Chờ hai người trở về phòng học, bầu không khí điên cuồng trước đó đã hầu như biến mất hết. Ngọc Linh cũng không thấy đâu, chắc nàng đã quay về lớp của mình rồi. Sự tình giữa trưa phỏng chừng sẽ tạo nên tổn thương tâm lý cho nàng, trong khỏang thời gian ngắn khó mà có bình thường trở lại. Các nam sinh tuy rằng vẫn mang theo ánh nhìn quái quái đối với Tiêu Trường Phong, nhưng dù sao bọn họ cũng không còn nhỏ nữa, nhất thời bị kích động rồi cũng sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại. Xét về mặt nào đó mà nói thì kế hoạch của Kì Siêu thật ra không tồi. Chỉ đáng tiếc, bao người không đụng lại cứ nhất quyết đòi cà khịa với Tiêu Trường Phong – nhân vật chính mang bàn tay vàng siêu cấp- không cần nghĩ cũng biết kết cục gã sẽ thành một tên pháo hôi bị tiêu diệt mà thôi.
Tiêu Trường Phong vẫn bình tĩnh như trước, Lý Vân Thất thì ngược lại. Trên đường trở về lớp, y có cố gắng nhớ lại một chút, vụ Kì Siêu gây chuyện quả thật có ghi trong sách, nhưng nguyên nhân thì không hề giống! Theo như nội dung, Ngọc Linh vừa tới phòng học của Tiêu Trường Phong, nàng cũng mời hắn đi ăn cơm. Tiếp theo tất nhiên là quá trình phát triển tình cảm ngọt ngào, ăn cơm, nói chuyện phiếm, thu em gái vào tay, cuối cùng là ôm mỹ nhân về nhà. Hiện tại mọi chuyện diễn biến khác hẳn, xem ra, từ lúc nhân vật chính từ chối Ngọc Linh, đến đoạn đụng độ với Kì Siêu thì mạch truyện tuy nhìn bề ngoài thì không có thay đổi gì lớn nhưng về bản chất thì lệch lạc quá trời luôn.
" Chẳng lẽ là tại mình nên mạch truyện mới bị đảo lộn như thế này?" Hiệu ứng bươm bướm làm thay đổi sự kiện có chút quỷ dị a. Lẩm bẩm nói: " Có lẽ, tại mình chưa suy nghĩ kĩ vấn đề này lắm."
Lý Vân Thất nghiêm túc cúi đầu tự hỏi, hình dáng lúc này của y rơi vào trong mắt Tiêu Trường Phong lại có vài phần đáng yêu. Người anh em duy nhất mà mình thừa nhận như thế nào nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu a!
Tiêu Trường Phong không muốn để những ánh mắt oán giận kia gây độc hại tới Lý Vân Thất, nên hắn muốn nhắc nhỡ y nhanh tỉnh táo lại. Vừa tính vỗ vỗ đầu Lý Vân Thất, nhưng hắn thoáng phân vân, như vậy có phải là hơi thân mật quá không nhỉ? Cánh tay đã giơ ra được một nửa rồi khựng lại, rốt cuộc vẫn là bị chậm rãi đè xuống.
" Vân Thất, nhanh về chỗ ngồi đi!"
Âm thanh thanh lãnh vang ngay bên tai, Lý Vân Thất nhanh chóng hồi thần, quả thật, giọng nói của nhân vật chính chính là liều thuốc cảnh tỉnh tốt nhất đối với y.
Lý Vân Thất luôn luôn không cần Tiêu Trường Phong cho tiền cũng đã tự giác mỉm cười ngọt ngào với hắn, ngoan ngoãn đáp: " Được."
