- Cô định ở nhà tôi tới bao giờ? Hai người cãi nhau, qua kiếm tôi?
- Nể tình mà cho tôi ở đi.
- 30 tuổi đầu, như đứa con nít, giận hờn, mệt mỏi, sao người cô đơn như tui phải chịu cảnh này?
*tín ton*
Jennie đi ra mở cửa vì Vân Quân đang bận tay, vừa thấy người liền muốn đóng cửa.
- Chị thử tiếp tục đẩy cửa không cho em vào xem? Em cho chị trêи giường 3 ngày không xuống được, tin không?
- Chị thách em dám đó, chị không chịu chắc em dám.
- Chị quên chúng ta vừa cãi nhau vì cái gì à? Bình thường em sợ chị không phải là buộc phải sợ đâu. Em thương, em nhường nên mới sợ chị.
- Giờ hết thương hết nhường à?
- Không phải, chỉ là phải dạy dỗ lại thôi, cưng chiều, nhường nhịn quá sinh hư rồi.
- Em dám dạy chị?
- Cái gì mà không dám? Dạy hết, chị đừng có mà ngăn cản cửa nữa.
Quân Kì một sức bộc phát, đẩy cánh cửa ra rồi kéo Jennie vào lòng, tráng để cửa đè Jennie bẹp dí trong vách tường.
- Hư hỏng, coi em dạy chị như thế nào.
Quân Kì một phát ẵm Jennie lên đi khỏi, trước khi đi không quên cám ơn Vân Quân.
- Từ nay, vợ em sẽ không ăn bám nhà cô nữa.
Thẩy Jennie lên ghế phụ, cài khoá an toàn, liền chạy qua ghế lái, im lặng lái về nhà, nhưng trêи đường về nhà Jennie không im lặng như Quân Kì.
- Em từ đâu học được tính cách du côn đó?
- ...
- Hôm em dám nạt tôi?
- ...
- Em im lặng không trả lời chứ gì?
- ...
- Em còn im nữa tôi bật cửa xe nhảy ra.
- ...
- Lý Quân Kì.
- ...
- Em không tin tôi nhảy?
- ...
- Tôi nhảy đó!
- Chị có im đi không? Từ lúc nào lại con nít như vậy? Ở với em, em chiều như bà hoàng, ở với cô Vân Quân, cô Vân Quân phải chiều chị như con nít.
Nói câu đó, Jennie im bặt luôn đến khi về tới nhà, mạnh bạo vượt qua bao nhiêu người làm, cả ông bà ngoại đang ngồi coi tivi uống trà, không nói câu nào, ẵm thẳng Jennie quăng lên phòng.
- Chị muốn nhảy đúng không? Hôm nay em sẽ cho chị nhảy-trên-người-em.
- ...
Jennie cảm nhận thấy điều không lành, Quân Kì ép Jennie xuống giường, leo lên người mà trấn áp.
- Hơn một tuần, cũng tính là cho em sofa khi chị bỏ đi, em nói cho chị biết, nợ mới nợ cũ, lời lãi, em đòi nốt.
- Đừng mà~
Bộ dạng mèo nhỏ này là sao? Ay da~ đêm nay chị không mệt em không phải là người.
Quân Kì ngặm nhắm lấy đôi môi của Jennie. Âm thầm đưa một chân vào chắn giữa hau chân Jennie, Quân Kì vẫn vậy, lúc nào cũng ôn nhu, nhưng hôm nay thì không, xé toạc áo ngủ Jennie đang mặc trêи người, do mặc đồ ngủ, nên Jennie không hề mặc nội y.
Giây phút mạnh bạo vừa diễn ra tíc tắc, cảnh xuân sắc phơi bày ra trước mặt, của Jennie chỉ có to và to hơn, chưa có khái niệm nhỏ bao giờ, càng dùng càng săn, càng dùng càng to. Quân Kì đánh vào ʍôиɠ của Jennie *bốp*
- Cho chị nhảy.
*Bốp*
- Cho chị bỏ đi.
*Bốp*
- Cho chị bắt em ăn chay một tuần.
Cái nào cũng mạnh đến nổi in hằng năm dấu tay trêи làn da trắng nõn kia.
- Ưm~ đau quá a~
Từng chỗ môi lướt đến đều cắn mạnh, nhẹ thì dấu đỏ đậm, nặng thì cắn đến bầm tím, chưa đến phần ngực thì cũng đã 6 7 dấu.
- Sắc lang a~
Một bên thì tay săn sóc, một bên thì miệng săn sóc, nhịp điệu của Quân Kì làm cho Jennie cực kì nhạy cảm, hai bên đều đã dựng đứng sừng sững.
Chiếc quần cũng chịu chung số phận với chiếc áo, không chậm nhịp *xẹt xẹt* ba bốn mảnh gì đấy, Quân Kì cũng chẳng còn muốn quan tâm.
- Nhiều thật~ tiểu ɖâʍ đãng.
Quân Kì dùng một ngón tay lướt nhẹ trêи mép, Jennie chỉ biết rùng mình, mỗi cái lướt đều càng cố ấn sâu hơn một chút, chính vì mỗi lần đều một chút nên chọc Jennie muốn tức điên lên.
Lúc này ngón tay cứ phe phẩy ngay cửa động, không vào cũng không ra nó cứ nửa vời.
- Cho a~ lão công a~
- Hửm? Nói lại nào?
- Lão công a~ cho vợ~ lấy ngón tay đó lấp đầy em.
- Tiểu ɖâʍ đãng của lão công hôm nay thật thô tục.
- Hãy làm cho em không thể xuống giường.
Mặc lời cầu xin của Jennie, bỗng nhiên Quân Kì rúc ngón tay ra, chỗ đó không nhiên mà hụt hẫng khó tả. Vớ tay mở hộp tủ, lấy một món đồ ra rồi đeo vào phần dưới của mình.
- Hôm nay lão công sẽ cho em không thể xuống giường.
Dùng vật đó, không chút nhẹ nhàng, đâm sâu thẳng vào.
- A~ ưm~
Giữ nguyên vật trong đó, quay Jennie lại thành thế cưỡi ngựa, từng cú nhấp, cứ thế nhấp lấy, ngày ngày càng nhanh.
- Ư ư ư ư ư...
Tiếng rêи của Jennie cũng ngày càng nhanh như thế, nhiệt độ của căn phòng cũng giảm theo.
Từ dưới mền Quân Kì kéo ra một chiếc roi da, đánh vào bắp đùi Jennie.
- Sau này còn sắp đặt anh không?
- *A* không dám a~ đau chết mất.
*bốp*
- Nói, muốn nữa.
- Em muốn nữa, đau mà a~
Quân Kì dừng tay tiếp tục làm việc, nhưng đâu dễ tha, cứ thấy mỗi lần Jennie sắp ra, lại đánh cho một cái tắt nghẽn, đánh cho đến lúc Jennie quen với chuyện này, có bị đánh cũng có thể ra như sông trào thì thôi.
Hâu quả là sáng sớm hôm sau, Jennie thật sự không thể xuống giường, bắp đùi, ʍôиɠ, nơi đó, cả phần trêи tê tê nhẹ, tất cả không còn nghe lời Jennie nữa.
Không những vậy, cả ngày đi làm, Quân Kì phạt không ngó ngàng đến Jennie.
Hại cô nhục chết với tên người hầu, dấu đỏ khắp người, cả roi da và thứ quỷ quái tối qua, Quân Kì cũng không dọn, bao nhiên tinh chất từ tối qua, Quân Kì cũng không buồn dọn dẹp, hại Jennie nhìn người làm dọn dẹp từng thứ, cất vào trong tủ mà mang nhục, mặt đỏ như trái cà chua đã chín mùi.
"Cô không cần phải đưa cô ấy ra phòng khác mới dọn dẹp những thứ ấy, cứ dọn trước mặt cô ấy, à, chuyện này đừng nên nói với ông bà tôi hay ai, trêu cô ấy một chút thôi. Với cũng đừng ngại, đó sẽ là công việc của cô sau này".
Nguyên văn lời dặn của Quân Kì với cô người hầu đó, lần lật đồ quyền lực hoàn toàn rồi, chấp nhận làm mèo nhỏ trong lòng Quân Kì chính là an toàn nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT