Mấy ngày trung thu
này, đúng dịp cô Lăng Toàn phải đến phân khu Esmela ở Hải Thành, tham
gia hội nghị giao lưu nghiên cứu về ba lê với các vị chủ tịch, trực tiếp dẫn theo Khương Vũ.
Bà nhìn ra được, cô
gái nhỏ trong đoạn thời gian này luyện múa mất tập trung, sau khi hỏi
kỹ, chẳng qua cũng chỉ là chút ưu sầu của thiếu nam thiếu nữ yêu nhau mà thôi.
Trong những năm tháng thanh xuân
gặp được thiếu niên khiến tim đập thình thịch, canh cánh trong lòng, nhớ mãi không quên, là cảm xúc tươi đẹp và bình thường biết bao chứ.
Trong khoang hạng nhất yên tĩnh, Lăng Toàn dịu dàng nói với Khương Vũ: "Lúc
trước ta cũng có một học trò nhỏ, khi lớn như em này, thích một nam sinh không tương xứng với nó."
Khương Vũ thắt dây an toàn cho mình, hỏi: "Là Bộ Đàn Yên và ba nuôi em sao?"
"Xem ra ba xem thật sự rất thương xem, bí mật như vậy mà cũng nói với em rồi."
"Vâng ạ."
Thật sự mà nói, cô và Tạ Uyên cũng là vì vậy mới quen biết.
"Bạn học Tiểu Đàn khi đó, cũng là rất yêu anh ta, yêu đến mê hoặc tâm hồn,
nói cái gì mà không múa ba lê nữa, muốn theo anh ta ra ngoài lang bạc
dốc sức làm ăn. Sau đó, cô ấy thậm chí còn bỏ buổi diễn xuất quan trọng
đã luyện tập và dàn dựng nửa năm, chạy đến Thâm Quyến, ở trong phòng
thuê dưới tầng hầm với anh ta nửa tháng, kết quả em đoán xem ra sao?"
Khương Vũ nâng quai hàm, say sưa lắng nghe: "Vâng, sau đó thì sao ạ?"
Lăng Toàn nhận cốc cà phê tiếp viên hàng không đưa cho, từ tốn nói: "Sau đó
chính mình ảo não trở về, viết giấy cam đoan hai nghìn chữ cho tôi, bảo
đảm nhất định sẽ học múa thật tốt, sẽ không trốn học nữa."
Khương Vũ không nhịn được, phì một cái bật cười: "Không ngờ rằng nữ vương ba
lê đại danh đỉnh đỉnh, lại cũng có lúc bị giáo viên bắt viết giấy cam
đoan."
"Ừ, đừng nhìn cô ấy tiếng tăm vang dội, ngang bướng lắm, hoàn toàn khác với Tiểu Vũ."
"Người khác đều nói hai người bọn em rất giống nhau."
"Bọn em chỉ là nhìn giống như nhau thôi."
Tuy rằng Lăng Toàn đã xác định Khương Vũ chính là con gái ruột của Bộ Đàn
Yên, thế nhưng hoàn cảnh trưởng thành từ nhỏ của hai người hoàn toàn
khác nhau, vì thế tính cách cũng khác xa.
Bộ Đàn Yên từ nhỏ đã được cuộc sống hậu đãi, gia cảnh giàu có, ba mẹ yêu thương bà, tôn sủng là hòn ngọc quý trên tay.
Bà làm việc sẽ không cân nhắc hậu quả, dù sao có Bộ gia cùng với người mẹ nữ cường nhân kia sẽ giải quyết cho bà.
Nhưng điều kiện sinh hoạt của Khương Vũ không phải tốt như vậy, cho nên cô
cho dù là học múa hay là làm việc, đều rất ổn định, khắc khổ chịu làm,
bởi vì biết cơ hội tới không dễ, vô cùng quý trọng.
"Sau đó thì sao?" Khương Vũ tiếp tục truy hỏi: "Bạn học Tiểu Đàn có tuân thủ nội dung giấy cam đoan của mình không ạ?"
"Cô ấy tuân thủ, tập múa thật tốt, cũng không chạy đi nữa."
Khương Vũ hơi cảm thấy kinh ngạc: "Không quá phù hợp với tính cách của bà ấy nhỉ."
Từ mấy câu ngắn ngủi trong hồi ức của Khương Mạn Y, Khương Vũ có thể nhìn
thấy Bộ Đàn Yên, nhưng không phải là bạn học Tiểu Đàn ngoan ngoãn nghe
lời nha, vừa hay ngược lại, bà vô cùng phản nghịch.
"Lúc đó ta cũng cảm thấy rất kỳ quái." Lăng Toàn mỉm cười: "Vì thế ta liền
hỏi cô ấy, có phải là Tạ Uyên đối xử không tốt với cô, hay là hai người
mâu thuẫn. Cô ấy nói cho ta biết, không phải, cô ấy chỉ là bị dọa rồi."
"Bị dọa rồi?"
"Lúc trước cô ấy nam tiến đến Thâm Quyến, ba Tạ của con đặt trước khách sạn
tốt nhất cho cô ấy ở, bạn học Tiểu Đàn không nỡ tiêu tiền của anh ta,
càng muốn đồng cam cộng khổ với anh ta, vào căn phòng thuê dưới tầng hầm của Tạ Uyên. Ba em tuyệt nhiên không đồng ý, anh ta hiểu rất rõ mẹ...
Không phải, hiểu rất rõ bạn học Tiểu Đàn, cô ấy không phải là người có
tình yêu uống nước cũng no."
Khương Vũ nghe đến mê li, hoàn toàn không chú ý đến Lăng Toàn nói sai: "Sau đó thì sao?"
"Cô ấy trả phòng khách sạn, lén lút theo anh ta về nhà, nói không về nhà liền ngủ ngoài đường cái, chỉ có hai lựa chọn này."
"Ba em hoàn toàn bất đắc dĩ, chỉ có thể để cho cô ấy đến nhà, những năm đó, tầng hầm ẩm ướt âm u, không bật đèn quanh năm không thấy ánh mặt trời,
chất đồ vật buôn bán linh tinh đầy đất, ban đêm còn có chuột gặm da
tường... Bạn học Tiểu Đàn đêm đó không sao chợp mắt được."
Khương Vũ nghe Lăng Toàn miêu tả, đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác
mà nghĩ, mặc dù từ nhỏ chính mình điều kiện sinh hoạt không được tốt
lắm, nhưng bảo cô ở trong tầng hầm đầy chuột gián kia, cô cũng không
chịu được.
Càng không nói đến Bộ Đàn Yên.
"Vì thế bạn học Tiểu Đàn từ bỏ ba cháu, lựa chọn ba lê sao?'
"Không, chuyến đi Thâm Quyến lần này, làm cho bạn học Tiểu Đàn ý thức được sâu
sắc, đoạn tình yêu khác thường có một không hai của cô ấy và ba em, cho
dù toàn thế giới đều phản đối, cô ấy cũng muốn đứng bên cạnh anh ta, đối kháng với toàn bộ thế giới."
Khương Vũ: ......
Mẹ nói không sai, bạn học Tiểu Đàn thật sự rất trung nhị* (hội chứng tuổi dậy thì).
"Bạn học Tiểu Đàn hẹn với ba em, trong thời gian ngắn không cần gặp mặt,
cũng không liên lạc, để ba mẹ Bộ gia đều cho rằng bọn họ chia tay rồi.
Bọn họ cùng nhau phấn đấu, trở nên tốt hơn, gặp nhau trên đỉnh điểm."
"Đợi đến khi bọn họ biến thành kẻ mạnh rồi, thế giới này, cho dù là ba mẹ
hay là nghèo khó, cũng không còn sức mạnh để ngăn cản bọn họ yêu nhau
rồi."
Trong lòng Khương Vũ chấn động hồi lâu.
Biến thành người mạnh, gặp nhau trên đỉnh cao, trên thế giới này không còn sức mạnh nào có thể ngăn cản bọn họ yêu nhau nữa rồi.
Tình yêu của Tạ Uyên và Bộ Đàn Yên, đúng là thật sự được xưng tụng thành truyền kỳ.
"Ta kể cho em nghe về chuyện của bạn học Tiểu Đàn, là hy vọng em hiểu được, trước hiện thực tàn khốc, tình yêu thật ra rất yếu ớt vô lực. Ví dụ như ba Tạ của em, cho dù ông ấy yêu bạn học Tiểu Đàn thế nào, đều không có
cách nào làm bạn học Tiểu Đàn cởi đi prada, đổi thành áo vải quần gai,
sống cuộc sống bình phàm với anh ta. Em xem, ngay cả cái này còn không
làm được, sao có thể ước ao tình yêu có thể thay đổi người nào, cứu vớt
người nào đó ra khỏi đầm lầy nguy nan?"
Khương Vũ bỗng nhiên hiểu được lời nói của Lăng Toàn.
Đúng vậy, yêu có thể làm được cái gì chứ, ôn tồn trong chốc lát, vui thích
cả đêm... Ở trước mặt sự sụp đổ mạnh mẽ, tình yêu của cô đối với Cừu Lệ
căn bản không đáng nhắc đến.
Cô không giúp được anh, cũng không cứu vớt được anh.
Gặp nhau ở đỉnh cao, đối với bạn học Tiểu Đàn mà nói, đại khái là giải pháp tốt nhất đi.
Ba Tạ Uyên cũng đích thực cũng đã thực hiện được lời hứa, lên đến đỉnh cao của ông.
Nhưng vận mệnh trêu người, người và người mãi mãi cách xa như trời với đất, để ông nếm trải hết đau khổ nhân gian.
Khương Vũ vẫn chưa tìm thấy giải pháp cho bản thân mình, có lẽ lần đến Hải Thành này, có thể nhận được đáp án.
....
Tiết trung thu, trời phương nam ấm hơn phương bắc, Khương Vũ cởi áo khoác,
chỉ mặc một chiếc váy cổ chữ V phong cách phục cổ, cũng không cảm thấy
lạnh.
Gió Hải Thành mằn mặn, trong mũi phảng phất như có thể ngửi thấy mùi vị của biển.
Khương Vũ ở trong khách sạn Hải Thành, sau khi sắp xếp hành lý xong, đúng lúc
hoàng hôn cùng ánh chiều tà, đi bộ đến đại học Hải Thành.
Mấy cô gái phương Nam ai ai cũng đều thanh tú xinh đẹp, giơ tay nhấc chân,
mỗi cái mỉm cười.... Đều là tràn đầy mát mẻ của ngày hè.
Khương Vũ đứng trước cổng trường đại học, chậm chạp không dám cất bước đi vào.
Trong đầu đã sớm suy nghĩ đến một trăm loại khả năng.
Bởi vì không cách nào liên lạc được với anh, nếu như ở trên đường tình cờ
gặp lại, nhìn thấy anh sống không tốt, nhìn thấy anh xấu rồi, béo lên,
tiều tụy hơn hay là càng đẹp trai hơn, hoặc là nhìn thấy một cô gái ở
bên cạnh anh....
Khương Vũ đều không có cách nào ứng phó.
Cô rất sợ, rất căng thẳng, cũng rất thấp thỏm....
Cừu Lệ rời khỏi Bắc Thành, chính là muốn tạm biệt với cuộc sống trong quá
khứ, nếu như cô lại mặt dày tìm đến anh, có phải sẽ bị ghét, có phải sẽ
cảm thấy cô quấn mãi không buông.
Khương
Vũ càng nghĩ càng muốn lâm trận bỏ chạy, cho đến giây phút này, cô mới
nhận ra, quá khứ Cừu Lệ luôn nói, cô thích anh không nhiều như là anh
thích cô.
Mới không phải, đã sớm tích tụ vô số sự yêu thích trong những cái chào buổi sáng, chúc ngủ ngon lúc sáng sớm và đêm khuya rồi.
Tình căn thâm chủng, lại khó nghỉ ngơi.
Khương Vũ quay về mấy bước, lại ngừng lại.
Giống như Lăng Toàn nói, chút ưu sầu của tình yêu lứa tuổi này, so với hiện thực, thì tính là gì chứ.
Cô không dám thử, sao biết giải pháp là gì?
Khương Vũ cuối cùng vẫn là bước vào trong trường, đi theo con đường bóng cây
xanh ngát chọc trời, dựa theo bảng chỉ dẫn ven đường, đi đến thư viện.
Thời gian này, Cừu Lệ bình thường cũng sẽ ở thư viện đọc sách.
Đang lúc hoàng hôn, là lúc trí nhớ của anh có hiệu suất nhất.
Khương Vũ lúc trước đã mượn thẻ sinh viên của một vị bạn học ở Esmela phân
viện Hải Thành, thuận lợi vào được phòng tự học trong thư viện, tìm từng tầng một, cũng không có thể tìm thấy bóng dáng người thiếu niên quen
thuộc.
Khương Vũ đột nhiên lại thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra tâm thái của cô rất kỳ lạ, muốn gặp anh, lại sợ gặp anh.
...
Đi ra khỏi thư viện, khi đi qua trung tâm hoạt động câu lạc bộ, bên cửa sổ sát đất của phòng vũ đạo, Khương Vũ thấy một cô gái đang luyện tập 32
vòng Whiplash của Thiên nga đen.
Có điều
cô ta hoàn toàn nghiệp dư, căn bản không có nền tảng múa ba lê, ngay cả
kiễng mũi chân cũng rất vất vả, càng đừng nói đến quay 32 vòng Whiplash
độ khó cao trong vòng một phút không được ngừng.
Chân Nhứ Nhứ đi cà nhắc xoay được năm vòng, đầu váng mắt hoa, đứng cũng không vững.
"Nhứ Nhứ, cậu nói xem cậu cần gì phải vậy chứ, cứ phải nhảy điệu múa quê mùa này, Jazz Dance không hay sao, Breaking không ngầu sao?"
Chân Nhứ Nhứ nhìn mình trong gương, cắn răng nói: "Cậu ta muốn xem mình múa ba lê, mình nhất định sẽ học được."
"Cậu chỉ nhìn video sao mà học được chứ, đến lúc đó nhảy không đẹp, cậu ta không chừng càng ghét bỏ..."
"Cái gì mà càng ghét bỏ, cậu ta ghét bỏ mình lúc nào."
Người con gái nói chuyện chính là bạn thân cùng phòng ký túc xá mấy năm của
Chân Nhứ Nhứ, rất thân thiết với cô ta, cho nên có một số lời cũng là
nói thẳng: "Còn không ghét bỏ sao, cậu nhảy Jazz Dance tốt như vậy, cậu
ta còn không thèm nhìn một cái, lại bảo cậu học cái gì mà ba lê rách
này. Mình thấy cậu ta là cố ý gây khó dễ."
Chân Nhứ Nhứ cố chấp nói: "Vậy mình lại càng phải nhảy tốt, cho cậu ta xem, Chân Nhứ Nhứ mình không dễ chọc!"
"Không phải, mình nói cậu này, cậu là một cô gái tốt đẹp như vậy, sao cứ phải
kéo vào người cậu ta làm cái gì chứ. Cậu ta ngoại trừ đẹp trai ra, căn
bản không có điểm sáng gì."
"Cậu không hiểu, cậu ta là người có chuyện xưa."
"Ồ, mình không hiểu."
Chân Nhứ Nhứ tiếp tục luyện động tác theo video.
Khương Vũ thấy cô ta thật sự học rất vất vả, thuận miệng nói: "Cô cần dùng mũi chân chống trên mặt đất, làm trụ để tạo lực xoay, chỉ đi cà nhắc không
phải là cách để xoay tròn."
Chân Nhứ Nhứ quay đầu lại, thấy được Khương Vũ ở cạnh cửa.
Dung nhan cô trong sáng xinh đẹp, búi tóc nhẹ nhàng thanh thoát, đôi mắt đen lánh trong suốt, là một cô gái thật ngoan ngoan.
"Cô biết múa ba lê sao?" Chân Nhứ Nhứ dò hỏi.
"Biết một chút."
"A!"
Cô ta như nhặt được chí bảo vậy, vội vàng kéo Khương Vũ vào trong phòng
múa: "Cô có thể làm mẫu cho tôi một lần được không, cái xoay Whiplash
rách nát này, rốt cuộc là xoay thế nào chứ!"
Khương Vũ đặt balo xuống, cởi giày, nhón chân lên bắt đầu ôm tay xoay chòn.
Cô mặc một chiếc váy cổ chữ V màu trắng phong cách phục cổ, múa ba lê, lại thật sự giống như thiếu nữ quý tộc bước ra từ trong cung đình
Versailles.
Chân Nhứ Nhứ quả thực xem đến sợ ngây người, cô gái trước mặt này, xoay những bước nhảy kinh diễm
tuyệt mỹ như vậy, nào có một chút bộ dáng quê mùa nào chứ, cô ấy rõ ràng là đẹp đến cực hạn, khí chất.... tuyệt!
Khương Vũ sau khi làm động tác thị phạm đơn giản xong, nói cho cô ta: "32 vòng Whiplash trong Hồ thiên nga là bộ phận khó nhất trong múa ba lê, nếu
như không có căn bản, muốn biểu diễn bộ phận này, dường như không có
cách nào làm được."
Chân Nhứ Nhứ thở dài một tiếng: "Tôi biết rất khó, nhưng bạn trai tôi muốn xem, tôi nhất định phải học được cho anh ấy xem."
Khương Vũ nở nụ cười: "Bạn trai cô còn thích xem ba lê?"
"Đúng vậy, mấy thứ yêu thích của anh ấy, uống rượu, hút thuốc đánh bài và... ba lê."
"Vậy còn khá là khác biệt."
"Cô có thể dạy tôi không?" Chân Nhứ Nhứ cầu khẩn Khương Vũ: "Không cần cực
kỳ tốt, cô dạy tôi làm sao xoay không choáng váng là được rồi, tùy tiện
chỉ chút chút, không để nỗi làm tôi ở đây luống cuống."
"Cũng không phải là không thể dạy cô, nhưng tôi muốn tìm một người ở bên này, cô có thể nghĩ cách giúp tôi tìm anh ấy được không?"
"Này không thành vấn đề, chuyện nhỏ." Chân Nhứ Nhứ nói: "Tôi là người của
hội sinh viên, chỗ đó có toàn bộ danh sách và phương thức liên lạc của
học sinh toàn trường, nhưng mà tôi cũng không thể tùy tiện tiết lộ thông tin của bạn học, trừ phi cô nói cho tôi biết hai người có quan hệ gì."
Khương Vũ bất đắc dĩ cười nói: "Anh ấy là bạn trai của tôi, đang cãi nhau, đổi số điện thoại rồi, liên lạc không được."
Chân Nhứ Nhứ hào phòng nói: "Này thì dễ, cô nói tên của cậu ta cho tôi là được rồi."
"Anh ấy tên là Cừu Lệ, chữ Cừu bộ bên trên là bộ Cầu, bên dưới là bộ Y, Lệ trong nghiêm lệ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT