Ánh sáng trong phòng
mờ tối, Liễu Diệp ôm gối dựa ngồi trên sô pha, Cừu Lệ ngồi trên ghế đơn
bên cạnh bà làm công tác thả lỏng lần cuối.
“Suy nghĩ cho đây là chuyện riêng tư, dì Liễu có thể chọn lựa nói riêng với con.”
Quy tắc của ngành tư vấn tâm lý, dưới tiền đề tôn trọng tâm nguyện của
người được tư vấn, trong quá trình thôi miên không nên có mặt nhiều
người bên cạnh.
Liễu Diệp nhìn Tạ Uyên
ngồi trên sô pha đối diện, nói: “Không sao, mấy chuyện tôi nhớ toàn
chuyện vụn vặt không có gì ngại người khác nhìn thấy, có thể chia sẻ với Tạ Uyên.”
Khương Vũ tự giác rời khỏi
phòng khách về phòng mình gửi một tin nhắn cho Khương Mạn Y hỏi bà
chuyện có liên quan tới Liễu Diệp, dẫu sao bà còn biết rõ hơn cả Liễu
Diệp.
Khương Mạn Y tức hồi sớm rồi, giờ chỉ lo lắng cho Tạ Uyên, không hy vọng ông tiếp tục sống cô độc nữa.
“Tiểu Vũ, con thường xuyên ở bên ba con khuyên ông ấy nhiều hơn, lời chúng ta nói chưa chắc ông ấy đã nghe, nhưng lời con nói ông ấy nhất định sẽ
nghe.”
“Không biết lát nữa sau khi thôi miên kết thúc sẽ như thế nào, nhưng lỡ như ba con đúng thì sao.”
“Tỷ suất này thấp còn hơn trúng sổ số nữa.’
Khương Vũ cúp điện thoại, ngồi trong phòng sốt ruột đợi kết quả.
Nửa tiếng sau, thôi miên kết thúc.
Khương Vũ ra khỏi phòng thấy Liễu Diệp còn nằm trên sô pha nghỉ, Tạ Uyên lấy
một tấm chăn mỏng đắp lên người bà, sau đó chẳng nói lời nào về thư
phòng đóng cửa lại.
Kết quả rõ ràng ngay trước mắt rồi.
Khương Vũ đang định hỏi thì ngón tay thon dài của Cừu Lệ rơi bên môi khẽ ‘suỵt’ một tiếng, sau đó về phòng đóng cửa lại.
“Sao rồi?”
Cừu Lệ lắc đầu: “Tuy dì ấy quên đi một số việc trong quá khứ nhưng đầu óc
vẫn còn lưu lại một số ký ức còn sót lại, số ký ức này không thuộc về Bộ Đàn Yên.”
“Cho nên không phải cùng một người ư?”
“Ừm.”
Cừu Lệ thăm dò vào tiềm thức của bà, được biết bà từng có chồng và một đứa con.
Sau này người chồng hình như phạm tội bị cảnh sát bắt đi, đứa bé cũng mất
tích, nhưng đoạn ký ức đó khá mơ hồ vụn vặt, đến bản thân bà còn không
rõ xảy ra chuyện gì khiến Cừu Lệ càng khó thăm dò tỉ mỉ từng chi tiết.
Sau khi người chồng xảy ra chuyện, trí nhớ của bà dần rõ ràng hơn, bà độc
thân nhiều năm luôn chưa gặp được người đàn ông hợp ý, do biết múa ba-lê nên vào làm giáo viên dạy múa trong lớp năng khiếu dạy bọn trẻ nhảy,
cuộc sống đơn giản mà vui vẻ thẳng cho tới khi quen biết Tạ Uyên.
Khương Vũ bỗng nhớ ra một manh mối, hỏi: “Dì ấy cũng múa ba-lê, thế dì ấy còn nhớ tên giáo viên dạy múa của mình là gì không?”
Cừu Lệ lắc đầu: “Trong trí nhớ của dì ấy được chia rõ thành hai giai đoạn,
giai đoạn trước khi chồng dì ấy xảy ra chuyện rất mơ hồ, lơ lửng; còn ký ức sau này thì rất rõ ràng cụ thể. Nhưng mặc kệ thế nào, dì ấy không
phải Bộ Đàn Yên.”
Khương Vũ thở dài một hơi, cô biết lúc này Tạ Uyên buồn và thất vọng đến nhường nào.