Khi Lý Vân Thất quay trở về chỗ ngồi của mình, các nam sinh cũng rất hào phóng, không một chút keo kiệt mà chia cho y một phần ánh mắt thù địch. Y cũng không để ý nhiều, dù sao lúc Lý Vân Thất kéo Tiêu Trường Phong bỏ chạy đã nghĩ đến trường hợp này rồi. Y là người lớn, tất nhiên sẽ không chấp nhặt với bọn trẻ trâu làm gì, tự nhiên sẽ không để việc này trong lòng mà xoắn xuýt. Lý Vân Thất nhíu mắt lại, làm bộ như vô tình đảo qua phòng học, đi ngang qua bên phải chỗ Kì Siêu. Ngữ khí nói thầm vui sướng khi người gặp họa: " Hy vọng đại ca Kì Siêu có thể tiến thêm một bước chơi ngu nữa."
Bàn tay vàng của nhân vật chính được mở ra, nếu thiếu đi mấy pháo hôi làm nền thì có là nhân vật chính cũng sẽ bị thiếu đi khát vọng tiến bộ. Có áp lực mới có động lực, chỉ cần trải qua sự kiện này với Kì Siêu, Tiêu Trường Phong liền có thể tiến thêm một bước nữa thức tỉnh ý chí cường giả!
Khóa học buổi chiều trên cơ bản đều là giảng lý thuyết. Ngòi bút lơ đãng vẽ trên giấy vang lên tiếng sột soạt khiến người ta cảm thấy khó chịu không thôi. Vụ ầm ĩ hồi trưa đã qua, lúc này Lý Vân Thất không còn cách nào chống cự được thần ngủ đang triệu hồi y quay về. Mí mắt bắt đầu không nghe lời mà đánh nhau, ít phút sau y liền nhanh chóng gục trên bàn luôn.
Điểm tốt của việc ngồi cuối lớp chính là vào những giờ khắc hiểm nguy này mới phát huy hết ưu điểm, cho dù Lý Vân Thất có nằm sấp trên bàn cả một buổi chiều thì cũng không có giáo sư nào sẽ để ý đến cái bàn của y. Lý Vân Thất tự nhận y ngủ đến cực kì thoải mái!
"Ba!"
Lão sư đem phấn trong tay ném về hướng bục giảng, nói câu "Tan học" xong liền nhanh chóng ly khai.
Lão sư rời đi đồng nghĩa việc ngày học hôm nay đã kết thúc. Có người thu thập toàn bộ túi sách, có người cùng nhau nói chuyện phiếm, còn có người lại...
" A ~ ngủ đến cổ đều đau hết rồi ~"
Lý Vân Thất xoa xoa cái cổ đáng thương của mình, hy vọng mau mau thanh tỉnh một chút. " Ngủ gục trên bàn thật mỏi người mà."
Hiện tại ngẫm lại, đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Chính y đối với kí ức trung học đã sớm mơ hồ không rõ...
Tốt nghiệp trung học xong, y học tiếp lên một trường đại học hạng ba, sau đó lại tiếp tục trải qua một cuộc đời cũng hạng ba nốt.
" Không nghĩ đến viết văn cũng chỉ viết được những tác phẩm hạng ba." Lý Vân Thất tự giễu cười cười, có một số việc không nhắc đến không có nghĩa là không để ý. " Hạng ba", cái từ này vẫn luôn gắn bó với Lý Vân Thất, lần này xuyên qua, có lẽ là một cơ hội để thay đổi chăng?
" Cơ hội thay đổi nhân sinh kiểu này chỉ có một lần, lần này chính mình thử đánh vỡ giới hạn bản thân thử xem!" Mê mang nơi đáy mắt triệt để biến mất, Lý Vân Thất cảm thấy y đã tìm được con đường chân chính muốn theo đuổi về sau!
Lý Vân Thất bên này đang tự cổ động bản thân cố lên, ở bên kia nhân vật chính thì đang vận hành các tế bào não nghĩ ra đủ loại kế sách. Càng nghĩ, Tiêu Trường Phong càng cảm thấy bản thân nên đem kế hoạch nói với Lý Vân Thất. Hắn đã thừa nhận Lý Vân Thất, kia chính mình liền không cần phải che che dấu dấu. Đối với huynh đệ thì phải thẳng thắn.
Rất nhanh thu thập xong túi sách của mình, Tiêu Trường Phong đi tới chỗ ngồi Lý Vân Thất. Phòng học lúc này đã không còn ai, Tiêu Trường Phong yên tâm nói ra kế hoạch của hắn với Lý Vân Thất.
" Vân Thất."
" Trường Phong."
Hai người khó hiểu cùng trầm mặc một khắc.
Dương quang xuyên qua cửa sổ, lặng lẽ vờn quanh hai thân ảnh...
Cuối cùng, vẫn là Lý Vân Thất cả người không thoải mái đánh vỡ trầm mặc, y hỏi Tiêu Trường Phong có muốn đi về chung hay không, Tiêu Trường Phong lúc này mới có cơ hội nói với y về kế hoạch.
Lý Vân Thất nghe xong, sờ sờ cằm, hỏi: " Như vậy, trước hết để tớ làm mồi dụ, bắt được tên đàn em kia, rồi từ cậu ta túm luôn Kì Siêu?"
" Không sai! Chỉ có phương pháp này là vừa nhanh chóng vừa an toàn." Chỉ cần có thể một mình đối mặt với Kì Siêu, hắn sẽ cho gã chân chính hiểu được cái gọi là thống khổ!
Đối với nhân vật chính, Lý Vân Thất không có chút nào dị nghị, nếu hắn đã muốn y làm mồi dụ, y sẽ làm. Dù sao nhân vật chính sẽ không làm hại y.
Khoảnh khắc Lý Vân Thất cười đáp ứng đề nghị của hắn, Tiêu Trường Phong lần thứ hai cảm nhận được sự tính nhiệm của Lý Vân Thất với mình, không thể không nói, được người khác tin tưởng vô điều kiện, cảm giác thật sự rất tốt!
" Vậy tớ đi trước." Lý Vân Thất mở ra hộc bàn, lấy túi sách đeo lên người, tạm biệt Tiêu Trường Phong rồi đi ra khỏi lớp.
Lý Vân Thất đi rồi, phòng học chỉ còn một mình Tiêu Trường Phong. Con quỷ nhỏ trong lòng hắn không an phận, âm thầm xổ ra ngoài.
Vừa rồi, cái kia...
Tiêu Trường Phong chần chờ một chút, hình như tự tiện xem đồ của Lý Vân Thất có chút không tốt lắm? Bất quá... Tiêu Trường Phong cắn răng thầm nói, tựa như đang giải thích với Lý Vân Thất đã đi mất: " Tôi chỉ nhìn một chút thôi, không lấy cái gì cả."
Tiêu Trường Phong rất nhanh đã thuyết phục xong chính mình, hắn không thể chờ đợi được nữa mở ra hộc bàn của Lý Vân Thất, vừa mở ra quả nhiên đã thấy món đồ đang nằm lặng lẽ trong ngăn kéo.
Tiêu Trường Phong vươn tay cẩn thận cầm lên. Búp bê vải nhỏ xíu chỉ chiếm một nửa bàn tay, nhưng cảm xúc trên tay vẫn truyền thẳng đến đáy lòng hắn.
Đột nhiên, một suy đoán lớn mật xoẹt ngang qua đầu Tiêu Trường Phong, càng nghĩ càng thấy có khả năng, gương mặt tuấn tú rất nhanh hiện lên sắc hồng.
" Hay là Vân Thất..."
Búp bê vải trên tay tựa như càng ngày càng nóng lên, nhưng hắn lại không muốn buông nó ra.
" Vân Thất là anh em của mình, cho dù cậu ấy đối với mình thật sự là... " Tiêu Trường Phong giống như đang tự an ủi bản thân, tự nói với đáy lòng một lần lại một lần. Trong giọng nói che giấu tâm trạng nhảy nhót khả nghi, đến hắn cũng không nhận ra.
Tiêu Trường Phong cẩn thận đem con búp bê đặt lại vào hộc bàn, còn cố ý hồi phục lại nguyên dạng vị trí đồ vật, hắn theo bản năng không muốn để Lý Vân Thất biết được hắn đã phát hiện ra con búp bê này. Có một số việc, không nên vạch trần ra làm gì.
" Thời gian hẳn là không sai biệt lắm." Tiêu Trường Phong nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, đánh giá Lý Vân Thất chắc hẳn đã đến chỗ bọn họ ước định. Kế tiếp, chỉ cần đợi tên Kì Siêu kia dâng mình lên cửa!
Lý Vân Thất quẹo vào một ngỏ nhỏ hẻo lánh, nghe thấy tiếng bước chân ẩn ẩn truyền lại phía sau, yên lặng cười.
Chính là nơi này.
Tiêu Trường Phong đã chỉ định y chạy tới đây, kế tiếp chỉ cần đợi Tiêu Trường Phong lên sàn.
" Hình như đã tới rồi a." Lý Vân Thất cười tủm tỉm một cái với Tiêu Trường Phong đang nấp ở một góc tối.
Tiểu Trạch nguyên bản chỉ là một học sinh phổ thông bình thường, nhưng hắn vẫn luôn có giấc mộng sống một cuộc đời ân oán tình cừu, có sinh ly tử biệt. Hắn vốn không có phương pháp gì đặc biệt, ai ngờ đâu lại có thể gặp gỡ được Kì Siêu trong trường, một tên có cuộc sống đầy máu chó tiêu chuẩn. Chỉ cần hắn có thể thuận lợi hoàn thành việc này, vậy là có thể trở thanh cánh tay phải của Kì Siêu! " Giấc mơ của mình nhất định sẽ thành hiện thực!" Tiểu Trạch kích động đến hai tay đều run lên.
" Di? Chạy vào hẻm nhỏ sao?"
Kì Siêu thấy mục tiêu phía trước bỗng dưng quẹo vào hẻm nhỏ, hắn không khỏi bước nhanh hơn. Hắn có dự cảm, chính mình rất nhanh sẽ có thể báo thành quả cho Kì Siêu được rồi!
Trong con ngõ không có người, rêu xanh mọc tùy ý che phủ hết mặt đất. Màu trắng trên tường đã bong tróc gần hết, loang lỗ vết ố vàng theo thời gian, không cách nào nhìn ra hình dáng nguyên thủy của nó. Cảnh vật bất giác khiến con người ta thấy bất an.
Chỉ kém một chút nữa thôi! Tiểu Trạch không thể ức chế mà nuốt một ngụm nước miếng. Cầm trong tay một thanh gỗ đã chuẩn bị từ trước, tới gần Lý Vân Thất hơn chút nữa thì hắn sẽ lập tức dùng nó một kích đắc thủ!
Bốn thước, ba thước, hai thước... Khi còn cách hai thước, tiếng bước chân của Tiểu Trạch đã gần như không thể nghe thấy, đang lúc hắn tính toán dịch lên phía trước tí xíu để thuận lợi ra tay...
'PHANH!' tiếng gió rít mạnh mang theo tiếng đánh vang vọng khắp con ngõ nhỏ.
" Trường Phong, cậu ra tay nhanh thật ~ bất quá hình như so với khoảng cách tụi mình ước định có hơi xa đúng không?" Lý Vân Thất buông điện thoại trong tay mình xuống, khoa tay múa chân đo khoảng cách giữa mình và Tiểu Trạch, nghi ngờ hỏi.
Tiêu Trường Phong ném cây gậy gỗ đi, đáp: " Khoảng cách như này cũng không sai biệt lắm." Hắn mới không thèm nói tại vì sợ Lý Vân Thất gặp nguy hiểm nên mới ra tay sớm vậy đâu! Lỡ đâu nói ra rồi, lại khiến Lý Vân Thất cảm động, càng thêm thích hắn hơn thì sao?! Như vậy liền không thể vãn hồi được nữa.
Lý Vân Thất mặc dù vẫn còn nghi vấn, nhưng nhân vật chính đại nhân đều đã nói như thế, kia khẳng định là hắn có lý do riêng của mình đi.
Vấn đề duy nhất hiện tại chính là làm sao để tên Kì Siêu kia hiện thân...
Chờ Tiểu Trạch từ đau nhức tỉnh dậy, hắn kinh sợ phát hiện ra bản thân bị người ta buộc lại thành cái bánh chưng. Hai tay bị trói ra sau lưng, trên người là tầng tầng các lớp dây thừng quấn lên nhau. Trên chân còn buộc chặt hơn, không có chút khe hở, vừa nhìn là biết do người có thủ pháp thuần phục ra tay.
Nhìn những đồ phế thải chất chồng nằm lăn lốc bên cạnh, Tiểu Trạch bất giác sinh ra một loại cảm giác khủng khoảng khó hiểu. Tình huống kiểu này, không cần nghĩ hắn cũng nhận ra mình đã bị phản đòn thê thảm.
Tiểu Trạch cắn răng, dùng sức vùng vẫy, cố gắng cử động hai tay, nhưng cuối cùng trừ bỏ đem tay mình ma sát đến ứ hồng xuất huyết ra thì cũng chả có thành quả gì khác. " Đáng chết! Rốt cuộc là thằng khốn dám đánh tao một gậy?!" Tiểu Trạch tức đến khó thở mắng.
Tránh ở chỗ tối, Lý Vân Thất phải gắt gao che miệng, sợ chính mình đột nhiên bật cười ra tiếng. Cái tên Tiểu Trạch kia vậy mà cũng dám mắng Tiêu Trường Phong là vương bát đản, về sau khẳng định sẽ chết rất thảm. Quả nhiên, khuôn mặt của Tiêu Trường Phong đều biến đen, Lý Vân Thất âm thầm vì Tiểu Trạch mà bi ai ba giây đồng hồ.
Nhìn Tiểu Trạch đang không ngừng uốn éo, Lý Vân Thất trêu ghẹo nói: " Trường Phong, thủ pháp trói người của cậu thật chuyên nghiệp."
Tiêu Trường Phong thản nhiên nhìn Lý Vân Thất, nhẹ giọng trả lời: " Đã xem trên TV nhiều lần."
...
"... Thật không hổ là Trường Phong mà "
Tiêu Trường Phong không quay đầu lại nữa, đôi lúc hắn cảm thấy người bên cạnh có suy nghĩ thật khó hiểu.
Cả hai nhất thời tạm dừng nói chuyện.
" Mẹ, Mẹ nó chứ! Mệt chết đi được!"
Tiểu Trạch tham lam hô hấp không khí lạnh như băng. Khí lạnh tràn vào yết hầu, lan khắp cơ thể, giúp giảm bớt tâm trạng phiền chán khá nhiều.
Mọi phương pháp đều đã sử dụng qua, một chút tác dụng cũng không có. Dây thừng buộc trên người hắn quả thực rất chắc, hoàn toàn không chừa lại cho hắn chút sơ hở để giãy dụa.
" Sao... sao lại có thể chuyên nghiệp vậy chứ? Buộc chắc như vậy!" Tiểu Trạch hoàn toàn tuyệt vọng. Hắn dù sao cũng chỉ là nam sinh trung học, giờ bị người khác ném vào chỗ phế tích, bị đối xử như không phải người, nói không chừng tiếp theo hắn sẽ bị bỏ đói, bị rét, bị nước tiểu nghẹn quá mức mà chết. Vừa nghi đến những kiểu chết đầy nghẹn khuất đó, sắc mặt Tiểu Trạch lập tức trắng bệch.
Ngay lúc Tiểu Trạch đang miên man suy nghĩ, tiếng nhạc chuông quen thuộc vang lên...
Hết chương 6.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT