Chẳng mấy chốc, khâu báo danh của mấy lớp đã sắp sửa kết thúc, đám học
sinh tập trung trước mỗi lớp của mình, chờ sắp xếp ký túc xá.
Lâm Miểu thấy Khương Vũ vẫn chưa tìm được lớp mình phải báo danh, thế là nhiệt tình kéo cô đi hỏi khắp nơi...
“Chào chị, phiền chị xem thẻ tập huấn này phải báo danh ở đâu ạ?”
Nhân viên ở khu hỗ trợ thấy thư mời tập huấn của Khương Vũ không giống với
học sinh khác, bên trong ngoài thông báo thời gian báo danh ra, thì
không viết phân vào lớp nào.
“Đây... là thư mời tập huấn của
Esmela sao?” Nhân viên nọ là một chị gái rất trẻ, chị ta nhíu mày nói:
“Chị vẫn chưa từng thấy thư mời tập huấn như này, bình thường đều viết
lớp báo danh, ABCDEF, thể nào cũng có một lớp của em.”
Khương Vũ trả lời: “Thư tập huấn em nhận được không có viết.”
“Chắc không phải là em đi nhầm chỗ rồi chứ.”
Lâm Huyên Nhi cũng để ý đến tình hình bên này, thấy Khương Vũ thân thiết
với bà chị kế Lâm Miểu của mình, dĩ nhiên cô ta sẽ có chút chán ghét
Khương Vũ. Cô ta đi qua rồi nói: “Thư mời này của cậu, chắc không phải
là giả đâu nhỉ?”
Lâm Miểu vội vàng nói: “Huyên Nhi, em đừng nói bừa, đã vào đây rồi, sao lại là giả được.”
“Ngậm mồm, chị có tư cách gì gọi tên tôi, cẩn thận tôi mách bố, khiến chị rời khỏi Esmela ngay lập tức đấy.”
Lâm Miểu lập tức im bặt.
Khương Vũ thấy bộ dạng nhu nhược của Lâm Miểu, nghĩ bụng bình thường không biết còn bị Lâm Huyên Nhi ức hiếp thế nào nữa.
Lâm Huyên Nhi săm soi Khương Vũ bằng ánh mắt khinh miệt, thấy quần áo cô
mặc hết sức bình thường, balo trên lưng cũng chẳng có nhãn hiệu gì,
trong lòng cũng hiểu ra phần nào, “Cái thư mời tập huấn của cậu chắc
chắn là giả rồi, người như cậu sao có thể vào được Esmela, chắc đến học
phí cậu cũng không nộp nổi đâu nhỉ!”
Giọng cô ta rất chói tai, lập tức thu hút sự chú ý của học sinh xung quanh, kể cả cánh tiểu thư nhà giàu như Thẩm Ngạo Tinh.
Ngay tức khắc, từng đôi mắt quét qua người Khương Vũ như lưỡi dao.
Khương Vũ biết, ngay cả lớp nghệ thuật bình dân như lớp nghệ thuật Linh Tước,
cũng có rất nhiều kẻ bợ đỡ khinh nghèo khen giàu, chứ đừng nói đến một
nơi như Esmela này.
Học sinh có thể vào được Esmela, chắc chắn đều ở trong gia đình trung lưu trở lên ở Bắc Thành.
Người có hoàn cảnh gia đình thấp kém như cô, đúng là không thể nào vào được
Esmela, cho dù có thi vào được thì học phí cũng trở thành vấn đề lớn.
Vì vậy, những học sinh này trông mặt mà bắt hình dong, cũng là điều khó tránh khỏi.
Lâm Huyên Nhi thấy học sinh xung quanh đều xúm hết lại đây, lập tức càng được đà hơn, cất cao giọng gọi bảo vệ đến.
“Bảo vệ đâu, chỗ này có kẻ mạo danh chiếm chỗ, mau đến dẫn cô ta đi.”
Khương Vũ vẫn chẳng phản ứng gì, cũng không đôi co với Lâm Huyên Nhi mà nhìn về phía Lâm Miểu.
Nếu đã chấp nhận nhiệm vụ “Cứu rỗi cô bé Lọ Lem”, vậy thì cô nhất định phải giao sân khấu biểu diễn cho Lâm Miểu, nhằm giúp cô ấy sửa cái tính
“bánh bao” như nhược đi.
Cô ấy là chị gái, vốn có tư cách phải quản cô em gái vừa non dại vừa không lễ phép.
Lâm Miểu cũng rất khó xử, Khương Vũ là người bạn đầu tiên cô ấy quen khi
vào Esmela. Bây giờ rõ ràng em gái nhà mình đang bắt nạt người ta, nếu
cô khoanh tay đứng nhìn, có phần không công bằng quá rồi.
Nhưng
mà... cô ấy không dám nói nặng lời với Lâm Huyên Nhi, dù sao nó cũng là
người được chiều nhất nhà, mình vào được Esmela cũng nhờ cả vào nó.
Lâm Miểu khẽ nói với Lâm Huyên Nhi, “Em đừng như thế, đã đến đây rồi, sao
lại có thể mạo danh chiếm chỗ được, nhất định là có hiểu lầm.”
Lâm Huyên Nhi nhìn Lâm Miểu, tức giận mắng mỏ: “Chị lại dám già mồm cãi với tôi! Chị là cái thá gì!”
“Chị không già mồm cãi với em, chỉ là chị... chỉ trông chuyện mà bàn luận thôi.” Giọng Lâm Miểu bé dần đều.
Khương Vũ cũng nhận ra rằng, muốn cô ấy cứng rắn với Lâm Huyên Nhi, cũng thực sự đang làm khó cô ấy.
Một người muốn thay đổi tính cách được hình thành từ hoàn cảnh gia đình bấy lâu nay, không phải là một chuyện dễ dàng.
Khương Vũ không làm khó Lâm Miểu nữa, lên tiếng giải thích: “Tôi không mạo
danh chiếm chỗ, chỉ là lúc nhập học, cô giáo Bạch Thư Ý đích thân chọn
tôi, tạm thời vẫn chưa xếp lớp cho tôi.”
Vừa nghe thấy cái tên “Bạch Thư Ý”, Thẩm Ngạo Tinh vốn đang định bỏ đi chợt dừng bước lại, kinh ngạc nhìn về phía Khương Vũ.
Bạch Thư Ý là giáo viên có thân phận thế nào, đến một ngôi sao múa ba lê như Thẩm Ngạo Tinh cô đây cũng chẳng có cơ hội nói vài ba câu với Bạch Thư
Ý.
Sao cô ta có thể là học sinh Bạch Thư Ý tuyển vào được?!
Khỏi cần nói những học sinh khác, họ bắt đầu xì xào bàn tán với vẻ khó tin.
“Con nhỏ đó là học sinh mà cô giáo Bạch Thư Ý tuyển vào ư?”
“Sao lại thế được, cô giáo Bạch Thư Ý là giáo viên hướng dẫn đứng đầu Esmela, sao có thể đích thân tuyển con bé đó chứ!”
“Đến mặt mũi của cô giáo Bạch Thư Ý như nào tớ cũng chưa nhìn thấy nữa là!”
“Thấy bảo năm nay cô giáo Bạch Thư Ý tuyển đặc cách hai học sinh, một người
là Ôn Luân đã nổi tiếng từ sớm, người còn lại... không phải là cô ta
chứ?”
“Không biết nữa.”
...
Chẳng bao lâu sau, có hai nhân viên bảo vệ vội đi tới, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Lâm Huyên Nhi chỉ vào Khương Vũ nói: “Ở đây có người có ý đồ dùng thư mời
tập huấn giả, lợi dụng sơ hở, trà trộn vào Esmela, mau đưa cô ta đi đi!”
Bảo vệ nghi hoặc nhận lấy thư mời tập huấn từ tay Khương Vũ xem xét, lại
đối chiếu với thư mời của học sinh khác, phát hiện đúng là không giống
lắm.
Họ chưa từng gặp phải chuyện như này, thế là quyết định dẫn Khương Vũ đi khỏi đó trước rồi đến văn phòng xác nhận tình hình.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nữ lạnh lùng vang lên...
“Nhốn nháo ầm ĩ gì vậy?”
Mọi người đều quay đầu lại, nhìn thấy Tiết Gia Di đang bước đến chỗ này.
Bà ta mặc một chiếc áo sơ mi xám toát lên sự tinh nhanh và lão luyện,
khoác một chiếc áo blazer bên ngoài, tóc búi gọn gàng, rất có khí chất
của phụ nữ công sở.
“Không yên lặng mà đợi phân phòng, xúm hết lại
đây nhốn nháo cái gì! Quy tắc đầu tiên của Esmela là kỷ luật, nếu không
bằng lòng nghe theo thì bây giờ có thể ra về.”
Bà ta nói năng dõng dạc mạnh mẽ, rất có uy lực.
Vừa nhìn thấy Tiết Gia Di, cánh học sinh đang bức xúc ban đầu lập tức im thin thít.
Phải biết rằng, Tiết Gia Di nổi tiếng nghiêm khắc ở Esmela. Nếu như cô giáo
Bạch Thư Ý là “thiên thần” thì bà ta chắc chắn chính là “nữ ma đầu” đáng sợ, hung dữ vô cùng.
Dây vào bà ta, nhất định sẽ không có kết cục tốt lành.
Tiết Gia Di nhìn Khương Vũ một cái, tựa như lại nhìn thấy Bộ Đàn Yên của năm ấy. Mặt bà ta sa sầm, nói: “Lại là em gây chuyện?”
Khương Vũ bình tĩnh nói: “Em không gây chuyện, là có người hoài nghi em lợi dụng sơ hở, mời bảo vệ đến đuổi em đi.”
Tiết Gia Di cũng là người có tính cách thẳng thắn, nói ngay lập tức: “Ai lại có quyền lực lớn đến thế, dám hô to gọi nhỏ ở Esmela?”
Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn vào người Lâm Huyên Nhi.
Lâm Huyên Nhi lập tức giải thích: “Thư mời tập huấn của cô ta là giả! Em có lý do chính đáng nghi ngờ cô ta thừa nước đục thả câu!”
Tuy Tiết Gia Di không vừa mắt Khương Vũ, nhưng lời của Lâm Huyên Nhi lại chọc vào giới hạn cuối cùng của bà ta...
“Esmela là một nơi có quy củ, em là cái thá gì, thư mời của bạn ấy là giả hay
thật thì cũng không đến lượt em phát ngôn bừa bãi ở đây.”
Từ nhỏ
đến lớn, Lâm Huyên Nhi đã quen được người trong nhà chiều chuộng đủ
điều. Bất kể là chị gái ở nhà, hay là bạn học thầy cô ở trường, cũng
chưa từng nói năng với cô ta bằng ngữ khí nặng nề như này.
Mặt cô ta lập tức đỏ gay, nước mắt cũng sắp trào ra đến nơi.
Đám học sinh xung quanh ngậm chặt miệng, âm thầm sợ hãi, hôm nay cũng coi
như được nhìn thấy uy lực của “Nữ ma đầu” ở Esmela rồi.
Tiết Gia
Di cho bảo vệ đi khỏi đó, sau đó cầm lấy thư mời tập huấn của Khương Vũ
ngó qua, nói: “Có ngốc không vậy, tất nhiên em không được chia lớp rồi,
chẳng phải Bạch Thư Ý đã trực tiếp chọn em trở thành học trò ruột của cô ấy sao, sao em lại được xếp lớp giống học sinh khác được.”
“Vậy ý của cô giáo Tiết là?”
“Chút nữa em đi cùng Ôn Luân, đi thẳng đến phòng học múa tìm Bạch Thư Ý đi, còn ngồi ngây ra đây mà đợi, thiệt tình...”
Tiết Gia Di cũng chẳng buồn để ý bọn họ nữa, nói xong liền đi làm việc của mình.
Đám học sinh xung quanh đều nhìn Khương Vũ với ánh mắt không thể tin nổi.
Khó có thể tưởng tượng được, một cô gái ăn vận giản dị như này lại có thể
trở thành học trò ruột của Bạch Thư Ý cùng với Ôn Luân.
Cần phải có trình độ như nào mới có thể vượt qua học sinh lớp A, về dưới trướng Bạch Thư Ý chứ.
Thẩm Ngạo Tinh cũng hơi ngây ngẩn, nhìn Khương Vũ với vẻ sâu xa, ánh mắt
cũng thấp thoáng một chút không cam lòng, hỏi: “Cậu là Khương Vũ?”
“Ừm.”
“Trước đây học ở đâu? Giành được những giải gì rồi?”
“Không có.”
“Vậy đã từng tham gia cuộc thi quốc gia gì chưa?”
“Chưa.”
“Vậy sao cậu có thể trở thành học trò của cô giáo Bạch Thư Ý...”
“Cậu đoán xem.”
“...”
Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Ngạo Tinh bị người ta làm cho cứng họng, sắc mặt trở nên hơi khó coi, xoay người đi khỏi đó.
Khương Vũ không thích Thẩm Ngạo Tinh hỏi mình bằng giọng điệu đó, chẳng quen
biết gì cô, vừa mở miệng đã tra hỏi như tra hộ khẩu, thật sự cho rằng cả thiên hạ này đều là của cô ta à?
Lười phải để ý đến cô ta.
Lâm Miêu kinh ngạc nói với Khương Vũ: “Trời ạ, không thể nhìn mặt mà bắt
hình dong đấy, ấy vậy mà cậu lại là học trò ruột của cô giáo Bạch! Cùng
với Ôn Luân, ôi trời ơi! Người bạn đầu tiên tôi quen, lại chính là trùm
sò có trình độ như này sao!”
Khương Vũ cười nói: “Không phải trùm sò, là may mắn thôi.”
Lâm Huyên Nhi vừa bị bẽ mặt, không dám động đến Khương Vũ nữa, thế là trút
hết tức giận lên người Lâm Miểu, gào lên với cô ấy: “Này! Còn lề mề cái
gì! Mang hành lý của tôi đến ký túc xá đi!”
Lâm Miểu nghe lời đi qua, kéo vali của cô ta, ngoảnh lại nói với Khương Vũ: “Chốc nữa kết bạn Wechat nhé!”
Khương Vũ gật đầu, nhìn theo bóng lưng của Lâm Huyên Nhi và Lâm Miểu, cảm thấy nhiệm vụ “Cứu rỗi cô bé Lọ Lem” vừa khó mà lại lâu la.
...
Chẳng bao lâu sau, Khương Vũ gặp được Ôn Luân.
Cậu ấy mặc một chiếc hoodie thể thao màu trắng mỏng đứng ở một bên hành lang, tạo cho người ta cảm giác chính là...
Khí chất đàn ông lý tưởng*.
*Từ gốc “型男” Chỉ người đàn ông đẹp trai, quyến rũ, vóc dáng ngon, biết ăn mặc, biết chăm chút bản thân (Nguồn Baidu)
Cậu ấy đứng ngay ngắn ở đó, không giống tư thế cà lơ phất phơ dựa đại vào tường của cậu trai khác.
Tư thế đứng của cậu ấy, gây cho người ta cảm giác, cậu có thể vào tư thế nhảy múa bất cứ lúc nào.
Rất nhiều người có sự hiểu nhầm với diễn viên múa ba lê nam, cảm thấy bọn họ “cộp mác”: Ái.
Thực ra không phải như vậy, dáng người bọn họ rất chuẩn, nếu không mặc đồ
múa bó sát mà thay sang quần áo khác, đó tuyệt đối là “cái mắc áo”, thực ra cũng ăn đứt người khác.
Nếu còn có vẻ ngoài tuấn tú giống như Ôn Luân đây, vậy thì chắc chắn có thể coi là nam thần nhan sắc đỉnh cao trong đời thực.
Khương Vũ biết Ôn Luân, cậu ấy cũng nổi tiếng từ nhỏ, nhưng cậu ấy không giống Thẩm Ngạo Tinh từ nhỏ đã tham gia các cuộc thi, giành được các loại
giải thưởng.
Cậu ấy rất kín tiếng, không tham gia nhiều cuộc thi, nhưng hầu hết thời gian cậu đều dành cho việc tập luyện múa ba lê. Vì
thế, những lần lộ diện ít ỏi đều khiến người ta phải chăm chú dõi theo
màn biểu diễn kinh diễm của cậu ấy.
...
Ôn Luân và Khương Vũ cùng đi đến văn phòng của cô giáo Bạch Thư Ý, trên đường đi cũng làm quen sơ qua với nhau.
Cậu ấy không ra vẻ ta đây, đối xử với người khác khiêm tốn lễ phép. Môi đỏ
da trắng, tạo cho người ta cảm giác “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử
thế vô song”*.
*Được sửa từ câu gốc “Quân tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc”. Ở đây được hiểu là chỉ một chàng trai có vẻ ngoài xuất
chúng và tài năng hơn người. (Nguồn Baidu)
Khương Vũ không có tiếng tăm gì, ăn mặc cũng rất giản dị, nhưng cậu ấy không coi thường cô chút nào, còn xách hành lý giúp cô.
Trong văn phòng, Bạch Thư Ý dặn dò Ôn Luân vài câu về nhiệm vụ buổi tối, rồi cho cậu ấy về ký túc xá thu dọn hành lý trước.
Ôn Luân lễ phép gật đầu chào, rồi đi khỏi đó.
Bạch Thư Ý quay lại, đặt tay lên vai Khương Vũ, nói: “Tiểu Vũ, vì em giành
được học bổng của Esmela nhập học vào đây, tuy học phí được miễn hoàn
toàn, nhưng các chi phí như phí ăn ở, vẫn cần phải tự lo liệu, có được
không?”
“Thưa cô Bạch, đây là điều nên làm ạ.”
“Vậy được, cô bảo Ôn Luân đợi em ở bên ngoài, hai em có thể cùng đến ký túc xá.”
“Thưa cô, em muốn hỏi một chút, mấy người ở một phòng ký túc xá, mất bao nhiêu chi phí ạ?”
“À, chiếu theo tiêu chí chia lớp theo các cấp bậc khác nhau ABCDEF, điều
kiện ký túc xá cũng không giống nhau. Lớp EF thì bốn người một phòng,
phí ký túc xá nửa tháng là ba nghìn; Lớp CD là ba người một phòng, phí
ký túc xá là sáu nghìn. Lớp AB là hai người một phòng, một vạn. Còn em
và Ôn Luân, vì do cô trực tiếp chỉ dạy, nên các em được ở phòng tốt
nhất, ba vạn rưỡi.”
Khương Vũ: ...
Quả nhiên, Esmela là
trường nghệ thuật của người giàu, chi phí ký túc xá nửa tháng cũng đã
bằng số tiền mẹ vất vả kiếm mấy tháng trời rồi.
Tuy bây giờ
Khương Vũ đã có khả năng kiếm tiền, nhưng cô tuyệt đối không thể tiêu
tiền như thế được, cô lập tức nói: “Thưa cô Bạch, em có thể xin vào ở ký túc xá bốn người một phòng của lớp F không ạ? Em khá thích cuộc sống
tập thể.”
Bạch Thư Ý nhìn ra sự eo hẹp về mặt kinh tế của Khương Vũ,
bà ta dứt khoát nói: “Chắc là không thành vấn đề, em đi đến ban hậu cần
nói một tiếng, đổi ký túc xá là được.”
“Cảm ơn cô Bạch, em đi ngay đây ạ.”
“Em đợi một chút,” Bạch Thư Ý gọi Khương Vũ lại, nói: “Xét thấy em nhập học bằng học bổng, Esmela chúng tôi cũng có quy định, học bổng không được
lấy không, mà cần phải tham gia phục vụ công đồng, em có thể hoàn thành
không?”
“Cụ thể là gì ạ...”
“Chính là... cần em phải dậy
sớm vào buổi sáng một chút, đến làm thêm ở căn tin, hoặc sau khi kết
thúc buổi tập huấn, quét dọn vệ sinh phòng học. Yên tâm, không vất vả
lắm đâu.”
“Vâng, chuyện này không thành vấn đề.” Khương Vũ hớn hở trả lời.
“Được, vậy em đi đi.”
Khương Vũ rời khỏi văn phòng của Bạch Thư Ý. Một lúc lâu sau, Bạch Thư Ý mới
chậm chạp xoay người, đi đến bên cạnh tủ để cúp và giải thưởng.
Bên trong tủ có một bức ảnh đã ố vàng, là bức ảnh chụp chung của học sinh tốt nghiệp Esmela khóa của bà ta năm ấy.
Bộ Đàn Yên đứng chính giữa những bạn học khác, nở nụ cười rạng rỡ xinh đẹp.