“Trình Dã là một người rất vô vị, cho nên sẽ cố gắng hết sức cả đời này chỉ lấy lòng một mình em.”
Khi Trình Dã lén nghe trộm được câu tình tứ này của Tạ Uyên, ông nói cho
Khương Mạn Y nghe, cơ thịt trên mặt Khương Mạn Y rõ ràng giật giật một
cái.
“Anh đi đâu học được câu nói sến súa này thế?”
“Tự anh sáng tạo ra được không!”
Khương Mạn Y cười ‘hơ hơ’, vỗ mặt ông nói: “Dã Ca, câu nói lãng mạn nhất anh
từng nói chỉ có hai câu thôi, một là ‘I love you forever’, câu còn lại
là ‘anh mua nhẫn vàng cho em’.”
“Em chỉ
nhớ mỗi nhẫn vàng thôi.” Trình Dã cực kỳ bất mãn: “Nhưng chỉ cần em từng nghe mấy bài tình ca anh viết sẽ biết anh biết viết lời tình tứ cỡ nào, lời tình tứ chỉ nói cho mình em nghe.”
“Câu này có chút mùi vị đó rồi đấy.”
“Đương nhiên.”
Khương Mạn Y ngồi bên quầy bar, chống cằm nhìn Tạ Uyên và Liễu Diệp ngồi trong góc khuất anh anh em em, nhíu mày nói: “Hai người họ thân thiết với
nhau từ lúc nào thế.”
Trình Dã móc ra một cái ống nhòm cỡ nhỏ nhìn bọn họ: “Được mấy ngày rồi, hầu như tối nào
cũng tới đây, tiến độ chắc khoảng tám mươi lăm phần trăm rồi, nếu cố
gắng thêm chút nữa thì sang năm Tiểu Vũ chắc sẽ có thêm em trai hoặc em
gái gì đó.”
Khương Mạn Y thở dài một hơi, nhìn Liễu Diệp cười ngả nghiêng ngả ngửa cùng với ánh mắt đầy cưng
chiều của Tạ Uyên mà lâm vào phiền muộn.
“Trông em không được vui lắm?” Trình Dã chú ý tới vẻ mặt lo lắng của Khương Mạn Y.
“Nhiều năm như vậy anh ấy luôn nhớ A Yên, giam chặt bản thân mình. Đương nhiên em hy vọng anh ấy có thể bước ra được, sống cuộc sống mới, nhưng……”
Khương Mạn Y thở dài: “Anh không cảm thấy người phụ nữ đó giống A Yên
lắm sao.”
“Giống ư?” Trình Dã chỉnh tiêu
cự của ống nhòm: “Hoàn toàn không giống mà, đôi mắt này còn lớn hơn anh
nữa…… ngược lại khá giống với con rể của em.”
“Em không có nói vẻ ngoài.” Khương Mạn Y cướp ống nhòm qua nhìn hai người
trong góc: “Anh làm bạn học bốn năm với A Yên chẳng lẽ không cảm thấy
dáng người của cô ấy, nhất là đôi chân, rất giống với Bộ Đàn Yên sao?”
“Sao anh biết được chứ.” Trình Dã chậm rãi nói: “Anh đâu có thích cô ấy, đâu có thể suốt ngày dòm chân người ta chứ.”
“Nếu Tạ Uyên nghĩ thông muốn phát triển đoạn tình cảm này, đương nhiên em
lấy làm mừng thay anh ấy, nhưng em chỉ sợ anh ấy coi Liễu Diệp thành thế thân của A Yên, như vậy vừa tổn thương mình vừa tổn thương người khác
nữa.”
“Ồ……. Đúng là bá đạo tổng tài ha, đến thế thân cũng có luôn rồi.”
Khương Mạn Y bất mãn vỗ đầu Trình Dã một cái: “Không được phép nói đùa như vậy.”
“Được được, anh nghe em hết.”
Trình Dã cầm ống nhòm lên định xem, chỉ thấy con mắt bự của Tạ Uyên xuất hiện trước ống nhòm nhìn chằm chằm ông.
“A!”
Trình Dã giật mình ném ống nhòm đi thì thấy Tạ Uyên đang đứng từ trên cao nhìn xuống ông, không giận tự uy:
“Nhìn nhiều ngày như vậy rồi, đẹp lắm à.”
“Không, đâu có…….” Trình Dã đẩy ống nhòm ra, gãi gãi đầu: “Không đẹp, không nhìn thấy gì hết, cái ống nhòm nát này.”
Khương Mạn Y kéo tay áo Tạ Uyên: “Hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”
Ông chẳng hề giấu giếm: “Anh với Diệp tử đang yêu nhau.”
Khương Mạn Y nhìn ông đầy lo lắng: “Cho nên…… buông xuống thật rồi à?”
Tạ Uyên cười cười: “Sao có thể.”
“Thế anh…….”
“Anh dám chắc Diệp Tử chính là A Đàn.” Tạ Uyên nói với Khương Mạn Y: “Chẳng
phải em cũng cảm thấy vậy ư, tối lần đầu tiên gặp mặt, em cũng nói cô ấy rất giống với A Đàn.”
Khương Mạn Y nhìn
bộ dạng không giống như đang nói đùa của Tạ Uyên, bà cảm thấy rất hoang
đường: “Đúng là rất giống, nhưng cô ấy sao có thể là Bộ Đàn Yên được
chứ.”
“Sao không thể.” Tạ Uyên một khi cố chấp lên đến mấy con
trâu cũng lôi không lại: “Cho dù vẻ ngoài không
giống, nhưng em là bạn thân nhất của A Đàn chắc cảm giác được tính cách, cử chỉ, thần thái của cô ấy…… là phiên bản của A Đàn không chạy thoát
được.’
Khương Mạn Y cảm thấy bệnh của Tạ
Uyên không nhẹ thật: “Em tin trên đời này sẽ có hai người giống nhau,
tính cách cũng giống, nhưng không đại biểu cho việc cô ấy chính là Bộ
Đàn Yên, Tạ Uyên anh tỉnh lại đi, Bộ Đàn Yên chết rồi.”
“Em ấy chưa chết, trước giờ anh chưa từng tin em ấy đã chết.” Tạ Uyên lạnh
lùng nhìn Khương Mạn Y, buông từ tiếng uy hiếp: “Không được phép nói
những lời như vậy nữa.”
“Gì vậy làm gì
vậy!” Trình Dã bảo vệ Khương Mạn Y: “Đây vốn dĩ là sự thật, ông không
chịu tin đó là chuyện của ông, sao, muốn đánh nhau à?”
Khương Mạn Y đẩy Trình Dã ra, cuống quýt nói với Tạ Uyên: “Tiểu Vũ không muốn
nhìn thấy bộ dạng bây giờ của anh đâu, càng không hy vọng mẹ mới anh tìm cho con bé là kẻ thế thân cho mẹ ruột của mình.”
“Cô ấy không phải thế thân!” Tạ Uyên trầm giọng nói: “Trí nhớ của Diệp Tử
có vấn đề, anh sẽ giúp cô ấy nhớ lại chuyện cũ, nhớ tới tất cả quá khứ
chúng ta từng có, tới lúc đó A Đàn sẽ trở lại, gia đình bọn anh sẽ đoàn
tụ……”
Khương Mạn Y thấy Tạ Uyên sắp nhập
ma thật rồi, hết cách chỉ biết nói: “Nếu anh đã nói trí nhớ cô ấy có vấn đề, được, nhà chúng ta chẳng phải có sẵn một bậc thầy tư vấn tâm lý
sao, bảo con rể anh xem bệnh cho cô ấy như vậy chẳng phải chứng tỏ được
thật hư rồi ư.”
Tạ Uyên lưỡng lự một chút, sầm mặt nói: “Đợi một thời gian nữa anh sẽ chữa trị giúp cô ấy.”
“Tại sao phải đợi một thời gian nữa, giờ cũng được mà.”
Tạ Uyên im lặng không nói.
“Cho nên là do sợ hãi đúng không.” Khương Mạn Y vốn có tính thẳng thắn, bà
nhất định phải khiến Tạ Uyên nhìn vào hiện thực: “Trong lòng anh cũng sợ hãi, không cách nào tiếp nhận sự thật cô ấy không phải Bộ Đàn Yên. Cho
nên anh thà lừa dối bản thân, lừa dối cô ấy.”
“Anh không sợ, anh chắc chắn cô ấy chính là A Đàn.”
“Được thôi, thế thì mai anh đi tìm Cừu Lệ, dẫn Liễu Diệp qua đó tìm cậu ấy
thôi miên thử xem sao, đến lúc đó chân tướng sẽ tự nổi lên thôi.”
Trình Dã thấy bộ dạng giương cung bạc kiếm của hai người vội vàng hòa giải:
“Thật ra chẳng cần thiết đâu, cứ như vậy chẳng phải rất tốt sao, Tạ Uyên và Liễu Diệp cứ tập trung yêu đương, nói không chừng còn có thể kết hôn thêm em trai em gái cho Tiểu Vũ chúng ta, chẳng phải rất tốt sao, chẳng lẽ tương lai quên chuyện quá khứ không được à.”
Khương Mạn Y
nhìn Tạ Uyên, nói bằng giọng bất lực: “Anh hỏi anh ấy thử xem bản thân
anh ấy có quên chưa, nếu Liễu Diệp biết anh ấy nhìn thấy bóng hình người cũ trên người cô ấy, cô ấy sẽ nghĩ thế nào.”
“A Đàn không phải là người cũ, anh vĩnh viễn chỉ có mình em ấy.” Tạ Uyên
nắm chặt đấm tay, quả quyết nói: “Liễu Diệp chính là A Đàn, mai anh sẽ
đi tìm Cừu Lệ.”
Nói xong ông xoay người
rời khỏi, song mới đi được mấy bước lại vòng trở ngược vào, vuốt mũi
hỏi: “Quên hỏi, tên nhóc đó đang ở đâu thế?”
Khương Mạn Y sẵn miệng nói: “Còn ở đâu được nữa, đương nhiên ở nhà anh rồi, anh có mấy ngày chưa về nhà rồi hả?”
Tạ Uyên: ? ? ?
“Tại sao cậu ta ở nhà anh?”
Khương Mạn Y: “Bằng không thì ở đâu?”
Tạ Uyên: “Em lặp lại lần nữa, cậu ấy ở nhà anh? !”
Khương Mạn Y bĩu môi: “Ông bố như anh bị sao vậy hả, con rể ở nhà anh bộ ngạc nhiên lắm hả.”
……
Phòng ngủ sáng sủa sạch sẽ, gió thổi tung rèm cửa sổ màu trắng khơi lên tầng
gợn sóng lăn tăn, một chùm ánh nắng mặt trời xuyên qua khung cửa sổ
chiếu vào trong phòng rơi lên gương mặt đang ngủ say của cô gái.
Khương Vũ khẽ chớp mi mắt, mở mắt ra.
Hình ảnh đập vào mắt đầu tiên là chàng trai mặc áo lông trắng mỏng manh,
miệng ngậm một cây kẹo que, ngồi xếp bằng trên chiếc ghế học bài làm
việc của cô, đang kích chuột nhập số chứng minh đăng nhập trên bàn phím
cơ màu hồng.
Hôm nay là ngày biết điểm thi nghiên cứu sinh mà.
Phút chốc cơn buồn ngủ của Khương Vũ bay biến, cô bật dậy lê dép lảo đảo đi
tới sau lưng Cừu Lệ, kích động bám lên vai anh đợi trang chủ nhảy ra…..
“Xin lỗi, trang chủ bạn tìm kiếm đã biến mất, cảm phiền đợi giây lát thử lại sau.”
Hồi lâu sau, trên trang chủ nhảy ra một câu như vậy.
“……..”
Cừu Lệ ngoảnh đầu bất lực nhìn cô: “Mạng nhà em chậm cực kỳ, anh lên cả buổi sáng rồi mà chưa vào được.”
Khương Vũ rút cây kẹo que của anh đi bỏ vào miệng mình: “Không phải tại mạng
đâu, chắc chắn do sáng nay số người vào kiểm tra thành tích quá nhiều
đó, bạn trai thử lại xem, nhất định có thể chen vào được.”
Cừu Lệ reload trang chủ lại lần nữa, trang chủ vẫn đang tăng tốc truyền tải……
Khương Vũ dựa lên vai anh, rõ ràng cảm nhận được người của chàng trai đang run lên, run dữ dội.
Cô vỗ vỗ anh: “Không phải chứ, với trình độ này của anh còn căng thẳng nữa à?”
Cừu Lệ đáp: “Em biết mà, mỗi lần xem thành tích anh đều căng thẳng, phản xạ có điều kiện thôi.”
Cô nhớ tới hồi trước kỳ thi đại học, Cừu Lệ căng thẳng tới đêm nào cũng mất ngủ.
Anh hình như mắc hội chứng căng thẳng mỗi khi thi cử.
“Nhất định không có vấn đề gì đâu.”
“Chị gái nắm tay anh đi.” Anh ngoan ngoãn cầu xin.
Khương Vũ nắm chặt tay trái của anh, an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, cho dù thi không tốt cũng không sao, giáo sư Tống Dụ Hòa còn trông anh thi không đậu để
về đại học Hải Thành kìa, tương lai dù thế nào đều tốt cả.”
“Đặt ở chỗ này của chị gái thì không sợ nữa.”
Cừu Lệ chậm rãi đặt tay lên bộ ngực Khương Vũ, chen tay vào bên trong.
Khương Vũ: “……”
Lần này thành tích nhanh chóng reload ra được:
Anh Văn: 95
Chính Trị: 93
Môn chuyên ngành 1: 148
Môn chuyên ngành 2: 143
Tổng số điểm: 479.
Khương Vũ nhìn số điểm này, cạn kiệt lời ném tay anh ra.
Quả nhiên, lần nào tên nhóc này kiểm tra điểm căng thẳng cô đều chân thành
an ủi anh lần đó, kết quả…… lần nào cô cũng là con hề.
Thành tích thi nghiên cứu sinh trên 400 điểm toàn thuộc của hiếm cả, tên nhóc này
ngược lại thì hay rồi, trực tiếp xong thẳng lên 500 điểm luôn!
Khương Vũ chỉ có một từ để hình dung anh:
Đáng ghét!
……
Tuy bạn trai thi được điểm cao nhưng Khương Vũ cảm thấy trí thông minh của
mình chịu phải đả kích, tình cảm cũng bị lừa gạt, cho nên cả buổi sáng
chẳng thèm để ý tên nhóc đó.
Cừu Lệ quyết định chủ động xuống lầu nấu bữa sáng lấy lòng bạn gái.
Khương Vũ đề ra yêu cầu chẳng chút khách sáo gì: “Em muốn ăn bánh mì phết mứt
hoa quả gà sốt trắng bánh nướng nhiều lớp kèm với nước chanh, ngoài ra
thêm một món thịt nguội với trứng.”
“Thế anh đề nghị em ngủ thêm chút nữa, trong mơ có thể ăn được.’
Khương Vũ ném gối về phía anh bị anh một tay đón được, lười nhác nói: “Cháo, quẩy, đậu nành và bánh mì sữa chọn một đi.”
“Em chọn bánh mousse, bánh dày bột đậu và sữa chua việt quất.”
Cừu Lệ hết cách đành phải mặc quần cộc vào rồi trở lại mặc quần dài: “Ông đây ra ngoài mua cho em.”
Khương Vũ nằm lười trên giường nhìn anh, nhoẻn miệng cười: “Bạn trai cực khổ rồi.”
Song, sau khi Cừu Lệ ra cửa chưa đầy một phút đã vội vàng vòng trở lại, đóng
kín cửa ngó nghiêng xuống dưới, sau đó quyết định nhốt bản thân vào tủ
quần áo.