Chương 1: Làm trợ lý cho Diệp Tây Thành.

Dịch+Beta: Anh Đào.

Thời điểm tan làm ngày thứ nhất, Bùi Ninh nhận được điện thoại từ bạn thân của mình.

"Ninh, ông chủ hiện tại của cậu tính tình như nào? Có ứng phó được không đấy?"

"Chưa thấy người đâu."

"Sao? Cậu là trợ lý của giám đốc mà vẫn chưa thấy giám đốc sao?"

"Ông chủ đi công tác rồi."

Thời điểm tan làm ngày thứ mười, Bùi Ninh lại nhận được điện thoại từ bạn thân của mình.

"Bảo bối, tối nay có phải tăng ca không? Không bận thì giúp mình định giá dự án đi."

"Hôm nay mình không đi làm."

"Sao thế? Chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không phải, ông chủ còn chưa về nữa."

Hôm nay là ngày thứ 25 Bùi Ninh đến tập đoàn Hoa Ninh làm trợ lý tổng giám đốc, thời điểm tan làm, Bùi Ninh vẫn tiếp tục nhận được điện thoại từ bạn thân.

"Ninh, công việc trợ lý của cậu có mệt không? Nhưng cho dù có mệt như thế nào đi chăng nữa chắc chắn sẽ dễ dàng hơn so với việc thực hiện các dự án đầu tư trong ngân hàng như mình."

"Còn chưa bắt đầu làm việc nữa."

"Hả?"

"Ông chủ vẫn chưa quay về."

".... Chính là nói, cậu làm trợ lý tổng giám đốc từ ngày đầu tiên cho đến hôm nay, hơn hai mươi ngày rồi vẫn chưa nhìn thấy boss sao?"

"Ừm."

Bạn thân: "..." Không nhịn được "Hahaha."

Hiện tại Bùi Ninh đang ngồi trong phòng làm việc xa hoa của tổng giám đốc, trợ lý đặc biệt đã hộ tống boss đi công tác, vì không có thời gian bàn giao công việc, cô lại chưa có văn phòng riêng.

Dưới sự phê duyệt đặc biệt của chủ tịch, giờ đây cô đang làm việc cả ngày trong văn phòng của tổng giám đốc.

Hơn hai mươi ngày qua, công việc duy nhất của cô ở nơi làm việc chính là đọc tạp chí.

Sau khi cười xong, bạn thân cô nói: "Sắp đến cuối tháng rồi, cậu còn không biết xấu hổ mà nhận lương thưởng sao?"

Bùi Ninh khép tạp chí, cố ý hỏi lại: " Sao phải xấu hổ?"

Bạn thân: "Nào, nói với mình xem cả tháng nay cậu đã làm gì?"

Bùi Ninh: "Chờ ông chủ về."

Bạn thân lại cười một trận lớn: "Không phải là ông chủ cậu đi nghỉ phép với tình nhân đấy chứ? Đã qua hơn hai mươi ngày rồi, công việc cũng không giao, cứ để cậu đỏ mắt chờ mong như vậy sao."

Bùi Ninh không nói gì, đóng phòng tổng giám đốc lại và rời đi.

Bạn thân khó có dịp nhiều chuyện hỏi: "Tổng giám đốc nhà cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Bùi Ninh: "Ba mươi tuổi."

"Ừ, còn trẻ phết." Bạn thân lại tiếp tục hỏi: "Tình trạng hôn nhân thế nào?"

Trầm mặc vài giây, Bùi Ninh mới mở miệng: "Chưa kết hôn."

Bạn thân lại nói đùa: "Nếu như không có bạn gái, vậy cậu tranh thủ làm lãnh đạo của anh ta đi. Nhưng mà ở phố Wall nhiều năm như vậy rồi, đàn ông chất lượng tốt như nào cậu cũng gặp qua rồi, người có tiền cũng không thể lọt vào mắt cậu. Sau đó, cô ấy hỏi: "Ông chủ cậu thích mẫu người như nào?"

Thích mẫu người như nào?

Bùi Ninh nắm chặt điện thoại trong vô thức, sau đó cũng không trả lời.

Bạn thân hiển nhiên cho rằng, tầm mắt và mẫu người mình thích của mấy vị giám đốc này là giống nhau.

"Cậu tan làm rồi sao?" Bạn thân hỏi vì cô nghe tiếng Bùi Ninh chào tạm biệt với mấy người đồng nghiệp.

Bùi Ninh: "Ừm, xuống dưới rồi."

"Vậy mình sẽ nói chuyện với cậu trong khoảng thời gian chờ xe vô vị nha." Bạn thân lại hiếu kì: "Tập đoàn mà cậu làm tên gì vậy?"

"Hoa Ninh."

"Có duyên với cậu quá đi, đều có một chữ "Ninh"."

Bùi Ninh chỉ "Ừ" một tiếng, không nhiều lời đáp lại.

Bạn thân là bạn chơi từ thời thơ ấu của cô, cả gia đình cô ấy di cư sang Úc từ lúc học trung học , chính vì vậy mà cô ấy không biết cô và tập đoàn Hoa Ninh có liên hệ với nhau.

Vốn dĩ là bạn thân còn muốn nói chuyện với Bùi Ninh nhiều hơn, kết quả là bên cô ấy còn có việc liền vội vàng cúp máy.

Sau Khi rời khỏi công ty, Bùi Ninh trực tiếp đi bộ về căn hộ của mình.

Về nước đã được một khoảng thời gian nhưng cô vẫn luôn ở khách sạn, hôm qua mới chuyển đến căn hộ này.

Căn hộ là do chú Diệp thuê cho cô, chú Diệp là chủ tịch tập đoàn Hoa Ninh, căn hộ rất gần công ty, giá nhà ở khu vực này cũng không hề rẻ, cô đã đề nghị rằng không cần thuê một căn tốt như vậy.

Chú Diệp lại nói rằng: "Tiền thuê nhà là do công ty trả, cô ở Bắc Kinh lại không quen ai, ở gần công ty cũng tiện đi làm hơn.

Căn nhà được trang trí vô cùng sáng trọng, hôm qua cô mới chuyển đến đây nhưng căn phòng sạch sẽ không có lấy một hạt bụi, có thể là do chú Diệp sớm đã cho nhân viên qua quét dọn trước.

Trở về nhà, ăn một bữa cơm tối đơn giản, Bùi Ninh đã đến phòng quần áo để sửa sang lại hành lý.

Hôm qua cô mới chỉ thu dọn được chút quần áo, một số đồ lặt vặt căn bản chưa kịp dọn.

Cô mở ngăn tủ dưới cùng của tủ quần áo, muốn đặt một số đồ trang sức vào đó, nhưng bên trong lại có cái gì đó hóa ra là  khuy măng sét của đàn ông.

Các loại đều cùng một kiểu dáng và màu sắc, có mười mấy đôi liền.

Cô không động vào mấy cái khuy măng sét đó nữa, đóng ngăn kéo lại.

Nhưng chiếc khuy măng sét này rất có giá trị, biết đâu một ngày nào đó chủ nhân của nó sẽ quay lại lấy.

Sau khi sửa sang lại mọi thứ, tắm xong Bùi Ninh liền nghỉ ngơi.

Tắt đèn, cô nhìn chằm chằm vào nền nhà tối om.

Hơn hai mươi ngày này là những ngày thư thái nhất của cô trong sáu năm qua.

Không cần phải thức đêm tăng ca, không cần nằm mơ cũng nghĩ đến những số liệu định giá đó.

Đúng lúc đang ngây người chuông điện thoại reo lên, Bùi Ninh tưởng là ông chủ mình gọi, nhưng hóa ra đó lại là ông chủ cũ của cô Tề Cận Châu.

Tề Cận Châu là ông chủ của cô khi cô đang làm việc ở New York, cũng là phó giám đốc ngân hàng đầu tư Hải Nạp, cô đã làm việc cùng anh ta sáu năm.

Bùi Ninh nhận điện thoại, nửa thật nửa đùa: "Chào ông chủ cũ." Tề Cận Châu không chỉ là ông chủ cũ của cô mà còn là một người thầy, người bạn.

Giọng nói trầm thấp và từ tính của anh truyền tới: "Cô đang bận sao?"

Bùi Ninh: "Không bận, có chỉ thị gì sao?"

"Dự án mua bán và sáp nhập của năng lượng EFG, cô còn ấn tượng không?" Tề Cận Châu hỏi.

Bùi Ninh: "Nhớ chứ." Hai tháng trước, cô muốn từ chức về nước, Tề Cận Châu giữ cô lại, nói cô một dự án thu mua xuyên quốc gia, đây là ngành mà cô vô cùng hứng thú nhưng lại chưa từng được tiếp xúc qua.

Chỉ là lúc ấy cô quyết định về nước nên đã bỏ lỡ dự án đó.

Co hỏi: "Làm sao vậy?"

Tề Cận Châu: "Dự án đó là do mẹ tôi giới thiệu."

Bùi Ninh: "Hóa ra dự án đó là Tổng giám đốc Cận giới thiệu." Tổng giám đốc Cậnn là mẹ của Tề Cận Châu, trước đây cô đã từng làm qua các dự án phát hành thêm cho Cận tổng.

Tề Cận Châu: "Mẹ tôi giờ đang ở văn phòng, biết cô từ chức, muốn tìm cô nói vài câu.''

Bùi Ninh nhỏ giọng hỏi: "Cận tổng tìm tôi nói gì chứ? Có thể tiết lộ chút không?"

Tề Cận Châu: "Đều liên quan đến dự án."

Bùi Ninh đoán: "Không phải là giám đốc muốn tôi quay lại làm dự án này đó chứ."

Tề Cận Châu không phủ nhận: "Quả thật cũng có ý này, mẹ tôi vẫn luôn tán thưởng cô, bà giới thiệu cô phụ trách dự án này bà mới yên tâm."

Thật ra là do anh ấy muốn cô quay lại.

Ở New York nhân tài không thiếu, nhưng lại rất khó tìm, trong công việc anh và Bùi Ninh có sự hiểu ngầm nhau vô cùng ăn ý mà không cần nói.

Bùi Ninh từ chối một cách khéo léo, "Bây giờ tôi đang làm việc."

Tề Cận Châu từ trước đến nay cũng không thích làm khó người khác, "Vậy thì tốt, mọi chuyện thuận lợi là được." Sau đó lại nói: "Ngoài việc muốn cô trở về làm lại dự án, mẹ tôi còn muốn xác nhận thêm một số chi tiết về dự án phát hành thêm trước đó."

Bùi Ninh: "Ừm, được."

"Đưa điện thoại cho mẹ, để mẹ nói với Bùi Ninh." Mẹ Tề ra hiệu Tề Cận Châu đưa điện thoại cho bà.

Tề Cận Châu nói với Bùi Ninh: "Đợi chút."

Anh ta đứng dậy bước qua.

Hôm nay trong văn phòng không chỉ có mình mẹ anh mà còn có hai vị khách phụ trách dự án vô cùng quan trọng do mẹ anh giới thiệu, một người là tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Ninh Diệp Tây Thành, người còn lại chính là Hạng Dịch Lâm tổng giám đốc của Hạng Thị.

Cả Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm đều nhìn trúng dự án EFG này, nhưng số tiền giao dịch của dự án này đã vượt qua con số hàng chục tỷ, một bên đơn độc thực hiện sẽ không giành được, mẹ anh ta đã giật dây, hai công ty chuẩn bị hợp tác giành lấy dự án EFG này.

Trùng hợp là mấy ngày nay cả Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm đều ở New York, mẹ anh đã cùng hai người họ đến đây.

Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm ngồi đối diện mẹ Tề, bọn họ mỗi người chiếm giữ lấy một bên tay vịn của sofa, khoảng cách không tính là gần nhau.

Từ lúc bắt đầu đàm phán cho đến hiện tại ngồi nói chuyện phiếm sau khi kết thúc, Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm từ đầu đến cuối đều có vẻ không nhiệt tình cho lắm, thỉnh thoảng mới tán gẫu một hai câu gì đó.

Hai người vốn dĩ đã trầm mặc ít nói, sau khi gặp nhau lại lạnh lùng như tảng băng ở Nam Cực.

Cũng may là có mẹ Tề điều chỉnh bầu không khí mới không tính là quá tẻ nhạt.

Hai chân Diệp Tây Thành vắt nhau một cách tự nhiên, vẻ mặt nhàn nhạt dựa lưng vào sofa, anh nhấp một ngụm cafe, yết hầu trượt lên trượt xuống, nuốt xuống vị đắng chát của cafe.

Hạng Dịch Lâm cũng ở trong trạng thái tương tự như Diệp Tây Thành, nhìn trông có vẻ chán nản, đáy mắt không giấu được cảm xúc.

Đặc biệt là khi mẹ Tề vừa nhắc đến hai chữ "Bùi Ninh".

Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm cả hai người đều có tâm sự riêng.

Mẹ Tề nhận điện thoại, mở loa ngoài.

"Ninh Ninh."

"Chào Tổng giám đốc Cận"

"Gọi là dì đi, Tổng giám đốc Cân nghe giống người ngoài quá."

Bùi Ninh cười nhạt: "Chào dì."

Giọng nói ngọt như mật truyền qua loa điện thoại, vang vọng trong căn phòng của Tề Cận Châu.

Ngón tay Diệp Tây Thành hơi cứng lại, đáy mắt hiện lên một gợn sóng, anh lại nhấp một ngụm cà phê nữa.

Hạng Dịch Lâm cũng thất thần trong giây lát nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Tề Cận Châu hướng về phía mẹ mình, bà đang nói về chuyện dự án, bật loa ngoài để làm gì chứ?

Mẹ Tề nào có nói chuyện dự án chứ, chuyện công việc dĩ nhiên sẽ không hỏi trước mặt Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm, bà chỉ là muốn nói chuyện với Bùi Ninh thôi.

Mẹ Tề là người không thích vòng vo: "Ninh Ninh, con và Cận Châu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Bùi Ninh lúng túng: "Dì à... Sao người lại hỏi như vậy?"

Tề Cận Châu biết mẹ mình muốn làm gì rồi, lại muốn gây rắc rối đây mà.

Trước đó mẹ anh đã từng hỏi qua số điện thoại mới của Bùi Ninh ở trong nước, nhưng anh không cho. Hôm nay cả Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm đều có mặt, mẹ anh nói muốn tìm Bùi Ninh hỏi về chi tiết của dự án, vì vậy mà anh không đề phòng.

Có người ngoài ở đây chắc hẳn mẹ sẽ giữ lại mặt mũi cho anh.

Kết quả một chút cũng không có.

Anh muốn lấy điện thoại qua, kết quả là mẹ anh lại giữ chặt nó ở trong tay, anh ta chỉ có thể bất mãn dùng khẩu hình nói: "Me, mẹ làm gì đấy!" Anh ta ra hiệu cho mẹ mình tắt loa ngoài, nhưng mẹ anh căn bản là không thèm phản ứng.

Tề Cận Châu dùng ánh mắt nhắc nhở mẹ mình rằng Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm vẫn còn ở trong văn phòng, hãy giữ lại cho anh chút mặt mũi.

Mẹ Tề cười cười, căn bản không trả lời.

Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm đều ở đây cũng không có vấn đề gì, bà cũng bố mẹ bọn họ đã làm bạn nhiều năm, trong mắt bà hai người bọn họ chính là trẻ con, không có gì phải né tránh cả.

Hơn nữa, hai người bọn họ mấy năm trước bị người trong nhà giục cưới không ít lần, chuyện này không có gì phải xấu hổ cả.

Mẹ Tề lại tiếp tục nói chuyện với Bùi Ninh: " Sự nghiệp của con đang trong đà thăng tiến, sao đột nhiên lại về nước chứ? Nếu như nói con nghĩ đến người nhà, con có thể đến chi nhánh ngân hàng ở Bắc Kinh hoặc Thượng Hải, sao lại từ chức chứ? Nghe Cận Châu nói con cũng không phải đi ăn máng khác, lại càng không phải tìm công ty tốt hơn."

Nói rồi, bà lại quan tâm hỏi: "Bây giờ con đã tìm được việc chưa?"

Lý do từ chức, Bùi Ninh không muốn nói nhiều nữa, có lẽ là không bao lâu nữa cô sẽ lại đổi một công việc mới.

Cô chỉ giải thích: "Dì à, con và Giám đốc Tề quan hệ rất tốt, đến bây giờ cũng vẫn vậy, từ chức là có lý do riêng." Cô có chút mơ hồ, không biết vì sao mẹ Tề lại hỏi như vậy, lẽ nào bà hiểu lầm cô cùng Tề Cận Châu là một đôi sao?

Mẹ Tề nói thẳng: "Nói thật, dì thấy con và Cận Châu rất có khả năng, lần này tới New York là muốn tìm con cùng con đi uống cà phê, kết quả điện thoại của con không gọi được, sau đó dì mới biết được là con về nước rồi."

Nói rồi, bà lại cười: "Con xem người mẹ chồng tương lai là dì đây đã bày tỏ rõ như vậy rồi, con có nên suy nghĩ đến đứa con trai của dì không?"

Sau đó bà liếc mắt nhìn về phía Tề Cận Châu.

Tề Cận Châu mệt mỏi xoa xoa ấn đường.

Đáy mắt Diệp Tây Thành tối lại.

Tầm mắt của Hạng Dịch Lâm luôn hướng về phía mẹ Tề.

Bùi Ninh sững sờ, nhanh chóng giải thích: "Dì à, con với Giám đốc Tề chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, không có quan hệ nam nữ, thật đó dì. Cảm ơn dì đã cất nhắc con."

Mẹ Tề mỉm cười: " Con và Cận Châu trả lời một chữ cũng không khác nhau, cái này chính là tâm linh tương thông sao. Vừa vặn không có tình cảm dư thừa, bây giờ lại chưa yêu ai, về sau dần dần bồi dưỡng. Đợi dì về nước lại tìm con nói chuyện."

Bùi Ninh: "... Dì à, con và Giám đốc Tề không thể ạ."

Mẹ Tề: "Hai đứa con sớm tối ở chung, làm cộng sự sáu năm, người khác phái duy nhất ở bên cạnh Cận Châu cũng là con. Sáu năm này, Cận Châu cũng không có bạn gái, con cũng không có bạn trai, hai đứa... con nói không có tình cảm ai tin được chứ?"

Một lúc sau, mẹ Tề nói thẳng: "Hay là hai đứa ngầm yêu nhau, lâu ngày tình cảm dần phai nhạt, Cận Châu không muốn chịu trách nhiệm với con, không muốn kết hôn với con, vì vậy con mới từ chức? Không sao, con nói với dì đi, dì không bao che khuyết điểm, nếu như đúng là như vậy, dì sẽ không tha cho nó."

Bùi Ninh cười bất lực: "Dì à, thật sự không phải như vậy đâu."

Cô chỉ đành nói thật: "Lúc đó không phải là con không có bạn trai, Giám đốc Tề không biết con có bạn trai. Bởi vì con và anh ấy chỉ nói chuyện liên quan đến công việc, từ trước đến giờ sẽ không bao giờ nói những chuyện ngoài công việc, cường độ công việc quá cao, không có thời gian bàn đến chuyện khác."

Mẹ Tề làm sao mà tin chứ, hai người sớm tối ở chung, cho dù là bận đến đâu thì thời gian nghỉ ngơi cũng có.

Bà chỉ sợ con trai mình làm gì đó tổn thương đến con gái nhà người ta, người ta thất vọng nên không cân nhắc đến nữa, nếu không điều kiện của con trai bà tốt như vậy, thật sự không có mấy cô gái là không rung động.

Bà áy náy nói: "Ninh Ninh à, có phải Cận Châu làm gì tổn thương con không? Sáu năm qua, toàn thể ngân hàng đầu tư của bọn con cũng đi du lịch qua, có mấy lần đều có thể mang người nhà đi cùng, nếu như con có bạn trai trong ngành chắc hẳn cũng biết? Cho dù Cận Châu không biết, người khác chắc cũng biết chứ? Lúc dì làm mối cho con với Cận Châu, dì cũng hỏi qua thư ký của nó, thư ký nói con không có bạn trai."

Bùi Ninh bất giác cắn môi: "Hiện tại tụi con đã chia tay rồi ạ, là bạn trai cũ."

Cô suy nghĩ, vẫn nên là từ chối triệt để thì hơn: "Dì à, cảm ơn dì đã thích con như vậy. Dì thực sự đã hiểu lầm Giám đốc Tề rồi, anh ấy không làm gì tổn thương con, bởi vì bọn con căn bản không có tình cảm gì cả. Trước đây con có bạn trai là sự thật chứ không phải mượn cớ lấy lệ với dì, con có yêu qua hai người, mối tình đầu là hồi còn học đại học, sau này lúc đi làm con có yêu một người nữa, nhưng một năm trước bọn con đã chia tay. Trước đó con không nhắc chuyện này với đồng nghiệp là bởi vì thân phận của bọn họ quá đặc biệt, con không muốn mình trở thành đối tượng được bàn luận trong chủ đề nói chuyện của người khác."

Mẹ Tề trong lòng tràn ngập tiếc nuối: "Xem ra còn ưu tú hơn cả Cận Châu, dì có biết không?"

Bùi Ninh: "Không, họ cũng sàn sàn như nhau. Dì à, hai người đó dì đều biết đó ạ."

Mẹ Tề: "Ồ! Cả hai người dì đều biết sao?"

Trầm mặc mấy giây Bùi Ninh mới nói: " Mối tình đầu của con là tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Ninh, Diệp Tây Thành. Bạn trai trước đó là tổng giám đốc của tập đoàn Hạng Thị, Hạng Dịch Lâm."

Giọng nói kết thúc, mẹ Tề choáng váng.

Tề Cận Châu: "... ..." Anh nhìn Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm ở phía đối diện.

Tác giả có lời muốn nói: Vì vậy, mùa đông này câu chuyện tình yêu của vị tổng tài bá đạo đã được bắt đầu.

Lời của dịch giả: Vì bạn mình hơi bận nên chưa kịp beta chương này cho mình, mình tự beta lại nên có chỗ nào các bạn thấy chưa ổn thì góp ý với mình nha. Cảm ơn mọi người nhiều ạ!!!!!!!!!

Chúc mừng năm mới tất cả mọi người nhaaaaa! Chúc mọi người năm mới bình an, gia đình hạnh phúc và mong mọi ước nguyện của mọi người đều trở thành hiện thực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play