Khương Vũ trở lại Bắc thành, đã phải lập tức chuẩn bộ cho sân khấu đêm Vũ Hội.

Cô đã đồng ý với Tiết Gia Di lấy danh nghĩa học sinh chân truyền của cô ta đi so tài, cạnh tranh với Bạch Thư Ý, giúp cô giáo đoạt được vị trí trưởng ban cố vấn của Trung tâm nghệ thuật Esmela.

Trình Dã còn có hai buổi lưu diễn trong nước, bởi vậy không thể trở về Bắc Thành với Khương Vũ được.

Ông để Khương Vũ về trước chờ ông xong việc sẽ trở về gặp mặt hai mẹ con.

Khương Vũ cũng biết, chuyến đi Hải Thành lần này tự ý quyết định mọi chuyện, mẹ mình chắc chắn rất phẫn nộ, vì vậy cô tự biết chột dạ, vụng trộm thu thập đồ đạc chạy thẳng đến ký túc xá Esmela nương náu mấy hôm, đồng thời gửi cho mẹ tin nhắn báo bình an.

Khương Mạn Y nhiều lần kiên trì giải thích với con gái, Khương Vũ cũng không phải đứa trẻ không biết nói đạo lý, hai người nhiều lần gọi điện thoại thương lượng, cuối cùng Khương Vũ bình tĩnh an ủi mẹ không phải lo lắng, nếu như Trình Dã không phải ba của cô, vậy cô sẽ chờ mẹ cô đưa ba ba thực sự của mình đến trước mặt mình.

Cô quá khát khao tình cha, mà Trình Dã xét theo mọi phương diện đều vô cùng hoàn mỹ, cực kỳ phù hợp với hình tượng người cha lý tưởng cô hằng mong đợi trong tâm tưởng của cô.

Khương Mạn Y sắp xếp thời gian, hẹn Trình Dã và Tạ Uyên đến, bình tĩnh làm rõ chuyện này.

Trình Dã còn đang bận tổ chức lưu diễn, Khương Vũ thì có một buổi tranh tài quan trọng phía trước. Để không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, chuyện này cứ vậy tạm thời gác xuống.

Cũng bởi vì cuộc thi sắp diễn ra, Khương Vũ thậm chí chẳng có thời gian liếc qua app [Zhiguo], cũng bỏ lỡ nguyên nhân vì sao tiền thù lao cho lời ủy thác của [Trình Dã] mãi không gửi đến.

Nhiệm vụ hẳn là đã thành công.

Dù sao hai cha con đã nhận nhau, theo lý thuyết, nhiệm vụ được hoàn thành, nhưng, nhưng app vẫn chưa đẩy số tiền thanh toán khi hoàn thành lời ủy thác từ thân chủ về.

Chắc chắn app đã xảy ra vấn đề.

Trong nội tâm cô cũng có chút bồn chồn nhưng bất quá lại nghĩ giờ còn chuyện quan trọng trước mắt, xong xuôi sẽ xử lý chuyện này.

Đêm vũ hội không có gì quá đặc biệt, sự kiện thu hút nhất chính là cuộc tranh tài giữa các cố vấn, và cũng là cơ hội mở rộng mạng lưới xã giao của Esmela.

Trong bữa tiệc này những vũ công ballet hàng đầu trong nước và quốc tế đều có mặt, ngoài ra còn cả giám đốc điều hành cũng như ban quản trị cấp cao của Esmela. Thậm chí chủ tịch hiệp hội Ballet trong nước, cùng các chuyên gia, nhà phê bình nổi tiếng cũng có mặt…

Có thể nói là nơi tinh tú cùng hội tụ.

Có thể biểu diễn tại vũ hội tuyệt vời này đối với học viên Esmela có thể nói là cơ hội cực kỳ quý giá.

Mà dạng dạ tiệc kiểu này, đương nhiên các khách mời sẽ không ngồi nghiêm chỉnh dưới sân khấu xem diễn xuất trên đài của các vũ công.

Cho nên hình thức thi đấu tương đối thoải mái, mỗi một học viên sẽ thay nhau múa một đoạn vũ đạo trên sân khấu lớn, âm nhạc sẽ biến tấu ngẫu nhiên tùy dàn hòa âm, các học viên phải phụ thuộc vào giai điệu, tùy cơ ứng biến biểu diễn một đoạn múa theo phong cách khác biệt mang màu sắc của chính mình.

Khảo nghiệm này cực kỳ có tính thử thách, đặc biệt đánh vào kỹ năng múa và khả năng tùy cơ ứng biến của vũ công.

Những đêm vũ hội trước, trên cơ bản đều là học sinh của Bạch Thư Ý giành giải.

Bởi vậy Bạch Thư Ý đắc ý chiếm cứ chiếc ghế trưởng ban cố vấn Esmela nhiều năm, địa vị không hề suy chuyển.

Năm nay Tiết Gia Di muốn phân cao thấp với bà.



Esmela chỉ cần là bạn học báo danh tham gia vũ hội đều cực kỳ lo lắng.

Nếu như trong buổi dạ hội này biểu diễn không tốt, không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà còn liên quan đến mặt mũi của thầy cô hướng dẫn mình.

Cho nên trước buổi dạ hội nửa tháng, bọn họ đều dồn tất cả tinh lực vào việc luyện tập, học viên nào cũng điên cuồng trong phòng luyện múa, tận lực tiết kiệm từng giây từng phút mài dũa kỹ năng.

Tiết Gia Di đem toàn bộ hy vọng ủy thác cho Khương Vũ, trong quá trình luyện tập chỉ dạy, hướng dẫn cô vô cùng tỉ mỉ, có thể nói là không giữ lại chút gì, truyền thụ hết toàn bộ vốn liếng.

Trong mấy ngày ngắn ngủi này, những thứ Tiết Gia Di dạy cho cô có thể nói là so với hơn nửa tháng học Bạch Thư Ý còn nhiều kiến thức hơn gấp bội.

Khương Vũ hệt như miếng bọt biển, cật lực tiêu thụ lượng kiến thức quý giá đó.

Dù sao Tiết Gia Di cũng có vô số kinh nghiệm sân khấu của một nghệ sĩ ballet hàng đầu, từ kỹ xảo biểu diễn, đến thần thái sân khấu, tất cả những điều nhỏ nhặt nhất cần chú ý bà đều dạy cô, hỗ trợ Khương Vũ hết sức.



Khác với Bạch Thư Ý, Tiết Gia Di không đặc biệt yêu cầu Khương Vũ phải nhảy thế nào, nhất định không được vi phạm quy tắc ra sao, bà chỉ nói hãy dùng trạng thái tinh thần tốt nhảy, nhảy ra điệu múa hoàn hảo nhất, vậy là được.

“Thẩm Ngạo Tinh và Ôn Luân cũng tham gia tranh tài, hai đứa trẻ này đều là những vũ công có kinh nghiệm biểu diễn, trò muốn so sự thuần thục về kỹ năng với họ là điều tương đối khó, điểm mạnh của trò là truyền tải cảm xúc, nói trắng ra chính là kiểu liều ăn nhiều. Hãy tận lức lấy ra 100% năng lượng để chiến đấu.”

Mỗi lần kết thúc bài học, Khương Vũ đều cực kỳ chân thành cúi đầu cảm ơn bà.

“Khỏi cần cảm tạ tôi, dù sao tôi cũng chỉ đang lợi dụng trò, giúp tôi đạt được vị trí trưởng ban cố vấn mà thôi.”

Khương Vũ dùng khăn bông lau mồ hôi, gật đầu nói: “Em biết, nhưng em vẫn muốn cảm ơn cô giáo.”

Tiết Gia Di hoàn toàn không phải thật tâm muốn chỉ bảo cô, nhưng bà là người rất thẳng thắn, nói rõ ràng mục đích của mình, so với những kẻ ngấm ngấm bày mưu tính kế, chơi chiêu trò bạch liên hoa, thực sự quang minh chính đại hơn nhiều. Hơn nữa trong quá trình hợp tác và không hề ra vẻ, luôn chân thành hướng dẫn Khương Vũ.

Cho nên cảm giác chán ghét ban đầu của cô với vị giáo viên có vô số tin đồn chẳng mấy tốt đẹp này giảm đi rất nhiều.

“Một ngày là thầy, cả đời là thầy. Em sẽ cố gắng hết sức giúp cô giáo lấy được vị trí trưởng ban cố vấn.”

Tiết Gia Di dời ánh mắt, có chút mất tự nhiên nói: “Trò và cô ấy quả thực giống nhau như đúc, khiến người ta chán ghét.”

Khương Vũ ngẩn người, cô ấy trong miệng cô giáo là Bộ Đàn Yên.

“Cô giáo Tiết, cô biết Bộ Đàn Yên, em muốn hỏi cô một điều, rốt cuộc tại sao Bộ Đàn Yên lại chết?”

“Vì sao lại muốn biết cái này?”

“Bởi vì cô ấy là người bạn tốt nhất của mẹ em. Vì cái chết của cô ấy mà mẹ em luôn canh cánh trong lòng, em muốn biết, đến cùng cô ấy là hạng người gì, và đã trải qua những việc gì.”