Cô không tới thư phòng làm phiền Tạ Uyên mà đi thẳng tới phòng khách, Liễu Diệp đã dần tỉnh táo lại, Cừu Lệ nói quá trình và kết quả của cuộc thôi miên với bà.”
“Hồi trước dì cũng từng
gặp không ít bác sĩ tư vấn tâm lý rồi.” Liễu Diệp dường như đã có sự
chuẩn bị trước: “Kết quả của họ giống như cậu nói vậy, dì đúng là quên
rất nhiều thứ bao gồm cả cuộc sống trong quá khứ, bao gồm con của dì và
ký ức thời thơ ấu……. rất nhiều chi tiết cụ thể giống như bị máy hút bụi
hút đi, để lại lớp bụi mờ.”
“Nếu dì muốn tìm lại số ký ức đó, chúng ta có thể hẹn thời gian khác thử lại xem sao.”
Cừu Lệ có phần không cam tâm, quá khứ anh giúp người ta chữa trị chưa từng gặp phải tình huống thế này.
Chỉ cần là hồi ức bệnh nhân từng trải qua, bất kể giấu sâu cách mấy, trong
quá trình thôi miên của anh đều có thể tìm kiếm ra được, còn tình huống
như Liễu Diệp đúng là anh chưa từng gặp phải.
Trừ phi đoạn ký ức đó không phải của bà, bằng không sao tìm không ra được chứ.
Anh coi như gặp phải phiền phức bỏng tay rồi, rất khó nói bản thân không muốn tiếp tục thử lại lần nữa.
Liễu Diệp nhìn ra được sự không cam tâm của Cừu Lệ, bà cười mắt cong cong:
“Cậu đúng là coi tôi thành sản phẩm thí nghiệm thật rồi.’
Khương Vũ vội vàng nói thêm vào: “Dì Liễu đừng để bụng ạ, từ nhỏ tới lớn anh
ấy toàn là học sinh xuất sắc, hiếm khi gặp phải thất bại nên mới không
cam tâm.’
“Không sao, nếu Tiểu Lệ muốn thử nữa thì chúng ta có thể hẹn thời gian khác.”
“Thế tối thứ sáu tuần sau, được không ạ.’
Khương Vũ khẽ kéo tay áo của anh.
Dì Liễu người ta chỉ sẵn miệng nói thôi, anh còn cho là thật…… còn đi hẹn thời gian với người ta nữa.
“Được thôi, thế thì tối thứ sáu tuần sau Tiểu Lệ tới nhà dì, Tiểu Vũ cũng tới cùng nha, dì làm món ngon cho các cháu.’
Khương Vũ chỉ còn nước gật đầu trong bất lực.
Liễu Diệp thật sự rất thích Cừu Lệ, mà loại thích này dường như xuất phát từ bản năng, trong đêm mưa hôn đó nhìn thấy bóng lưng đội mưa cỡi xe đạp
của cậu thì trong lòng Liễu Diệp giống như bị gõ tỉnh vậy.
Nếu con mình bình an lớn lên, có lẽ sẽ cùng độ tuổi với cậu ấy nhỉ.
“Dì Liễu, ba nói dì cũng biết múa ba-lê ạ.” Khương Vũ tò mò hỏi Liễu Diệp: “Con cũng muốn xem dì Liễu múa ạ.”
“Bây giờ, ở đây sao?”
“Vâng, lầu ba nhà bọn con có phòng tập múa rất lớn, dì Liễu đi theo con!”
Khương Vũ dẫn Liễu Diệp lên lầu ba, lầu ba vốn là phòng tập gym của Tạ Uyên,
có điều sau khi Khương Vũ chuyển tới thì được ông cho người sửa lại
thành phòng luyện múa.
“Dì Liễu bắt đầu học múa từ năm mấy tuổi ạ?”
“À, chuyện này dì nhớ không rõ thật, tóm lại từ khi dì bắt đầu có trí nhớ thì biết nhảy rồi.”
Khương Vũ nói: “Quá trình học ba-lê rất cực khổ, có khi cháu còn quên cả việc
học nữa, nhưng quá trình học ba-lê giống như được khắc sâu vào trí óc
vậy, cho đến nay cháu vẫn còn nhớ lần đầu tiên làm động tác ép chân,
giáo viên ấn chân cháu làm tới cháu chảy nước mắt ròng ròng.”
Khương Vũ lấy đồ luyện múa của mình để Liễu Diệp mặc vào, sau đó mở đoạn biến tấu độc vũ của Odette ở màn ba vở «Hồ Thiên Nga».
Liễu Diệp cười nói: “Mới vào đã cho độ khó đến thế à?”
