Chương Ba Mươi:

Chuyện năm đó

Mùa đông, trời tối rất nhanh. Lúc Khiết Băng ra về thì trời cũng đã tối mịt, tuy nhiên đường xá còn sáng hơn cả ban ngày. Từng ngọn đèn đường vàng nhạt nối đuôi nhau trải dài đến vô tận.
Khiết Băng về nhà kịp giờ cơm tối. Cô thay quần áo ở nhà rồi xuống bếp ăn cơm. Dì Hoa nấu rất nhiều món, cả bàn ăn bốc hơi nghi ngút.
“ Ơ, Trương Kì vẫn chưa về ạ?” Khiết Băng nhạc nhiên hỏi
“ Về rồi về rồi, Tiểu Trương đang ở trên tầng thì phải. Con lên gọi nó xuống ăn đi. Dì hầm nốt canh là ăn được rồi” Dì Hoa cười cười nói
Khiết Băng ậm ừ rồi leo lên tầng hai. Ngôi biệt thự này vốn rất rộng, tổng tất cả ba tầng, hiện tại còn thừa khá nhiều phòng trống.
Trương Kì quả nhiên đang ở trong phòng sách. Căn phòng này khá rộng, bốn bề vây kín sách, Khiết Băng cũng thường xuyên vào đọc. Một tủ sách chuyên về tiểu thuyết nước ngoài, trong nước cũng có nhưng ít, mấy tủ còn lại đa số là sách dạy kinh doanh.

“ Trương Kì” Cô vòng tay ôm lấy cổ anh từ phía sau, cọ má mình vào má anh, “ Xuống ăn cơm đi anh”
Trương Kì mỉm cười đặt cuốn Jane Eyre* lên bàn, quay người ôm lấy cô. Vòng tay rất ấm áp. Nhiều khi cô cảm thấy mình như một bảo bối được anh che chở. Đương nhiên cô rất thích cảm giác này.
“ Trương Kì, anh và Mạc Gia Tuấn quen nhau phải không?”, Đang ăn thì Khiết Băng chợt nhớ ra, cô khẽ hỏi
“ Sao em lại hỏi thế?” Trương Kì ngẩng đầu, ý cười ngập tràn trong mắt.
“Mạc Gia Tuấn đang theo đuổi Phiêu Dương. Chiều nay bọn em đang uống café thì anh ta đến đưa Phiêu Dương về. Còn bảo em cho gửi lời hỏi thăm tới anh, lâu rồi chưa đánh gold gì đó…” Khiết Băng chống tay lên cằm, tò mò hỏi, “ Thì ra trước giờ anh đều đánh gold với anh ta à?”
“ Ừ, cậu ấy là bạn cùng phòng hồi du học ở Mỹ. Baron cũng thường đi với anh mà, em không nhớ cậu ấy à?” Trương Kì buông đũa, mỉm cười nhìn cô, “ Lúc em chạy đến tỏ tình với anh, cậu ấy cũng đứng ngay cạnh. Về sau còn trách anh mãi, tại sao lại nỡ làm tổn thương một cô gái như em”
“ …”
Khiết Băng kinh ngạc không nói nổi lời nào. Nếu vậy Mạc Gia Tuấn chứng kiến hết sự bốc đồng dại dột của cô sáu năm trước? Thảo nào cô thấy anh ta quen quen, thảo nào anh ta nhìn cô đầy ý cười như vậy. Khiết Băng nhớ lại câu nói hồi chiều của Gia Tuấn, anh ta nói hai người đã gặp mấy lần rồi, lại còn ấn tượng với mẫu người dám yêu dám hận như cô.

“Baron? Có phải cái người hay đi kè kè cạnh anh, thay người yêu như thay áo, trốn tiết đi chơi suốt ngày?”, Khiết Băng cũng phần nào nhớ lại được.

“ Cậu ấy tính tình rất tốt, Sara” Trương Kì khẽ cười, “Sao em lại nghĩ về cậu ấy như vậy?”
Hồi du học ở Mỹ, kí túc xá bốn người một phòng. Hai cô bạn trong phòng vô cùng si mê nụ cười bất cần của Baron, cũng chính là Mạc Gia Tuấn. Bọn họ thi nhau tâng bốc thần tượng, có lẽ yêu thích nét đẹp của con trai Châu Á. Đương nhiên đó là lúc Khiết Băng bị Trương Kì từ chối và đang ra sức tránh mặt anh. Một cô bạn còn lại là du học sinh từ Hàn Quốc, cũng thuộc dạng mọt sách, thấy Khiết Băng trầm tĩnh ôn hòa thì ngày ngày rủ đi ăn, đi thư viện mượn sách, có vẻ không ham hố nam sắc lắm. Lúc đó Khiết Băng rất ngưỡng mộ, nhưng về sau mới phát hiện cô bạn này cũng bốc đồng không kém, từng làm người giấu mặt tặng kẹo với mấy đồ handmade cho Baron, sau đó Baron chẳng những không trân trọng mà còn đem phân phát tất cả cho lũ bạn mấy phòng bên cạnh. Cô bạn kia biết được liền tức giận sôi máu, không biết kiếm đâu ra một con chuột giả rất tinh xảo, nhơ nhớp máu me, đóng hộp gửi đến kí túc của Baron, gây lên trận náo loạn kinh hoàng trong khu kí túc xá nam.
Từ đó cô bạn kia trở mặt khinh bỉ, chuyên soi mói tật xấu của Baron rồi kể lể với những nữ sinh hâm mộ. Khiết Băng chơi thân nhất với cô ấy nên đương nhiên bị gieo vào đầu những suy nghĩ quá tồi tệ, thành ra kí ức về anh ta cũng không tốt đẹp là mấy.
Thế nhưng bây giờ Baron chính là Mạc Gia Tuấn. Có vẻ anh ta đã thật sự lột xác, hay cô vỗn dĩ đã hiểu sai về anh ta quá lâu?
Ăn cơm xong Khiết Băng gọi điện thoại cho Phiêu Dương. Nhìn dáng vẻ bị ép lên xe của Phiêu Dương chiều nay quả thật khiến người ta lo lắng.

“ Tên chết tiệt. Hắn ta bắt tớ đến ăn cơm với bố mẹ hắn. Hiện hắn đang lái xe đưa tớ đi đâu đó mà tớ cũng không biết. Thật tức chết được! Ờ, cậu biết không, chú của hắn chính là thanh tra sở cảnh sát. Tớ báo cảnh sát hắn quấy rối tình dục cũng là bằng hòa. Sao trên đời lại có một kẻ mặt dày trơ trẽn như thế nhỉ” Phiêu Dương có vẻ đang rất bực, lớn tiếng nói
“ Phiêu Dương à. Mạc Gia Tuấn không đến nỗi như cậu bảo đâu. Anh ta là người thừa kế tập đoàn Mạc Vũ, 30 tuổi, độc thân, tính tình rất tốt. Nếu anh ta đã chính thức theo đuổi cậu thì cậu cũng bớt cố chấp một chút, chấp nhận anh ta đi”, Khiết Băng thành thực khuyên nhủ bạn
“ Haha, Khiết Băng, cậu không đứng ở vị trí của tớ thì cậu vốn dĩ không hiểu được!” Giọng Phiêu Dương như sắp khóc
“ Tin tớ đi, Mạc Gia Tuấn là bạn học của Trương Kì. Hồi du học ở Mỹ tớ cũng gặp qua anh ta rồi. Đối tượng tốt đấy, cậu mà bỏ qua thì cả đời cũng không tìm được người nào tốt hơn đâu” Khiết Băng nhẹ nhàng nói, “ Dù sao cũng đâu thiệt gì cậu, đúng không?”
“ Ờ, ngẫm đi ngẫm lại vẫn thấy tớ được lợi”, Phiêu Dương chợt bật cười, cất giọng thoải mái, “ Bây giờ mẹ tớ cuống quít ra trung tâm mai mối tìm cả đống hồ sơ về cho tớ chọn, tớ cũng chán ngấy tận cổ rồi. Thôi được, tạm tin cậu hắn là người tử tế. Mạc Gia Tuấn, tôi nể mặt bạn tốt của tôi, cho phép anh thích tôi đấy!”
Khiết Băng nghẹn lời, Phiêu Dương, cậu chẳng biết điều gì cả. Được một người như Mạc Gia Tuấn chủ động tán tỉnh lại còn ra vẻ miễn cưỡng chấp nhận.
“ Khiết Băng, mặt dày muốn nói gì đó với cậu này!” Phiêu Dương khẽ cười , giọng điệu hồ hởi vậy xem ra đã nghĩ thoáng ra rồi.
Khiết Băng ừm một tiếng, cũng khá tò mò xem anh ta sẽ nói gì với mình đây.
“ Sara, Thank you very much” Giọng nói vui vẻ mang theo ý cười, rất tự nhiên, cứ như bọn họ quen biết nhau cả chục năm rồi vậy.
“ Chuyện nên làm mà, không cần cảm ơn” Khiết Băng ngừng lại một lát, “Coi như tôi đang chuộc lỗi, Baron. Năm đó có làm gì không phải, mong anh bỏ quá cho”

Cô nghĩ rằng hiện tại quan hệ của bọn họ không chỉ là người xa lạ nữa, anh ta là bạn của Trương Kì, cũng có thể là chồng tương lai của bạn cô. Ờ, dù sao cũng nên xin lỗi việc cũ một chút, giải tỏa mọi hiểu lầm, sau này đối diện với nhau cũng sẽ thoải mái hơn.

“ Việc không phải?” Anh ta dường như đang cười, “ Rõ ràng đó là việc tội lỗi. Đối với Mạc Gia Tuấn tôi, có lẽ cả đời cũng không quên được. Bạch tiểu thư, có một câu tôi chưa kịp nói với em. Bản lĩnh lắm.”
Bản lĩnh lắm, bản lĩnh lắm…
Nghe như một lời thách thức vậy.
--------------------------------------------------------
* Jane Eyre: là cuốn tiểu thuyết của văn sĩ Charlotte Bronte,được xuất bản bởi Smith, Elder & Company of Lon Don vào năm 1847 dưới bút danh Currer Bell, là một trong những tiểu thuyết có ảnh hưởng sâu sắc và nổi tiếng của nền văn học Anh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play