Khương Vũ đêm đó liền đặt một vé máy bay đến Hải Thành gần nhất.

Cô cũng không ngủ được nữa, một lần nữa lật tìm hộp thủy tinh âm nhạc đã phủ đầy bụi, mở ta, giai điệu Hồ thiên nga chậm rãi vang lên.

Thiếu nữ thủy tinh theo tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng nhảy múa.

Những ký ức cố tình hoặc là vô tình bị vùi chôn kia, như thủy triều cuồn cuộn ùa về.

Đêm đó ở Hải Thành, đêm ở khách sạn... Những câu nói anh hết sức nói bên tai cô kia, những thứ dẫn dắt cô, những câu nói thôi miên tiềm thức của cô kia.

Toàn bộ đều nhớ lại!

Tên khốn khiếp Cừu Lệ kia, vậy mà lại thôi miên cô!

....

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Khương Vũ trực tiếp đi đến sân bay.

Trên đường đi đến sân bay, cô sờ điện thoại, nhắn tin cho Trình Dã, Khương Mạn Y, Tạ Uyên trong nhóm chat gia đình, nói cho bọn họ quyết định muốn đến Hải Thành của mình.

Khương Mạn Y: "A! Bảo bối cố lên! Dẫn con rể Lệ Lệ về nhà!"

Trình Dã: "Đi đi, đi đi, ta không phản đối cũng không ủng hộ."

Khương Mạn Y: "Em rất vừa lòng với con rể Lệ, thành tích tốt, cũng đẹp trai, không thể tốt hơn rồi."

Trình Dã: "Thành tích tốt, đẹp trai thì có tác dụng gì, nhân phẩm mới là quan trọng, sau khi mang về rồi, anh vẫn phải khảo sát mới được."

Tạ Uyên không hỏi gì nhiều, ông trực tiếp chuyển mấy cái lì xì mệnh giá lớn cho Khương Vũ: "Không có tiền lúc nào cũng có thể tìm ba."

Khương Vũ gửi một cái biểu tình "Yêu ba", đang muốn nhận lì xì, sau đó liền nhận được mấy tin nhắn của hệ thống---

Trình Dã đã nhận lì xì của Tạ Uyên.

Trình Dã đã nhận lì xì của Tạ Uyên.

Trình Dã đã nhận lì xì của Tạ Uyên.

Khương Vũ: .....

Tạ Uyên: .....

Khương Vũ: Trả con!

Trình Dã cười cười: "A, ngại quá, trượt tay."

Khương Vũ: "Mau trả lại cho con, ba con cho con."

Trình Dã: "Cái gì mà ba con, ta mới là ba con! Muốn sinh hoạt phí cũng là ta cho, anh ta góp vui cái gì."

Nói xong, lén chuyển cho Khương Vũ mười vạn: "Ai ya, dùng hết thì lại tìm ba."

Khương Vũ không chút khách khí nhận tiền, cũng le lưỡi với ông một cái: "Tạ Uyên mới là ba ruột của con, ba cùng lắm chỉ tính là ba kế."

"A! Chó sói mắt trắng nhỏ! Trả lại tiền cho ta!"

"Không trả."

....

Cách mấy năm, Khương Vũ lại lần nữa đến Hải Thành, sân bay Hải Thành vẫn giống như hai năm trước, vườn trường đại học Hải Thành cũng không có gì thay đổi, ngoại trừ sửa lại nhà ăn và mấy toàn ký túc xá mới.

Khương Vũ bước đi trong trường, hít thở không khí Cừu Lệ từng hít, ngắm phong cảnh anh từng ngắm, phảng phất như chưa từng có ly biệt và lãng quên hai năm này.

Thôi miên hai năm này một khi tỉnh lại, cô vẫn yêu anh tha thiết như hồi tốt nghiệp cấp ba năm ấy, vẫn yêu anh sâu đậm như ngày hôm qua.

Khương Vũ trong phòng tài liệu của viện nghiên cứu sinh, tìm thấy được Chân Nhứ Nhứ.

Cửa sổ trên mái nhà của phòng tài liệu có ánh nắng chiếu vào, trong không khí tràn đầy hạt bụi nhàn nhạt, Chân Nhứ Nhứ đứng dưới ánh nắng, đeo mắt kính dày cộp, tay cầm một cuốn "Sử lược tiểu thuyết Trung Quốc" của Lỗ Tấn tiên sinh, văn tĩnh, nhã nhặn như mẹ cô ta.

Bây giờ cô ta đã thuận lợi thi đậu nghiên cứu sinh rồi.

"Lần này tôi đến, là muốn dẫn anh ấy đi." Không đợi Chân Nhứ Nhứ mở lời, Khương Vũ đã nói trước: "Tôi muốn dẫn anh ấy rời đi, không quan tâm cô có đồng ý hay không, muốn hay không muốn."

Chân Nhứ Nhứ bật cười: "Cô nên đến sớm."

"Cái gì?"

Sau khi Khương Vũ bị Cừu Lệ thôi miên, trong tiềm thức luôn cho rằng Cừu Lệ và Chân Nhứ Nhứ ở bên nhau, lần đó Nhậm Nhàn đến tìm cô, càng làm gia tăng thêm đoạn nhận thức này.

"Bọn tôi chưa từng yêu đương, cậu ta cũng chưa từng thích tôi, trong tim, trong mắt đều là cô."



Khương Vũ nhìn ra, chỉ có sau khi buông bỏ, mới có nụ cười như vậy.

Bởi vì hai năm này, cho dù tiềm thức của cô không ngừng nói, không yêu nữa, buông tay thôi... Nhưng cô chưa từng có giây phút nào, cười được như Chân Nhứ Nhứ.

"Hai năm này, anh ấy sống có tốt không?"

Chân Nhứ Nhứ lắc đầu: "Không tốt, rất không tốt."

Trong lòng Khương Vũ căng thẳng.

"Cậu ta đã nhận được giấy chứng nhận bậc cao nhất của thầy thôi miên, có thể nói là học sinh duy nhất trong khoa giành được giấy chứng nhận cấp bậc này. Tôi nghe người khác nói, cậu ta thậm chí còn có thể thôi miên giám sát trong lớp học, cô biết giám sát chính là cố vấn của cố vấn tâm lý, vốn dĩ ý chí bản thân đã rất mạnh, nhưng cậu ta lại có thể thôi miên giám sát, này quá dọa người rồi."

Chân Nhứ Nhứ hít sâu một hơi: "Nghe nói, học viện đã bác bỏ đơn xin nghiên cứu sinh của cậu ta, nguyên nhân là..."

"Nguyên nhân là gì?"

Chân Nhứ Nhứ ghé sát vào tai Khương Vũ, khẽ nói: "Nguyên nhân là cậu ta khả năng có khuyên hướng phạm tội tiềm ẩn..."

"...."

"Đây chỉ là suy đoán của các giáo sư, bởi vì cậu đều thông qua hết tất cả các bài kiểm tra tâm lý tội phạm, kết quả kiểm tra thể hiện tâm lý cậu ta vô cùng khỏe mạnh, thậm chí còn khỏe mạnh hơn người bình thường... Nhưng Tống Dụ và giáo sư cực lực phản đối, không thể để cho cậu ta tiếp tục nghiên cứu sâu, thậm chí, không thể cho cậu ta học nghiên cứu sinh ở trường tôi, cũng sẽ không viết giấy giới thiệu tiến cử cậu ta đến học ở trường khác. Nghe nói đoạn thời gian này, đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh toàn quốc, không có cái gì có thể ngăn cản cậu ta đạt đến mục tiêu."

Khương Vũ kinh ngạc nói: "Thi nghiên cứu sinh... Là chuyện tốt."

"Thật sự là chuyện tốt sao?" Chân Nhứ Nhứ nhìn Khương Vũ: "Cô là người hiểu cậu ta nhất, cậu ta thật sự có khuynh hướng phạm tội sao?"

"Anh ấy..."

Cừu Lệ không chỉ có khuynh hướng phạm tội, tương lai không xa, anh ấy sẽ tạo thành tính phá hoại vô cùng lớn, anh sẽ xúi giục người phạm tội, sau đó bị phạt tội nguy hại đến an toàn cộng đồng, bị xử tử hình!

Khương Vũ không thể trì hoãn một giây phút nào nữa, cô hỏi Chân Nhứ Nhứ: "Cô có biết bây giờ Cừu Lệ ở đâu không? Tôi vừa đi đến ký túc xá của anh ấy, đến nói anh ấy không ở trường."

