Khương Vũ không ngờ được, mùa thu năm nay, đến nhanh như vậy.

Phảng phất như sau khi anh rời đi không lâu, nháy mắt lá vàng đầu cành lả tả rơi xuống, nặng nề nằm dưới đất bên đường.

Thế giới của cô trong nháy mắt khi Cừu Lệ rời đi đó, bị lột đi chỉ còn lại một cái vỏ không.

Sau khi Cừu Lệ đi Hải Thành, thay số điện thoại, cũng thay luôn toàn bộ phương thức liên lạc, phảng phất như hoàn toàn biến mất trong sinh mệnh của cô, mai danh ẩn tích.

Ngành múa ba lê của trường đại học Bắc Thành có không ít người quen biết, đều là bạn học ở Esmela

Mỗi ngày cùng với những bạn học nữ đi đi về về giữa trường học và trung tâm nghệ thuật, cuộc sống phong phú mà đơn giản.

Tuy rằng mỗi ngày đều rất bận, nhưng Khương Vũ vẫn cứ cảm giác trong lòng trống trải.

Đến nay cô cũng không dám nhớ đến ánh nắng sáng sớm hôm đó nữa, không dám nghĩ đến câu nói chia tay mà Cừu Lệ nói với cô kia.

Khương Vũ mỗi ngày đều nhắn tin cho anh, nhưng anh chưa bao giờ trả lời. Anh đổi số điện thoại, cũng không còn liên lạc được nữa.

Buổi sáng hôm đó, Khương Vũ đến dưới lầu khoa vật lý, đợi ngoài cửa nửa tiếng, cuối cùng cũng đợi được Nhậm Nhàn đi làm.

"Xin hỏi cô Nhậm lát nữa có tiết không ạ?"

Nhậm Nhàn mở cửa phòng làm việc, ôn hòa nói: "Tôi không có tiết, bạn học em có chuyện gì sao?"

"Em là bạn gái của Cừu Lệ, em... em muốn tìm cô nói về chuyện của anh ấy."

Nhậm Nhàn để Khương Vũ ngồi vào sô pha trong phòng làm việc, rót một ly trà ấm cho cô: "Bạn học Cừu Lệ rất ưu tú, tôi còn hy vọng em ấy có thể báo danh vào khoa vật lý của chúng tôi nữa, có điều hình như em ấy càng có khuynh hướng muốn kế nghiệp ba, báo danh vào khoa tâm lý học lâm sàng."

Khương Vũ nhìn thần tình của Khương Vũ, phảng phất như đang nói về một chuyện không liên quan đến mình.

"Cô Nhậm, cô gọi anh ấy là bạn học Cừu Lệ?"

"Hả?"

"Anh ấy không phải là con trai của cô sao?"

Nhậm Nhàn đại kinh thất sắc: "Bạn học Khương Vũ, sao em lại nói những lời ấy?"

Khương Vũ càng thêm chấn kinh hơn Nhậm Nhàn, đứng dậy nói: "Cô Nhậm, Cừu Lệ nhiều năm như vậy, toàn bộ hy vọng, dũng khí chống đỡ anh ấy tiếp tục sống, không phải là có một ngày sẽ trở nên tốt hơn, thi đỗ trường đại học tốt nhất, giành được thành tích tốt nhất để đến gặp cô sao! Sao cô lại có thể gọi anh ấy là... Bạn học Cừu Lệ!"

"Có phải em hiểu lầm gì không?"

Nhậm Nhàn cau mày nói: "Tôi có gia đình, có con gái, con gái của tôi còn lớn hơn cậu ta, sao cậu ta có thể làm con của tôi. Đúng, là tôi biết cậu ta, cậu ta là con trai của bác sĩ Cừu Thiệu, khi đó tôi là bởi vì viết luận văn tiến sĩ cả đêm mất ngủ, từng đến chỗ của bác Cừu làm mấy đợt phục hồi trị liệu, biết được cậu ta..."

Nghe được tin tức này, huyệt thái dương của Khương Vũ đập thình thích, tim như sắp hít thở không thông.

"Cô là nói... Cô không phải là mẹ anh ấy..."

"Đương nhiên tôi không phải, lúc trước khi tôi và bác sĩ Cừu nói đến mẹ của cậu ta, khi mẹ cậu ta sinh thì bị khó sinh mà chết. Lúc đó, tôi thấy bác sĩ Cừu hình như rất yêu người vợ quá cố của mình, khi nhắc đến, trong mắt tràn đầy bi thương. Không biết có phải là nguyên nhân này không, sau này ông ta mới làm ra chuyện khủng bố như thế với đứa bé đó."

Khương Vũ hiểu rồi, hoàn toàn hiểu rồi.

