Mới đầu, Cừu Lệ cứ ngỡ rằng Khương Vũ còng anh chẳng qua chỉ là đang nói đùa thôi.

Nhưng dần dần anh phát hiện tình hình bắt đầu trở nên không bình thường.

Khương Vũ ngồi xếp bằng trên giường mặt đối mặt với anh, cô kéo chiếc balo tới lấy bình xịt hơi cay, dây thừng ở bên trong ra, thậm chí...... anh còn thấy roi điện tự vệ nữa.

Cổ họng Cừu Lệ cử động thấy rõ, anh nói: “Ý thức tự vệ của em mạnh thật ha, ra cửa còn đem theo những thứ này......”

“Không phải đâu.” Khương Vũ mỉm cười với anh: “Đây là dùng cho anh hết á.”

“.......”

Khương Vũ cầm roi điện lên huơ huơ trước mặt Cừu Lệ: “Em thử rồi, đau có chút xíu à.”

“Khương Vũ!”

“Yên tâm, nhẹ lắm, tóm lại chỉ cần làm anh mất hết sức lực là được rồi.”

“Em điên rồi hả.”

“Em đâu có điên, là anh điên chứ.”

Khương Vũ dùng roi điện vỗ lên má Cừu Lệ: “Em cũng không nỡ làm anh đau nhưng em càng không nỡ thấy anh chết, cho nên A Lệ, ngoan ngoãn nghe lời đừng tìm cách bỏ chạy, đừng chọc em nổi giận nhé.”

Cừu Lệ hít sâu một hơi, trầm giọng nói với cô: “Em biết anh không bình thường mà còn lao đầu vào, em cho rằng ông đây không dám làm gì em à?”

Khương Vũ nhìn con ngươi lạnh lùng của anh, cả người cô sởn gai óc.

Gần hai năm không gặp rồi, anh đã chẳng còn là dáng vẻ trong trí nhớ của cô nữa.

Mấy năm nay anh thay đổi rất nhiều, vẻ ngoài ảnh hưởng bởi tâm địa, chỉ có từ gương mặt nhìn ra được anh đã không còn là học sinh cao trung mặc đồng phục màu xanh lam năm đó nữa.

Hơi thở chết chóc càng nặng nề hơn.

Khương Vũ hỏi một cách không xác định: “A Lệ sẽ làm tổn thương em ư.”

Sắc mặt Cừu Lệ càng gồng chặt hơn, kéo cái tay bị còng, cột giường bị động tác của anh làm lung lay, anh làm ra vẻ hung rợn gào lên với cô: “Ông đây giết chết em.”

Khương Vũ bị anh dọa sợ lùi về phía sau.

Anh cho rằng cô sợ rồi, sợ rồi thì sẽ cách xa anh, cả đời này đừng tới gần anh nữa.

Sau đó anh mở to mắt nhìn tay Khương Vũ run run cầm roi điện lên chĩa đầu nhọn chọt nhẹ tay anh một cái.

‘Xoẹt’

Cừu Lệ: .............

Nửa người của anh mất sức ngả ra trên giường, nhìn cô gái nhỏ ngồi xếp bằng ở bên cạnh anh: “Em xuống tay thật à.”

“Ai bảo anh uy hiếp em.”

“.......”

“Còn đòi giết chết em nữa.”

“.......”

Cừu Lệ nhìn vẻ mặt uất ức đáng thương của cô mà đâm ra hối hận.

Sao quên được chứ, cô nhóc này là người thành thực trăm phần trăm.

Khương Vũ đặt roi điện màu đen trong tay xuống, sờ mặt anh hỏi bằng giọng đau lòng: “Đau lắm không.”

“Em thử đi thì biết.”

“Chắc không đến nỗi đâu, chủ tiệm nói đây là mẫu thấp nhất, lực sát thương cực nhỏ.”

Khương Vũ chỉnh nguồn điện của roi điện tới mức nhỏ nhất, đang định để lên chân mình thử nghiệm một chút thì bị Cừu Lệ giơ chân đá bay roi điện đi, nhìn cô bằng vẻ mặt giận dữ: “Em ngốc hả! Có ai lấy thứ này đi dùng lên người mình không?”

Khương Vũ cười rộ lên: “Anh đang đau lòng em hả?”

