Cừu Lệ bỏ điện thoại xuống, cả đầu óc đều trống không.

Công nhân ở phía sau thúc giục anh, nhanh chóng đưa xi măng qua bên tòa nhà đang xây.

Cừu Lệ im lặng cầm tay đẩy xe, đẩy một xe xi măng đến công trường.

Sau đó, anh ở trên công trường vô cùng cố gắng, phảng phất như mỗi bắp thịt trên người đều sống lại, huyệt thái dương của nhảy lên thịch thịch.

Công nhân nghỉ ngơi ở bên cạnh cười thân thiện, nói ---

"Sinh viên đại học, biết cậu trẻ tuổi khỏe mạnh, tốt xấu gì cũng kiềm chế chút chứ."

"Đúng vậy, gắng sức như vậy, rất nhanh sẽ bị hư thoát*."

(*Hư thoát: hạ đường huyết do mất máu, mất nước.)

"Người trẻ đều không muốn mạng mình như thế sao? Vì chút tiền vậy, không đáng đâu."

...

Cừu Lệ mắt điếc tai ngơ với mấy lời của bọn họ, anh cần phát tiết một cách mạnh mẽ, mới có thể làm cho não mình không suy nghĩ lung tung.

Trong đầu một khi suy nghĩ lung tung, thân thể sẽ không nghe lời.

Cô gái nhỏ khả năng chỉ là thuận miệng trêu chọc, nhưng Cừu Lệ cả ngày này, trái tim đập nhanh như 800 nhịp, mỗi tế bào trên người như sống dậy.

Ngoại trừ càng thêm ra sức làm việc, Cừu Lệ không có bất kỳ con đường phát tiết nào.

Kết thúc làm việc ở công trường, đã là 6h tối, hôm nay anh nhận được tiền thưởng ngoài quy định, tổng cộng 800 tệ.

Thời đại này, lao động chân tay cũng không kiếm ít tiền hơn dân "cổ cồn" trong văn phòng, đặc biệt là những công nhân làm việc trong hoàn cảnh khắc nghiệt, tiền lương đều vô cùng cao, bởi vì rất gian khổ.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Cừu Lệ sau khi bị từ chối làm gia sư tại nhà, đã lựa chọn đến công trường làm thêm.

So với việc làm nhân việc phục vụ được ít tiền lại tốn thời gian, trên công trường trực tiếp lao động chân tay, ngược lại kiếm tiền nhanh hơn.

Anh tắm rửa sạch sẽ ở công trường, thay một thân áo sơ mi trắng quần đen, đi đôi giày thể thao AJ mà Khương Vũ tặng kia, sửa soạn đẹp đẽ, gọn gàng.

Nhìn giống như là một gia sư, chứ không phải là một công nhân ở công trường chịu nắng chịu gió.

Cừu Lệ ra khỏi công trường, nhưng cũng không trực tiếp về nhà, đi đến trung tâm thương mại Hoàn Cầu Thế Kỷ.

Trong một cửa hàng đồ trang sức xa xỉ ở dưới lầu 1 của trung tâm thương mại, anh bảo nhân viên lấy ra hộp nhạc thủy tinh mà mình vừa ý từ lâu kia.

Mở hộp âm nhạc ra, mặt phẳng giống như khắc băng, có một thiếu nữ múa ba lê bằng thủy tinh, ngẩng gáy thon dài lên, chân sau hơi cong, hai tay cong lại, giống như một chú thiên nga đang giang cánh, vươn cổ muốn bay.

Nửa tháng trước, Cừu Lệ nhìn thấy hộp âm nhạc này, lập tức thích ngay.

Thiếu nữ ở trong hộp, giống như cô gái bảo bối mà anh giấu trong lòng.

Chỉ là giá cả năm con số, làm anh chùn bước.

Mà việc làm thêm gia sư tại nhà lại bị từ chối, anh quyết tâm, trực tiếp đến công trường, cả ngày cả đêm liều sức làm, tiền lương nửa tháng cộng lại, vừa hay đủ để mua nó.

Nhân viên cẩn thận đóng hộp âm nhạc lại, đưa cho Cừu Lệ.

Cừu Lệ xách theo hộp quà nặng trịch đi ra khỏi cửa, thân thể vốn nặng nề, cũng phảng phất như nhẹ nhàng hơn, ngay cả bước chân... cũng nhẹ hơn rất nhiều.

Tặng quà cho cô gái yêu dấu của mình, là một chuyện vui vẻ biết bao nhiêu.

....

Cừu Lệ về đến nhà, trong phòng bếp có động tĩnh, cô gái nhỏ trong tay cầm xẻng cơm, đang khuấy sủi cảo trong nồi.

Cô mặc bộ quần áo T-shirt mùa hè mát mẻ, phối với quần ngắn cạp cao họa tiết cúc họa mi màu vàng nhạt, vòng eo tinh tế, chân vô cùng thon dài, khung xương cân xứng, trên chân là đôi dép lê số lớn của cậu.

Trong phòng bếp hơi nước trắng mịt mờ, cô như công chúa thất lạc nhân gian, sạch sẽ không dính bụi trần.

Tựa như nhận ra ánh mắt nóng bỏng của người con trai đằng sau, Khương Vũ xoay người lại nhìn anh một cái: "Về rồi."

"Ừ."

Cô bỏ xẻng cơm trong tay, xoay người lại chuẩn bị ôm cậu: "Vất vả rồi, qua đây để em ôm một chút."

Cừu Lệ theo bản năng lùi về phía sau một bước, nói: "Hay là tắm trước?"

"Sao về cái là tắm rồi?"

"Bên ngoài quá nóng."

Cừu Lệ như là trốn tránh vào trong phòng tắm, mặc dù ở công trường đã tắm rửa, nhưng anh vẫn cảm thấy bẩn, không sạch sẽ, không dám chạm vào cô.

Khi vận chuyển xi măng, móng tay ngập trong bùn hôi màu đen, bẩn.



Anh đưa tay đến trước vòi nước, dùng nước lớn rửa sạch, liều mạng xoa, mãi cho đến khi tay đỏ ửng, lại liều mạng rửa móng tay....

Ngửi ngửi người mình, chỉ còn lại mùi mồ hôi, thật ghê tởm, thật bẩn...

Cừu Lệ cởi quần áo vất qua một bên, mở vòi hoa sen, điên cuồng cọ rửa chính mình, đổ rất nhiều sữa tắm, thoa lên người mình.

Ngay cả anh cũng không phát hiện, trong lòng vô tình.... Bệnh tình lại nặng lên rất nhiều.

Khương Vũ vẫn luôn đứng ngoài cửa, nghe tiếng nước ào ào trong nhà tắm.

Nhớ đến anh ở trên công trường bụi đất mù mịt, 40 độ, ánh nắng gay gắt, anh làm công việc tay chân nặng nề nhất, trong lòng cô vô cùng khó chịu, vô cùng vô cùng khó chịu.

Lúc thiếu niên không có khả năng, dựa vào chính mình, thật sự là một việc vô cùng khó.

Cho dù là một cây non, cũng cần có người che chở tưới tắm.

Khương Vũ biết, anh không thể tiếp tục như vậy nữa, trên thế giới này, anh không phải là cô độc một mình, cho dù ba đã vào tù, anh vẫn còn có mẹ.

Cho dù là trách nhiệm pháp luật hay là đạo đức, mẹ của anh đều phải gánh vác nghĩa vụ của mình.

Cho dù bây giờ anh đã trưởng thành, nhưng sự thiếu hụt chăm sóc bao nhiêu năm như vậy trong quá khứ, lẽ nào không cần bồi thường.

Bỗng nhiên, âm thanh của Cừu Lệ từ bên trong truyền đến: "Tiểu Vũ."

"Hả?"

"Sao em vẫn đứng ngoài cửa."

Cửa phòng tắm là kính mờ, bóng hình mờ mờ cô đứng bên cửa, bên trong nhìn thấy rõ ràng.

"Em..."

Khương Vũ nhất thời không tìm được lời nói: "Em tùy tiện đứng một lát."

Cừu Lệ đóng vòi hoa sen trong phòng tắm, dùng khăn tắm quấn lên người: "Em đang nhìn trộm anh đúng không?"

"...."

Anh mang theo hơi nước ấm áp, đi ra khỏi phòng tắm, thay một chiếc áo bông ngắn màu gạo sạch sẽ ở nhà, lần nữa xác định trên người mình không còn mùi gì nữa, mới dám lại gần cô.

"Em thấy bao nhiêu?"

Khương Vũ đỏ mặt biện giải: "Em không thấy, ai nhìn anh tắm chứ!"

"Vậy em đứng ngoài cửa làm gì?"

"Em chỉ là... nghe một chút."

"Nghe trộm và nhìn trộm, có khác nhau về bản chất không?"

Khương Vũ trăm miệng cũng không thể giải thích, trực tiếp không nói nữa, về phòng bếp bưng ra hai bát sủi cảo, đặt lên bàn ăn.

Cừu Lệ biết cô gái nhỏ da mặt mỏng, nở nụ cười, không trêu cô nữa, ngồi xuống cầm đũa ăn sủi cảo.

"Đợi chút."

Khương Vũ vội vàng bưng bánh bông lan đã đóng gói ở nhà Bộ Hy trong tủ lạnh ra, đưa đến trước mặt Cừu Lệ: "Nếm thử, bánh ngọt này vô cùng ngon, em cố ý mang về từ nhà bạn đấy."

"Nhà bạn?"

"Ừ, em đến nhà bạn chơi."

"Bạn mời em ăn điểm tâm, không cần mang về cho anh." Cừu Lệ nghiêm túc nói: "Người khác sẽ chê cười, ăn rồi còn đem về."

"Không có đâu, người ta vô cùng chân thành."

"Sau này, chúng ta tự mua."

Khương Vũ biết anh đang suy nghĩ cho mình, vì thế không tranh luận, ngoan ngoãn gật đầu: "Được nha, miếng này anh trước đi, sau này chúng ta không như vậy nữa."

Cừu Lệ lấy thìa xúc một miếng nhỏ, nếm thử.

Khương Vũ ngồi bên cạnh anh, chờ mong mà nhìn: "Sao nào, ăn ngon chứ?"

"Không có vị gì, em ăn trước đi." Cừu Lệ đẩy bánh đến trước mặt cô.

Khương Vũ cau mày, nói: "Em đã ăn rồi, chính là miếng này, ăn rồi."

"Anh không nhìn thấy, không tính."

"....."

Khương Vũ biết Cừu Lệ có chướng ngại tâm lý, không hề có chút liên quan nào đến việc cô có ăn hay không, anh không qua được cửa ải của chính mình, mới vô tri vô giác đối với thế giới này.



Cô thở dài, xúc một miếng bánh, bỏ vào miệng.

Cừu Lệ ăn hết phần còn lại của chiếc bánh, lại ăn một bát sủi cảo lớn, ăn vô cùng ngon, nhìn có vẻ hình như rất đói.

Sao lại không đói chứ, buổi trưa vì làm gấp, vội vã ăn mấy miếng cơm không có mùi vị gì, cả buổi chiều cũng không ngừng nghỉ.

Khương Vũ kẹp sủi cảo trong bát mình cho cậu.

"Sủi cảo trong bát em còn ngon hơn." Cừu Lệ đánh giá.

"Vậy không phải trong miệng em còn ngon hơn sao?"

Thiếu niên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Khương Vũ có chút không tự nhiên, hai gò má ửng hồng, dời ánh mắt đi: "Nhìn cái gì."

"Bạn gái đang đòi hôn sao?"

"Đòi anh..."

Lời còn chưa dứt, Cừu Lệ liền cúi đầu hôn cô.

Trên môi vẫn còn dính dầu đấy! Hai đôi môi dính dầu bóng mỡ dính vào nhau, này cũng quá kỳ quái rồi.

Khương Vũ vội vàng đẩy cậu ra, rút giấy lau miệng, cáu giận nói: "Em đùa mà!"

"Nhưng anh tưởng thật."

Câu này của anh hơi cao lên, âm cuối kéo dài, làm cho người ta có một cảm giác ngả ngớn lại nghiêm túc.

"Chị nói cái gì, anh đều xem là thật."

"Xem là thật thì có ích gì, vậy chị nói để anh chấp nhận điều trị chính thức, anh cũng không đồng ý."

Cừu Lệ trầm mặc, không trả lời cô.

Chuyện này từ sớm đã thảo luận rồi, thế nhưng Cừu Lệ không muốn, cả đời này anh cũng không muốn nhận thêm bất kỳ bác sĩ tâm thần nào.

Anh theo bản năng sẽ có địch ý với bất cứ người nào có ý đồ chữa trị cho mình....

"Anh sẽ khỏi." Anh cúi đầu ăn sủi cảo.

"Sẽ khỏi cũng không phải nói ra được."

Khương Vũ mặc dù oán hận, nhưng cũng không miễn cưỡng cậu, có lẽ đợi lên đại học, đợi cậu và mẹ nhận nhau rồi....

Hết thảy những tổn thương trong quá khứ đều sẽ được vỗ về.

Ăn cơm xong, Cừu Lệ tự giác xuống bếp rửa bát, Khương Vũ dựa vào cửa, nhìn bóng dáng làm việc nhà thành thục của cậu.

Từ nhỏ cậu đã tự chăm sóc chính mình, kinh nghiệm sinh hoạt phong phú hơn cô rất nhiều, cho dù cô không có ba, nhưng cô còn có mẹ.

Khương Mạn Y tỉ mỉ chăm sóc cô, cho cô hai phần yêu thương, vừa là mẹ, vừa là chị gái, lại vừa là bạn bè.

Khương Vũ bước đến, nhận bát trong tay cậu: "Cùng nhau rửa."

Cừu Lệ không chịu để cô chạm vào: "Không."

"Không cái gì chứ."

"Em là Tiểu Vũ múa ba lê, không phải Tiểu Vũ làm việc nhà."

"Trời, bạn trai thần tiên."

Cừu Lệ cười khẽ, dùng mũi sượt sượt qua tai cô: "Ở bên cạnh chờ anh."

Khương Vũ tựa vào một bên tủ bát, dùng ánh mắt cùng cậu làm việc nhà, Cừu Lệ hờ hững hỏi: "Đêm nay không về à?."

"Về chứ."

Động tác trên tay cậu ngừng lại, quay đầu nhìn cô: "Không phải nói sẽ ở lại sao?"

"Em nói lúc nào?"

"Em hôm nay, nói trong điện thoại..."

"Ồ, em nói muốn anh."

Cừu Lệ nhìn cô chằm chằm: "Em định muốn anh thế nào?"

Khương Vũ nhẹ nhàng ôm eo anh, đôi mắt đen như thủy tinh mang theo ý cười trong veo: "Muốn được rồi nha."

"................"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play