Cừu Thiệu cố chấp chuyển hóa toàn bộ tình yêu đối với người vợ đã mất thành hận thù đối với con trai, ngược đãi anh, tổn thương anh.

Khi còn nhỏ Cừu Lệ quá thiếu hụt tình yêu của mẹ, mới nhận nhầm xem dì Nhậm Nhàn hòa ái thân thiết này trở thành mẹ mình.

Anh của lúc ấy, trạng thái tinh thần đã vô cùng tồi tệ rồi.

Sau này khi Nhậm Nhàn trị liệu kết thúc, không còn đến thăm, Cừu Lệ liền cho rằng "mẹ" bỏ anh.

Nhiều năm như vậy, ký ức không ngừng được tăng cường, biến thành chấp niệm nơi sâu nhất trong lòng anh.

Tương lai anh sẽ trở thành nhà thôi miên lâm sàng hàng đầu trong nước.

Ai cũng không nghĩ đến, đối tượng thôi miên đầu tiên của anh, lại là chính mình.

Mà thôi miên như vậy, chân thật thay đổi trí nhớ của anh, để anh xem Nhậm Nhàn là mẹ, tin tưởng không hề nghi ngờ.

Vì thế ngày đó ở công viên giải trí, Cừu Lệ gọi điện cho Khương Vũ, miễn cưỡng vui cười nói cho những lời này, nói mẹ nhận anh, rất thích anh, cũng cảm thấy tự hào vì anh, còn bảo anh chuyển đến cùng nhau sống.

Này không phải là an ủi, cũng không phải là "lời nói dối".

Cừu Lệ khi đó, đã là.... bệnh thời kỳ cuối rồi!

Khương Vũ cố nén ý đau co giật trong lòng, đi ra văn phòng, quay đầu cúi xuống thật sâu bái Nhậm Nhàn một cái, một khắc khom lưng đó, nước mắt trực tiếp rơi khỏi hốc mắt.

"Cô Nhậm, em.... Em biết như vậy là làm khó người khác, nhưng sau này khi cô gặp lại anh ấy, có thể..."

Cô nghẹn ngào, dường như nói không thành tiếng.

Cừu Lệ nói lời chia tay cô còn không khóc, nhưng lúc này, đau lòng như muốn chết rồi.



"Bạn học Khương Vũ, có gì cần tôi giúp sao, em cứ việc nói..."

Khương Vũ nghẹn ngào hồi lâu, nhưng chỉ có thể nói: "Thôi ạ."

Đã muộn rồi, Nhậm Nhàn không giúp được Cừu Lệ cái gì cả.

Mẹ từng là toàn bộ hy vọng của anh, mà bây giờ niềm tin của anh cũng đã sụp đổ rồi.

Không có hy vọng, không có ánh sáng, anh như con dã thú bị thương, lại một lần nữa trốn trong sào huyệt tăm tối của mình, đóng mình lại, trốn đi.

Nhậm Nhàn nhớ đến ngày đó trong buổi tiệc sinh nhật của Nhậm Nhàn, sắc mặt của Cừu Lệ không đúng, vội vàng hỏi: "Bạn học Khương Vũ, Cừu Lệ cậu ta bây giờ ở đâu, có thể để cậu ta gặp tôi một lần không, tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu ta."

"Anh ấy đi rồi."

Cũng không còn quay lại nữa rồi.

...

Sau khi ra khỏi tòa nhà vật lý, tâm tư của Khương Vũ trở nên rất chậm, rất chậm.

Ngày anh đi đó, cô đuổi đến sân bay, không thể gặp được anh, ngồi xổm trước nhà ga sân bay khóc như một đứa trẻ.

Cô oán hận Cừu Lệ chơi đùa cô, lừa cô, nhưng cô chưa từng nghĩ đến thật sự muốn chia tay với annh.

Sau này Khương Vũ gọi điện cho anh, được thông báo là đã ngắt máy, từng đến nhà của anh một lần, dùng chìa khóa dự bị mở khóa, nhìn thấy sô pha vải trắng đầy bụi và đồ dụng đã bám bụi, mới hoảng sợ ý thức được...

Anh là thật sự đi rồi.

App Zhiguo lại một lần nữa nhắc nhở Khương Vũ, nhiệm vụ cứu vớt thiếu niên ác ma do thời gian dài chưa tiến hành nhiệm vụ, khấu trừ 500 tệ vào số dư tài khoản.

Nếu còn tiếp tục như vậy, tài khoản của Khương Vũ sẽ không còn bao nhiêu.

Nhưng này không phải là chuyện quan trọng, mặc kệ trừ hay không trừ, Khương Vũ đều bắt buộc phải đi Hải Thành một lần.

Cô muốn nói cho anh biết, cho dù toàn bộ thế giới không yêu anh, không cần anh, Tiểu Vũ cũng sẽ không không cần anh.

....

Khi Cừu Lệ đến Hải Thành, trên không trung đang bay bay những hạt mưa nhỏ.

Không khí thành phố phía nam oi bức ẩm ướt, ngay cả gió thổi đến, cũng đều là nóng bức vô cùng.

Sau khi Cừu Lệ xuống máy bay, ngay cả điện thoại cũng không bật, trực tiếp ném sim đi.

Anh sợ nhìn thấy tin nhắn Khương Vũ gửi đến, phàm là cô khóc lóc cầu xin anh, anh đều không có cách nào bước đi.

Bắc Thành là thành phố anh không muốn ở lại thêm giây phút nào nữa, nhưng nơi đó lại có cô gái mà anh trân trọng yêu quý nhất cuộc đời này.

Lừa cô, vứt bỏ cô, có lẽ là chuyện vô liêm sỉ trái lương tâm nhất mà anh từng làm.

Nhưng quan tâm cái mịa gì.... Anh chính là người xấu xa như vậy, xuống địa ngục cũng không thể kéo cô cùng xuống.

Khá tốt, giống như trái đất quay một vòng vậy, cuối cùng lại trở về điểm ban đầu.

Anh vẫn là thứ rác rưởi vô tri vô giác, vô tâm vô phế trong quá khứ kia. Cho dù giây tiếp theo chết rồi, cũng không có gì đáng tiếc.

Cuộc sống đại học đối với Cừu Lệ mà nói, không có ý nghĩa gì.

Đầu óc anh thông minh, không cần đặc biệt cố gắng cũng có thể tiêu hóa toàn bộ điểm tri thức trên lớp học, muốn nghe thì nghe, không muốn nghe thì gục xuống bàn mà ngủ.

Buổi tối cùng với đám nam sinh không có việc gì, học hành không ra sao, đi KTV uống rượu, tự do tự tại.

Trong quán bar thường xuyên có con gái chủ động đến mời rượu anh, Cừu Lệ thường thường ai cũng không từ chối.

Chất cồn có thể làm anh ngủ nhanh hơn, nếu không một khi nhớ nhung ngóc lên, đó chính là hình phạt tàn khốc của đêm dài vô tận.

Không có tiền thì đi kiếm, đừng nói đầu óc anh thông minh, chỉ với khuôn mặt này của anh, ở thành phố quốc tế gạch vàng lót đất như Hải Thành này, làm cái gì chả có tiền.

Tiền, không còn là gánh nặng không thể chịu đựng trong cuộc sống của anh rồi.

Anh cũng vĩnh viễn không quay lại được giữa hạ dùng từng xe từng xe xi măng, đổi lấy một hộp thủy tinh âm nhạc kia nữa rồi.

Cừu Lệ bây giờ, làm cái gì cũng đều rất nhẹ nhàng, đầu óc lúc nào cũng hốt hoảng, nụ cười bên khóe miệng lại càng ngả ngớn, không giống như một con người rồi.

Kiếm được tiền, đi ăn uống rượu chè tẹt ga một bữa, bổ khuyết khoảng trống không thể làm lấp đầy, hoặc là đi đánh bài, sau đó lại kiếm được nhiều hơn, hoặc là chơi vui thua hết toàn bộ.

Cho dù ngày mai có đói chết, thì có làm sao.

Buổi tối hôm đó, trong quán bar Play House, anh gặp được Chân Nhứ Nhứ.

Cừu Lệ đã say chếnh choáng ngã trên quầy bar, là nghe có người gọi anh, mơ màng quay đầu lại, nhìn thấy dung nhan diễm lệ của thiếu nữ.



Cô ta mặc một bộ đồ quần yếm, trang điểm kiểu khói đen, lông mi dài đến có chút đáng sợ.

Cô ta nhìn thấy Cừu Lệ, cả người đều điên cuồng, bắt lấy anh lắc mạnh: "Trời! A a a a! Cậu vậy mà lại đến Hải Thành rồi! Cậu đừng nói cậu ở Hải Thành học đại học! Cậu đừng nói.... cậu đừng nói cậu học đại học Hải Thành!"

Cừu Lệ bị cô lắc đến chóng mặt, không khách khí hất tay cô ta ra: "Cô là ai?"

"Chân Nhứ Nhứ, cậu lại quên tôi, quá đau lòng mất, thiệt thòi tôi vẫn luôn nhớ cậu, tìm mẹ tôi muốn số điện thoại mà không có."

"Chân Nhứ Nhứ..." Cừu Lệ chậm chạp tìm kiếm ba chữ này trong đầu: "Này mẹ nó là ai?"

"Tôi chính là con gái Nhậm Nhàn." Chân Nhứ Nhứ bĩu môi: "Cậu thật sự tổn thương trái tim tôi rồi, tôi quyết định không để ý cậu ba phút."

Hai chữ "Nhậm Nhàn" này, đâm trái tim Cừu Lệ đau nhói, cuối cùng anh cũng coi như tỉnh táo một chút.

Anh duỗi tay, nắm cằm cô ta, nhẹ nhàng nâng lên: "Cô là con gái bà ta?"

Động tác ái muội mang tính xâm lược này, làm cho toàn thân Chân Nhứ Nhứ phảng phất như bị điện giật một cái, trong đầu bốc lửa xoẹt xoẹt.

Người đàn ông như Cừu Lệ, trong ngũ quan anh tuấn lại mang theo khí chất lạnh lùng cứng rắn, toàn thân đều viết chữ người lại chớ gần nhưng lại cứ làm cho người ta mê mệt muốn chết.

Từ ngoài vào trong, đều giống như sao hỏa đụng phải trái đất vậy, đụng đến đốt lên ý trung nhân của Chân Nhứ Nhứ rồi.

Từ ngày đầu tiên gặp mặt, cô ta đã thích anh đến không còn thuốc chữa rồi.

Cừu Lệ nắm chặt cằm dưới mềm mại của cô ta, nhìn đến gần nửa phút rồi, nhìn đến gò má Chân Nhứ Nhứ ửng hồng.

"Cừu Lệ, cậu nhìn cái gì?"

Khóe miệng Cừu Lệ xuất hiện một ý cười lạnh lẽo, vứt ra ---

"Khuôn mặt này của cô, con mẹ nó khó coi."

"..........."

Chân Nhứ Nhứ khé đánh anh: "Cậu nói chuyện kiểu gì vậy!"

"Ông đây nói chuyện chính là như vậy, chịu không được, cút."

Chân Nhứ Nhứ thấy bộ dáng này của anh, hoàn toàn không giống thiếu niên trầm mặc lần đầu tiên gặp mặt.

"Hoang dã như vậy nha."

"Cút."

"Không đấy."

Chân Nhứ Nhứ trong trường chính là đàn chị nhân khí tăng cao như là chúng tinh phủng nguyệt*, chủ tịch hội học sinh, trưởng clb hip-hop là cô ta, thành tích hàng năm đều duy trì hạng nhất, không lâu trước đó còn giành được danh sách học lên nghiên cứu sinh, clb hip-hop dưới sự dẫn dắt của cô ta cũng thường giành được giải thưởng...

(*Chúng tinh phủng nguyệt: ý chỉ được mọi người yêu mến, tôn kính như là những ngôi làm tôn lên vẻ đẹp của ánh trăng.)

Nam sinh theo đuổi cô ta càng đừng nói, cộng lại có thể vòng hai vòng quanh sân tập.

Cô ta chưa từng thất bại, một đường thông thuận, lớn lên dưới sự che chở yêu thương của ba mẹ, còn chưa có ai dùng ngữ khí hung dữ bất cận thân tình như vậy nói chuyện với cô ta đâu.

"Cừu Lệ, cậu đến đây chơi một mình à?" Chân Nhứ Nhứ tiếp tục thăm dò hỏi: "Bạn gái đâu?"

Chữ "bạn gái" làm cho thần kinh vất vả mới tê liệt của Cừu Lệ, lại bắt đầu đau.

Nói không được, nhớ không được.....

Chân Nhứ Nhứ lại gọi thêm một ly cocktail, đưa đến bên tay Cừu Lệ: "Đàn em, tối nay không hứng thú, chúng ta sẽ không nói chuyện nữa, uống xong ly này tôi liền đi, đợi cậu tỉnh táo lại, gặp trong trường."

Cừu Lệ cần nhiều chất cồn hơn để tê liệt chính mình, trực tiếp bưng ly lên một hơi uống cạn..

Nhưng mà làm anh không ngờ được là, khi đầu lưỡi anh tiếp xúc với chất lỏng, lại có vị ngọt của bọt khí CO2!

Từ sau khi rời khỏi Bắc Thành, anh không còn nếm được bất cứ mùi vị gì của đồ ăn nữa rồi.

Cừu Lệ khó tin ngẩng đầu lên, nhìn Chân Nhứ Nhứ trước mặt.

Chân Nhứ Nhứ cười cười, dịu dàng ôn hòa nhìn anh, vỗ vỗ trán anh: "Đàn em ngoan ngoãn nha, đi đây."

Nói xong, xoay người rời đi.

Cừu Lệ ăn hết quả quất xanh cuối cùng trong ly, ăn đến răng của anh chua phát run.

Cảm xúc bị vỗ nhẹ trên trán, làm anh trong nháy mắt nhớ lại đêm đầu tiên khi gặp Khương Vũ lần đầu.

Tiểu Vũ cũng đánh anh như vậy.

Sau đó, toàn bộ thế giới đều sống lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play