Hai tháng cuối cùng
trước kỳ thi đại học, Khương Vũ không còn tiếp nhận các ủy thác từ app
“Zhiguo” nữa, bắt đầu nghiêm túc, chú tâm vào việc học.
Đúng như những gì Cừu Lệ đã lo lắng, nếu như lấy thành tích hiện tại của cô, muốn vào đại học Bắc Thành, chỉ có thể nói là có cơ hội, chứ không thể
chắc chắn 100%.
Cho nên cô nhất định phải xốc lại tinh thần, nếm mật nằm gai cố gắng một chút.
Hơn nữa nghĩ đến việc có thể học cùng một trường đại học với Cừu Lệ, ở bên
cạnh anh, vì tương lai không ai biết trước được sẽ như thế nào.
Khương Vũ nhất định phải tận mắt nhìn thấy anh bình an vượt qua những năm tháng thanh xuân, có được những điều xứng đáng.
Mỗi buổi trưa cô đều lên thư viện của trường học tự ôn tập kiến thức.
Thư viện của trường Duật Hi khá bề thế, cơ sở vật chất tương đối khang
trang, phòng tự học đều xây theo kiểu phòng đơn đủ để 2 học sinh một
phòng, để tránh quấy rầy bạn học khác.
Mỗi sáng sớm đúng 6 giờ Cừu Lệ đã có mặt tại thư viện, chiếm một mình một
phòng tự học, sau đó đặt quạt điện nhỏ, bình nước giữ nhiệt, khăn giấy ở ghế bên cạnh.
Anh không nói mình vì ai chuẩn bị những thứ này, cũng không có ý định mời Khương Vũ ngồi xuống.
Cho nên khi Khương Vũ tới thư viện học, thấy anh chuẩn bị sẵn những thứ này đặt ở chỗ của mình vẫn vô cùng có cốt khí đi sang phòng tự học khác
ngồi, không thèm phản ứng lại với anh.
Hai kẻ ngang bướng cứ thế âm thầm giằng co, ai cúi đầu trước thì người đó thua.
Cứ như vậy cho đến trước kỳ thi đại học nửa tháng, thư viện tự học trở
thành chốn thu hút học sinh nhất trường, chỗ nào cũng chật kín chỗ.
Giữa trưa Khương Vũ đeo balo đến, đi hết một vòng cũng không tìm được chỗ nào còn trống.
Cô thong thả bước đến phòng tự học cuối cùng của hành lang, Cừu Lệ vẫn như cũ chiếm một phòng đôi, ghế ngồi bên trái vẫn để trống, trên mặt bàn vị trí ghế ngồi trống đặt một bình nước giữ nhiệt, khăn tay và quạt điện
nhỏ.
Khương Vũ không chủ động đi qua, cố tình chờ anh mở lời.
Nhưng mà Cừu Lệ dứt khoát không lên tiếng trước, thậm chí còn chẳng thèm
ngẩng đầu nhìn cô, chăm chú vùi đầu vào tập đề dày cộp trước mặt.
Khương Vũ cắn răng, cuối cùng đi qua hỏi: “Vị trí này cậu nhận cho ai?”
Tay cầm bút đang ngoáy nhanh trên trang giấy thoáng dừng lại, anh hờ hững đáp: “Bạn gái tôi.”
“Vậy bạn gái cậu đâu?”
“Cậu đoán xem.”
“...”
Cuối cùng Khương Vũ vẫn xuống nước trước mở lời: “Vậy tôi có thể ngồi không?”
“Cậu là bạn gái tôi sao?”
“Không phải tôi…” Cô đặt balo xuống, nói: “Thì còn có thể là ai?”
Cừu Lệ tương đối hài lòng với câu trả lời này, kéo ghế để cô ngồi xuống,
đồng thời bật chiếc quạt con lên, thổi tan hơi nóng mùa hè hầm hập trên
người cô.
Khương Vũ lấy từ trong túi xách ra một tập đề thi số học, bắt đầu vắt óc giải bài.
Cừu Lệ thi thoảng liếc nhìn cô, thấy cô vò đầu bứt tai, gian nan như thể
đang vật lộn một sống một chết với đống số học, nhưng có vẻ như sự vật
vã ấy không mang lại nhiều kết quả, trên trang giấy trắng phau vẫn trống rỗng.
Anh quét mắt nhìn lên chỗ bài đã giải xong, tùy tiện nhìn cũng thấy đáp án sai be bét.
“...”
Với trình độ này… còn muốn vào đại học Bắc Thành?
Cừu Lệ có chút không kìm nén được, muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng lại sợ mất mặt, trước đó anh đã nói đủ nhiều, kết quả bị cô xem như Đường Tăng lải nhải ca thán.
Dù sao nói cũng không chịu nghe vậy mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, anh tiếp tục cúi đầu giải đống đề của mình.
Khương Vũ cố ý giải sai mấy câu, sau đó vụng trộm liếc nhìn Cừu Lệ, kết quả
nhận lại được khuôn mặt vô cảm, thái độ dửng dưng, hoàn toàn lãnh đạm
như một hòn đá.
Tên này đúng là chúa thù dai.
Nghĩ đến ngày hôm trước người nào đó hăng say giảng bài cho cô em cùng
trường vừa nghiêm túc vừa nhiệt tình. Khương Vũ có chút không vui, tiện
tay vặn nắp bình giữ nhiệt, nóng nảy uống một ngụm nước lớn.
“A! Nóng quá.”
Cô quá vội vàng không kịp chuẩn bị, nước quá nóng nhổ ra không được, nuốt vào không xong, xém chút nữa sặc.
Cừu Lệ buông bút, lo lắng nhìn cô.
Cô gái nhỏ bị sặc đến nỗi chảy cả nước mắt, cật lực ho khan, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.
“Ngốc nghếch.”
Cừu Lệ xoay qua vỗ nhẹ lưng cô: “Ai bảo em uống vội như thế.”
“Ai biết nước nóng vậy.”
“Đây là bình giữ nhiệt.”
“Giữ nhiệt cũng đâu nhất thiết phải để nước nóng nguyên như vậy.”
Cừu Lệ liếc cô, tức giận nói: “Ngại quá, tôi và bạn gái mất liên lạc quá
lâu, nên cũng quên mất luôn là bình giữ nhiệt không nhất thiết phải để
nước nóng.”
“...”
“Dù sao bình thường cũng chẳng có ai uống.”
Khương Vũ biết mình đang cố tình gây sự, xoa xoa vết bỏng trên môi, không
ngừng xuýt xoa. Có lẽ nước quá nóng khiến tâm tình cô cũng nóng nảy
theo.
Cừu Lệ nhận lấy bình giữ nhiệt, vặn nắp bình, mở ra nhẹ nhàng thổi để nước giảm nhiệt độ.
Khương Vũ nổi giận nói: “Không uống. Không uống nữa, cả đời này cũng không thèm uống nước nóng nữa.”
Cừu Lệ nhàn nhạt lườm cô, đáp: “Đúng là quỷ ngây thơ.”
Khương Vũ nén giận, cô cũng biết mình làm kiêu, nếu là trước đây, chắc chắn không hành xử ngang ngược như vậy.
Con người là thế khi ở bên cạnh người lúc nào cũng sẵn sàng bao dung mình sẽ bắt đầu càn quấy.
Cho dù cô nói gì, làm gì, anh cũng sẽ không thực sự tức giận… vì vậy mới
dung túng ra cô bạn gái kiêu căng, hống hách, thích giận hờn hiện tại.
Cừu Lệ đặt bình giữ nhiệt xuống, hỏi: “Đau chỗ nào?”
“Đây.” Khương Vũ chỉ chỉ miệng: “Bỏng rát cả miệng.”
“Ồ.”
Ngay tại thời điểm Khương Vũ đang định mở miệng trách anh vô tình, thiếu
niên nhanh chóng nhìn lướt qua cửa nhỏ, xác định không có ai đi qua, anh nhanh như cắt xích lại, nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Còn đau không?”
“...”
“Không… không đau nữa.”
Khương Vũ xoay người, cúi gằm mặt xuống bàn, tiếp tục quay cuồng với đống đề,
hai tai đỏ lựng, gò má hệt như bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ.
Cừu Lệ nâng quai hàm, cầm cây bút bi, câu được không không làm bài, cuối
cùng không thỏa mãn nhìn cô, chậm rãi nói: “Tiểu Vũ, sắp tốt nghiệp
trung học rồi, chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không?”
Thái độ cầu hòa vô cùng thành khẩn, cũng rất đỗi ôn nhu.
Khương Vũ thích nghe nhất Cừu Lệ nói 4 chữ “ đừng cãi nhau nữa”.
Mỗi lần nói bốn chữ này, đều là anh chủ động thỏa hiệp nhượng bộ, cũng là sự bao dung vô hạn anh dành cho cô.
“Em cũng không muốn cãi nhau với anh.” Khương Vũ được thể lên mặt bắt đầu
cao giọng: “Cũng không cấm anh giảng bài cho cô gái khác, em là một
người cực kỳ rộng lượng, lòng dạ đâu có hẹp hòi như…”
Cô còn chưa liên thiên xong, Cừu Lệ đã bật cười che miệng Khương Vũ lại không cho bà cụ non nhà mình tiếp tục lải nhải nữa…
“Ô….”
“Không cần ghen tuông thế chứ.” Anh thuận thế vuốt ve cánh môi dưới mềm mại
của cô, dịu dàng nói: “Anh là của mình em thôi. Chỉ có em.”
…
Hai tháng nhoáng cái đã qua, kỳ thi đại học chẳng mấy chốc đã tới.
Khương Vũ rất lo lắng, các bạn học khác xung quanh cô cũng vậy. Đây là điều hết sức bình thường.
Nhưng Khương Vũ vạn vạn không ngờ rằng, anh chàng bạn trai IQ vô cực, thành tích trâu bò nhà mình cũng bồn chồn không kém.
Trước kỳ thi tốt nghiệp cao trung một ngày, buổi chiều, cả hai ngồi trong thư viện luyện đề, Khương Vũ nâng quai hàm, trơ mắt nhìn anh chàng đầu có
sạn nhà mình tại khoảng trống ghi bài giải của đề số học viết một đoạn
anh văn dài dằng dặc.
“...”
Chưa từng thấy anh khẩn trương như vậy bao giờ.
“Không sao đâu.” Khương Vũ vuốt vuốt tóc anh: “Ngôi vị thủ khoa toàn tỉnh của anh vững như thạch bàn, lo lắng chi chứ.”
“Anh không lo.” Anh nói xong, tay lại run rẩy vẽ một đường vòng cung cong cong vẹo vẹo.
Khương Vũ biết, Cừu Lệ lo lắng là lẽ đương nhiên.
Anh chờ nhiều năm như thế, cố gắng lâu như vậy, toàn bộ hy vọng đều đặt ở ngày này.
Cầm trên tay một bảng thành tích đáng kiêu ngạo, đạt số điểm tuyệt đối hiên ngang bước chân vào đại học Bắc Thành, lấy một diện mạo đẹp đẽ nhất,
đáng tự hào nhất để gặp lại mẹ mình.
Đây chính là động lực khiến anh kiên trì, cố gắng không ngừng nghỉ nhiều năm như vậy.
Khương Vũ thấy anh quả thực bồn chồn đến mức học không vào nổi, nếu tiếp tục ôn chỉ sợ tâm tình càng trầm trọng thêm.
Cô dứt khoát cầm balo của anh lên, sau đó kéo tay áo anh, cả hai cùng rời khỏi thư viện.
Cừu Lệ tùy theo ý cô, chẳng có mục đích hai thân ảnh cứ thế lang thang đi trên đường: “Rốt cuộc em muốn đi đâu?”
“Không biết, cứ đi thôi.”
Khương Vũ kéo Cừu Lệ đến công viên.
Hôm nay thời tiết đẹp vô cùng, nắng vàng dịu nhẹ, nhiệt độ mát mẻ, gió thổi hiu hiu.
Trong công viên có rất đông em nhỏ đang túm tụm lại hố cát chơi đùa, Khương
Vũ kéo Cừu Lệ đến bên xích đu, ấn anh ngồi xuống, vui vẻ nói: “Em đẩy
giúp anh nhé.”
Cừu Lệ quay đầu nhìn cô: “Ngây thơ.”
“Ngây thơ có gì không tốt.” Khương Vũ cười nói: “Hiện tại quan trọng nhất chính là thả lỏng.”
Cừu Lệ không cự tuyệt, mặc cho Khương Vũ đẩy xích đu sau lưng mình.
Đu dây càng ngày càng cao, tâm trạng lo âu dần dần giãn ra, cuối cùng cũng cảm xúc xao động cũng an ổn, bình lặng lại.
Từ nhỏ đến lớn, anh đều một mình đến công viên, chưa từng được ba mẹ đẩy xích đu dù chỉ một lần.
Thì ra có người đẩy đằng sau, có thể đu cao đến vậy.
“Còn muốn cao hơn không, bạn trai em?”
“Có.”
Thấy anh cao hứng như vậy, thế là Khương Vũ dùng hết sức bình sinh đẩy anh thật mạnh, để anh đu cao, cao hơn nữa.
Tất cả những băn khoăn, lo lắng, căng thẳng nháy mắt tan biến, anh không tự chủ được nhếch miệng mỉm cười.
Không còn vẻ lạnh lùng bất cần đời, không còn nét châm chọc băng lãnh, nụ
cười xuất phát từ chính nội tâm sao mẹ nhẹ nhàng, thoải mái đến vậy,
cười đến vui vẻ, không lo phiền. Khương Vũ thích nhất là bộ dáng mỉm
cười này của anh.