Cừu Lệ dời tầm mắt đi, nhấm nháp cơn giận một mình.

Hồi lâu sau, cô mò tới tay anh nắm qua đặt lên ngực mình, dừng một lúc rồi nhẹ nhàng xoa bóp: “Thế thì anh phải ngoan một chút.”

Cả người Cừu Lệ mất hết cảm giác, chỉ có chỗ cánh tay đang đặt là có cảm giác, hơn nữa cảm giác mãnh liệt khác thường.

“Về sau anh đừng hung dữ với em nữa.” Cô gái nhỏ nói bằng giọng mềm mại: “Tối qua em mất ngủ cả đêm, sáng sớm đã phi từ Bắc Thành tới đây, gặp anh chưa được mấy tiếng mà anh đã hung dữ với em biết bao nhiêu lần rồi.”

Trong lòng Cừu Lệ cũng rất khó chịu, anh cố gắng hòa hoãn giọng nói, nói với cô: “Cuộc thi đấu em đợi nhiều năm như vậy, không ở nhà ngoan ngoãn chuẩn bị chạy tới đây chết chung với anh, bộ vui lắm hả?”

“Khương Vũ có thể vĩnh viễn không múa, nhưng không thể mất đi Cừu lệ.”

“........”

Cừu Lệ rơi vào im lặng, trong lòng cũng đang đấu tranh.

Lời của cô không chỉ là an ủi mà càng là dụ hoặc....... sự dụ hoặc cực mạnh mẽ.

Bất cứ người nào bất cứ việc gì anh đều có thể bình tĩnh ung dung đối phó, bởi vì anh không để tâm.



Nhưng đối với Khương Vũ chính là lực bất tòng tâm.

Còn cô gái nhỏ nhảy xuống giường, tới phòng tắm vắt khô khăn mặt tỉ mỉ lau mặt và cổ cho Cừu Lệ: “Buồn ngủ rồi, tối nay đừng nháo nữa, ngoan ngoãn ngủ đi.”

“Em định còng anh như vậy cả đời à?”

“Nếu anh không nghe lời thì em sẽ còng anh cả đời.”

“Thế nào mới tính là nghe lời?”

“Chính là....... không chạy, ngoan ngoãn ở bên cạnh em.”

Anh lạnh giọng nói: “Khương Vũ, anh muốn chạy, em còng được anh chắc?”

Khương Vũ trầm ngâm chốc lát, cuối cùng lấy chìa khóa mở khóa tay anh: “Anh nói đúng, anh muốn chạy, em muốn giữ cũng giữ không được.”

Cừu Lệ thấy tay được cởi khóa, đứng dậy định đi ngay.

Mới đi được hai bước, Khương Vũ xoay lưng lại với anh cởi váy ngoài ra một cách do dự mà chậm rãi.

“! ! !”

Phần lưng của cô duyên dáng, vòng eo mảnh mai, xương bướm trên bả vai uyển chuyển dịu dàng, làn da trắng như sữa bò.......

Cô mặc váy hai dây lên cộng thêm chiếc quần ngủ siêu ngắn siêu mỏng, ngoảnh đầu thì thấy Cừu Lệ đã nhào lên giường dùng tốc độ ánh sáng lấy chăn đắp kín bản thân.

Cô đi tới bên cạnh anh, khom người dùng giọng nói gợi cảm nhẹ nhàng nói bên tai anh: “Anh xem, cho dù không còng anh, anh cũng không nỡ bỏ đi.”

“.......”

Lúc Khương Vũ tắm luôn để ý động tĩnh bên ngoài.

Cho tới khi cô ra khỏi phòng tắm, Cừu Lệ vẫn duy trì động tác trước đó, dùng chăn đắp kín bản thân ngẩn người không nhúc nhích.

Gương mặt đẹp trai của anh rõ ràng rất căng thẳng, tầm mắt trốn tránh cô không dám nhìn cô.

Khương Vũ xách cái còng tay lông xù lắc lắc trước mặt anh, nói: “Nếu A Lệ không tắm thì còng tiếp nha.”

Cừu Lệ sầm mặt, chạy vào phòng tắm một cách nhếch nhác.

Khương Vũ dựa lưng vào cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng dòng nước ào ào bên trong vọng ra, điện thoại cô ‘ting’ kêu lên, là Bộ Hy gửi tin nhắn tới — —

“Trang bị tìm cho cậu có đất dụng võ không? !”

Khương Vũ: “Dùng rồi, có điều...... tại sao còng tay là màu hồng chứ!”

Bộ Hy: “Ha ha ha ha a ha ha ha, bộ đó mình mua ở một cửa hàng trang trí nọ á. [cười khóc]”

Khương Vũ: “........”

Bộ Hy: “Dùng được mà nhỉ.”

Khương Vũ: “Chất lượng không tốt lắm, với sức lực của anh ấy mà nói, nếu muốn thoát ra chỉ mất mấy phút thôi.”

Bộ Hy: “Cô gái ngốc, đàn ông nếu muốn đi, đừng nói là còng tay dù cậu dùng dây thần tiên trói cũng trói anh ta không được; nếu đàn ông không muốn đi, một cái còng bé tẹo chỉ là đồ chơi tình thú thôi.”

Khương Vũ: “Mình mặc chiếc váy ngủ ngắn cậu mua rồi, anh ấy không đi. [hi hi]”

Bộ Hy: “A a, hóng ~ing!”

Khương Vũ: “Hóng cái gì.”

Bộ Hy: “Một khắc xuân tiêu í mà. [mắc cỡ]”

Khương Vũ: “À, cậu nghĩ nhiều rồi, anh ấy mới không có đâu.”

Bộ Hy: “Ha, đàn ông.”

Khương Vũ: “.......”

......

Trong cửa, Cừu Lệ xuyên qua lớp sương mù mông lung thấy bóng lưng cô gái nhỏ dựa bên cửa thủy tinh mờ, hô hấp càng lúc càng gấp rút.

“Tiểu Vũ.......”

“Hửm?” Khương Vũ xoay người lại: “Anh cần gì?”

Anh biết bản thân không nên nhưng cảm giác tò mò đang bùng nổ trong đầu anh khiến anh mất kiểm soát bản thân, đi mở chiếc hộp ma thuật Pandora đó ra.

Anh đã rất rất lâu rồi chưa từng có loại khát vọng này.

“Kể chuyện trong hai năm qua của em cho anh nghe đi.”

Anh chỉ muốn nghe giọng nói của cô, giống như hồi đó trong điện thoại vậy...

“Hai năm nay ấy hả, hai năm nay hình như chẳng có chuyện gì đặc biệt, chẳng có chuyện gì không vui, cũng không có chuyện vui gì hết, chỉ cảm thấy thiêu thiếu thứ gì đó.”

Dòng nước nóng vỗ lên người anh, anh khép mắt lại.

Khương Vũ dường như biết anh đang làm gì, cô tiếp tục nói bằng giọng chậm rãi: “Em cho răng anh không yêu em nữa, trong thời gian rất dài đều nghĩ như vậy, anh thôi miên em muốn em nhanh chóng quên anh đi.”

“Cho tới đêm đó mơ thấy anh, em mới hoảng hốt phát hiện hai năm qua khoảng trống trong lòng em đó, chính là....... anh.”



Cừu Lệ choàng mở mắt ra, đầu óc trắng xóa một mảnh, cả người tê dại.

......

Khương Vũ nằm trên giường chơi điện thoại với Bộ Hy, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, hơi nước mù mịt xông ra ngoài, người đàn ông mặc bộ đồ ngủ cô chuẩn bị cho anh, cầm khăn lông lau mái tóc ướt nhẹp.

Cô dời tầm mắt tiếp tục xem video, sẵn miệng nói: “Xong rồi à?”

“Tắm xong rồi.”

“Em biết là tắm, chứ đâu có nói gì khác đâu.”

“.......”

Khương Vũ vỗ vỗ ga giường mềm mại bên cạnh: “Tới đây.”

Còng tay màu hồng lông nhung cứ thế đặt trên gối nằm một cách trắng trợn, như đang ra oai với anh.

Cừu Lệ cứng nhắc đi tới bên giường, đưa cổ tay ra một cách rất nghe lời.

Khương Vũ thấy anh ngoan như vậy, vỗ vỗ trán anh một cách hài lòng, sau đó còng anh lại.

Tuy đúng như Bộ Hy nói, nếu cô có bản lĩnh thật, cho dù không còng anh thì anh cũng không đi.

Nhưng Khương Vũ vẫn không dám chắc, năm đó anh chẳng nói câu nào đã thay đổi nguyện vọng, phá hủy ước hẹn với cô, rời cô chẳng buồn ngoảnh đầu lại.......

Lòng của Cừu Lệ tàn nhẫn hơn cả cô.

“Anh không đi đâu.” Cừu Lệ nhìn chiếc còng trên tay: “Giơ tay lên ngủ, ngủ không được.”

Khương Vũ liếc nhìn cột giường, hình như cảm thấy ngủ như vậy không thoải mái thật, cô nghĩ ngợi rồi dứt khoát lấy đầu còn lại của chiếc còng, còng lên cổ tay mảnh khảnh của mình.

“Như vậy thì xong rồi.”

Cừu Lệ: .......

Tắt đèn, cô gái nhỏ vẫn dựa đầu giường chơi game, Cừu Lệ nằm bên chân cô, tay giơ lên để phối hợp với động tác của cô.

Từ góc độ của anh nhìn qua, trong con ngươi xinh đẹp của cô phản chiếu ra ánh sáng xanh, cần cổ thon dài, cơ xương khớp rõ ràng, xương quai xanh vmứcà đường viền đầu vai mượt mà, đẹp tới khiến anh nhìn nhiều hơn sẽ cảm thấy bản thân đang khinh nhờn cô.

Hai năm qua cô dậy thì đến độ kiêu ngạo nhất, bị anh bỏ lỡ rồi.

Khương Vũ chú ý tới ánh mắt của Cừu Lệ, vô thức kéo vạt áo trước ngực để phía trước trông rộng mở hơn một chút, khiến nơi nào đó....... đừng hiện rõ ràng quá.

“Chơi thêm hai ván nhé.”

“Tùy em.”

Cừu Lệ kéo chăn trùm kín mặt.

Đứng núi này trông núi nọ.

Lãng phí tâm tư giữ anh ở lại qua đêm, đến còng tay còn dùng tới, kết quả cô lại chìm đắm trong trò chơi?

Khương Vũ chỉ đánh một ván rồi để điện thoại xuống, tắt ngọn đèn nhỏ trên đầu giường đi rồi sau đó cắm dây sạc điện thoại vào.

Cô chui vào chăn, dựa sát lưng Cừu Lệ, an tâm nhắm mắt lại.

Cổ tay hai người còng liền với nhau, cho nên mặc kệ trở mình thế nào hình như đều không thoải mái lắm.

Khương Vũ hỏi anh: “Ngủ không được à?”

Cừu Lệ sẵn giọng hỏi ngược lại: “Em ngủ được à?”

“Em cũng ngủ không được.” Khương Vũ do dự mấy giây, thử thăm dò bằng giọng rất nhỏ: “Thế anh có muốn làm chút gì đó không?”

“.......”

Phút chốc năm giác quan của Cừu Lệ trở nên tỉnh táo hẳn, đừng nói là ngủ, cho dù bảo anh ngồi dậy làm năm trăm cái hít đất cũng không thành vấn đề!

Anh không thể để cô quyến rũ mình như vậy nữa, bằng không anh sẽ mất kiểm soát thật.

“Tiểu Vũ.”

“Hửm?”

Mũi chân của cô gái nhỏ đã nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân anh.

“Nhắm mắt lại.”

Giọng nói vừa từ tính vừa quyến rũ của anh vang ở bên tai cô: “Nhớ lại hôm gặp mặt đầu tiên đó, gió nhè nhẹ thổi trên mặt có cảm giác ngứa ngáy, trong con hẻm phía trước có tiếng chửi bới và tiếng ồn ào, em chậm rãi tới gần, sau đó nhìn thấy anh nằm trong vũng máu, nhìn thấy chưa.......”

“Nhìn thấy rồi.”

“Em theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, trong lòng dường như có vô số con kiến đang gặm cắn, bóng đêm và sự khủng hoảng đồng thời ập tới, anh xoay người lập tức bỏ chạy, đừng ngoảnh đầu lại, vĩnh viễn đừng......”

“Vĩnh viễn đừng....... thôi – miên – em! ! !”

Khương Vũ ngắt lời anh một cách vô tình, bàn chân vốn đang dịu dàng trêu chọc trực tiếp đá mạnh một cái lên bắp chân anh: “Đồ khốn!”

“........”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play