"Cậu ta làm thủ tục ra khỏi trường, cùng với bạn cùng phòng Đoàn Bác, hình như ở bên ngoài mở một phòng tư vấn, cụ thể tôi cũng không quá rõ ràng, tôi không quan tâm đến tin tức của cậu ta nữa rồi."

"Cảm ơn cô."

Khương Vũ ra khỏi phòng tài liệu của viện nghiên cứu sinh, dễ dàng dò hỏi được vị trí cụ thể phòng tư vấn của Cừu Lệ từ đám nam sinh khoa tâm lý học, là một ngõ nhỏ ở đường Phong Gia.

Cô gọi một chiếc taxi ngoài cổng trường, trực tiếp chạy về phía đường Phong Gia.

Trên đường, cô nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, nhận máy, sau khi nghe được giọng nói của đối phương, hơi kinh ngạc.

Vậy mà lại là Bộ lão phu nhân.

Bộ lão phu nhân biết được Khương Vũ xin nghỉ dài hạn đến Hải Thành, giận không nhịn nổi, không để ý thân phận, trực tiếp gọi điện thoại cho cô: "Buổi diễn Hồ thiên nga sắp đến rồi, tất cả mọi người đều đang cố gắng luyện tập, không muốn rời khỏi phòng tập chỉ một phút, cháu lại xin nghỉ dài hạn đi Hải Thành, cháu thật sự không muốn cup queen rồi hay sao!"

Khương Vũ biết, Bộ lão phu nhân đã hoàn toàn xem cô như là cháu ngoại, yêu cầu của bà với Khương Vũ, cao giống như năm đó bà đối với Bộ Đàn Yên.

"Cho dù Bộ Hy diễn nữ vương thiên nga, con bé cũng không giành được vị trí queen, nhưng cháu có thể."

Ánh mắt Bộ lão phu nhân cay độc cỡ nào, vừa nhìn liền thấy được cực hạn của Bộ Hy, dù cho Khương Vũ cảm thấy, Bộ Hy thật sự rất tốt, rất mạnh.

"Tiểu Vũ nghe lời, bây giờ quay về, không cần nghĩ mấy chuyện khác nữa. Nếu như cháu giành được queen của kỳ này, cháu sẽ trở thành nữ vương ba lê trẻ nhất trong lịch sử, cháu biết này là quang vinh cỡ nào không, khi mẹ cháu giành được quán quân là hai mươi sáu tuổi, nhưng năm nay cháu mới hai mốt!"

Khương Vũ không ngắt lời của Bộ lão phu nhân, bình tĩnh nghe hết, mới nói: "Bà ngoại, cup queen, đối với bà thật sự quan trọng như vậy sao?"

"Đương nhiên."

"Còn quan trọng hơn sinh mệnh của mẹ cháu sao?"

"...."

"Con bé mất là điều bất ngờ, không ai muốn cả."

Bộ lão phu nhân kích động nói: "Mà mục tiêu trước giờ của cháu, không phải là queen sao, cháu và Tiểu Hy cạnh tranh, mỗi lần huấn luyện đều đến rạng sáng, lẽ nào không phải là vì queen sao! Nhưng sắp đến nơi rồi, cháu lại từ bỏ! Cháu không thấy có lỗi với mỗi ngày đêm cố gắng của mình sao!"

Khương Vũ bình tĩnh nói: "Mục tiêu đương nhiên quan trọng, nhưng cháu càng để ý đến phong cảnh ven đường, cũng chỉ muốn bảo vệ người quan trọng."

Bộ Hy, Cừu Lệ, ba mẹ... Trong quãng đường mà cô hướng đến tương lai, những người này, mới là phong cảnh rực rỡ nhất trong đời cô.

Cách điện thoại, Khương Vũ có thể nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi của Bộ lão phu nhân ----

"Quả nhiên là con gái của nó, cháu và nó, thật sự cố chấp giống nhau y đúc!"

Nói xong, bà ngắt điện thoại.

Khương Vũ há há miệng, vẫn chưa hết sợ hãi.

Bà ngoại này... Tức giận, thật sự quá đáng sợ rồi.

Chẳng trách Bộ Hy thấy bà như là chuột thấy mèo vậy.

....



Khương Vũ dựa vào địa chỉ mà các bạn học để lại, đến được hẻm nhỏ ở đường Phong Gia, nơi này xem như là khu vực đường phố cũ của Hải Thành, phòng ốc khá thấp, cửa hàng bốn phía nhìn có vẻ cũ kỹ.

Cô đi theo địa chỉ, đi đến trước cửa một phòng khám bệnh tâm lý, phòng khám này do hai cửa hàng gộp lại, lớn thì khá lớn, nhưng trang trí thì lại không ra sao, ánh sáng bên trong khá là u ám.

Khương Vũ bỗng nhiên có chút căng thẳng, đứng trước kính tiệm tóc bên cạnh đánh giá chính mình một phen.

Cô mặc một chiếc quần dài ống rộng trẻ trung, hai lớp trang phục, nhìn rất có phong cách mori girl, tóc uốn sóng lớn qua vai, cố ý không thắt đuôi ngựa, khí chất thành thục.

Cô lại lấy son ra, dặm lại son môi, nhìn có sức sống hơn chút.

Cho dù anh biến thành thế nào, Khương Vũ gặp anh, cuối cùng vẫn phải sửa soạn lại một chút.

Con gái trang điểm là vì người mình yêu.

Hy vọng anh vẫn còn yêu mình.

Khương Vũ hít sâu một hơi, lấy dũng khí, đi vào phòng tư vấn tâm lý.

Mà trước bàn làm việc, một người đàn ông đeo mắt kính đang chơi game.

Sau bàn làm việc có một bức bình phong, Khương Vũ đoán hẳn là có người nằm ngủ sau tấm bình phong, bởi vì có một chân đưa ra ngoài, chân đi một đôi giày thể thao AJ cũ.

Người đàn ông đeo kính tên là Đoàn Bác, là bạn cùng phòng của Cừu Lệ, nghe thấy có khách vào, lười biếng ngáp một cái, đầu cũng không ngẩng, cũng không ngừng chơi game.

"Ngồi đi."

Khương Vũ ngồi lên ghế trước bàn làm việc.

Đoàn Bác hỏi: "Cô có vấn đề gì?"

"Tôi bị thôi miên."

Nghe được âm thanh, cái chân đi giày AJ phía sau tấm bình phong đột nhiên rụt lại.

Đoàn Bác giương mắt nhìn Khương Vũ, vừa nhìn cái, anh ta liền lập tức đặt điện thoại xuống, ánh mắt như dán vào người cô, rút không ra!

Khách hàng này, quá quá quá đẹp rồi.

Khuôn mặt này, thân hình này, tuyệt!

"Cô... cô bị ai thôi miên?"

"Bạn trai tôi."

Khương Vũ nghe được tiếng hít thở trầm thấp của người đàn ông phía sau tấm bình phong.

"Bạn trai cô? Anh ta thôi miên cô cái gì? Bắt cô làm chuyện... trái với ý muốn sao?"

Trong đầu Đoàn Bác đã liên tưởng đến một bộ phim hành động lớn rồi.

"Không phải, anh ấy thôi miên tôi, để tôi không thích anh ấy nữa, để tôi quên anh ấy đi."

"Hả, chuyện này..."

Đúng lúc này, trong ngăn kéo bàn, một con rắn nhỏ màu trắng từ trong khe hở bò ra ngoài.

Khương Vũ nhìn thấy con rắn nhỏ màu trắng quen thuộc kia, sau khi kinh ngạc, phẫn hận cắn răng: "Anh ấy còn trộm thú cưng của tôi."

"Này cũng quá xấu xa rồi đi!" Đoàn Bác cũng căm phẫn sục sôi: "Chia tay thì thôi, còn cướp con, thật quá đáng!"

"Quá đáng."

"..... Là mèo hay là chó?"

"Rắn."

Dứt lời, ánh mắt hai người đồng thời rơi xuống người chú rắn nhỏ màu trắng, khóe miệng Đoàn Bác giật giật: "Sẽ không trùng hợp là rắn màu trắng đi."

"Trắng."

"Sẽ không... Vừa hay là con rắn trên bàn này đi..."

Nói xong, con rắn nhỏ đã thuận theo cánh tay của Khương Vũ, bò lên vai cô, thân mật cọ cọ vào mặt cô, tựa như rất vui mừng.

"Mẹ đến rồi."

Đoàn Bác: "........."

Anh ta nuốt nước miếng, khó khăn hỏi: "Cho nên, người bạn trai thôi miên cô kia, còn ác độc trộm mất con, sẽ không trùng hợp là...."

"Cừu Lệ, lăn ra đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play