Đúng lúc này, có một
cậu bạn nhỏ mũm mĩm nắm tay mẹ đi tới chỉ vào Cừu Lệ, líu lo nói: “Mẹ,
mẹ nhìn kia, anh ấy lớn thế rồi còn chơi đu quay!!! Còn bắt chị gái đẩy
cho nữa. Xấu hổ quá đi!!!”
Bà mẹ trẻ lấp tức nói: “Không được ăn nói thiếu lễ phép như thế. “
Khương Vũ hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời này, càng đẩy phấn khởi hơn,
vừa cười, vừa nói với cậu bạn nhỏ kia: “Anh ấy cũng chỉ là một cậu bé
như em thôi.”
“Anh ấy không phải là em bé.”
“Trong lòng chị anh ấy mãi mãi chỉ là một cậu bé.”
Cừu Lệ không thể ngờ rằng, một kẻ bị tổn thương chồng chất, thù hận lấp đầy trái tim như anh, khi đến bên cạnh Khương Vũ lại có thể tìm lại được
tuổi thơ đơn thuần nhất.
Được yêu thương, được che chở, được dung túng, được cáu kỉnh, thậm chí được làm nũng…
Cừu Lệ đều cảm nhận được.
Kỳ thi đại học kết thúc, tất cả các nhà có con em đi thi đều ngồi chầu
chực trước điện thoại, chờ đợi đến thời điểm công bố kết quả để tra điểm số.
619.
Bàn tay cầm bút của Khương Mạn Y run rẩy đến mức không khống chế nổi.
Nếu trong hoàn cảnh bình thường điểm số này muốn vào được đại học Bắc Thành có thể nói là một số khá nguy hiểm. Nhưng Khương Vũ thuộc diện xét
tuyển, điểm văn hóa chỉ cần trên 600 đã có thể tính là thủ khoa của khối nghệ thuật.
Hai mắt Khương Mạn Y ửng đỏ, tâm nguyện nhiều năm của bà, của con, sự cố gắng của hai người cuối cùng cũng đã được đền đáp.
Khương Vũ có thể xuất sắc đến vậy, là người mẹ bà thực sự hạnh phúc đến phát khóc.
Khương Mạn Y dùng tay áo chấm khóe mắt, thầm nhủ trong lòng: “A Yên à, nhìn
thấy không, con gái của cô không chỉ nhảy đẹp, mà thành tích học tập
cũng tốt vô cùng.”
“So với cô năm đó con bé mạnh mẽ hơn nhiều, cô đó học hành lẹt đẹt,... không bằng một góc của Tiểu Vũ đâu.”
Khương Mạn Y đi đến bên cửa sổ, nhìn dòng người tấp nập dưới lòng đường, những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, cuối cùng bà nén
không nổi được tiếng nấc nghẹn ngào.
“Nếu cô cũng nhìn thấy được dáng vẻ trưởng thành của con bé… Đứa con gái xấu xa, nếu cô trở về… tôi sẽ không tiếp tục cười chê khả năng ca hát cực
phẩm của cô nữa, Tôi cam đoan, sẽ không chê cười cô nữa…”
Đúng lúc này, có nhân viên lễ tân đột nhiên mở cửa, nói; “Chị Mạn Y, có người gọi điện cho chị.”
Khương Mạn Y còn tưởng rằng Khương Vũ gọi đến báo tin vui, vội vàng lau khô
khuôn mặt đẫm lệ, bình ổn tâm tình, đi đến quầy lễ tân, nhận diện.
“Tiểu Vũ, con giỏi lắm, điểm số lần này vượt xa dự kiến của mẹ. A Chờ tối mẹ về sẽ nấu một bàn đồ ăn ngon cho con…”
Đầu dây bên kia thật lâu không có người đáp lại.
“Alo? Tiểu Vũ là con đúng không?”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít thở tinh tế, thế nhưng đối phương tuyệt nhiên không nói câu nào.
“Xin hỏi ai đó?”
“Xin chào. Ai đó?”
Tút tút tút….
Đầu dây bên kia đã gác máy.
Khương Mạn Y kinh ngạc nhìn nhân viên lễ tân: “Tiểu Lưu là con gái chị gọi đến đúng không?”
Tiểu Lưu lắc đầu: “Không phải giọng Tiểu Vũ, là một người đàn ông. Giọng anh ta rất trầm ấm, hay cực kỳ ý chị. Anh ta nói muốn tìm chị, em còn tưởng khách hẹn chị từ trước.”
Khương Mạn Y có chút khó hiểu: “Vậy sao anh ta lại không nói lời nào nhỉ?”
Tiểu Lưu nhún nhún vai, biểu thị cô ấy cũng không rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT