Mưa to tầm tã.

Thành phố này mùa đông không có mưa nhiều, nhưng năm nay không bình thường, đã ba ngày mưa rồi. Mặc vài bộ quần áo cũng vô dụng, mưa giống như một tảng băng sắc bén hòa với gió, gió cuốn vào mặt, vào cổ, vào họng. Cậu cảm giác cổ họng mình như bị đứt thành đoạn, nhưng mở miệng ra lại chẳng phát ra tiếng nào, mắt cũng chẳng thể mở ra. Chân trái phía dưới đầu gối đau đến nỗi khả năng cao là đã gãy rồi. Mấy người này có người cầm theo ống kim loại.

"Mẹ nói, tài thật đấy."

"Vậy là được rồi. Đừng đạp bụng, cái đệt... Bảo mày đừng đạp nữa mà!"

"Ban nãy không phải rất khủng hổ sao, dậy đi... Ha, loại mày đánh nhau cũng biến thái phết đấy. Không tồi nha."

"Tao bảo dừng... Dừng hết lại! Dương Tử, mau gọi điện thoại đi."

......

Cảm giác như đang chìm sâu dưới đáy biển, ngũ tạng lục phủ đều đã bị áp lực nước chèn nát. Vị gỉ sắt cùng với nước biển tràn vào khí quản, cả thế giới đều đỏ tươi, mở mắt hay nhắm mắt cũng không phân biệt được, mà có lẽ là cũng không mở được ra.

......

"Lý Thấm Hòa, cô lớn lên có mắt. Tự cô nhìn đi, con trai cô muốn giết tôi. Nó muốn đánh chết tôi."

"Tôi cho nó ăn mặc, cho nó tiền đi học, nó lại muốn giết tôi?"

......

"Đến độ dậy thì? Một đứa con trai bình thường sẽ mộng tinh gọi tên cha đẻ của mình à?"

"Nó có bệnh thì phải cho nó đi chữa bệnh. Cô đây là đang lừa mình dối người!"

......

"Ông ta đánh mẹ."

"Ông ta không phải bố con. Bố đã bao giờ đánh chửi chúng ta chưa? Ông ấy thậm chí còn chẳng thể cãi nhau với mẹ!"

"Con không cần đi học. Con cũng chẳng yêu tiền. Mẹ, sau này con cũng vẫn có thể nuôi mẹ."

......

"Ngôn Ngôn không có sai, dù có sai thì cũng là do lỗi của ba ba."

......

Khoang ngực nổ tung, máu chảy đầm đìa. Cậu đang chờ được thả ra, nhưng hình ảnh lóe lên trước mặt, trước mặt lại có màu sắc – "Đồ đê tiện!" "Kỹ nữ!" Một đám người nhào vào, xé rách quần áo của một cô gái. Tên đàn ông cao to đen hôi kia nhân cơ hội dùng tay tập kích bộ ngực đầy đặn của cô gái. Nhiếp Hàn Sơn đến – "Lạch cạch" một cái, thế giới lại tối đi. Sau lưng Nhiếp Hàn Sơn có một con quỷ, một con quỷ mặt mũi hung tợn.

Con quỷ kia lại trở lại.

Cậu là bị đánh thức bởi sự sợ hãi. Tỉnh dậy rồi, cậu vẫn còn nhớ rõ cảnh con quỷ kia cắm những chiếc móng tay màu xanh và tím của nó vào cổ Nhiếp Hàn Sơn. Trên bàn cạnh giường có một ngọn đèn và vài cuốn sách cần đọc trước khi đi ngủ, khi câu giơ tay ra định chạm vào nó, bàn tay cậu lại lập tức rụt lại. Quay đầu liền thấy Nhiếp Hàn Sơn đang say ngủ dưới ánh đèn mỏng manh, đầu óc cậu nhất thời trống rỗng.

Đợi đến khi tỉnh táo lại, cậu đã đè lên người hắn rồi.

Rất khó để miêu tả cảm xúc khi đó. Trong đầu cậu nghĩ muốn làm nũng với người này. Một màn hôm nay ở văn phòng không thể không khiến người ta giật mình – bất cứ là kẻ nào thì cũng đều sẽ bị Nhiếp Hàn Sơn dọa thôi. Hắn vì cậu mà ra mặt, chẳng cần lý do mà che chở cậu. Thật buồn cười làm sao, gặp ác mộng xong thật muốn ôm hắn, cái sự ỷ lại này rồi sẽ dẫn đến nghiện thôi.

Chỉ là lúc làm lại làm ra chuyện khác.

Làm xong rồi Nhiếp Hàn Sơn liền ngủ say như chết. Ôn Chước Ngôn giúp hắn lau người, lại lật tung ngăn kéo các thứ lên. Chắc là dì Trương di chuyển đồ đạt, nhiều thứ không còn ở vị trí đã đặt khi trước nữa, mà càng tìm không thấy, cậu càng thấy khó chịu. Động tĩnh lớn quá, đánh thức Nhiếp Hàn Sơn. Hắn hỏi cậu tìm gì, cậu nói cậu tìm thuốc.

Trầm mặc một lát, cậu nghe thấy động tĩnh, sau đó có một bàn tay đưa ra từ phía sau mình, chạm vào chỗ sâu nhất của tủ dưới, lôi hộp thuốc của cậu ra: "Không phải ở đây sao?"

Ôn Chước Ngôn tỉnh táo lại, cầm hộp thuốc im lặng một lúc, "Nhiếp ca, anh đi ngủ đi."

Nhiếp Hàn Sơn nhìn cũng có chút bối rối, lóng ngóng quay trở lại giường. Ôn Chước Ngôn từ trong tủ thuốc lấy hộp kẹo ra, cầm lấy một viên, lại nghe thấy giọng của Nhiếp Hàn Sơn.

"Hôm qua là em động thủ trước thật sao?"

Một tảng đá lạnh dội vào tim, Ôn Chước Ngôn không nói nên lời.

Nhiếp Hàn Sơn nói: "Nói chuyện với anh đi?"

Ôn Chước Ngôn không nhúc nhích, cũng không bật đèn, cậu có thể nghe được tiếng Nhiếp Hàn Sơn hít thở, âm thanh kia mang theo một hơi ấm.

Không biết ngồi xổm bao lâu, chân đã bắt đầu mỏi nhừ, cậu mới mấp máy môi: "Nhiếp ca, bố mẹ anh có quan hệ tốt không?"

Nhiếp Hàn Sơn nói: "Lúc trước cùng nhau đánh anh là tốt nhất."

Ôn Chước Ngôn cười rộ lên: "Thật tốt."

Nhiếp Hàn Sơn cười nói: "Bị đánh mà tốt hả?"

Ôn Chước Ngôn không đáp, thò vào trong ổ chăn tìm kiếm tay Nhiếp Hàn Sơn mà cầm lấy: "Bố mẹ em là ép duyên, cũng không nói là yêu nhau, nhưng cũng... tương kính như tân (tôn trọng lẫn nhau)."

Nhiếp Hàn Sơn nhẹ nhàng đáp lại, móc lấy ngón tay cậu.

"Sau này, bố em qua đời rồi, chỉ một năm sau mẹ em đã gả cho một tên súc sinh... Em nổi giận, ở trường học nửa học kỳ không về nhà." Bàn tay bọc trong lòng bàn tay nắm chặt lấy cậu. Ôn Chước Ngôn cúi đầu, vùi mặt xuống. "Em cũng là súc sinh. Nửa học kỳ đều không gặp mẹ một lần. Mãi cho đến kỳ nghỉ hè, em mới thấy mẹ bị đánh. Tên cầm thú đó thật tàn nhẫn, cả người mẹ em đều là vết thương..."

Nhiếp Hàn Sơn nghiêng người, đưa tay che ót cậu: "Sao em không báo cảnh sát?"

Ôn Chước Ngôn nói: "Em đâm gã một dao."

Cơ thể ôm lấy cậu cứng đờ.

Cổ họng Ôn Chước Ngôn thắt lại, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Lúc tỉnh dậy, phòng ngủ vẫn còn chìm trong bóng tối, cậu có thể mơ hồ nhìn thấy một chút ánh sáng sau rèm cửa. Amidan sưng rất to, nước bọt có chút khó nuốt, trong cơ thể như có một ống thổi, hô hấp cũng nóng bỏng. Ôn Chước Ngôn biết tình hình không tốt lắm, liền ghé vào đầu giường sờ điện thoại.

Cạch một tiếng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Nhiếp Hàn Sơn vừa mặc áo khoác đi vào, "Dậy mặc quần áo đi, anh đưa em đi viện."

Ôn Chước Ngôn sững sờ.

Nhiếp Hàn Sơn kệ cậu, từ trong tủ lấy ra áo phông và quần tây ném lên giường, sau đó lại ngại cậu lề mề, cầm áo phông ngồi bên cạnh, "Thẳng tay nào."

Ôn Chước Ngôn bối rối nhìn hắn.

Nhiếp Hàn Sơn líu lưỡi: "Hồi bé không được người lớn mặc quần áo cho bao giờ à? Ngốc."

Ôn Chước Ngôn không trả lời, cậu thật sự không có sức lực, hơn nữa cậu còn có chút sợ hắn.

Cậu bị Nhiếp Hàn Sơn kéo ra ngoài, nhất quyết không cho hắn bế. Ra khỏi thang máy và bước ra khỏi cửa của tòa nhà đơn vị, cậu thấy mấy đứa trẻ đang chơi trên sân bóng rổ đối diện, bèn có chút giật mình. "Mấy giờ rồi anh?" Mở miệng mới phát hiện cổ họng đã khàn nghe như bà lão.

Nhiếp Hàn Sơn lấy di động ra cho cậu xem. Cậu giật mình, giờ đã là bảy giờ tối rồi.

Đến bệnh viện đo nhiệt độ thì ra bốn mươi mốt. Nhiếp Hàn Sơn rất bận rộn, chờ cậu được chăm sóc kỹ càng từng chút một bèn vẫn ngồi cạnh gọi điện mãi. Tư thế kia nhìn như có thể đưa cậu đến bệnh viện khác bất cứ lúc nào. Sau đó Thư Ý cũng tới thăm, cười Nhiếp Hàn Sơn ngốc, "Tôi đi học cũng từng sốt bốn mươi mốt độ rồi. Chỉ cần không phải viêm phổi là ổn cả."

Nhiếp Hàn Sơn quả thật chưa từng thấy sốt bốn mươi mốt độ bao giờ. Tuy không nói gì nhưng Ôn Chước Ngôn có cảm giác hắn thật sự nghĩ cậu sẽ ốm chết.

Kiểm tra phát hiện không phải viêm phổi, miệng vết thương cũng không bị nhiễm trùng, nhưng hai người cũng chẳng dám lề mề. Ôn Chước Ngôn có gì cũng đều phải báo cáo mà Nhiếp Hàn Sơn thì một phút đồng hồ cũng không dám chợp mắt. Truyền hết hai chai nước mới giảm xuống còn ba mươi chín độ, sắc mặt Nhiếp Hàn Sơn tốt hơn chút: "Lúc ba giờ nhiệt độ mới chỉ là ba mươi bảy nên anh ngủ quên mất."

Hai giường khác trong phòng bệnh đều có người. Ông lão giường bên chắc là đau bụng, nãy giờ vẫn thấy kêu rên.

Ôn Chước Ngôn vươn tay từ trong chăn ra sờ vào lòng bàn tay hắn: "Nhiếp ca."

Trên mu bàn tay cậu vẫn còn một cây kim, Nhiếp Hàn Sơn cẩn thận nhét lại vào trong chăn, rút ​​tay ra rồi đặt lên mắt cậu: "Ngủ tiếp một lát đi."

Ôn Chước Ngôn không nói thêm, xuất viện cũng không dám nhắc tới.

Theo yêu cầu của Nhiếp Hàn Sơn, cậu ở trong bệnh viện tổng cộng ba ngày và chuyển lên phòng bệnh riêng trên tầng tám. Đây là lần đầu tiên Ôn Chước Ngôn được vào loại phòng này. Công ty bên kia cũng xin nghỉ phép ba ngày liền. Nhiếp Hàn Sơn trực tiếp gọi điện thoại cho Sở Kiêu, không khỏi có chút khó coi. Nhưng khó coi thì cũng vẫn phải chịu thôi. Ôn Chước Ngôn không nghĩ này, lúc này điều duy nhất có thể làm Nhiếp Hàn Sơn hài lòng chính là ngoan ngoãn nghe lời.

Kỳ nghỉ ba ngày có hai ngày là cuối tuần, nghe có vẻ nghiêm trọng nên Ngô Anh San gọi điện thoại đến chào hỏi cậu em tập sự, thấy cậu tinh thần phấn chấn, liền nói chuyện phiếm nhiều hơn một chút.

"Cô ấy từ chức mà không nói cho cậu biết? Không mang hoa quả thì thôi, ít ra cũng nên gọi điện thoại hỏi thăm chút chứ đúng không?"

Ôn Chước Ngôn nói: "Chắc là chị ấy sẽ vẫn còn vất vả một thời gian tới."

Ngô Ánh San nói: "Sắp xong rồi. Người ta đang ầm ĩ đòi tiền kia kìa, đòi không được liền uy hiếp sẽ đi tìm phía báo chí, còn chèn ép cả sếp Sở luôn."

Ôn Chước Ngôn không nghĩ sẽ có chuyện này: "Tìm phía báo chí thì có lợi gì cho Phương Huệ Huệ chứ?"

Ngô Ánh San nói: "Cô ấy biết người kia có gia đình từ lâu rồi. Làm đến giờ còn có thể để làm gì chứ? Vì tiền cả thôi."

Ôn Chước Ngôn im lặng, thấy cậu không muốn nói thêm, Ngô Ánh San chuyển chủ đề: "Nghe nói trong đám người kia có xã hội đen. Cậu ra ngoài nhớ cẩn thận chút."

Ôn Chước Ngôn hơi giật mình, bên kia đã nói sang chuyện khác, bóng gió hỏi về Nhiếp Hàn Sơn. Có thể đoán được một câu em trai hôm trước đã khiến lời đồn hai người họ có quan hệ thêm phần xác thực hơn.

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Chước Ngôn gọi lại cho Nhiếp Hàn Sơn, vừa gọi xong liền nghe thấy tiếng chuông ngoài phòng bệnh. Nhiếp Hàn Sơn đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một cái xô giữ nhiệt và trái cây tươi, vừa bấm điện thoại vừa cười với cậu: "Nằm một mình nên chán à?"

Ôn Chước Ngôn lắc đầu: "Anh ăn chưa?"

"Anh ăn bên chỗ dì Hình rồi." Hắn đồ bên đầu giường rồi ngồi xuống ghế: "Dì tự nấu cháo cho em đấy. Anh bảo để anh làm mà không được."

Ôn Chước Ngôn đặt cái bàn nhỏ lên, đặt cặp lồng lên trên. Vẫn còn nóng, khói bốc lên nghi ngút. Nhiếp Hàn Sơn vươn tay nhấc lên lớp trên, phía dưới còn là một bát thịt nạc trứng muối với một bát chè lê nấm tuyết.

Ngồi ở trên ghế cũng không thoải mái, Nhiếp Hàn Sơn cầm lấy tạp chí trên giường, đứng dậy ngồi xuống sô pha phía sau, khoanh chân ngồi xuống, giống như không nói nữa. Ôn Chước Ngôn nghiêng đầu nhìn hắn, suýt thì quên mất mình đang muốn nói gì.

Cho đến khi người bên kia ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía cậu: "Không muốn ăn à?"

Ôn Chước Ngôn lắc đầu, khuấy thìa cháo: "Ngô tỷ nói trong đám người đó có xã hội đen. Mấy ngày tới anh nhớ cẩn thận chút."

Ánh mắt Nhiếp Hàn Sơn lạnh đi: "Không làm được gì chúng ta đâu."

Hắn cười, trong nụ cười lại có một chút khinh thường và gian xảo.

Nói cũng vô nghĩa, chuyện Ngô Ánh San biết, không lý gì Nhiếp Hàn Sơn lại không biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play