Khương Vũ cũng cười: “Dì Liễu cứ nhảy đi, không sao đâu ạ, cho dù nhảy không được cũng……”
Lời chưa dứt, Liễu Diệp trực tiếp kiễng chân xoay vòng, theo giai điệu của
khúc biến tấu bắt đầu điệu nhảy, hoàn thành xuất sắc cú xoay ba mươi
vòng, có thể nói là hoàn hảo từng chi tiết!
Thậm chí Khương Vũ còn tự hỏi, dưới trạng thái hoàn toàn không làm nóng
người mà có thể duy trì động tác ở trình độ cao như vậy, đến bản thân cô chưa hẳn đã làm được!
Càng huống chi
Liễu Diệp không còn trẻ nữa, có thể làm được trình độ giống như Khương
Vũ, không…… trình độ của bà còn cao hơn cả Khương Vũ!
Cừu Lệ là người ngoài ngành nhưng lúc anh nhìn thấy vẻ mặt trợn mắt há mồm của Khương Vũ cũng dấy lên nghi hoặc.
Trên đời này, ngoại trừ Bộ Đàn Yên ra thì chẳng có ai khiến Khương Vũ lộ ra vẻ mặt này cả.
Sau khi Liễu Diệp chuyển ngoặt đứng vững lại hoàn toàn không có cảm giác
chóng mặt nào, đến hơi thở cũng không loạn: “Thế nào Tiểu Vũ, cháu là vũ công chuyên nghiệp thấy được chứ?”
Khương Vũ hầu như không biết nên nói sao, cô chẳng có tư cách đánh giá đoạn múa có thể nói là hoàn mỹ này.
Từ nhỏ tới lớn cô xem đi xem lại video của Bộ Đàn Yên không rớt dưới một
ngàn lần, đoạn múa này của Liễu Diệp……. hoàn toàn chính là phong cách
của Bộ Đàn Yên mà!
Mắt cô hơi ửng hồng: “Dì là… dì là… dì là mẹ…”
Khương Vũ chưa nói xong, Cừu Lệ bỗng nắm tay cô cố ý nói đùa: “Ba em còn chưa cưới dì Liễu vào cửa, chưa gì đã gọi mẹ rồi à?”
Khương Vũ lập tức ý thức được bản thân thất lễ, cô vội vàng bình ổn cảm xúc rồi nói: “Con xin lỗi.”
Liễu Diệp chẳng hề để ý, bà xua tay cười nói :”Nếu dì có đứa con gái ngoan
như vậy ấy hả, dì có nằm mơ cũng cười tỉnh nữa, sau này nếu có cơ hội
các cháu đều là con của dì cả! Tới chừng đó dì sẽ vui lắm đấy.’
Khương Vũ nhìn nụ cười của Liễu Diệp, cô nhớ thầy Lăng Hoàn từng nói bạn học
Tiểu Đàn rất thích cười, lúc cười lên đúng là trời long đất lở chẳng
giống con nhà thục nữ chút nào.
Cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao Tạ Uyên khăng khăng xác định Liễu Diệp chính
là Bộ Đàn Yên rồi, bà thật sự thật sự…… rất giống với mẹ cô.
Khương Vũ chưa từng tiếp xúc với Bộ Đàn Yên, nhưng sau khi xem bà nhảy xong
thì cô bắt đầu nghi ngờ có khi nào Tạ Uyên đúng rồi chăng.
……
Tối hôm đó Khương Vũ thấy đèn thư phòng Tạ Uyên cháy tới tối muộn, ông chưa hề ngủ.
Cô khẽ đẩy cửa phòng đi vào gọi một tiếng: “Ba.”
Trong phòng có mùi thuốc nhàn nhạt, trong tay Tạ Uyên cầm một khung hình cũ
kỹ, trong khung hình là bức hình chụp chung của ông với Bộ Đàn Yên gay
xe lửa.
Đó cũng là bức hình kỷ niệm duy nhất của hai người.
Ba lại nhớ mẹ rồi……
Thấy Khương Vũ đi vào, Tạ Uyên dập đầu thuốc ngay, sau đó đẩy cửa sổ ra cho gió thổi vào.
“Chưa ngủ nữa à?”
“Con nghĩ tối nay ba nhất định sẽ mất ngủ.” Khương Vũ đi tới trước mặt Tạ
Uyên, dựa lên bàn nắm tay ông: “Con tới bầu bạn với ba.”
Tạ Uyên đặt khung hình xuống, mỉm cười: “Ba không sao.”
“Không thất vọng ạ?”
Ông lắc đầu: “Không thất vọng, ba vẫn kiên trì chuyện ba đã xác định, Liễu Diệp chính là mẹ con.”
“Nhưng Cừu Lệ nói……”
“Do năng lực của thằng nhóc đó không đủ chứ không phải ba phán đoán sai.”
Tạ Uyên cất giọng bình tĩnh: “Ba không bao giờ nhìn nhầm đâu.”
Bộ Đàn Yên là tình cảm chân thành nhất trong cuộc đời này của ông, cho dù
cả thế giới này đều không nhận ra bà nhưng Tạ Uyên ông nhất định nhận ra được.
Dung nhan có thể chỉnh sửa, thói quen có thể thay đổi…… nhưng bạn trong mắt người yêu thì vĩnh viễn không thay đổi.
“Nhất định là do tay nghề của tên nhóc Cừu Lệ đó chưa thạo rồi.”
Khương Vũ nói với Tạ Uyên: “Nếu dì Liễu đồng ý thì chúng ta có thể mời bác sĩ tâm lý giỏi nhất tới giúp dì ấy khám xem sao.”
Tạ Uyên hơi có phần kinh ngạc: “Tiểu Vũ, con đứng về phía ba à?”
“Không phải tại vì ba là ba con mà con giúp ba đâu.” Khương Vũ cầm lấy khung
hình của Bộ Đàn Uyên, dịu dàng nhìn người phụ nữ trong khung hình:
“Con từng xem dì Liễu múa rồi, cho dù dì ấy mất đi một phần trí nhớ trong
đầu nhưng trí nhớ từng cơ thịt trên cơ thể thì không lừa người được, dì
ấy chính là mẹ của con.”
**
Liễu Diệp thấy Tạ Uyên tăng ca liên tục dù là ngày làm việc hay ngày nghỉ.
Vì vậy chiều hôm cuối tuần, bà bèn tự tay làm mấy món điểm tâm ông thích đưa đi cho ông.
Tạ Uyên có thể cảm nhận
được Liễu Diệp thực sự thích ông, giống như Bộ Đàn yên lúc thích ông
vậy, gần như ngày nào cũng tìm cớ để chạy vào tiệm của ông, hoàn toàn
không giống như những cô gái thời đó nên dè dặt có thích cũng không dám
nói.
Bộ Đàn Yên thích ông, thích một cách thẳng thừng quang minh chính đại, ngay cả khi bị ông đuổi ra ngoài cửa
cũng mặt dày theo đuổi một cách táo tợn và mạnh mẽ hơn.
Liễu Diệp cũng vậy, không cần biết mọi người trong công ty xì xào như thế
nào, không cần biết người khác nhìn bà bằng ánh mắt ra sao... Bà thích
Tạ Uyên, cho dù hiện tại hai người có chênh lệch về địa vị thì bà cũng
không quan tâm.
Bà cầm điểm tâm đi vào
sảnh tòa nhà văn phòng của tập đoàn Duyệt Phương, nhân viên lễ tân nhìn
thấy bà liền ân cần mở cửa chuẩn bị đưa bà vào thang máy.
“Không sao, tôi tự đi.” Liễu Diệp liếc nhìn bảng tên trên ngực quầy lễ tân nói: “Cảm ơn Tô H.”
"Không có gì, nên làm cả. Tạ tiên sinh đang ở trên tầng 48, giờ chắc đang họp."
Tô H hoảng hốt quay trở lại quầy lễ tân, xì xào với Châu Chân Như một lễ tân khác: "Bà ấy vừa gọi tên tôi đấy."
Châu Chân Như nói bằng giọng nửa ghen tỵ nửa giễu cợt: "Có gì đáng mừng đâu
chứ, người phụ nữ này ngày nào cũng đến, trong công ty có ai mà bà ta
không biết mặt đâu chứ."
Có người bắt đầu tám chuyện về tin đồn lớn nhất gần đây của công ty -- bạn gái của Tạ
Uyên. Mấy nhân viên lễ tân xung quanh nghe thấy cũng tụ tập lại với nhau xì xầm: “Tạ tổng độc thân nhiều năm rồi cuối cùng cũng chịu mở lòng
phái nữ, cơ hội hiếm có như vậy không tranh thủ nắm bắt sao được, ngày
ngày tới đây giữ chặt như sợ đánh mất không bằng.”
"Tôi nghĩ Tạ tiên sinh chỉ chơi cho vui, dù sao thì tuổi của bà ấy......"
"Với thân phận đó của Tạ tiên sinh muốn loại phụ nữ nào mà không có, không biết trong lòng bà ấy có cảm giác an toàn không nữa."
"Tôi cũng nghĩ vậy, chẳng trách ngày nào cũng tới."
......
Trùng hợp Liễu Diệp đang cúi đầu trả lời một tin nhắn trong lúc chờ thang
máy, bà không theo kịp thang máy nên tình cờ nghe thấy lời ra tiếng vào
chỗ các cô gái trẻ ở quầy lễ tân.
Nếu đổi sang người phụ nữ khác, có lẽ sẽ sinh bực bội khó chịu rồi bỏ qua.
Tới độ tuổi của bà, ai còn đi so đo với mấy cô nhóc chứ.
Có điều tính nóng nảy trời sinh của Liễu Diệp chưa bao giờ khiến bản thân
chịu uất ức, kẻ nào dám bày sắc mặt cho bà xem, bà nhất định sẽ trả lại
gấp đôi.
Một số nhân viên lễ tân nhìn
thấy bà quay lại với khuôn mặt lạnh lùng, họ lập tức im lặng rồi quay
trở lại vị trí làm việc của mình.
Liễu Diệp nhìn Châu Chân Hoa bên cạnh Tô H hỏi: "Cô vừa nói lời dơ bẩn gì thế?"
"Đâu có nói gì đâu, không, không có nói chị."
Châu Chân Hoa có chút sợ hãi, dù sao Liễu Diệp là người bên cạnh Tạ Uyên, cô ta không dám đắc tội.
“Có gan nói không có gan nhận sao.”
Châu Chân Như nhìn đồng nghiệp xung quanh, mặt đỏ bừng cảm thấy rất mất mặt, cơn nóng giận cũng theo đó xông lên: “Tôi có nói sai đâu, vốn dĩ chính
là như vậy, bà mới là người dám làm không dám nhận đấy.”
“Tôi đã làm gì, tôi một chưa kết hôn, hai không cướp đàn ông của các cô, tôi chướng mắt các cô chỗ nào hả?”
“Bà cũng chớ đắc ý.” Châu Chân Hoa nén giận nói: “Ai biết Tạ tiên sinh là
hứng thú nhất thời hay không, biết đâu vài tháng sau hết hứng thú với bà rồi.”
“Hứng thú của đàn ông không có
liên quan gì với tôi.” Liễu Diệp cười lạnh: “Cô gái, chị khuyên em một
câu, có thời gian rảnh rỗi quản chuyện người khác chẳng thà chăm chỉ làm việc thăng tiến bản thân. Cảm giác an toàn xưa nay không phải đàn ông
cung cấp cho cưng đâu, mà phải do cưng tự giành lấy đấy.”
Những lời này nói một cách mạnh mẽ hùng hồn, hơn nữa có thể nhìn ra được bà
có bản lĩnh để nói ra được lời này. Đám cô gái trẻ đưa mắt nhìn nhau
hiện vẻ xấu hổ.
Châu Chân Hoa tức tới
nghiến răng kèn kẹt định đáp trả lại thì bị Tô H vội vàng kéo cô ta lại, liên giọng xin lỗi Liễu Diệp: “Xin lỗi Liễu tiểu thư, thành thật xin
lỗi, sau này chúng tôi không bàn tán sau lưng người khác nữa, tôi…… tôi
đưa chị lên lầu.”
Liễu Diệp lười nói nhiều với đám cô gái nhỏ này, xoay người rời khỏi đại sảnh lên văn phòng tổng giám đốc trên lầu.
Nghe nói bà tới, Tạ Uyên nhanh chóng đẩy nhanh tiến trình cuộc họp, trong nửa tiếng đồng hồ kết thúc rồi về văn phòng.
Thấy Liễu Diệp nằm nghỉ trên sô pha, ông dứt khoát cửa áo vest xuống đắp lên người bà. Liễu Diệp choàng tỉnh nhìn ông một cái.
Người đàn ông ngồi bên sô pha gọt táo cho bà.
Áo sơ mi trắng của ông được đóng thùng gọn gàng giữa eo, cổ áo mở mấy hạt
nút, trông thoải mái hơn rất nhiều chứ không còn vẻ nghiêm túc lạnh lùng như lúc họp nữa.
Ông đứng giữa đám đông vĩnh viễn tỏa ra khí thế mạnh mẽ cách biệt ông với đám người xung quanh.
Chỉ có Liễu Diệp biết trong cuộc sống cá nhân người đàn ông này đối xử với bà dịu dàng cỡ nào.
Tay ông cầm con dao sắc bén, khớp ngón tay rõ ràng gọt vỏ táo một cách
thành thục, sau đó xắt miếng nhỏ đưa tới miệng Liễu Diệp, lúc bà định
cắn thịt táo thì Tạ Uyên cúi đầu cắn môi bà.
Sau khi nụ hôn sâu kéo dài kết thúc, Tạ Uyên hỏi bà: “Nghe nói em vừa cãi nhau với mấy cô gái ở quầy lễ tân à.”
“Đúng vậy!” Liễu Diệp vội vàng tố cáo: “Bọn họ nói xấu sau lưng em bị em nghe được, chẳng lẽ em không nên lý luận ra hồn một phen ư?”
Tạ Uyên nhìn bộ dáng cuống lên của bà, đúng là chẳng khác gì thời con gái.
Bộ Đàn Uyên là người cực kỳ hẹp hòi, tính cách mạnh mẽ không chịu uất ức
cũng chẳng chịu bị bắt nạt bao giờ, bệnh công chúa cực kỳ nặng.
Hồi trẻ Tạ Uyên từng khuyên bà kiềm chế tính tình lại, trong xã hội tiếp
xúc với đủ loại người, nếu chuyện gì cũng hơn thua sợ là con đường sẽ
rất khó khăn.
Nhưng Tạ Uyên sau khi từng trải chững chạc lên bằng lòng cưng chiều bà như công chúa, nếu như bà bằng long.
“Tiểu Lưu.”
Trợ lý Lưu đi vào văn phòng: “Tạ tiên sinh, xin hỏi có gì cần dặn dò?”
Tạ Uyên đặt dao gọt trái cây xuống, chậm rãi nói: “Khai trừ mấy cô lễ tân
đó đi, thuận tiện…… nói với bọn họ, ai dám chọc bà chủ tức giận thì cuốn gói cút đi cho tôi.”
Trợ lý Lưu nghe mấy từ từ ‘bà chủ’ này thì có hơi kinh ngạc.
Tạ tổng là người đàn ông vừa cẩn trọng vừa nghiêm túc, xưa giờ nói chuyện hay làm việc chẳng hề khoa trương càng ít khi nói đùa.
Ông thế mà gọi Liễu Diệp là ‘bà chủ’.
Chuyện này tám chín phần là định chắc rồi.
Liễu Diệp nghe thấy câu này của ông càng vui hơn nữa, bà ngồi cười ngây ngô
trên sô pha, còn dùng chân đi chọt Tạ Uyên: “Em là bà chủ à?”
“Ừm.” Tạ Uyên mỉm cười ấn chân bà lại: “Em là bà chủ của công ty chúng ta, tới anh cũng phải nghe lời em.”
“Tạ Uyên, anh dễ thương quá đi.”
“Em thích là được.”
Trợ lý Tiểu Lưu độc thân bất ngờ bị đút cơm chó, đang định đi xuống thì bị
Liễu Diệp gọi lại: “Cô gái tên Tô H đó, cô bé khá tốt.”
“Tôi biết phải làm sao, thưa phu nhân.” Trợ lý Lưu ra ngoài.
Liễu Diệp lại cười không khép được miệng, kéo tay áo Tạ Uyên: “Cậu ấy gọi em là phu nhân kìa!”
“Em chính là phu nhân.”
“Mau ăn thử điểm tâm em làm cho anh đi, bánh quy trứng muối em học theo công thức trên mạng, không biết có ‘lật xe’ không nửa, em chưa ăn thử.”
Liễu Diệp nói xong mở hộp cơm ra, đưa bánh quy trứng muối tới trước mặt Tạ Uyên.
Nhìn bề ngoài chẳng có gì khác thường, Tạ Uyên cầm một cái bánh quy trứng muối lên ăn thử, sau đó bắt đầu ho dữ dội.
Liễu Diệp để chân trần vội vàng đi rót nước đưa cho ông: “Ăn ngon cũng không cần ăn vội như vậy đâu, ăn từ từ thôi đâu có ai giành ăn với anh, số
này của anh hết.”
Tạ Uyên gian nan nuốt miếng bánh quy trứng muối giống như vôi ở trong miệng xuống, cười khổ nói: “Tay nghề của em đúng là.....”
Nhiều năm như vậy chưa từng thay đổi.
Lần đầu tiên Bộ Đàn Yên làm điểm tâm cho ông ăn, một chiếc bánh bà xã suýt
đầu độc ông, để lại nỗi ám ảnh rất nhiều năm về sau mỗi lần Tạ Uyên nhìn thấy bánh bà xã đều buồn nôn theo phản xạ.
Liễu Diệp thấy Tạ Uyên ăn một miếng xong thì không động tới nữa, bèn hỏi: “Sao không ăn nữa?”
“Diệp Tử, đồ ngon như vậy anh muốn dành cho con rể của anh ăn, được không, thằng bé…… khá là thích ăn mấy thứ đồ ngọt này.”
“Được thôi, hiếm khi thấy anh có đồ tốt còn biết nghĩ tới con rể đấy.”
“Ừm, anh là người ba tốt.”
Tạ Uyên đậy nắp hộp điểm tâm lại, đứng dậy chuẩn bị đặt vào tủ lạnh, Liễu
Diệp dựa sô pha thuận miệng nói: “Cuối tuần Tiểu Lệ với Tiểu Vũ muốn qua nhà tiến hành trị liệu thôi miên sâu hơn cho em, anh cũng tới nhé.”
Tay Tạ Uyên hơi run lên, ông xoay người lại hỏi: “Em còn muốn nhớ lại chuyện cũ à?”
“Đương nhiên muốn chứ, em hình như có một đứa con trai, nếu như em nhớ ra được thằng bé họ gì thì biết đâu có thể tìm được nó.” Liễu Diệp ngẩng đầu
nhìn Tạ Uyên: “Anh để bụng việc em có con hả?”
Tạ Uyên cụp mắt, ngồi trở xuống sô pha: “Có lẽ là con gái.”
“Không, chắc là con trai……” Trên mặt Liễu Diệp hiện vẻ băn khoăn: “Em nhớ thằng bé rất thích chơi ghép hình.”
Nhưng ngoài ghép hình ra bà chẳng nhớ được thông tin nào khác nữa.
“Đừng đi tìm Tiểu Lệ giúp đỡ nữa, anh có thể nói chuyện quá khứ cho em biết, nếu em bằng lòng tin.”
Liễu Diệp ngẩn người nhìn Tạ Uyên: “Anh biết?”
“Anh biết.”
“Nhưng…….”
“Chúng ta quen nhau từ năm mười mấy tuổi rồi.”
Liễu Diệp im lặng nghe Tạ Uyên tường thuật lại câu chuyện cũ đó.
Vào lúc ông nghèo túng nhất đã gặp phải tình yêu của đời mình, ông yêu cô gái kiêu ngạo như con thiên nga trắng đó ra sao……
Sau này bà ấy không may ‘mất đi’, hơn hai mươi năm trôi qua ông giam chặt
bản thân mình, có lẽ cả đời này…… không cách nào giải thoát được.
Nghe xong câu chuyện này, Liễu Diệp chẳng thể nào ngăn được nước mắt và nỗi
đau thương của mình, vào lúc Tạ Uyên định nắm tay bà thì bị bà đẩy ra.
“Tạ Uyên, anh còn yêu cô ấy đúng không?”
“Anh biết em không tin, nhưng……”
“Tuy trí nhớ của em bị sứt mẻ nhưng em không đến mức…… trở thành thế thân của người khác.”
“Trước giờ anh chưa từng xem em là thế thân, em chính là A Đàn, anh sẽ trị khỏi cho em.”
Câu này khiến Liễu Diệp hoàn toàn mất kiểm soát, bà nổi giận đứng dậy cầm giày cao gót lên đánh lên người Tạ Uyên.
Tạ Uyên giơ tay ra đỡ, gót giày nhọt quẹt một vệt đỏ trên cánh tay ông.
Tính cách của bà chính là nóng nảy như vậy, hồi trẻ hễ nổi giận cũng sẽ ra tay với Tạ Uyên.
“Anh sắp điên cũng đừng lôi em xuống nước chứ.” Liễu Diệp oán hận nhìn ông: “Anh bảo vệ tình yêu của anh, hà tất khiến em……”
Hà tất khiến em đem lòng yêu anh.
Tạ Uyên thử kéo bà lại: “Anh biết, anh biết hết, nhưng Diệp Tử em có từng
nghĩ tới tại sao nửa đoạn ký ức trước của em mơ hồ không, hoặc đó căn
bản không phải là ký ức của em!”
“Em không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Liễu Diệp nói xong cầm giày cao gót lên sải bước ra khỏi văn phòng.
Tạ Uyên đứng ngây ra một phút rồi mới phản ứng lại.
Em ấy đi rồi.
Không, không được để em ấy đi.
Bảo bối khó khăn lắm mới tìm về được, ông không thể để vụt mất lần nữa.
Ông vội vàng đuổi tới dưới lầu cản được Liễu Diệp ở đại sảnh lầu một, ôm chặt bà từ phía sau: “Diệp Tử, đừng rời xa anh.”
Các nhân viên ra vào tòa lầu kinh ngạc sửng sốt, phút chốc biến thành phim ngôn tình rồi?
Liễu Diệp vưa tức vừa cuống, giơ chân giẫm mạnh chân ông một cái: “Buông ra, tra nam!”
“Anh không phải, anh không buông, em đừng đi.”
Liễu Diệp cắn răng: “Em thấy người cần khám bác sĩ tâm lý phải là anh mới đúng.”
Tạ Uyên ôm chặt bà vùi mặt vào cổ bà, tình cảm dồn nén bao nhiêu năm qua phút chốc bùng nổ khó mà kìm lại được.
“Em nói gì cũng được chỉ cần đừng rời xa anh, A Đàn, đừng rời xa anh.”
“Anh mặc kệ em là ai, em là của anh…”
Liễu Diệp hít sâu một hợi, nhìn đám nhân viên Duyệt Phương đang hóa đá.
Tô H kinh ngạc tới mức rớt luôn mi giả.
Suy cho cùng Liễu Diệp không nhẫn tâm khiến Tạ Uyên mất mặt trước nhân
viên, bèn hạ giọng nói: “Chuyện gì cũng nghe em hết phải không?”
“Ừm.”
Liễu Diệp kéo tay ông ra khỏi tòa lầu Duyệt Phương đi tới bãi đậu xe dưới tầng.
Chỉ có ở đây mới yên lặng được một chút, đồng thời không có người ngoài.
Tạ Uyên mở cửa xe Bentley ra, hai người ngồi vào, lúc này mới bình tĩnh lại.
“Anh có biết hôm nay anh mất hết mặt mũi ở công ty rồi không?” Liễu Diệp
liếc mắt lườm ông: “Người lớn thế rồi mà như con nít vậy.”
“Anh không để ý.” Tạ Uyên nắm chặt tay bà, nói sao cũng không chịu buông ra: “Anh chỉ cần em.”
“Em cứ nghĩ anh là người đàn ông chín chắn.”
“Anh chính chắn nửa đời người đồng thời mất đi nửa đời người, ban đầu buông tay em anh hối hận rất nhiều.”
Tạ Uyên đặt tay bà lên lồng ngực của mình, nói một cách khó khăn: “Mỗi buổi tối ở đây luôn rất đau.”
Liễu Diệp nuốt nỗi chua chát trong cổ họng xuống: “Anh yêu A Đàn nhiều thật.”
“Em chính là A Đàn.”
“Em là Diệp Tử.”
Tạ Uyên im lặng nắm tay bà đặt bên môi hôn một cái: “Anh xin lỗi.”
“Xin lỗi có tác dụng ư.”
Tạ Uyên buông tay bà, cho đến giờ phút này lý trí mới dần dần trở lại, ông thôi miễn cưỡng bà nữa: “Ngoài xin lỗi ra anh không biết nên nói gì,
anh có thể để em đi. Chỉ cần lúc em nghĩ tới anh đứng có ghét anh.”
“........”
Liễu Diệp mang giày cao gót vào đẩy cửa ra đi thẳng không ngoảnh đầu lại.
Tạ Uyên cúi đầu châm điếu thuốc, tay run lên không ngừng châm hoài không cháy.
Ông giận dữ ném bật lửa đi, rồi đập mạnh khuỷu tay lên bánh lái một cái.
Hôm nay ông...... đúng là điên thật rồi.
Hoặc có lẽ đúng như Liễu Diệp nói, người nên đi khám bác sĩ tâm lý là ông mới phải.
Sao ông có thể làm tổn thương bà!
.......
Song, hai phút sau cửa xe bỗng bị mở ra, Liễu Diệp mang theo cơn giận ngồi trở vào trong xe.
Tạ Uyên ngẩng đầu lên ngây người nhìn bà: “Diệp Tử.”
Diệp Liễu nghiêng người tới bưng lấy mặt ông hôn ông ngấu nghiến, nói bằng giọng giận dữ: “Có thể coi em là A Đàn.”
“!”
“Nhớ cho kỹ em là vì yêu anh, hy sinh một chút chả tính là gì.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT