Trong phòng tư vấn,
hai người Khương Vũ và Đoàn Bác đang mắt to trừng mắt nhỏ với nhau,
trừng trọn cả buổi chiều…… cộng thêm cả buổi tối.
Đoàn Bác giống như ngồi trên đống than, cúi đầu mải miết lướt điện thoại thi thoảng ngó ra ngoài cửa một cái, nóng lòng đợi Cừu Lệ trở về.
Khương Lệ ngồi trên sô pha, rất chi là nhụt chí.
Thất sách đúng là thất sách.
Cừu Lệ thông minh hơn cô nhiều, nếu anh muốn chạy thật, với cái còng tay tình thú đó của cô có thể khóa được anh ư.
Tên khốn này, tương lai có thể phạm tội tử hình đấy.
Đồ liều mạng.
Khương Vũ càng nghĩ càng cảm thấy có lẽ bản thân nên giở một vài thủ đoạn phi
thường rồi, cứ tiếp tục để mặc anh như vậy không được.
Thế là cô lên một trang web nọ đặt hàng thiết bị định vị GPS loại siêu nhỏ chuyên dùng trong việc theo dõi ông xã ngoại tình.
Đoàn Bác rảo tới sau lưng cô nhìn thấy cô thế mà đặt hàng cái món đồ này,
lại liên tưởng tới chuyện còng tay hồi sáng hôm nay không khỏi rùng mình một cái.
Cậu vốn luôn cảm thấy tên đàn ông Cừu Lệ này xuống tay ác thật, người phụ nữ nào mới ăn được anh ta đây.
Thấy Khương Vũ ‘trang bị’ xong bộ thiết bị được cho là chuyên nghiệp đó,
Đoàn Bác dựng ngón cái lên luôn miệng hô là người trong nghề.
Chị dâu nhỏ này cũng là người nhẫn tâm nha.
Đoàn Bác ngồi xuống đối diện Khương Vũ, chống cằm nói: “Chị dâu nhỏ, kể cho
em nghe chuyện tình lãng mạn của chị và Lệ ca đi, hai người sao phải bên nhau thế?”
“Chẳng hề lãng mạn chút nào.”
Khương Vũ ngước mắt lên liếc cậu một cái, thong thả nói: “Cái gọi là câu
chuyện tình yêu toàn bắt đầu từ việc gài bẫy lẫn nhau, ban đầu tôi với
anh ấy cũng như vậy, lấy những gì mình cần. Có điều sau này thì phát
hiện cả hai điều kiện của tôi đều không tốt lắm, trừ đối phương ra chẳng tìm được đối tượng nào thích hợp cả, thế là ở bên nhau thôi.”
Khóe miệng Đoàn Phó co giật, không nhìn ra được Khương Vũ còn là người có ‘tinh thần quý tộc’.
“Với điều kiện ngoại hình này của hai người… đúng là rất khó kiếm được đối
tượng tương xứng, hai người ở bên nhau không đi ‘gây họa’ cho người khác là tốt lắm rồi.”
Khương Vũ ngược lại
càng có hứng thú đối với chuyện trong hai năm qua của Cừu Lệ hơn, thế là hỏi Đoàn Bác: “Thế cậu kể tôi nghe đi, cậu với anh ấy làm sao quen biết nhau? A Lệ nhà chúng ta không phải là người dễ kết bạn như thế đâu.”
“Điều này cô nói đúng rồi.” Đoàn Bác cầm đĩa hạt dưa bưng qua vừa cắn vừa tám chuyện với Khương Vũ: “Tôi là bạn cùng phòng với cậu ấy, hồi năm nhất
đúng là chẳng có nói chuyện gì nhiều, cậu ấy hầu như chẳng qua lại với
bạn cùng phòng. Có điều lên năm hai, mẹ tôi mắc bệnh ung thư.”
Khương Vũ ngừng cắn hạt dưa, cô nhíu mày hỏi bằng giọng lo lắng: “Sau đó thì sao, dì hết bệnh chứ?”
Đoàn Bác thở dài: “Gia cảnh nhà chúng tôi bình thường, một mình mẹ tôi dựa
vào việc bán cá ở chợ rau nuôi tôi khôn lớn, ngày ngày đón khách tiễn
khách giết mổ cá cho khách, rất cực khổ. Sau khi mẹ tôi bị bệnh, nhà
chúng tôi mất đi nguồn thu nhập mà căn bệnh này phải tốn không ít tiền,
nhà chúng tôi đi đâu lấy ra nhiều tiền như thế, tôi bèn xin thôi học về
nhà trông coi sạp cá muốn kiếm chút tiền cho mẹ tôi đi coi bệnh.”
“Tôi nhớ chiều hôm đó tôi vừa giết xong ba con cá nóc chuẩn bị để lên xe đưa tới khách sạn, không ngờ Cừu Lệ tìm tới, cậu ấy chẳng nói gì nhiều chỉ
ném một gói tiền dùng giấy báo gói lại cho tôi rồi xoay người bỏ đi.”
“A……”
Phong cách ngang ngược thô bạo, rất là Cừu Lệ.
Đoàn Bác nói tiếp: “Tôi mở ra xem, mẹ kiếp, mấy chục nghìn đấy! Tôi vội vàng cởi xe ba gác dùng để chở cá đuổi theo hỏi cậu ấy đi đâu có số tiền
này, cậu ấy nói bản thân kiếm được bảo tôi đừng thôi học, khi đó khiến
tôi cảm động không thôi định quỳ xuống tạ ơn tại chỗ luôn. Xảy ra chuyện lâu như vậy chỉ có mình cậu ấy tới thăm tôi.”
“Sau đó tôi trở lại trường, cậu ấy bảo tôi mở phòng tư vấn này cùng làm việc với cậu ấy, tiền kiếm được đều cho tôi…… cho mẹ tôi chữa bệnh, năm
ngoái mẹ tôi phẫu thuật thành công, bác sĩ nói tình hình rất lạc quan sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”
Nói tới đây trên mặt Đoàn Phó lộ ra nụ cười rạng rỡ, ngây ngây ngô ngô rất chân thành.
Khương Vũ cũng nhịn không được cười theo: “Thế thì tốt quá rồi.”
“Thật ra tôi luôn nghĩ không ra tại sao Lệ ca muốn giúp tôi, tôi với cậu ấy
không tính là bạn bè, bình thường chẳng nói chuyện gì mấy…… sau khi mẹ
tôi bị bệnh, tôi tìm bạn bè thân thích hỏi một vòng mà chẳng có ai chịu
cho tôi mượn tiền, chỉ có cậu ấy…… chẳng nói hai lời gom hết số tiền cậu ấy có cho tôi.”
Đoàn Bác không bao giờ hiểu được tại sao Cừu Lệ lại làm như vậy.
Nhưng Khương Vũ thì biết, có lẽ Cừu Lệ chỉ không hy vọng trên đời này có nhiều thêm một đứa con mất mẹ thôi.
Nếu không gặp phải những chuyện đáng sợ đó, anh nhất định sẽ trở thành chàng trai ấm áp hiền lành.
--
Rất nhanh Cừu Lệ về tới phòng tư vấn.
Đèn phòng tư vấn sáng trưng, cửa mở rộng, Khương Vũ và Đoàn Bác ngồi xổm trên sô pha chơi trò chơi.
Cô gái nhỏ mặc chiếc áo lông cổ thấp rộng rãi, dưới ánh đèn làn da trông
cực kỳ trắng nõn, ánh mắt cũng trong trẻo sáng ngời, trên chân mang
chiếc vớ hoa in hình cậu bé bọt biển.
Cô như vậy cho Cừu Lệ một loại cảm giác giống như ngôi nhà ấm áp.
Nghe thấy tiếng anh trở về, Khương Vũ chẳng buồn ngẩng đầu một cái, lười nhìn anh.
Ngược lại Đoàn Bác vội vàng nói: “Lệ ca, cậu đi đâu thế, chị dâu nhỏ đợi cậu cả ngày rồi.”
“Dạo phố.”
Cừu Lệ đặt hộp mỹ phẩm chăm sóc da lên tủ rồi đi vào phòng.
Khương Vũ nhìn chiếc hộp đựng mỹ phẩm chăm sóc da đó một cái, vẫn mặc kệ anh
tiếp tục chơi trò chơi với Đoàn Bác, luôn miệng giục: “Mau lên, tới đây
ấn máy, sắp thua rồi?”
“Để tôi ấn, kỹ thuật cô tốt, cô đi dụ quỷ trước đi.”
“Được.’
Cừu Lệ rảo tới bên cạnh Khương Vũ, chống cùi chỏ lên thành sô pha chậm rãi
ngồi xích lại gần cô, nói bên tai cô: “Tung kỹ năng, đúng, bên này, cản
nó lại.’
Khương Vũ đập điện thoại xuống, nói bằng giọng bất mãn: “Ồn chết đi được!”
Cừu Lệ bật cười, nụ cười rất thoải mái, trong lòng… như có thứ gì đó buông xuống rồi.
Đoàn Phó vội vàng nói: “Mau lên mau lên, cô sắp nghẻo rồi.”
Khương Vũ tiếp tục trò chơi, còn Cừu Lệ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô xem cô
chơi trò chơi, thỉnh thoảng ngửi ngửi cô khiến vành tai cô ngứa ngáy
suýt chút bị ‘con quỷ’ trong trò chơi tóm được.
“Này… anh…”
Khương Vũ đang định hắt hủi anh, thì Cừu Lệ vén tóc cô ra hôn mặt cô, sau đó còn ngậm tai cô hôn một cái.
Khương Vũ thấy anh chủ động như vậy đúng là hiếm có thật, hai ngày nay chẳng phải anh luôn từ chối sự thân thiết của cô sao?
Cô lấy làm lạ, thử quay mặt qua xem anh có hôn môi cô không.
Song lần thăm dò này nhận được sự đáp lại mãnh liệt của anh, anh há miệng duỗi ra…
“Ực ực ực a a!”
Khương Vũ giật mình vội vàng tránh ra, nhìn anh đầy kinh ngạc.
Chuyện gì vậy!
Đoàn Bác ném điện thoại, giận dữ nói: “Ngược cẩu à! Chơi nữa không đây! Hai
người đi đi! Chỗ của tôi không hoan nghênh mấy người!”
“Khuya lắm rồi, về thôi.”
Cừu Lệ thuận thế kéo tay Khương Vũ lên, nhưng không ngờ Khương Vũ nóng nảy hất tay anh ra: “Hôm nay anh đi đâu?”
“Dạo phố.”
“Bịp bợm.”
Dạo phố cần chạy trốn một mình sao, gọi thêm cô chắc mất vui à?
“Không có nói dối.”
Chẳng qua chưa nói hết mà thôi, anh đúng là có dạo phố rồi.
Nói xong, Cừu Lệ đưa hộp quà La Prairie qua, nhìn cô đầy mong đợi: “Mua cho em đấy.”
Khương Vũ nhìn chiếc hộp kem dưỡng da, nhíu mày nghi hoặc như đang phân biệt
lời nào của anh là thật lời nào là giả: “Đi dạo phố thật à?”
“Ừm, muốn tặng quà cho em, định tạo bất ngờ nên không gọi em.”
Khương Vũ vốn sắp tin rồi.
“Ôi dào, chuyện này dễ ợt.” Đoàn Bác thích nhất là nhìn cảnh tượng tình
nhân cãi nhau này, mong hai người mau mau đánh nhau, chia tay tại chỗ để thỏa mãn tà niệm thiêu rụi toàn thế giới của cẩu độc thân này: “Năm
ngoái chẳng phải chúng ta mới nhập vào một chiếc máy thử nói dối hàng
qua tay đấy sao, nghe nói rất chuyên nghiệp, nào nào nào, đem ra cho Lệ
ca chúng ta thử!”
Cừu Lệ phóng ánh mặt lạnh băng tới quét cậu ta một cái.
Nếu đổi lại là bình thường đương nhiên Đoàn Bác không dám dùng máy nói dối
này để thử Cừu Lệ, nhưng hôm nay có chị dâu nhỏ ở đây, trời có sập xuống cậu cũng không sợ.
Cậu trốn sau lưng Khương Vũ, thổi gió bên tai: “Chị dâu nhỏ, đem đồ lên không?”
“Nhất định phải đem lên chứ.”
Trong lòng Khương Vũ có rất nhiều rất nhiều nghi vấn, cô nhất định phải làm cho rõ ràng.
Dù sao hỏi Cừu Lệ anh cũng không chịu nói, chẳng bằng cứ trực tiếp sử dụng kỹ thuật khoa học.
Cừu Lệ: “Anh tư chối.”
“Từ chối vô hiệu.”
Nói xong, Khương Vũ túm cổ áo Cừu Lệ đi theo Đoàn Bác đang hăng hái lên phòng ở lầu hai.
Trong phòng có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn đặt một chiếc máy tính đời cũ,
phía dưới máy tính chính là gắn máy thử nói dối, ngoài ra trên bàn còn
có mấy đường dây lộn xộn.
Khương Vũ hỏi bằng giọng tò mò: “Chỗ các anh không phải là phòng tư vấn tâm lý sao, máy phát hiện nói dối này có tác dụng gì?”
Đoàn Phó vừa chỉnh thiết bị vừa giải thích: “Khách hàng tới chỗ chúng tôi
nhiều nhất chính là các đôi vợ chồng muốn hòa giải mâu thuẫn, thẳng thắn với nhau, máy phát hiện nói dối được dùng để thỏa mãn yêu cầu của khách hàng về phương diện này.”
Khương Vũ bĩu
bĩu môi: “Cậu dùng máy phát hiện nói dối này để hóa giải mâu thuẫn vợ
chồng? Cậu là chê tỷ lệ ly hôn chưa đủ cao thì có!”
“Các đôi vợ chồng được bọn tôi hòa giải qua hình như đều ly hôn hết rồi.”
Đoàn Phó gãi gãi đầu, nói một cách ngượng nghịu: “Nhưng như thế cũng
chứng minh được máy phát hiện nói dối của chúng tôi rất chuẩn xác mà.”
Cừu Lệ lạnh mặt nói: “Chuẩn xác con khỉ, đây là hàng secondhand.”
Khương Vũ: “Ôi chao, người nào đó cuống lên rồi!” Đoàn Bác: “Cuống rồi cuống rồi!”
Cừu Lệ: “Anh không làm.”
Khương Vũ mặc kệ anh có chịu làm hay không, cô ép buộc ấn anh ngồi lên ghế.
Đừng thấy vóc người cô gái nhỏ gầy gò nhưng dưới lớp da toàn là cơ bắp, ngay cả Cừu Lệ còn làm không được trình luyện cơ bắp với cường độ cao ngày
ngày luyện múa như cô.
Cho nên cô dễ dàng ấn anh lên ghế, cùng với sự phối hợp của Đoàn Bác đeo miếng dán điện
lên chỗ huyệt thái dương và cổ tay cùng ngón tay của anh.
Cừu Lệ sâu sắc cảm thấy, sau này chuyện ‘vận động’ thể lực chưa chắc anh đã làm giỏi hơn vị chị gái xinh đẹp trước mặt này.
“Mở lên chưa?” Khương Vũ hỏi.
Đoàn Bác gõ lạch cạch lên máy tính, trên màn hình xuất hiện điện tâm đồ tần số ổn định của Cừu Lệ: “Xong rồi!”
“Đến tên Khương Vũ cũng nói ra luôn rồi, lần gọi em bằng tên lẫn họ là lúc
nhận cha cơ.” Khương Vũ cười nói: “Cuống cuồng như vậy, xem ra bạn trai
có bí mật không thể nói thật rồi?”
“Không có.” Cừu Lệ dời tầm mắt nhìn sang màn hình máy tính, anh hít sâu một hơi: “Cứ việc hỏi.”
“Vấn đề thứ nhất: hôm nay anh đi dạo phố thật à?”
“Phải.”
Trên màn hình máy tình, tần số tim đập của Cừu Lệ duy trì ổn định.
Khương Vũ nhướng mày: “Nếu đi dạo phố tại sao không gọi thêm em?”
Cừu Lệ: “Em đang trong kỳ sinh lý không tiện đi đường quá lâu, nhất định phải ép anh nói ra sao.”
Khương Vũ: “…….”
Đoàn Phó đeo tai nghe cách âm giảm tiếng ồn lên cho mình: “Tôi không nghe thấy gì hết, mời các vị cứ việc hỏi.”
Khương Vũ bình ổn tâm tình, hỏi tiếp: “Vấn đề thứ hai: đã nói là cùng nhau lên đại học mà, tại sao anh bỏ lại em một mình tới Hải Thành?”
Cừu Lệ im lặng hồi lâu rồi đáp: “Một là không muốn đối mặt với Nhậm Nhàn,
hai là lòng tự tôn bị đả kích rồi, thấy em càng ngày càng tốt, cảm thấy
bản thân không xứng đứng bên cạnh em…”
“Đồ ngốc, chỉ vì việc này mà……”
Khương Vũ nghe xong khó chịu tới mức tim cũng nhói lên.
“Tiểu Vũ, em không hiểu đâu, khi đó anh cam chịu sa ngã cùng cực rồi.”
Cừu Lệ cụp mắt, trần thuật bằng giọng điệu bình tĩnh: “Tức cả mọi sự tin
tưởng đều sụp đổ, anh chỉ có một suy nghĩ muốn đợi khi em quên anh rồi,
anh sẽ giết bản thân anh rời bỏ thế giới này.”
Cô thở hổn hển, xúc động túm cổ áo anh lên, đôi mắt đỏ hồng: “Thế sao anh không đi chết đi.”
Cừu Lệ cười cười: “Chẳng phải em…… còn chưa quên anh hay sao.”
“Anh cuốn xéo!”
“Đừng đừng đừng, đừng ra tay phá phòng thiết bị.” Đoàn Phó vội vàng khuyên
ngăn: “Có đánh gì thì ra ngoài đánh, thiết bị mắc tiền lắm đấy!”
Khương Vũ buông anh ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ổn định cảm xúc lại rồi
nhìn anh bằng ánh mắt căm hận: “Nếu anh dám làm hại bạn trai em, em…… em sẽ hận anh cả đời.”
Đoàn Bác ngờ nghệch hỏi: “Bạn trai cô chẳng phải là người ngồi trước mặt cô sao, cô hận ai chứ?”
“Ai giết A Lệ thì tôi hận người đó!” Khương Vũ dời lửa giận lên người Đoàn
Bác: “Chẳng phải nói không nghe lén sao! Tính chuyên nghiệp đâu!”
Đoàn Bác vội vàng nhét tai nghe lên.
Quả nhiên… máy phát hiện nói dối không thể tùy tiện dùng ha, thử đôi nào tan đàn xẻ nghé đôi đó.
Khóe môi Cừu Lệ hơi nhếch lên, tay trái duỗi tới khẽ vỗ lên tay cô một cái: “Chị gái, em không làm đâu.”
Là giọng điệu nhún nhường, giống như trong quá khứ anh đuổi theo bên cạnh
cô, giọng gọi ‘chị gái’ tiếng này tới tiếng khác rất dễ thương rất nũng
nịu.
Khương Vũ bỗng nhìn thấy vết bỏng do đầu thuốc làm trên mu bàn tay anh, vết thương này rất mới.
Cô túm tay anh lên, hỏi: “Ai làm đây?”
Cừu Lệ lập tức rụt tay lại: “Không cẩn thận thôi.”
Lúc này, tần suất tim đập vốn có quy luật bỗng xuất hiện chút biến hóa.
Khương Vũ hỏi tiếp: “Là bản thân anh hay người khác làm?”
Vẻ mặt Cừu Lệ dần dần sầm xuống, ánh mắt bám sát điện tâm đồ trên màn hình máy tính, đè thấp giọng nói từng chữ một: “Là tự anh làm.”
Điện tâm đồ lập tức bắt đầu nhảy loạn.
Đoàn Bác quay lại: “Nói dối rồi.”
Không cần cậu ta nhắc Khương Vũ cũng nhìn ra được, tên khốn này tim đập nhanh tới mức như có mấy con ngựa đuổi theo vậy.
Cừu Lệ: ……
Khương Vũ hỏi tiếp: “Là ai làm thế?”
“Là tự anh làm.”
Song lúc này, điện tâm đồ bất ngờ trở lại tần suất bình thường.
Khương Vũ nhíu mày, hỏi Đoàn Bác: “Thế này có ý gì?”
“Hả? Không có nói dối à, vừa rồi là bất ngờ, bằng không chị dâu, chị hỏi nhiều thêm mấy câu xem sao?”
“Hôm nay anh đi dạo phố ra còn đi chỗ nào khác nữa, gặp người khác nữa phải không?”
Cừu Lệ: “Không có, chỉ dạo phố thôi.’
Điện tâm đồ trên màn hình bình tĩnh như thường, chẳng xuất hiện lần tim đập nhanh nào nữa.
“Không thể nào.” Đoàn Bác vỗ máy tính: “Không lý nào, chiếc máy phát hiện nói
dối này rất chuyên nghiệp đấy, mặc kệ tôi phạm có năng lực phản trinh
sát mạnh cách mấy cũng không qua mắt được máy phát hiện nói dối đâu.”
Khương Vũ hỏi tiếp: “Anh từng làm qua chuyện vi phạm pháp luật phải không?”
Cừu Lệ: “Không có.”
Điện tâm đồ vẫn bình lặng.
Khương Vũ: “Chiếc máy này của anh bị hư rồi phải không?”
Đoàn Bác: “Không thể hư được, vừa rồi rõ ràng có phản ứng mà, hỏi thêm đi! Hỏi vấn đề đả kích linh hôn ấy!”
Khương Vũ hít sâu một hơi, đi tới đối diện Cừu Lệ khom người chống tay lên bàn, phong cảnh dưới cổ áo phơi bày trước mắt anh.
Cô ghé sát tai anh, hơi thở như chiếc lông mao phất qua vành tai anh, cô
dùng giọng nói khàn khàn gợi cảm, khẽ giọng nói: “Muốn không?”
Cổ họng Cừu Lệ chuyển động, tiếng nuốt nước miếng cực nhỏ truyền tới: “Không muốn lắm.”
Điện tâm đồ nhảy mạnh lên, bíp bíp, bíp bíp bíp!
Đoàn Bác tháo tai nghe xuống: “Nhìn đi, máy phát hiện nói dối không có vấn
đề! Lệ ca cho dù có bản lĩnh thôi miên cũng không thể qua mắt được sự
trừng trị của máy phát hiện nối dối đâu!”
Khương Vũ nhíu mày, chẳng lẽ…… anh không nói dối, hôm nay anh đi dạo phố thật?
Cô nắm tay phải anh lên, tỉ mỉ kiểm tra vết thương trên mu bàn tay: “Tự anh làm bỏng thật à?”
“Ừm, vì em tới rồi nên muốn kiểm tra một chút xem có đau không.”
“Thế đau không?”
“Đau……”
Cô giận dỗi ném tay anh ra: “Chuyện anh hứa với em vĩnh viễn làm không được.
“Sau này không vậy nữa, chị gái, lần cuối cùng đấy, anh đảm bảo.”
“Anh vĩnh viễn luôn có lần cuối cùng.”
“Chị gái cũng vĩnh viễn đau lòng anh.”
…….
Mấy người họ ra khỏi phòng tư vấn, Đoàn Bác tạm biệt với bọn họ gọi bắt xe về trường.
Khương Vũ và Cừu Lệ đi vào con hẻm nhỏ vắng lặng, cách đó không xa có bọn côn đồ uống say, đi nhếch nhác……
Cừu Lệ đưa cô về khách sạn.
Trong thang máy, sự nhẫn nhịn kiềm chế vừa rồi…… phút chốc bộc phát, anh hết kiềm chế nỗi, ấn cô vào tường mặc sức hôn cô.
Khương Vũ vội vã đáp lại, cô mở mắt ra nhìn bóng bản thân phản chiếu trong gương thang máy.
Trong gương, tay phải anh ôm eo cô, tai phải trong gương chắc là tay trái trong hiện thực….
Khương Vũ bỗng như nhớ ra điều gì, sợi gân trong đầu nhảy kịch liệt!
Lần đầu tiên nhìn thấy tay anh, chỗ bị bỏng là tay phải.
Nhưng lần đầu tiên anh nói dối cho tới khi cuộc thử nói dối kết thúc, cô nhìn tay bị đầu thuốc làm bỏng của anh biến thành tay trái…
Không có nguyên nhân khác, từ sau lần đầu tiên điện tâm đồ nhảy nhanh, mọi thứ cô nhìn thấy đều không phải là thế giới thật nữa.
Anh khống chế tần suất của điện tâm đồ, dùng nhịp tim đập thôi miên cô lần nữa!
Cừu Lệ vẫn đang triền miên hôn cô, Khương Vũ khẽ giọng nói: “Cừu Lệ, giờ em chỉ muốn làm một chuyện.”
“Em có thể làm bất cứ chuyện gì với anh.”
Cô giơ đầu gối lên knockout vào phần bụng của anh, chàng trai trẻ ‘hự’ một tiếng.
“Đi chết đi!”
“…….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT