khô khan.

"Quan Âm Nam Hải là cầu nhân duyên."

Khóe miệng Cung Tuấn giật giật hai cái, "Không thể nào..."

Anh cười, "Không tốt sao? Cung lão sư thành kính như vậy, không chừng sẽ linh nghiệm."

Cung Tuấn suy nghĩ một lúc rồi xấu hổ nói, "Hay là phù hộ em phát tài trước đi."

Anh thờ ơ trả lời nhất định, sau đó lại lần nữa đem ánh mắt hướng về phương xa.

Gió nổi lên, gió trên đài quan sát thổi bay mấy sợi tóc đè dưới mũ lên, lá cây rơi ở hai bên đường vang lên không ngừng. Những đám mây màu xám tro càng ngày càng thấp, xem ra đêm nay nhất định sẽ mưa, bọn họ phải nhanh chóng trở về.

"Trương lão sư, hôm nay tâm trạng anh không tốt sao?" Cung Tuấn đứng sau anh quan tâm hỏi. Anh giấu ánh mắt dưới vành mũ, nhàn nhạt nở nụ cười nhẹ, "Không có chuyện gì, chỉ là gần đây hơi mệt mỏi."

"Em thấy anh mỗi ngày đều tràn đầy nặng lượng, còn tưởng rằng chỉ có em như vậy... Thật ra tối hôm qua em chỉ ngủ được có bốn tiếng." Cung Tuấn thở dài một cách khoa trương, "Cuộc sống không dễ dàng... nhưng em có một bí kíp độc môn có thể tiêu trừ mệt mỏi, nếu không để em truyền thụ cho anh?"

"Bí kíp độc môn gì?" Anh nhướng mày nhìn đối phương, "Thì ra Cung lão sư còn giấu thứ tốt."

Nói xong Cung Tuấn liền đi tới phía sau anh, nhẹ nhàng nói, "Anh nhắm mắt lại đi."

Anh cứng đờ trong chốc lát, nhưng vẫn từ từ nhắm mắt lại, tiếp theo có một bàn tay che mí mắt anh.

Cung Tuấn bổ sung thêm, "Như vậy sẽ tối hơn... anh đừng nói chuyện, hít một hơi thật sâu, sau đó đếm ngược ba mươi giây và hãy nghĩ về những điều hạnh phúc nhất của anh."

Anh có chút khó chịu nói, "Cậu lại có bí kíp gì..."

"Anh thử chút đi, đừng nói chuyện."

Trương Triết Hạn bất đắc dĩ hít sâu một hơi, bắt đầu đếm ngược.

Một giây, hai giây, ba giây...

Trong bóng tối đầu óc anh trống rỗng, lúc đầu anh không nhớ được gì, chỉ là mỗi lần chớp mắt, lông mi sẽ lướt qua làn da trong lòng bàn tay. Gió nóng rực thổi từ khe hở giữa các ngón tay thổi lên mặt, mang theo hơi thở ẩm ướt của nước mưa, anh nghĩ đến mùa đông lạnh nhất mà mình từng trải qua. Sương và tuyết, không thể chịu đựng được khô hanh vào ban ngày, nhưng đêm dài vẫn luôn ấm áp, có thể dựa vào nhau trên ghế sofa ngồi đến bình minh. Mùa đông năm đó... đã quá xa, nỗi nhớ không nguôi, nó như là một dòng suối lúc ẩn lúc hiện, anh bỗng nhiên không nắm được những mảnh vỡ mơ hồ trong tăm trí, anh muốn có ai đó giúp anh nhớ lại, nhớ lại những chuyện điều hạnh phúc ấy.

Hai mươi tám, hai mươi chín, ba mươi giây...

Hơi thở của Cung Tuấn phả vào bên tai anh, quyện vào tiếng lá xào xạc.

Liệu cậu có đặt môi lên má anh như trong giấc mơ không? Nhẹ nhàng đánh thức anh dậy, hoặc chỉ đơn giản là vứt bỏ anh để anh hòa vào bóng tối.

Nếu như là bóng tối ngọt ngào trong lòng bàn tay cậu...

"Trương lão sư? Đừng ngủ quên."

Bàn tay kia đột ngột dời đi, Trương Triết Hạn mở mắt và nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngốc ngếch của Cung Tuấn.

"Thế nào rồi, có phải bây giờ trong tâm trí anh đang tràn ngập những điều hạnh phúc không? Hãy thư giãn nhiều hơn."

"Nhàm chán."

"Bí kíp độc môn đã truyền thụ cho một mình anh, bốn bỏ năm lên thì anh chính là đệ tử thân truyền của em."

"Bớt đi, đừng hòng chiếm tiện nghi của tôi."

Trương Triết Hạn lườm cậu một cái, đi về phía trước hai bước đứng ở rìa đài quan sát. Gió từ chân núi thổi lên mát mẻ hơn bình thường, anh lại hít một hơi thật sâu, rồi đột nhiên trèo qua xích sắt, đứng đến rìa hẹp của sườn núi.

"A Nhứ!" Cung Tuấn khẩn trương nghiêng người tới, "Anh làm gì vậy, rất nguy hiểm!"

"Làm sao có thể?" Trương Triết Hạn mỉm cười vẫy tay với cậu, "Cậu có muốn trèo qua đây không? Ở đây mát hơn nhiều."

"Đừng náo loạn, lỡ ngã thì sao! Lại đây!"

Anh cúi đầu nhìn xuống, khe núi không sâu, trên những con dốc dựng đứng là đá lộn xộn và rêu phong hoang vu.

"Cậu sợ đồ cao sao? Ở đây cũng không cao lắm đâu."

Ngã xuống nhiều lắm là gãy mấy cái xương, không đến mức mất mạng. Anh đương nhiên không ngốc đến mức sẽ nhảy xuống, chỉ là mỗi xương cốt đều giống như nằm sai vị trí, ở trong thân thể anh không ngừng vặn vẹo gào thét, khiến cho anh muốn lấy ra từng cái một rồi định hình lại. Anh duỗi người, nghe thấy tiếng xương khớp kêu răng rắc, cùng với tiếng gió trên núi ồn ào náo động.

Gió bất chợt nổi lên, thổi chiếc mũ của anh bay xuống chân núi. Anh vô thức đưa tạy ra đón, nhưng lại bị ai đó ôm eo, mạnh mẽ kéo lại. Trương Triết Hạn nhìn thấy cảnh vật đảo qua trước mắt, sau đó cả người cùng nhau ngã trên đường bê tông bóng loáng.

"A..." Anh bị đụng đầu có hơi đau, nhưng người bị anh đè ở dưới có lẽ ngã càng thảm hơn. "Cung lão sư..."

"Anh làm gì vậy?! Không muốn sống nữa à!" Cung Tuấn nằm trên mặt đất, ôm eo đau đớn.

"Xin lỗi..." Anh chống tay ngồi dậy, lại đưa tay cho Cung Tuấn, "Tôi chỉ muốn nhặt chiếc nón lên... Không sao chứ?"

Cung Tuấn nắm tay anh, khuôn mặt điển trai nhăn lại, có lẽ là do bị ngã quá đau, nhưng vẫn còn đang lảm nhảm "Trương lão sư, anh thật sự làm em sợ chết khiếp... Em thấy cả người anh đều bay ra ngoài, nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì, may là em phản ứng nhanh..."

Trương Triết Hạn kéo cậu từ trên mặt đất lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi không ngừng cử động của cậu, bỗng nhiên không muốn nghe cậu nói nữa.

"Trương lão sư..."

Anh dán môi mình lên môi đối phương, Cung Tuấn mở to hai mắt, cả người như đông cứng lại.

Trương Triết Hạn nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ muốn hôn môi cậu. Mềm mại, ẩm ướt, có thể làm cho trái tim nóng nảy và đau khổ của anh hoàn toàn trở nên yên tĩnh. Trong bóng tối ngắn ngủi đó, anh có thể nghĩ về những điều hạnh phúc nhất, giống như thế này.

Cung Tuấn đột nhiên đỡ bả vai anh đẩy anh ra, hai má nhanh chóng đỏ lên, bắt đầu lắp bắp, "Trương, Trương lão sư... Anh, anh đang làm gì..."

Trương Triết Hạn không muốn trả lời, chỉ tiếp tục nhìn cậu.

Muốn hôn thì có gì sai sao? Không lôi kéo cậu đồng quy vu tận là đã tốt lắm rồi.

Tầm mắt Cung Tuấn dao động, né tránh, rồi lại kìm lòng không được bay về phía môi anh.

Giờ khắc này anh đã mất đi lý trí, lại lần nữa muốn nghiêng về phía trước. Nhưng lần này Cung Tuấn vững vàng đè bả vai anh lại, vẻ mặt phức tạp nói, "Trương lão sư... Điều này, không đúng... Có phải do anh ngủ không ngon không?"

Trương Triết Hạn cảm thấy cơ thể lạnh ngắt và xương sống đã không còn cách nào chống đỡ được trọng lượng của bản thân. Lẽ ra anh nên nói xin lỗi, sau đó làm theo lời đối phương nói mình đúng là ngủ không ngon và nhầm cậu thành người quen trước kia của anh. Nhất định Cung Tuấn sẽ nói không sao, em không để ý. Cuối cùng sẽ không ai để ý nữa.

"Lão Ôn, cậu không muốn sao?" Anh nắm cổ tay đối phương, ép về phía trước một bước, "Không sao đâu, rất nhiều người đều như vậy."

"Nhưng em... Không phải... Cái đó..." Cung Tuấn muốn lùi lại, nhưng không có cách nào dời tầm mắt ra khỏi môi anh.

"Tôi cũng không phải, nhưng có vấn đề gì." Anh cảm thấy bản thân có thể cười, cho nên liền mỉm cười. Có chút hư hỏng, anh thừa nhận. "Đêm nay đừng về, tìm cớ chuồn đi."

"A Nhứ..." Vẻ mặt của Cung Tuấn rất rối rắm, há miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì, Trương Triết Hạn hoài nghi cậu muốn dạy dỗ mình.

"Thật nhàm chán." Anh buông tay Cung Tuấn ra, xoay người đưa lưng về phía cậu, "Quên đi, trở về thôi. Cũng không nhất định phải là cậu..."

Anh không muốn thừa nhận thất bại, chỉ là ban đầu anh không nên cố thử, Cung Tuấn hoàn toàn không phải là loại người đó. Trương Triết Hạn cảm thấy khóe miệng co rút, rất muốn phun ra thứ gì đó, những suy nghĩ vô sỉ, hèn mọn đó đang dồn lại trong lồng ngực anh, và giờ chúng đã nghẹn lại trong cổ họng anh.

Cho đến khi Cung Tuấn đột nhiên nắm lấy cổ tay anh và dùng thanh âm không nghe ra cảm xúc nói, "A Nhứ."

Trương Triết Hạn chậm rãi quay người lại, nhìn chằm chằm cậu, ngây người nói, "Không về sao?"

Biểu tình của Cung Tuấn rất phức tạp cũng rất mâu thuẫn, hẳn là có năm mươi phần trăm cậu đang nghĩ cách cự tuyệt một cách lịch sự, năm mươi phần trăm còn lại là yết hầu khẩn trương lăn lộn khi cậu nuốt nước bọt, còn có ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên môi anh.

"Không về." Cung Tuấn siết chặt cổ tay anh và nói.

Mỗi người đều gửi tin nhắn cho người đại diện, Trương Triết Hạn nói có một người bạn đến thăm nên đã cùng nhau đi ăn khuya sẽ không về. Cung Tuấn cũng gửi, không biết viết cái gì, hẳn là rất sức sẹo. Anh không quan tâm, cho dù có người đoán được cũng không sao cả, anh bỗng nhiên có dũng khí không sợ trời không sợ đất giống như trước, thực ra đó chính là sự kiêu ngạo, luôn luôn tự cho mình làm trung tâm.

Chạy đến một nơi rất xa mướn phòng, còn rất cẩn thận chân trước chân sau bước vào thang máy, trên đường đi Cung Tuấn một mực không nói chuyện với anh, Trương Triết Hạn cho là trước khi đến bước cuối cùng cậu sẽ hối hận, nếu như cậu muốn đi, anh sẽ đánh ngất cậu rồi lôi vào.

Tuy nhiên rất nhanh sau đó có tiếng gõ cửa, anh mở ra và kéo Cung Tuấn vào, không biết đối phương có cảm thấy ở phương diện này anh rất thiếu kiên nhẫn này không.

Bọn họ đối mắt nhìn nhau trong căn phòng tối tăm, ánh mắt của Cung Tuấn vẫn còn lộ rõ vẻ hoảng sợ và sợ hãi... Anh liếm liếm môi, ánh mắt Cung Tuấn thay đổi, yết hầu chuyển động mạnh mẽ. Anh ôm lấy cổ Cung Tuấn và áp môi lên, cơ bắp đối phương căng thẳng nhưng không đẩy anh ra.

Trương Triết Hạn khẽ cắn cánh môi cậu, ngước mắt lên, đầu lưỡi dọc theo đường môi khô khốc liếm một lần. Cung Tuấn giống như có chút mê mang không biết nên ứng phó như thế nào, nhưng cậu vừa hé môi ra, Trương Triết Hạn đã đẩy đầu lưỡi vào, khoang miệng mềm mại ướt át câu lấy đầu lưỡi đối phương, chậm rãi cuốn lấy. Cung Tuấn đột nhiên nắm lấy eo anh, cúi đầu xuống thấp một chút và ngậm lấy đầu lưỡi anh.

Anh bắt đầu rên rỉ, từ lồng ngực phát ra âm thanh khó chịu mà mềm nhũn, Cung Tuấn nắm lấy tay anh và siết thật chặt, đầu lưỡi đâm vào miệng anh, giống như một vị khách không mời mà đến, không chút khách khí khuấy động khoang miệng anh, môi lưỡi ướt át tạo cảm giác rất tốt, Trương Triết Hạn hơi ngửa đầu, mái tóc dài rũ xuống bả vai, hiện ra một loại tư thái mềm mại. Bàn tay còn lại của Cung Tuấn liền thăm dò vào tóc anh, giữ sau đầu anh, thô bạo xâm phạm môi và khoang miệng của anh.

Sau khi tách ra ánh mắt hai người đều có chút hoảng hốt, môi Cung Tuấn hiện lên màu nước trong suốt nhàn nhạt, bỗng nhiên giống như thanh tỉnh, buông tay ra do dự nói, "Trương lão sư, em... Thật xin lỗi..."

Anh không muốn nghe, vì vậy anh đưa tay đặt tay lên quần của đối phương. Mặc dù Cung Tuấn nhăn mặt run rẩy, nhưng chỗ kia vẫn có chút phản ứng, hơn nữa khi bàn tay anh xoay tròn từng chút một xung quanh vị trí đó, phản ứng càng lúc càng lớn.

"Đừng gọi anh là Trương lão sư." Trương Triết Hạn nhìn anh rồi từ từ kéo khóa quần.

Tai của Cung Tuấn đỏ đến mức sắp nhỏ máu, hai tay không biết nên đặt ở đâu, khẩn trương đến mức bắt đầu nghiến răng.

"Vậy gọi là cái gì..."

Trương Triết Hạn dừng lại chốc lát, sau đó nửa quỳ xuống. "Gọi A Nhứ đi."

"A Nhứ?" Phản ứng của Cung Tuấn giống khiếp sợ hơn là sung sướng, anh lười để ý, cởi quần của đối phương ra, và áp môi lên thứ được giữ sau lớp quần lót kia, anh liếm dọc theo chiều dài của tính khí, cách lớp vải mút lấy tính khí đang cương cứng.

"Trương lão sư! Trương lão sư, anh không cần..." Giọng điệu Cung Tuấn hoảng hốt không chịu nổi, nhưng cái đồ chơi thô dài kia nhanh chóng làm bung cả quần lót cậu. Anh dùng răng gõ vào đầu tính khí, mang theo mùi trừng phạt. "Gọi A Nhứ, đừng để anh nói lần thứ ba."

"A Nhứ..." Cung Tuấn liều mạng nuốt nước bọt, hai chân dài duỗi thẳng dựa vào cửa. "Chúng ta có phải nên đổi chỗ rồi không..."

"Đợi lát nữa." Anh giữ đùi đối phương lại, dùng răng cắn mép quần lót kéo xuống, tính khí cứng rắn bắn lên mặt anh, bóng loáng, mang theo mùi tanh. Anh không hề nghĩ ngợi há miệng ngậm cự vật thô to kia thật sâu, quy đầu trực tiếp đâm thẳng vào cổ họng, muốn nôn, thật sự đúng là đã lâu không làm.

Hơi thở của Cung Tuấn ngày càng nặng nề, mang theo giọng mũi ngột ngạt. Anh miễn cưỡng kiềm chế cỗ xúc động muốn nôn, cố gắng hết sức đem tính khí của đối phương ngậm càng sâu, dùng đầu lưỡi trêu chọc gân mạch sưng tấy. Tất nhiên anh biết làm thế nào để cho đối phương hưng phấn, trước kia mỗi lần quan hệ bằng miệng, Cung Tuấn luôn dùng sức ấn đầu anh, buộc anh ngậm sâu vào cổ họng, tiếp đó nhanh chóng bắn vào miệng anh. Sau đó cậu luôn sẽ nói xin lỗi, giảo hoạt nhìn anh nói tất cả là do Tiểu Triết quá xinh đẹp.

Trương Triết Hạn nhắm hai mắt lại, đong đưa đầu uyển chuyển để tính khí có thể thuận lợi cắm vào miệng mình, thứ kia sưng to chết người, toàn bộ khoang miệng đều bị nhồi nhét, quy đầu vẫn luôn đâm vào hàm trên tê dại. Cung Tuấn thở dốc càng ngày càng gấp, đột nhiên đem tay đè sau gáy anh, gắt gao ấn mạnh anh về phía trước. Chóp mũi bị chôn vùi trong bộ lông thô ráp, tính khí hoàn toàn xâm nhập sâu vào cổ họng của anh, anh thống khổ muốn ho khan, nước mắt cũng bị ép ra, cũng may Cung Tuấn nhanh chóng rút ra, bằng không anh sợ mình sẽ chết ngạt mất.

"Em xin lỗi A Nhứ, em có làm anh bị thương không?" Vẻ mặt Cung Tuấn trông như sắp khóc, sợ anh tức giận.

Khó được đối phương còn chưa bắn, dù sao cũng không còn là tiểu tử năm đó nữa. Trương Triết Hạn vươn đầu lưỡi ra, quét một vòng trên quy đầu to lớn đang rỉ dịch, ngước mắt cười nhẹ, "Đã lâu không làm à, bạn gái sẽ không làm cái này sao?"

Cung Tuấn vẫn chưa hoàn toàn bình phục, dựa vào cửa, lồng ngực phập phồng lên xuống mấy lần, có chút bất lực nói, "Loại thời điểm này, đừng nhắc đến những chuyện này."

Anh cắn môi, đột nhiên cảm thấy rất buồn, nói những chuyện này có ích lợi gì, từ khi bọn họ bước qua cánh cửa này, ngay cả bạn bè cũng không làm được. Trương Triết Hạn đứng lên, sửa lại tóc mình và nói, "Lên giường đi."

...

(còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play