Hơn 12 giờ đêm, trước cổng tiểu khu chỉ còn một chuỗi cửa hàng tiện lợi và ba cây ATM gần đấy còn sáng đèn. Nhiếp Hàn Sơn vừa đậu xe, xách chiếc vali rỗng đã cầm từ nhà đi xuống thì thoáng nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi xổm hút thuốc ở trước cửa hàng tiện lợi. Hắn nhìn thêm chút nữa, kết quả lại thấy một cô gái trẻ cầm cả một túi đồ to ra ngoài, người đàn ông đứng lên, ôm eo cô gái rời đi.
Thu ánh mắt lại, Nhiếp Hàn Sơn đi qua cửa cảm ứng, rút từ trong ví ra một tấm thẻ cắm vào cây ATM, thuận tiện châm một điếu thuốc.
Hắn liên tục đi vào các cây ATM khác, chiếc vali cũng đã nặng hơn mười cân. Sau khi rút tiền xong xuôi hắn trực tiếp ném vali ra hàng ghế sau cửa xe, sau đó lên xe đi đến địa điểm đã thỏa thuận từ trước.
Ngôn Tình NgượcChỗ này không kẹt xe nên chỉ cần ba mươi phút là đã có thể ra khỏi nội thành, chẳng qua nếu nhìn từ định vị thì địa điểm đã thoả thuận cách rất xa so với ngôi làng gần nhất, còn xa hơn cả trang trại nhà Quan Hạc nữa. Khi lên đến quốc lộ Nhiếp Hàn Sơn nhanh chóng tăng tốc, đi được nửa đường thì có một dãy số xa lạ gọi đến, lại đổi sang một địa điểm khác.
"Không cần gấp. Mày cũng là dân kinh doanh, đây chỉ là đổi một khoản tiền thôi, không ai muốn mạng người mà phải không?"
Giọng đầu dây bên kia rất cợt nhả, vẫn nhai đi nhai lại mấy lời đã nhắn nhiều lần trên Wechat.
Nhiếp Hàn Sơn yêu cầu bên kia để Ôn Chước Ngôn nghe điện thoại, đầu bên đó ngược lại rất thoải mái. Giây tiếp theo giọng nói của Ôn Chước Ngôn truyền tới lỗ tai hắn, gọi một tiếng Nhiếp ca, nghe không có chút khiếp sợ nào, nhưng cảm giác cậu rất kích động, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nói hắn chú ý an toàn.
Nhiếp Hàn Sơn thở dài: "Đừng sợ, ngoan ngoãn đợi anh."
Ôn Chước Ngôn nói: "Em không sợ."
Sau đó, một giọng nói khác vang lên, giục hắn nhanh lên một chút.
Nhiếp Hàn Sơn ra khỏi đường cao tốc, rẽ vào một con đường cũ, hai mươi phút sau thì đến được địa điểm mới. Lúc này lại có một số khác gọi đến, lần này là ở một đầu cầu nào đó ngược chiều.
Số tiền chuộc phù hợp, hẳn là bên kia đã tìm hiểu kĩ càng, biết là Nhiếp Hàn Sơn sẽ không vì số tiền ấy mà mạo hiểm tính mạng của Ôn Chước Ngôn. Nhưng mà đám người đó vẫn rất cẩn thận, những nơi được chọn đều không lắp camera, cách thôn xa một chút, lại nhiều lần câu giờ, ý đồ để cho thời điểm giao dịch là sau hai giờ sáng.
Nhiếp Hàn Sơn nhiều lần phải thay đổi địa điểm giao dịch không có ý kiến gì, nhưng mỗi lần đều phải đảm bảo bản thân nghe được giọng Ôn Chước Ngôn. Cuối cùng đến gần bốn giờ, khi hắn đã đến được cây cầu kia thì bên kia chuyển sang liên lạc bằng tin nhắn, yêu cầu hắn xuống xe, trong xe phải bật đèn và phải mở hết cửa ra. Nhiếp Hàn Sơn lấy mã tấu từ trong hộp ghế phụ ra giắt sau thắt lưng, mở cửa xe bước xuống, sau đó làm theo yêu cầu của bên kia. Sau khi xác nhận đại khái chỉ có một mình hắn đến, đối phương bảo hắn nhìn xuống gốc cây liễu thứ ba. Bên ấy lấp lóa ánh đèn yếu ớt, hắn mơ hồ nhìn thấy một dáng người giống Ôn Chước Ngôn. Nhiếp Hàn Sơn muốn nhìn rõ mặt đối phương nên chiếu đèn đi đến. Sau khi xác định người đó là Ôn Chước Ngôn, Nhiếp Hàn Sơn hỏi bước tiếp theo phải làm thế nào, bên kia yêu cầu hắn ném vali xuống dưới cầu. Nơi này địa hình có chút gập ghềnh, có thể nghe thấy tiếng nước chảy xiết dưới cầu. Nhiếp Hàn Sơn cúi đầu nhìn thoáng qua, dựa theo ánh trăng mơ hồ nhìn thấy những tảng đá đen lớn nhỏ trên sông, áng chừng nước không sâu lắm.
Bên kia bắt đầu thúc giục, hắn đặt điện thoại xuống, nâng vali lên, đặt lên lan can rồi đẩy ra ngoài. Có tiếng bụp, kèm theo tiếng nước bắn, hắn thấy một người nhảy xuống sông. Một tin nhắn khác đến và bảo hắn không được di chuyển. Nhiếp Hàn Sơn làm theo yêu cầu, và đợi hơn mười hai phút.
Đầu dây bên kia lại gửi tin nhắn mới, nói đã có thể đến đón Ôn Chước Ngôn rồi.
Nhiếp Hàn Sơn rút mã tấu từ thắt lưng xuống, đi dọc theo gò đất dưới cây cầu đến bãi sông, và chậm rãi đi về phía Ôn Chước Ngôn.
Cách đó rất xa, Ôn Chước Ngôn gọi hắn một tiếng.
Nhiếp Hàn Sơn tăng nhanh tốc độ. Ôn Chước Ngôn dựa lưng vào lùm cỏ, mà ngay phía sau đó chính là rừng cây, thế nhưng trong miệng cậu lại không bị nhét gì. Cậu bị trói bằng dây gai dầu, đành di chuyển sang một bên vài inch để tránh xa khu rừng rậm. Nhiếp Hàn Sơn để ý chỗ cỏ cây cả một đoạn đường. Hắn bước đến chỗ Ôn Chước Ngôn, trước tiên cắt đứt sợi dây trói cổ tay cậu, sau đó cúi người cắt dây trên mắt cá chân.
Ôn Chước Ngôn tự mình cởi dây trói, Nhiếp Hành Sơn không ngừng nhìn xung quanh cho đến khi cậu ném sợi dây ra xa, nắm lấy tay hắn rồi chạy về.
Hai người chẳng thừa thãi một câu nào, một mạch chui vào trong xe. Nhiếp Hàn Sơn đút mã tấu về lại trong vỏ rồi ném vào hộp xe. Hắn mở máy bắt đầu lái xe đi, về lại con đường đất nhỏ hẹp, ngoằn ngoèo. Trời thu đông chẳng có tiếng côn trùng kêu, trước mắt không có làng nào mà sau lưng cũng chẳng có quán xá nên ngay cả tiếng gà gáy chó sủa cũng không có, cảm giác như thể một bãi tha ma thật to. Nhiếp Hàn Sơn dứt khoát bật nhạc lên, giọng ca trầm thấp gợi cảm của Trương Quốc Vinh truyền khắp trong xe, mà hắn cuối cùng cũng thốt ra một tiếng thở dài ủ rũ trong lòng.
Trên người Ôn Chước Ngôn chỉ có cái ao phông dài tay, Nhiếp Hàn Sơn vươn tay ra sờ vào lòng bàn tay cậu, chỉ thấy tay cậu đang lạnh toát. Hắn đang định rút tay ra để bật điều hòa, ai ngờ Ôn Chước Ngôn lại siết lấy tay hắn. Nhiếp Hàn Sơn liếc nhìn, thấy cậu cúi đầu ngẩn người bèn không động đậy nữa, mặc cho cậu cầm.
Đang rẽ vào đường quốc lộ, tay hắn đột nhiên bị nhấc lên, một nụ hôn đặt lên mu bàn tay.
Nhiếp Hàn Sơn sững sờ rồi bật cười: "Không sao."
Ôn Chước Ngôn "Ừm" một tiếng, buông tay ra.
Vừa định bảo cậu đi ngủ, hắn chợt nhận ra có điều gì đó không ổn với chiếc xe van trong gương chiếu hậu.
Sợ Ôn Chước Ngôn một đường xóc nảy, gặp gió lạnh không thoải mái, ngồi lâu trong xe sẽ say xe nên tốc độ của Nhiếp Hàn Sơn rất chậm, đủ để người khác thoải mái vượt qua. Lúc này, trên con đường cũ hầu như không có xe cộ, nhưng người đi sau cũng không nhanh không chậm mà đi, không hề nóng vội. Nhiếp Hàn Sơn thử tăng tốc, xe kia cũng tăng tốt, thử giảm tốc, xe kia cũng giảm theo. Ôn Chước Ngôn cũng phát hiện ra có gì đó không ổn, cậu quay đầu nhìn lại. Nhiếp Hàn Sơn bảo cậu thắt dây an toàn, sau đó đạp ga lên tới tám mươi, một hơi liền lao về phía trước.
Vừa xông lên, xe van cũng liền đuổi theo. Nhiếp Hàn Sơn tiếp tục tăng tốc độ, tăng tới một trăm thì khoảng cách hai bên bắt đầu giãn ra. Hắn dặn Ôn Chước Ngôn bám chắc, tốc độ xe lại tăng lên. Xe van dần dần bị vứt lại phía sau, có vẻ đã bắt đầu bỏ cuộc. Đang định giảm tốc độ, Ôn Chước Ngôn bỗng kêu lên một tiếng cẩn thận, đồng thời cũng nhào về phía Nhiếp Hàn Sơn. Nhiếp Hàn Sơn nhìn thấy xe van lao đến phía mình chậm hơn cậu, tay lái đánh mạnh sang trái. Vừa buông tay, hắn liền cởi dây an toàn, lật người đè Ôn Chước Ngôn lên ghế phụ. Toàn bộ thân xe phá xuyên thủng lan can lao ra khỏi ruộng lúa mì. Đường cũng không cao lắm, nên Ôn Chước Ngôn còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một tiếng động lớn rung trời, làm bạn với tiếng chửi thề của Ôn Chước Ngôn. Nhiếp Hàn Sơn cảm nhận được một áp lực nặng nề đập vào lưng, đầu. Trước mắt lập tức tối sầm lại.