Tiết Gia Di nhìn phòng học trống rỗng, chỉ còn lại hai người họ, mới ngồi xuống chậm rãi nói: “Cô ta giống trò vậy, là một người mạnh mẽ, ngang bướng. Trong khoảng thời gian trước khi buổi biểu diễn thế kỷ “Hồ Thiên Nga” khai mạc, thì kỳ thi trước đó sẽ giúp quyết định vũ công ballet giành được vị trí diễn viên múa chính. Nhưng vị trí đó cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Tôi, Bạch Thư Ý và rất nhiều vũ công xuất sắc khác đều nhìn chằm chằm vào vị trí kia.”

“Dù cô ấy có là Bộ Đàn Yên chăng nữa, cũng không thể không cảm thấy áp lực. À không phải nói là áp lực của cô ấy còn lớn hơn người khác rất nhiều, chính vì thế trong khoảng thời gian đó tinh thần của Bộ Đàn Yên bị xáo trộn cực kỳ lớn, đến mức nghe đồn cô ấy đã phải dùng đến thuốc.”

“Sau đó cô ấy giành được vị trí múa chính của vở Hồ Thiên Nga, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, do sử dụng thuốc quá đà, dẫn đến thần kinh không chịu được, tạo ảo giác. Cuối cùng, sinh mệnh chấm dứt cùng vở “Hồ Thiên Nga.” đó.”

Tiết Gia Di nhẹ nhàng tường thuật lại, đáy mắt màu nâu đậm cuồn cuộn những cảm xúc mãnh liệt, không nói lên lời…

“Đó là một buổi biểu diễn độc nhất vô nhị, bởi vì diễn viên múa trên sân khấu khi đó đã đi vào trạng thái vô định, hoàn toàn quên mất bản thân, người múa vở hồ thiên nga ấy chính là nữ hoàng thiên nga, Bộ Đàn Yên đã dùng toàn bộ mạng sống để múa. Vô luận sau này thế nhân có bắt chước ra sao cũng không thể mô phỏng được, bởi vì đó là điệu múa, được múa bằng tất cả sinh mệnh của Bộ Đàn Yên.”

Nghe bà chầm chậm kể lại câu chuyện xưa cũ, Khương Vũ rốt cuộc cũng hiểu, vì sao Bộ Đàn Yên lại trở thành huyền thoại của giới ballet, một bức tường thành không gì lay chuyển được.

Bởi vì bà đã hiến dâng tính mạng mình để trở thành nữ hoàng thiên nga có một không hai.

“Sau đó “thi thể” được người Bộ gia đem đi. Bên ngoài họ vẫn thông báo với cánh truyền thông nguyên nhân là đột tử. Nhưng Chân chính đã xảy ra chuyện gì không người nào biết. Bộ Đàn Yên cứ thể biến mất hoàn toàn trên thế gian.”

Khương Vũ hít một hơi sâu, cố gắng tiêu hóa chuyện này, đồng thời nén xuống những cảm xúc xao động.

“A, đúng rồi, đêm vũ hội mùa hè lần này, người Bộ gia cũng đến.”

Khương Vũ nhìn Tiết Gia Di: “Người Bộ gia?”

“Đúng. Bộ gia là thế gia trong giới Ballet. Mẹ của Bộ Đàn Yên là chủ tịch hiệp hội Ballet, các chị gái của cô ấy đều là những nghệ sĩ múa nổi tiếng trong nước. Cho nên kẻ địch lớn nhất không phải Thẩm Ngạo Tinh, cũng chẳng phải Ôn Luân.”

“Ý cô là…”

Tiết Gia Di nhìn Khương Vũ, nghiêm túc nói: “So với người nhà họ Bộ, mấy đứa nhóc đó không đáng nhắc đến.”

“Cho nên, chăm chỉ luyện tập vào, trừ lúc ăn cơm và ngủ, dồn toàn bộ tinh lực vào vũ đạo chuẩn bị cho buổi biểu diễn. Bời vì lấy trình độ làng nhàng của trò hiện tại, còn xa mới chạm được vào cái gọi là tài năng thiên phú. Nhưng thiên phú mà không mài dũa cũng sẽ lụi tàn vì vậy chăm chỉ không ngừng mới là quan trọng nhất.”

Tiết Gia Di nói xong, xoay người rời đi.

Nhưng những lời bà vừa nói thật sự kích thích Khương Vũ rất lớn.

Đúng vậy, tài năng hiện tại của cô không phải quá xuất sắc, miễn cưỡng gọi là có chút năng khiếu, so với những người có thiên phú trời ban quả thực còn kém nhiều. Vì vậy chỉ có thể cố gắng. Dùng hết bình sinh mà cố gắng.

Khương Vũ mở nhạc, tiếp tục điên cuồng tập luyện.

Nửa giờ sau, phòng vũ đạo đột nhiên bị cúp điện, bốn phía rơi vào một mảng đen kịt.



Đứt cầu dao sao???

Khương Vũ lần mò đồ đạc, chuẩn bị rời sang phòng tập khác.

Cả tòa học liệu rơi vào bóng tối đen kịt, có vẻ là cắt điện toàn bộ. Không ít học viên từ các phòng khác cũng đang thò đầu ra, lao xao bàn tán.

Khương Vũ đi đến một gian phòng bốn phía đều là vách thủ tinh, bỗng nhiên bị một vũ điệu tuyệt mỹ của một cô gái hấp dẫn, cả người ngây ngẩn.

Nương theo ánh đèn pin và ánh trăng, cô thấy cô gái kia mặc một bộ váy múa sa mỏng màu đỏ, trong điện thoại di động của cô ấy phát ra giai điệu của bản “notre dame de paris” đã được biến tấu.

Vũ đạo của cô gái này, cho dù là động tác xoay tròn trên không, hay các kỹ thuật xoay tròn liên tục bằng đầu ngón chân đều rất ổn định, mỗi kỹ xảo được thực hiện cực kỳ thoang thả, đẹp mắt, uyển chuyển như bản thân cố ấy chính là Cô gái Bohémiens xinh đẹp Esméralda hóa thân, duyên dáng, thướt tha khiến toàn bộ nước pháp phải ngẩn ngơ, thán phục.

Khương Vũ sững sờ ngắm nhìn cô ấy không chớp mắt qua khung cửa kính.

Tuyệt mỹ!

Trong nháy mắt này một loại cảm giác mặc cảm, tự ti bao trùm trái tim Khương Vũ.

Cô gái mặc váy đỏ thoáng nhìn qua khung cửa sổ, thấy Khương Vũ, nhẹ nhàng dừng động tác, bình thản nhìn cô, hỏi thăm: “Xin hỏi, cả tòa nhà đều bị cúp điện phải không?”

Khương Vũ gật đầu : “Ừ. Đúng rồi.”

“Mạch điện của tòa nhà này xuống cấp quá nhanh. Bên cơ sở vật chất cũng bó tay vì thiết kế đặc thù của tòa nhà vì vậy mãi không chịu thay mới, nếu sửa sang thì phải thay tháo lắp toàn bộ điều hòa và các thiết bị trợ giảng khác, căn bản là khó.”

Nghe cô gái này nói, có vẻ khá am hiểu về Esmela.

“Đúng rồi, cậu tên là gì?” Cô hỏi Khương Vũ.

“Khương Vũ. Khương trong Khương Tử Nha, Vũ trong trời đổ mưa. Còn cậu?”

“Tôi tên Bộ Hy. Bộ trong Bộ Đàn Yên, Hy trong Hy Vọng.” Bộ Hy tủm tỉm cười mở cửa cho Khương Vũ vào.

“Cậu là lớp học viên mới của Esmela.”

“Ừ. Năm ngoái mình mới thi vào đây, còn cậu?”

“Mình là học viên khóa trước cậu.”

Đúng lúc này, phòng nhảy sáng đèn, nguồn sáng đột ngột khiến hai cô gái bị chói, Khương Vũ vô thức đưa tay che mắt.”

Mà lúc này Bộ Hy ngỡ ngàng nheo mắt nhìn thẳng Khương Vũ hô to: “Oa!! Khuôn mặt cậu rất giống dì nhỏ của mình.”

“Dì của cậu là ai?”

“Bộ Đàn Yên.”

“Bộ Đàn Yên là dì nhỏ của cậu???!!!” Khương Vũ cảm thán: “Ghen tị thật đấy.”

Bộ Hy nở nụ cười: “Cậu ở lớp nào thế.”

“Lớp F, còn cậu.”

“Mình ở ban A.”

Khương Vũ cảm thấy có chút khó tin: “A? Cậu nhảy tốt như thế, sao lại chỉ ở lớp A được.”

“Có phải cậu muốn hỏi, tại sao mình không trở thành học trò của cô Bạch Thư Ý, đúng không?”

“Đúng vậy, không phải tất cả các học sinh đứng đầu đều do cô ấy đích thân hướng dẫn sao?”

Khương Vũ nhìn màn biểu diễn vừa rồi của Bộ Hy, có thể nói là kỹ thuật đỉnh cao, thần thái hoàn hảo.

Bộ Hy tươi sáng bật cười, xích lại gần Khương Vũ, nhỏ giọng kiêu ngạo nói: “Bởi vì bà ngoại mình bảo, với trình độ của cô ấy không xứng dạy bảo mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play