Khương Vũ ôm lấy chàng trai khập khiễng liều mạng đi về phía cô đó.
Anh dùng hết sức lực cả người, suýt chút nữa mất cả tính mạng mới coi như về được bên cạnh cô.
Trên người chàng trai trẻ còn có mùi thuốc khử trùng và mùi cồn, cơ thể nóng rực như thường, một chân chẳng cách nào giữ thăng bằng được nên đứng cứ nghiêng qua nghiêng lại.
Khương Vũ chùi nước mắt lên quần áo anh, sau đó giơ tay vuốt mặt anh.
Anh cọ lòng bàn tay cô một cách rất hưởng thụ giống như chim bay về tổ, mấy năm nay quả tim không có chốn nương tựa cuối cùng cũng có bến đậu.
“Không bao giờ như vậy nữa.” Cừu Lệ hôn bàn tay cô: “Chị gái, anh không đi nữa, sau này anh nghe lời em hết.”
“Lại là lời này.” Khương Vũ gập ngón trỏ lên gõ đầu anh: “Em không tin anh nữa đâu.”
“Chị gái tin anh đi.” Anh nâng cằm cô lên cắn lấy môi cô, liều chết giày xé: “Tin anh lần cuối cùng.”
“Ừm…”
Lúc chàng trai hôn cô vẫn còn mở mắt, đáy mắt có tia sáng mê hoặc người ta, nhìn cô đăm đắm giống như dã thú vồ lấy thức ăn khiến cô hỗn loạn.
“Em tin rồi.” Khương Vũ như đang xin tha, dịu giọng nói: “Thật đấy, tin rồi, ba mẹ em tới kia kìa, họ ra đây nhìn thấy… ưm…”
Chàng trai cướp lấy đầu lưỡi cô quấn quít hồi lâu, lúc này mới lưu luyến buông cô ra.
Cơn đau dưới chân so với cảm giác thỏa mãn được ôm lấy cô gái mình yêu
chẳng đáng nhắc tới, nếu cô không từ chối, anh thậm chí có thể đứng đây
một ngày một đêm.
Cửa thang máy lại
‘ting’ lên, có chị gái y tá đẩy xe lăn đi tới: “A, bệnh nhân giường số
8, sao cậu có thể tự ý xuống giường hả! Chân cậu vừa mới làm phẫu thuật
xong đấy! Không đau à!”
Khương Vũ nghe
vậy cũng sợ hết hồn, nhìn bộ dáng này của Cừu Lệ chẳng khác gì bị trật
chân, cô xém quên mất xương cẳng chân của tên nhóc này mới bị đạn bắn
trúng đây!
Anh thế mà dám xuống giường, còn đi xa như vậy bằng một chân.
Quả nhiên…… vẫn không có cảm giác gì ư?
Y tá đẩy xe lăn qua nói với Cừu Lệ: “Mau ngồi lên đi.’
Cừu Lệ không muốn ngồi lên xe lăn giống như người tàn phế vậy, nhất là còn ở trước mặt bạn gái mình nữa, anh sầm mặt nói: “Tôi không muốn, để nó lại cho người cần nó đi, tôi đi bộ về.’
Khương Vũ đánh mạnh lên ngực anh một cái: “Anh không muốn chân nữa à? Mau ngồi lên cho em!”
Cừu Lệ bị Khương Vũ nổi xung nên không dám không ngồi xe lăn, đành để mặc chị gái y tá đẩy anh về phòng bệnh.
Lúc vào thang máy, Cừu Lệ ngoảnh đầu nhìn cô: “Không vào à?”
“Vào làm gì hả?”
“Trước đó chẳng phải nói trông chừng anh từng giờ từng phút từng giây cũng không tách ra, đến cả đi toilet cũng đi theo……”
“À.”
“Lại đây.”
“Ồ!”
Khương Vũ đi tới bên cạnh anh, anh nắm lấy tay cô đặt ở trước ngực giống như đứa trẻ nắm lấy món đồ chơi yêu thích nhất.
“Muốn đeo còng tay không?” Cô hỏi anh bằng giọng cộc lốc.
“Ngược lại muốn đấy, có điều cái còng em mua sắc tình quá đi, bị hai người ba của em nhìn thấy anh còn mạng để sống nữa không?”
“…….”
Chiều hôm đó, Tạ Uyên và Trình Dã nhân lúc Khương Vũ vắng mặt bèn vào phòng
bệnh thăm Cừu Lệ, Tạ Uyên mua thuốc Đông y bồi bổ quý giá đặt lên đầu
tủ, còn Trình Dã cầm theo một túi trái táo đỏ.
Cừu Lệ nằm trên giường bệnh, chân trái hơi nhấc cao lên đặt trên cái giá đơn.
Thấy vai chú tới đây, Cừu Lệ nửa ngồi dậy.
Đương nhiên biết hai người họ vì sao mà tới, anh bày trận sẵn sàng đón địch.
Tạ Uyên ngồi trên ghế sô pha cho khách rất có khí thế, lạnh mặt nhìn Cừu
Lệ, còn Trình Dã thì đi tới trước mặt anh duỗi tay gõ lên miếng thạch
cao trên chân trái của anh: “Vết thương này khá nặng nhỉ? Có bị cưa cụt
không?”
“Không đâu.” Cừu Lệ nói: “Bác sĩ
bảo có thể hồi phục được, có tới mấy phương án trị liệu lận, nối xương
nhân tạo hoặc là tự điều trị trong thời gian dài, cháu có thể chọn,
không bị phế đâu…”
Tạ Uyên liếc mắt là
nhìn ra được sự hoảng hốt trong đáy mắt chàng trai trẻ, ông hỏi thẳng
thừng: “Có thể hồi phục giống như trước kia, đi lại bình thường được
không?”
Cừu Lệ trầm mặc mấy giây rồi nói: “Được.”
“Được con khỉ.” Tạ Uyên lạnh giọng nói: “Con mẹ nó xương vỡ hết rồi còn hồi
phục được, không cắt chân cậu coi như vận may cậu tốt lắm rồi, cả đời
này cứ sống chung với cây gậy đi.”
“Này
này!” Trình Dã liên tục nháy mắt với ông: “Người bệnh đấy, ông hét với
bệnh nhân làm gì hả, coi ai cũng là nhân viên trong công ty 996 của ông
hết à? Cái đồ tư bản vô tình này.”
Ông không phải đau lòng cho Cừu Lệ, chẳng qua muốn đối đầu với Tạ Uyên thôi.
Tạ Uyên đối xử tốt với Cừu Lệ thì ông đối xử không tốt, nếu Tạ Uyên la hét với Cừu Lệ thì ông sẽ nói giúp Cừu Lệ.
Tạ Uyên tức Cừu Lệ thật, nếu không phải thấy cậu ta bị thương nặng như vậy thì ông đã muốn tẩn một trận nên thân rồi, tẩn thôi chưa hả giận được,
tốt nhất là bảo cậu ta cút càng xa càng tốt, cả đời này đừng xuất hiện
trước mặt Tiểu Vũ nữa.
Mới đầu ông đã
không ưa Cừu Lệ nhưng ngặt nỗi Tiểu Vũ thích, thích thì thích thôi, ông
sẽ tận sức giúp cậu ta, trải đường lót đá cho cậu ta….
Là tên nhóc này tự mua dây buộc mình, khiến Tiểu Vũ đau lòng hết lần này
tới lần khác, cuối cùng rơi vào vũng bùn suýt chút nữa đi vào con đường
tà đạo hủy hoại hạnh phúc cả đời của con gái ông.
Tạ Uyên chẳng buồn để tâm cậu ta trải qua chuyện gì, người duy nhất ông để bụng chỉ có Tiểu Vũ thôi…
“Trước kia cậu cảm thấy không xứng với con bé.” Tạ Uyên nói bằng giọng lành lạnh: “Giờ cậu dựa vào đâu ở bên cạnh con bé.”
Cừu Lệ biết Tạ Uyên ghét mình, thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác nếu là con gái mình thì sợ là anh sẽ càng giận dữ hơn cả Tạ Uyên.
Hồi lâu sau anh vẫn không nói ra được câu nào.
Phải, anh không xứng, quá khứ không xứng, bây giờ càng không xứng….
Song lời của của Tạ Uyên lại chọc trúng phổi của Trình Dã, ông ghét nhất nghe người nào nói gì mà ‘xứng với không xứng’.
Nếu không phải tại mấy cái quan niệm cổ hủ lạc hậu này thì ông đã ở bên Mạn Mạn từ lâu rồi, thậm chí hạnh phúc hơn hai mươi năm của hai người đều
bị bỏ lỡ bởi mấy chữ này.
“Cái ông già
chết bầm này!” Ông dứt khoát mắng vào mặt Tạ Uyên: “Chuyện của lớp trẻ
người ta ông quản nhiều như vậy làm gì, cậu ấy không xứng, thế ông đi
tìm một người xứng xách tới trước mặt con gái ông xem con bé có thích
hay không, có thèm hay không!”
Tạ Uyên lười để ý tên chết tiệt Trình Dã này, ông nhìn Cừu Lệ nói: “Trả lời tôi.”
Cừu Lệ lắc đầu, cười khổ một tiếng.
Nói gì đây.
Anh không có gì để nói.
“Con từng thử rời xa em ấy rồi, rời xa em ấy xong sau đó rời khỏi thế giới
này.” Anh cười khổ nói: “Nhưng Tiểu Vũ quên không được, thôi miên cũng
vô ích. Em ấy không quên được con, con đi không được.”
Sắc mặt Tạ Uyên càng lúc càng lạnh: “Thế xem ra là do Tiểu Vũ nhà chúng tôi cản bước cậu rồi?”
“Trước kia là con không tốt, nhưng sau này con sẽ thay đổi, con sẽ thi nghiên cứu sinh, nếu được con còn muốn thi tiến sĩ…”
Cừu Lệ không biết nên nói thế nào, anh cúi người ôm theo niềm hy vọng nhỏ
nhoi, cất giọng khẩn cầu: “Con tốn rất nhiều công sức mới bò trở về
được, mong chú…… châm chước.”
Tạ Uyên vốn còn muốn mắng anh một trận, nhưng chàng trai trẻ nói hai chứ ‘châm
chước’ một cách gian nan như vậy đúng thật chạm tới đáy lòng ông.
Bảo một người đàn ông từ bỏ tôn nghiêm đi cầu xin một mối tình không tương
xứng phải cần rất nhiều dùng cảm, Tạ Uyên hiểu rõ hơn bất cứ ai hết.
Ban đầu bản thân ông chẳng phải cũng…… tự ti cầu xin vị phu nhân đó như
vậy, xin cho ông một cơ hội, cho ông mấy năm, anh làm thế nào để chứng
minh bản thân, chứng minh mình có thể cho cô ấy hạnh phúc.
Cuối cùng Tạ Uyên không nỡ phê phán gì nhiều, có điều ông gõ lên chân của
anh không chút thương tình: “Tôi không bao giờ gả con gái tôi cho người
đàn ông bị què, hoặc là khỏi hẳn, hoặc là biến đi xa cho tôi.’
“Con sẽ khỏi, sẽ không khiến em ấy mất mặt đâu.”
“Tốt nhất cậu nói được làm được.’
Tạ Uyên nói xong lạnh mặt rời khỏi phòng bệnh, Trình Dã đút hai tay vào
túi nói: “Mặc kệ ông ấy, ông ấy là người miệng mồm sắc bén nhưng lòng
mềm như đậu hủ. Có ai thương con gái ông ấy hơn ông ấy chứ, trước khi
tới gặp cậu, ông già đó đã liên lạc với chuyên gia khoa xương khớp nổi
tiếng nhất trong nước rồi, nói là dù tốn bao nhiêu tiền cũng muốn chữa
khỏi cho cậu.”
“Cám ơn chú.” Cừu Lệ thở phào nhẹ nhõm.
Trình Dã đi tới bên giường vỗ nhẹ lên chân anh: “Chân khỏi hay không chẳng
qua chỉ là thứ yếu, nhưng tôi nghe bác sĩ nói tật lớn nhất của cậu không phải ở chân đâu.”
“Vâng, con có bệnh khó chữa về mặt tinh thần, năng lực nhận biết thế giới này bị khép kín rồi.”
Trình Dã hỏi bằng giọng lo lắng: “Bệnh này…… có thể chữa khỏi không?”
“Có thể, con sẽ phối hợp điều trị.”
“Tôi hỏi kỹ bác sĩ rồi, tuy đây là bệnh tâm lý nhưng có thể sẽ ảnh hưởng đến các chức năng khác của cơ thể. Thì…… cậu biết đấy, tôi cũng rất muốn ôm cháu đấy.’
Cừu Lệ cạn lời nhìn ông một cái: “Chú lo xa rồi.”
“Thật không? Không ảnh hưởng tới phương diện đó hả, tôi không tiện nói mấy
chuyện này với Tiểu Vũ, chúng ta đều là đàn ông, có bệnh ắt phải trị!
Tuyệt đối đừng lấy làm xấu hổ! Ba sẽ cố gắng hết sức giúp con!”
Nếu chẳng phải chân anh không tiện, có thể Cừu Lệ đã đá ông ra ngoài từ lâu rồi.
Thằng cha đáng ghét như vậy, ban đầu đầu óc anh bị ma xui quỷ khiến thế nào dắt Tiểu Vũ đi nhận ông ấy vậy chứ?
“Con…… không có vấn đề gì thật!”
“Đừng có xấu hổ mà!”
Đúng lúc Khương Vũ trở về, tới bên cửa nghe thấy Trình Dã chí choái nói chuyện: “Ba, ba nói gì đấy!”
“À.’ Trình Dã nhìn thấy Khương Vũ đâm ra hơi lúng túng: “Gì cà, không có gì
không có gì, hai đứa nói chuyện đi, ba đi trước đây!”
Nói xong ông co giò chạy mất.
Khương Vũ xách hộp cơm giữ ấm đi vào phòng bệnh, nói: “Trình Dã đáng ghét thật.”
“Ông ấy rất thương em.”
Chỉ với điểm này thôi, Cừu Lệ bằng lòng dung túng cho mọi sự đáng ghét của ông ấy.
Tuy có lúc siêu cấp đáng ghét thật.
Cừu Lệ mở tivi lên, đúng lúc tivi nhảy tới show truyền hình của kênh giải
trí, trong show Trình Dã đang tham gia một cuộc thi thử thách cực hạn
kiểu như hù dọa minh tinh, nhìn bộ dạng nhếch nhác sợ run lẩy bẩy của
bọn họ.
Mấy minh tinh khác đứng trên bệ nhảy bungee liều mạng lùi ra sau, hô lớn: “Đừng đừng!”
Chỉ có Trình Dã, bắn tim với ống kính xong sau đó xoay lưng lại với dốc cao vạn trượng, mỉm cười ung dung tung mình nhảy xuống.
Khương Vũ không thể phủ nhận, sức quyến rũ của Trình Dã không có gì để che chắn được.
Trước ống kính, ông là người đàn ông có thể khiến vô số thiếu nữ bằng tuổi cô thậm chí nhỏ hơn cô la hét mê muội.
Nhưng ở trước mặt cô, Trình Dã chỉ là một người cha bình thường, càm ràm lải nhải suốt ngày.
Nhưng chỉ có lòng yêu thương mới khiến người đàn ông hay nói cười trong thời
khắc sống chết như vậy, biến thành ông chú già hay càm ràm.
Khương Vũ không phải con gái ruột của ông, nhưng ông yêu ai yêu cả đường đi, ông yêu mẹ của cô.
Khương Vũ ngồi bên giường bệnh Cừu Lệ, vừa xem tivi vừa gọt táo: “Em gặp thầy
Tống Dụ Hòa ở cổng bệnh viện, thầy nói học viện đã đóng dấu phê chuẩn
danh sách bảo vệ nghiên cứu sinh cho anh rồi.”
“Cho dù không bảo vệ nghiên cứu sinh thì anh cũng thi được.”
Cừu Lệ tránh mũi dao của cô, thất hồn lạc phách: “Muốn mưu sát chồng à.”
“Em tưởng anh không sợ chết chứ.” Khương Vũ lắc cây dao sáng chói, nghiêm
mặt nói: “Bởi vì anh là người đàn ông khi đối diện với thuốc nổ và súng
cũng mặt không đổi sắc mà.”
Cừu Lệ biết
cô nhóc này còn đang canh cánh trong lòng vụ việc trên thuyền, anh bảo
Tống Dụ Hòa đừng kể chi tiết chuyện trên thuyền cho Khương Vũ nghe,
nhưng nếu cô đã muốn nghe ngóng còn có thể giấu được ư.
Cừu Lệ nhìn cô nói một cách nghiêm túc: “Anh không thế nữa, từ nay về sau,
Cừu Lệ chính là người đàn ông tham sống sợ chết nhất trên đời.”
“Anh đảm bảo.”
“Ngoéo tay không?”
Cừu Lệ chủ động giơ ngón út đáng yêu của anh ra, khóe miệng Khương Vụ kéo
ra một lúm đồng tiền nhỏ, móc lấy ngón tay anh: “Ngoéo tay, nếu anh làm
bản thân bị thương nữa…”
Khương Vũ suy nghĩ một lúc, thế mà nghĩ không ra cách trừng phạt thích hợp.
Cừu Lệ nói thay cô: “Thế thì để lời suy đoán vừa rồi của ba Dã em thành hiện thực đi.”
Khương Vũ chớp chớp mắt, hồi lâu sau mới phản ứng lại:
? ? ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT